Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rebecca (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23.1
L
ạy chúa anh minh về tiếng cười của Fawell! Lạy chúa anh minh về ngón tay của hắn căng thẳng, mặt hắn rúm ró, cặp mắt hắn tóe máu. Lạy chúa anh minh về thái độ chuếng choáng của hắn. Bởi vì đó là những thứ làm mất lòng ông thiếu tá và đẩy ông sang phía chúng tôi. Tôi nhìn thấy sự ghê tởm trên bộ mặt ông, sự co rúm rất nhanh trên cặp môi ông. Ông thiếu tá Julyan không tin Fawell, ông ủng hộ chúng tôi. Ông nói:
- Con người này say rượu, hắn không biết những lời hắn nói.
- Tôi mà say àh?- Fawell hét lên - Ố không thưa ông bạn quí của tôi. Cho dù ông có là quan tòa, lại là thiếu tá nữa cũng không bắt nạt được tôi đâu. Tôi tuân theo pháp luật và không để cho ai nạt nộ được tôi. Trong cái xứ sở bẩn thỉu này còn có những quan tòa khác, những người có đầu óc và hiểu biết thế nào là luật pháp. Không phải những tên lính về hưu vì bất lực và đi dạo mát với những tấm huân chương bằng sắt tây trên ngực. Max De Winter đã ám sát Rebecca, tôi sẽ chứng minh cho mà biết!
- Khoan đã ông Fawell! –ông thiếu tá nhẹ nhàng nói – ông cùng đã tham dự buổi thẩm vấn trưa nay có phải không? Tôi nhớ là có tông thấy ông. Về điểm ấy, nếu ông cảm thấy là bất công, tại sao ông không nói ngay tòa án với ông cảnh sát hình sự? Tại sao ông không đưa bức thư này ra?
Fawell nhìn thiếu tá và cười nói:
- Tại sao à? Tại bởi vì tôi không thích, có thế thôi. Tôi muốn nói nhỏ một lời tâm sự với ông Winter.
- Chính vì thế mà tôi đã điện thoại cho ông. - Maxim nói và rời khỏi cửa sổ. - Chúng tôi đã biết những lời buộc tội của Fawell. Tôi cũng đã đặt cho ông ta câu hỏi như thế. Tại sao ông ta không trình bày cho ông cảnh sát hình sự mối hoài nghi của mình. Ông ta đã trả lời là ông ta không giàu có và nếu tôi đồng ý bảo đảm cho ông ta một số lợi tức là hai ba chục ngàn liuvơ, ông ta sẽ để tôi yên. Có ông Frank ở đây và vợ tôi nữa, hai người đều nghe thấy. Ông có thể hỏi.
- Hoàn toàn đúng – Frank nói - đây là một vụ tống tiền thực sự.
- Tất nhiên – thiếu tá nói – chỉ có điều là bêu xấu để tống tiền không bao giờ trong sạch và cũng không đơn giản. Nó có thể gây ra biết bao khó chịu cho nhiều người ngay cả khi kẻ chủ mưu đã nằm trong nhà tù. Đôi khi cũng có những kẻ vô tội bị ngồi tù oan. Trường hợp này, chúng ta phải tránh điều đó. Fawell, tôi không hiểu anh đã đủ tỉnh táo chưa để trả lời những câu hỏi của tôi. Nếu anh nói năng ôn tồn hơn và tránh ba hoa vô ích, chúng ta có thể giải quyết nhanh vấn đề này. Anh đã tố cáo một tội nặng cho ông Winter, lời tố cáo đó có bằng chứng không?
- Bằng chứng? Còn cần gì nữa! Ba cái lỗ ở vỏ tàu chưa đủ hay sao?
- Tất nhiên không, trừ khi ông có thể kể ra một nhân chứng đã trông thấy. Nhân chứng đó đâu?
- Cần quái gì nhân chứng?- Fawell nói – Chính Winter đã làm việc đó. Ngoài ra còn ai khác ám sát Rebecca?
