Chương 35 - Đáp Xuống
huyền Rồng nhanh chóng mất độ cao. Septimus vừa mới tránh được một cú va sầm vào một hòn đảo nhỏ đông nghịt những gà là gà – và việc đó đã lấy chút sức lực cuối cùng của Thuyền Rồng. Đầu rồng giờ đây chúi thấp, mắt rồng đờ ra và cái cánh lành còn lại của rồng đang run bần bật vì kiệt sức.
“Bảo với rồng là không còn xa nữa đâu. Anh đã thấy sông rồi,” Septimus nói to với Jenna, cô bé đang thì thầm một dòng suối không ngừng những lời khích lệ rồng. “Bảo rồng xem rồng có thể ráng cầm cự thêm ít phút nữa được không.”
“Tụi mình gần mặt đất kinh khủng, Sep à,” Nic** thì thầm, ngõ một cách hãi hùng qua bên hông thuyền.
Chúng đang bay là đà trên một vùng bát ngát màu xanh lá cây rực rỡ – một dấu hiệu chắc chắn của bãi lún chết người. “Có lẽ tụi mình phải kiếm nơi nào đó để đáp xuống gấp.”
“Nơi nào?” Septimus ngắt lời.
“Anh không biết. Một chỗ bằng phẳng ấy.”
“Bằng phẳng cỡ bãi lún, ý anh là thế chứ gì? Với hàng đống giun nhép trong đó?”
“Được rồi, Sep. Không cần phải gắt gỏng.”
Mắt Septimus dán tịt vào dòng sông. “Em chỉ… em chỉ muốn đưa rồng đáp xuống an toàn. Ôôôôô!” Con thuyền lảo đảo một cách ghê hồn. “Từ từ, từ từ nào.” Septimus lầm rầm trong cổ họng. “Rồng ơi, rồng làm được mà. Phải… phải, rồng làm được mà.”
Nic** ráng ghìm cho rồng bay tiếp. Cậu cảm thấy bất lực, mà cảm thấy bất lực trên một con thuyền là điều tệ nhất trên đời đối với Nic**.
Bất ngờ sàn thuyền nghiêng tuồn tuột thật đáng ngại, “Không xong rồi, Nik à,” Septimus nói dứt khoát.
“Ừ, chắc vậy. Em đáp khẩn cấp được không?”
“Vâng, nhưng không dám chắc. Cái này ghê quá.”
“Anh biết.”
Thuyền Rồng rơi xuống một cái nữa và Septimus cảm thấy như đã bỏ lại bao tử của mình ở đằng sau.
“Xuống đi, Sep,” Nic** nói rành rọt.
“Ừm. Đang xuống, chúng ta… bám vào… chỉ cần bám vào thôi.”
Một đám mây trắng nhỏ xuất hiện trên đầm lầy và đang lao vun vút về phía chúng.
“Simon không bỏ cuộc à?” Nic** nói. “Và anh khong cho rằng hắn đến để giúp tụi mình một tay đâu. Ối, đồ con heo… hắn ta nhanh quá kìa.”
Không hơn vài giây sau đám mây đã ở bên trên chúng, và một màn sương trắng dày bao bọc lấy con thuyền.
“Em có thấy hắn không, Sep?” Giọng Nic** xuyên qua đám mây.
“Không… anh ta đâu?” Septimus bám chặt bánh lái và nhìn chòng chọc tới trước, không thấy gì ngoài màu trắng không thể xuyên thủng được và nó căng người chuẩn bị đón nhận tiếng xẹt của một đòn Sét Đánh hoặc một cú tóc nước của bãi lún.
Bất thình lình giọng nói của Jenna phấn khích len qua màn sương. “Rồng nói rồng đang được nâng lên. Rồng đang được đám mây mang đi.”
Đúng lúc Jenna nói, Septimus cảm thấy toàn con thuyền giãn ra. Cái rùng mình đi kèm mỗi nhịp đập cánh của rồng cũng biến mất, những tiếng kẽo kẹt và rên xiết đi kèm với cố gắng điên cuồng để ở lại được trên không của rồng cũng im hẳn. m thanh duy nhất chúng còn nghe được là tiếng không khí phụt phụt yếu ớt khi Thuyền Rồng được dìu đi.
“Không phải là Simon hả Sep?” Nic** thì thào, hơi hơi gờm đám mây.
“Không… nó là… à, em không biết nó là cái gì. Quái lạ,” Septimus trả lời.
“Ừm… anh thắc mắc không biết tụi mình đang đi đâu?” Nic** nói, cảm thấy kinh khiếp vì bầu không khí kỳ lạ của đám mây. Nó gợi láng máng cho cậu về cái gì đó hay ai đó, nhưng cậu không thể nghĩ ra đó là cái gì – hay là ai.
Septimus cũng hơi hoảng vía. Cảm giác nhẹ người của nó giờ bị thay bằng cảm giác bất an. Nó không thích sự điều khiển Thuyền Rồng đang bị vuột khỏi tay mình. Nó quay bánh lái từ bên này sang bên kia – bánh lái xoay lỏng lẻo một cách vô dụng, và giờ không còn tác dụng gì lên con thuyền.
Giọng Jenna lần nữa trôi giạt qua màn sương. “Đừng khuấy lung tung nữa!” Cô bé hét lớn.
“Cái gì?” Nó hét lại.
“Rồng nói đừng khuấy bánh lái lung tung nữa, chúng ta sắp đáp xuống rồi,” Jenna thét trả lời.
“Xuống đâu?” Cả Septimus và Nic** đồng thanh hỏi.
“Xuống sông, ngốc thật. Chứ còn đâu nữa?” Jenna la to.
Septimus cảm thấy con thuyền chìm xuống và chúi về phía trước. Nó giữ bánh lái chặt cứng, không biết phải làm gì nữa – và đột nhiên nó ngửi thấy mùi sông. Chúng đang bắt đầu đáp xuống mà nó lại không thấy gì. Lỡ may va phải một chiếc thuyền thì sao? Hoặc rủi đâu lại chúi đầu quá dốc rồi chìm lỉm? Phải chi đám mây tan đi để cho nó còn thấy chúng đang đi đâu…
Như thể đọc được suy nghĩ của nó, màn sương cuộn lên thành một đám mây trắng nhở và vụt đi, lùi trở lại đầm lầy – nơi mà từ đó nó đến.
Septimus không để ý xem đám mây đi đâu; ánh mắt căng thẳng của nó gắn chặt vào dòng nước xanh lá cây đậm của con sông, đang dâng lên ào ạt để đón chúng. Chúng đang hạ quá nhanh. Quá, quá nhanh.
“Chậm lại!” Nó thét con rồng.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, ngay trước khi chúng đụng mặt nước, rồng duỗi hai cánh ra hết cỡ, ngẩng đầu lên và hạ đuôi xuống. Rồng đập chát xuống mặt nước một tiếng mạnh, nảy phầm phập và trượt hết tốc lực qua một nhóm ngư dân lớn tuổi, những kẻ vẫn nổi tiếng vì những câu chuyện đánh cá khoác lác của mình. Tối hôm đó ở quán rượu Cá Hồi Già, họ hoàn toàn không ngạc nhiên khi chẳng ai tin câu chuyện mới nhất của họ. Đến lúc đêm tàn thì thậm chí cả họ nữa cùng không tin nổi.
Thuyền Rồng cuối cùng đi chậm lại khoảng nửa dặm trên sông, ngay trước một khúc quanh. Rồng tì hẳn vào dòng nước, nâng chiếc cánh lành lên và vươn ra để đón gió, nhưng cái cánh gãy lại xệ xuống bất lực dọc theo bên hông và bắt đầu níu rồng quay thành một vòng tròn, cho đến khi Nic** ghìm một mái chèo ở phía bên kia mới cân bằng được.
Septimus ngồi xuống mệt thừ gần bánh lái và Jenna đến bên nó.
“Tuyệt vời, Sep.”
“Cảm ơn, Jen.”
“Đám mây đó…” Jenna nói. “Có phải nó đã ngăn không để cho tụi mình rơi xuống?”
Septimus gật đầu.
“Thật kỳ quặc,” Nic** nói. “Nó có mùi kỳ lắm. Nhắc anh tới cái gì đó.”
“Ngôi nhà tranh của dì Zelda,” Jenna reo lên vui sướng.
“Cái gì? Ở đâu?”