- Kerrith có đông dân cư. - Thiếu tá nói –Ông không có nhiều bằng chứng để buộc tội Winter hơn, ví dụ, đối với tôi.
- Tôi thấy là ông ủng hộ hắn –Fawell nói – Ông không muốn Winter bị đổ vì ông ăn cơm nhà hắn và hắn ăn cơm nhà ông. Hắn là một người có danh tiếng trong vùng. Hắn là chủ nhân Manderley. Ông già tội nghiệp ạh.
- Này anh liệu hồn nhé! Ăn nói phải thận trong nhé!
- Các ông tưởng mình là mạnh nhất àh? Ông tưởng vấn đề của tôi không đứng vững được trước tòa àh? Tôi sẽ tìm được bằng chứng, ông không lo. Tôi nói với ông rằng Winter đã giết Rebecca vì tôi. Hắn biết tôi là nhân tình của vợ hắn nên hắn ghen tuông, ghen tuông đến điên cuồng. Hắn biết vợ hắn đang đợi tôi trong căn nhà nhỏ ngoài bải biển, đêm hôm đó, hắn đã mò ra đấy và đã giết vợ. Sau đó hắn để xác vợ trên tàu và đánh đắm.
- Đó là một giả thuyết rất khôn khéo,Fawell. Nhưng tôi xin nhắc lại là không có bằng chứng. Hãy kiếm một người làm chứng đã trông thấy sự việc và tôi sẽ bắt đầu làm việc nghiêm túc với ông. Tôi biết căn nhà nhỏ ấy trên bải biển. Một loại lều để cắm trại phải không?
- Hãy khoan đã – Fawell nói – Cô hy vọng tìm được người đã trông thấy Winter đêm hôm đó. Hy vọng đó là nghiêm chỉnh. Cũng bỏ công đi tìm về phía đó. Nếu tôi tìm được một nhân chứng, ông bảo sao?
Thiếu tá Julyan nhún vai. Tôi trông thấy Frank đưa cặp mắt hỏi Maxim, Maxim không bảo sao. Tôi nhìn Fawell. Bổng tôi hiểu hắn muốn nói gì.Và trong một tia chớp lo sợ và hãi hùng, tôi hiểu hắn nói đúng. Đêm hôm đó có một nhân chứng. Những câu nói nhỏ trở lại tâm trí tôi. Những câu nói mà tôi không hiểu, những lời nói mà tôi đã cho là những ý nghĩ lũng cũng của một kẻ đần độn tội nghiệp: “Bà ấy đã ở dưới đáy rồi phải không? Bà ấy sẽ không trở về nữa”, “Tôi không nói với ai cả”, “Người ta sẽ không bao giờ tìm thấy bà ấy nữa hả?”, “Những con cá đã ăn thịt bà ấy hả?” “Bà ấy sẽ không bao giờ trở về nữa” Ben biết, Ben đã trông thấy, Ben, với đầu óc hơi điên đã được chứng kiến tất cả. Đêm đó hắn trốn trong rừng. Hắn đã trông thấy Maxim cho tàu ra khơi và trở về một mình trong chiếc canô. Tôi cảm thấy mất hết cả máu mặt. Tôi dựa lưng vào ghế bành. Fawell nói:
- Có một thằng ngốc trong làng lúc nào cũng quanh quẩn ngoài bãi biển. Lúc tôi tới tìm Rebecca, vẫn thấy nó đấy. Tôi gặp nó luôn. Nó ngủ trong rừng hoặc trên bãi biễn khi trời nóng. Thằng này hơi khùng và không mấy khi tỉnh táo. Nhưng tôi chịu trách nhiệm làm cho hắn phải nói, nếu nó có trong thấy gì đêm hôm đó. May ra thằng khùng đó có thể đã trông thấy gì.
- Nói về ai thế?- Thiếu tá Julyan hỏi.