“Không… đám mây. Nó có mùi bắp cải luộc.”
Tại ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm, Thằng Sói thức dậy sau một giấc ngủ sâu, và lần đầu tiên kể từ khi cầm phải quả Bóng Săn, tay nó không đau nữa. Nó lụi hụi ráng ngồi dậy, cố nhớ xem mình đang ở đâu. Từ từ tất cả quay về với nó; nó nhớ 412 đã chào tạm biệt nó và nó nhớ ngôi nhà tranh, nhưng nó chịu không thể nhớ ra cái bình thủy tinh thót cổ to kềnh càng đang chắn ngang ngưỡng cửa trước. Thằng Sói chưa bao giờ trông thấy cái gì như thế cả. Bên cạnh bình là một cái nút bần khổng lồ, và bên cạnh nút bần là dì Zelda đang đứng, lo lắng nhìn vòng qua cái bình thót cổ ra ngoài, ngẩng lên bầu trời tối đen như mực. Cái bình có kích thước tương đương dì Zelda và hình dạng của nó cũng hơi hơi giống dì.
Dì Zelda nhận thấy Thằng Sói đã thức dậy, dì liền đi tới ngồi xuống bên cạnh nó, thở dài đánh thượt.
Thằng Sói nhìn dì chăm chú, “412 có ỏn không dì?” Nó thều thào.
“Chỉ biết hy vọng mà thôi,” dì Zelda nói, mắt không rời khỏi cái bình thót cổ. “À… đây rồi!” Khi dì nói, vài gợn sương màu trắng thoáng bay qua cánh cửa để mở và chui vào bình. Chẳng bao lâu sau, cả đám mây trở thành một dòng suối dài, đổ qua cánh cửa và uốn éo rót cả vào cái bình thót cổ. Dì Zelda đứng bật dậy và chạy bổ nhào tới cái bình khổng lồ, nhìn dòng sương chui vào đấy và xoáy tít, xoáy tít.
Trong vài phút, màn sương chảy vào đầy tới tận miệng bình. Khi gợn sương cuối cùng đã chui vào xong, dì Zelda lôi một cái chai nhỏ từ một túi áo vá víu của dì ra. Đứng nhón chân, dì với tay lên và nhỏ một giọt dung dịch trắng lóa vào miệng cái bình. Màn sương liền xoáy cuồn cuộn thành một hố xoáy điên cuồng và tự quyện lại thành một khối nhỏ, dẻo dẻo màu trắng trông như thục quỳ.
“Tốt,” dì Zelda thở dài. “ Mày lại Hội Tụ về rồi.” Dì nhặt cái nút bần khổng lồ lên bằng cả hai tay và ấn nó vào miệng bình. Sau đó, với khối mây Hội Tụ lăn tròn như một khối cẩm thạch đặc, dì đẩy cái bình khổng lồ qua sàn nhà, mở một cánh cửa lớn ẩn giấu đằng sau những kệ sách ở cuối phòng, rồi vần cái bình vào một tủ âm tường.
Dì Zelda đóng cửa tủ âm tường lại với một tieengs cách nhỏ rồi đi ra ngoài. Chậm rãi, dì rảo bước ra cuối hòn đảo và nhìn mông lung khắp đầm lầy mênh mông, tìm kiếm bất cứ dấu tích nào của Thuyền Rồng. Dì không thấy gì – không một manh mối, không dấu hiệu gì khả dĩ cho dì biết điều gì đã xảy ra với thuyền. Dì Zelda lắc đầu và cầu mong cho những điều tốt lành nhất, vì dì chỉ biết làm có thế, rồi đi quành lại lối cũ về ngôi nhà tranh. Giờ thì dì đã sẵn sàng đối phó với Simon Heap, sẵn sàng tống cổ gã cùng với Hắc Thuật của hắn đi và giật cái thằng Merrin bất hạnh kia ra khỏi nanh vuốt của gã trước khi quá muộn.
Nhưng khi bước trên lối đi, dì bỗng vấp phải một chiếc ủng màu nâu nằm trơ trọi. Dì nhặt chiếc ủng lên, thấy giữa những kẽ nhỏ trên ủng có mắc mấy sợi rơm lợp mái – và dì biết rằng, đối với Merrin, thế là đã quá muộn.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công