- Có thể hắn muốn nói đến Ben. - Frank nói và lại liếc nhìn Maxim. - Đó là con trai một tá điền của chúng tôi. Nhưng hắn có hiểu gì câu hắn nói, việc hắn làm đâu. Hắn bẩm sinh đã đần độn.
- Chẳng sao cả. - Fawell nói. - Nó có mắt, phải không? Nó biết nó trông thấy gì. Nó chỉ việc trả lời không hay có. Các ông bắt đầu lo ngại rồi phải không? Các người không còn vẽ ung dung tốt đẹp nữa!
- Ta có thể tìm thấy người con trai đó để hỏi không?- Thiếu tá Julian hỏi.
- Tất nhiên tìm thấy. - Maxim nói –Anh Frank bảo Robert chạy nhanh ra ngoài trại và mang hắn về đây.
Frank lưỡng lự. Tôi thấy anh liếc mắt nhìn tôi. Maxim liền nói tiếp:
- Đi đi anh, ta phải kết thúc cho sớm vấn đề!
Frank bước đi. Tôi lại bắt đầu cảm thấy cơn đau ở trong ngực. Mấy phút sau Frank trở vào:
- Robert đã mang xe của tôi đi. Nếu Ben có nhà chỉ mươi phút nó sẽ có mặt ở đây.
- Mưa này thì nhất định nó có nhà. - Fawell nói. - Nó sắp đến, các người sẽ thấy tôi làm được nó nói ra sao.
Hắn cười và nhìn Maxim, mặt hắn vẫn đỏ.Xúc động làm hắn toát mồ hôi, trên trán hắn lăn tăn có những giọt mồ hôi. Tôi nhận thấy gáy hắn làm thành một vành tròn trên cổ áo hắn và hai tai hắn cắm xuống rất thấp. Hắn không giữ được lâu vẽ hớn hở ấy, và đã bắt đầu tàn dần. Hắn lại châm một điếu thuốc nữa và nói:
- Các người thành lập một nghiệp đoàn ở đây, Marderley này. Chẳng ai phản ai. Cho đến ông quan tòa cũng tham gia hội viên. Tất nhiên chúng ta loại trừ người vợ trẻ. Một người vợ không bao giờ tỏ ý chống lại chồng. Tất nhiên người ta đã lên lớp cho Crawley, anh không mấy tí thành công với Rebecca phải không? cuộc đi chơi dưới ánh trăng không mang lại kết quả như em muốn phải không? Lần này thì dễ hơn. Người vợ trẻ sẽ biết ơn mỗi khi anh đưa tay ra đón nàng khi nàng ngất. Lại càng thuận tiện cho nàng khi nàng nghe thấy tòa tuyên án tử hình chồng nàng.
Điều đó xảy ra rất nhanh. Nhanh quá làm tôi không thể hiểu được Maxim đã làm gì. Nhưng tôi thấy Fawell lảo đảo, va vào tay ghế đi văng, rồi ngã xuống đất.Và Maxim đứng ngay cạnh hắn. Tôi cảm thấy rất khó chịu, có gì như nhục nhã trong việc Maxim đánh Fawell. Tôi muốn không được biết. Tôi muốn không phải chứng kiến cảnh ấy. Ông thiếu tá Julyan lhông nói gì, ông có vẻ rầu rĩ. Ông quay lưng vào hai người và đi đến tôi rồi nhẹ nhàng bảo tôi:
- Tôi thấy là bà nên đi lên buồng thì hơn.
Tôi lắc đầu đáp:
- Không, tôi muốn ở lại.
- Trong tình trạng tên này, hắn có thể nói bất cứ gì. Điều mà bà vừa trong thấy không được đẹp lắm phải không? Chồng bà làm như thế là đúng nhưng chỉ tiếc là lại trước mặt bà.
Tôi không trả lời, tôi nhìn Fawell đang từ từ đứng lên rồi nặng nề ngồi xuống đi văng và đưa khăn mùi xoa lên mặt. Hắn nói:
- Cho tôi uống chút gì. Cho tôi uống chút gì.
Maxim nhìn Frank đi ra. Không ai trong chúng tôi nói câu nào. Frank trở lại ngay với Whisky và soda để trên cái khay. Anh trộn hai thứ vào một cái cốc rồi đưa cho Fawell. Hắn uống một cách them khát như một con vật. Trong cách hắn đưa cốc lên môi có một thứ dâm dục xấu xa. Đôi môi hắn mài lên thủy tinh một cách kỳ lạ. Có một vết đỏ trên môi hắn, nơi bị Maxim đấm. Maxim đã quay lại cửa sổ. Tôi nhìn thiếu tá Julyan và thấy ông quang sát Maxim. Cặp mắt ông trông mãnh liệt một cách khác thường. Tại sao ông thiếu tá lại nhìn Maxim? Như thế có nghĩa là ông ta đã bắt đầu nghi ngờ, tim tôi bắt đầu đập rất nhanh.
Maxim không trông thấy thế. Chàng đang nhìn trời mưa. Mưa rất mau và thẳng. Tiếng mưa vang lên trong phòng. Fawell đã uống xong cốc rượu và đặt cốc xuống mặt bàn bên cạnh đi văng. Hắn thở rất mạnh. Hắn chẳng nhìn ai trong chúng tôi. Hắn nhìn tấm thảm dưới chân.
Bổng có tiếng chuông điện thoại trong căn buồng nhỏ. Fawell sang nghe. Anh trở lại ngay và nhìn ông thiếu tá nói:
- Đấy là con gái ông hỏi có phải đợi ông về ăn bửa tối không?
Thiếu tá đưa tay lên lắc với vẻ sốt ruột
- Đề nghị trả lời là cứ ăn trước đi còn tôi chưa biết bao giờ tôi mới về.
Frank quay lại buồng con để trả lời điện thoại. Tôi nghĩ đến cô gái ở đầu dây đằng kia. Có lẽ là cô gái đã chơi golf. Tôi hình dung cô gái nói với em gái: “Ba nói cả nhà cứ ăn đi. Làm sao người ta có thể làm hơn được miếng bít tết sẽ như là cái đế giày” Cảnh gia đình nhỏ bị rối loạn do lỗi của chúng tôi. Thói quen buổi tối của họ bị đảo lộn. Tất cả chỉ vì Maxim đã giết Rebecca. Tôi nhìn Frank. Mặt anh tái và nghiêm nghị.
- Tôi nghe tiếng ôtô của Robert về,- Frank nói với ông thiếu tá.
Noí xong anh i ra phòng trống. Fawell nghe thấy nói thế đã ngẩng đầu lên. Hắn đứng lên và nhìn ra cửa. Mặt hắn nở moat nụ cười xấu xa.
Cánh cửa mở ra và Frank bước vào. Anh quay lại để nói với một người nào đó còn đứng trong phòng trống, giọng anh nhẹ nhàng:
- Nào Ben, vào đi, ông Winter muốn cho anh thuốc lá.Việc gì mà sợ kia chứ.
Ben rụt rè bước vào, tay cầm một chiếc mũ thủy thủ. Hắn có vẽ kì cục và đầu không mũ. Lần đầu tiên tôi nhận thấy trán hắn cạo trọc. Hắn có vẽ thờ ơ và dễ sợ.
Hình như ánh sáng làm hắn choang mắt. Hắn nhìn một cách ngốc nghếch xung quanh phòng. Cặp mắt nhỏ hấp háy. Hắn nhìn thấy tôi và mỉm một nụ cười nhợt nhạt và hơi run run. Không hiểu hắn có nhận ra tôi không. Rồi Fawell từ từ tiến đến đứng trước mặt hắn:
- Chào cậu – Fawell nói - Cậu ra sao từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối cùng?
Ben nhìn hắn. Trên bộ mặt Ben chẳng tỏ vẻ gì. Ben không trả lời.
- Thế nào?- Fawell nói tiếp. - Cậu biết tớ là ai rồi chứ?
Ben tiếp tục quay tròn chiếc mũ trên tay và thốc lên:
- Hả?
- Cầm lâý một điếu thuốc. – Fawell nói và chìa bao thuốc ra.
Ben nhìn Maxim và Frank.
- Phải, phải, - Maxim nói. – Anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Ben lấy bốn điếu và luồn lên mỗi tay hai điếu, rồi lại tiếp tục quay cái mũ.
- Cậu nhận ra tớ rồi chứ, phải không nào? – Fawell cố nhấn mạnh.
Nhưng Ben vẫn cứ không trả lời. Thiếu tá Julyan đi đến gần Ben và nói:
- Ben lát nữa anh sẽ trở về nhà. Không ai làm hại anh đâu. Chúng tôi chỉ muốn anh trả lời cho vài ba câu hỏi. Anh biết ông Fawell này phải không?
Nhưng Ben vẫn cứ không trả lời. Thiếu tá Julyan đến gần Ben và nói:
- Ben, lát nữa anh sẽ trở về nhà. Không ai làm hại anh đâu. Chúng tôi chỉ muốn anh trả lời cho vài ba câu hỏi. Anh biết ông Fawell đây phải không?
lần này Ben lắt đầu:
- Tôi chẳng trông thấy ông ấy bao giờ.
- Đừng có giả vờ ngu ngốc! – Fawell nói một cách dữ tợn. – Mày biết là mày rất biết tao. Mày đã trông thấy tao ở căn nhà nhỏ ngoài bãi biển, căn nhà của bà Winter. Mày đã trông thấy tao ở đấy rồi phải không?
- Không, - Ben đáp. – Tôi chẳng thấy ai cả!
- Đồ ngốc dối trá khốn kiếp! Fawell nói. – Mày còn nói là mày chưa trông thấy tao bao giờ, hồi năm ngoài, đi chơi trong rừng với bà Winter và trở về căn nhà nhỏ? Chúng tao đã chả trông thấy mày do thám chúng tao qua cửa sổ là gì?
- Hả? – Ben thốt lên.
- Đấy là một nhân chứng minh xác! - Thiếu tá nói một cách châm biếm.
Fawell quay lại ông nói:
- Đây là một cú đã bố trí trước! Có kẻ nào đó đã cho tiền thằng ngốc này để nó căm như hến. Tôi nói với ông là nó đã trông thấy tôi hàng chục lần. Đây, cái này có làm cho mày tỉnh ra không?
Fawell rút trong túi ra chiếc ví rồi lấy ra mấy tờ giấy bạc một livrơ, phất phất trước mặt Ben và nói:
- Thế nào, bây giờ mày nhận ra tao rồi chứ?
Ben lắc đầu nói:
- Chẳng trơng thấy bao giờ - nói xong gã nắm lấy cánh tay Frank hỏi - Ông ấy đến để đem tôi đi tù phải không?
- Không đâu – Frank nói. - Chắvc chắn là không Ben.
- Tôi không muốn vào tù đâu, - Ben nói. - Ở đấy họ độc ác lắm. Tôi muốn ở nhà. Tôi chẳng làm hại gì ai.
- Vậy thì tốt lắm, Ben! - Thiếu tá nói. – Không ai muốn bắt anh vào tù đâu. Anh có dám chắt là chưa bao giờ trông thấy ông này không?
- Không. – Ben nói, - Tôi chưa bao giờ trông thấy.
- Anh còn nhớ bà Winter phải không?
Ben đưa con mắt lưỡng lự nhìn tôi.
- Không, - Thiếu tá nhẹ nhàng nói tiếp, - không phải bà này đâu. Bà kia vẫn thường đến căn nhà nhỏ ấy mà.
- Hả? – Ben thốt lên.
- Anh có nhớ bà có cái tầu không?
Ben nháy mắt, nói:
- Bà ấy đi rối
- Phải, - Chúng tôi biết. – Bà ấy đi chơi ra biển trên con tầu. Lần cuối cùng bà ấy đi tầu ra ngoài biển, anh có trên bãi biển không? Một buổi tối cách đây một năm rồi. Và bà ấy không trở về nữa?
Ben nghịch cái mũ thủy thủ, rồi nhìn Frank và Maxim:
- Hả? - Hắn thốt lên.
- Cậu ở đấy lúc ấy, có phải không? – Fawell nói và ngả người về đằng trước. - Cậu có trông thấybà Winter vào trong căn nhà nhỏ, rồi cả ông Winter vào trong căn nhà nữa, vào gặp bà. Rồi xảy ra vấn đề gì nữa? Nào, vấn đề gì đã xẩy ra.
Ben lùi lại đến tận tường và nói:
- Tôi chẳng trông thấy gì hết. Tôi muốn ở nhà. Tôi sẽ không đi vào nhà tù. Tôi không trông thấy ông bao giờ, không bao giờ cả. Tôi không bao giờ trông thấy ông cùng bà trong rừng.
Ben bắt đầu khóc nức nở như đứa trẻ con.
- Đồ khốn kiếp! – Fawell từ từ nói. - Đồ sâu bọ!
Ben lấy cánh tay áo chùi nước mắt.
Thiếu tá Julyan nói với Fawell:
- Tôi thấy nhân chứng của ông chẳng có tác dụng gì. Tấn hài kịch này chỉ làm mất thì giờ, ông có thấy thế không? Ông có điều gì muốn hỏi hằn nữa không?
Fawell hét lên:
- Đây là một âm mưu chống lại tôi. Tất cả các người đều vào bè với nhau, tất cả. Người ta đã trả tiền cho thằng khốn kiếp này, tôi nói như vậy đó. Trả tiền để hắn tuôn ra một tràng nói dối.
- Tôi thấy là nên để cho Ben về, - Thiếu tá Julyan nói:
- Được rồi, Ben, - Maxim nói. – Ông Frank sẽ đưa anh về. Chẳng ai bỏ tù anh cả, đừng sợ. Bảo Robert cho Ben ăn một thức gì, thịt lạnh chẳng hạn, tùy thích.
- Trả gía thế là xong, - Fawell nói. – Maxim! Nó phục vụ anh thế là tốt lắm!
Frank đưa Ben đi. Thiếu tá Julyan nhìn Maxim và nói:
- Anh thanh niên này khiếp sợ quá, người run lên như cầy sấy. Hắn có bao giờ bị hành hạ không?
- Không, hắn hoàn toàn vô hại. Tôi bao giờ cũng để hắn yên.
- Hẳn có người nào đe dọa hắn một vài lần. Cặp mắt hắn trắng dã như con chó sắp bị đánh.
- Lẽ ra ông nên đánh nó, - Fawell nói. - Có thế nó mới nhận ra tôi. Nhưng không, người ta sắp cho nó ăn để trả công cho nó. Người ta sẽ không đánh nó.
- Hắn không phục vụ mục đích của ông - Thiếu tá bình tỉnh nói. – Chúng ta vẫn cứ ở tại cùng thời điểm ấy, ông không có được một chút chứng cớ nào chống lại ông Winter, chắc ông đã biết. Mục tiêu ông đưa ra không đạt đựơc trong quá trình tiến triển. Ông nói rằng ông là chồng tương lai của bà Winter và ông đã có những cuộc hẹn hò mờ ám với bà ấy trong căn nhà nhỏ trên bãi biển. Và ngay cả anh chàng ngu ngốc tội nghiệp vừa ở đấy cũng thề là chẳng trông thấy ông bao giờ. Ông cũng không thể chứng minh được điểm ấy.
- Tôi không thể chứng minh được à? – Fawell nói và tôi nhìn thấy hắn mỉm cười.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rebecca (Tiếng Việt)
Daphné Du Maurier
Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier
https://isach.info/story.php?story=rebecca_tieng_viet__daphne_du_maurier