Chương 35
iếng còi vang lên và binh lính trang bị vũ khí trong khi Emily đi qua các hành lang dọc căn cứ CRU ở Khu vực 51. Phía sau cô là một đoàn quân Nirad. Hoàng tử Tobin đang được vác trên cánh tay của Tirk, trong khi ngài tập hợp người của mình.
Chẳng mấy chốc số lượng quân lính Nirad tham gia đội quân của cô đã đông quá số lượng quân lính loài người ở căn cứ. Emily nhìn lại Hoàng tử Tobin. Với mỗi giây trôi qua, sức mạnh của ngài lại phục hồi.
“Ngài có thể yêu cầu người của ngài đi tìm Joel và đặc vụ T và bảo vệ cho họ không? Và chúng ta phải tìm một người đàn ông tên là Earl. Ông ấy là bạn ta và đang ở đâu đó quanh đây.”
“Tôi - đi,” A-ba nói. “Tìm - Earl.” Hắn gọi thêm vài Nirad đi cùng. Bọn họ chạy lên phía cầu thang. Tiếng súng nổ rền vang ở khu vực cầu thang nhưng Emily biết súng đạn không làm bị thương được người Nirad.
Khi họ đi qua cả khu căn cứ rộng lớn, Emily yêu cầu các binh lính Nirad bao vây quân lính loài người và đưa họ lên tầng mặt đất. Emily giữ A-hai lại để giúp cô tìm đường quay trở lại phòng thí nghiệm chính. Trên đường quay về đó, cô nghe thấy giọng chào mừng rất quen thuộc
“Em!”
Cô quay lại và thấy Joel đang chạy về phía mình, được hai Nirad xám hộ tống.
“Cậu đừng có nghĩ tớ sẽ để cậu san phẳng Khu vực 51 một mình mà không có tớ chứ!” Joel nhe răng cười.
Emily cảm thấy mình mạnh hơn khi có Joel bên cạnh. “Tất nhiên là không rồi!”
Cùng nhau, họ tìm đường vượt qua đống hỗn loạn, dẫn tới khu siêu thí nghiệm nơi các bản sao được làm ra. Các Nirad đang bắt giữ các nhà khoa học, các đặc vụ, tước vũ khí của họ và đưa họ lên tầng mặt đất.
Joel nhìn qua cửa sổ của khu siêu thí nghiệm và huýt sáo. Với chuông báo động vẫn đang kêu, những nhà khoa học làm ca đêm đang cố cất giấu những nguyên liệu tạo ra các bản sao vô tính. Họ nhìn lên hoảng loạn khi thấy hai người đang đứng ở trước cửa kính lớn.
“Cậu có thể tiêu diệt toàn bộ phòng thí nghiệm mà không làm sập toàn bộ căn cứ không?”
“Tớ có thể thử,” Emily trả lời.
Quân Nirad kéo xuống những cánh cửa an toàn dẫn vào khu thí nghiệm và ùa vào. Những nhà khoa học đứng xung quanh và đối mặt với cô. “Đưa họ lên mặt đất với những người khác,” Emily ra lệnh.
Joel và Emily giờ bước qua phòng thí nghiệm trống rỗng và bắt đầu tiêu hủy các thiết bị. Với mỗi phút trôi qua, sự tự tin của Emily với Ngọn lửa càng tăng. Cho đến khi họ rời phòng thí nghiệm, Emily đã có thể liếc nhìn một cái máy và biến nó thành tro bụi trong vài giây.
Họ tiến đến phòng thí nghiệm thứ hai. Emily cho Joel và Hoàng tử Tobin thấy những chiếc ống thí nghiệm chứa những mẫu vật vô tính đang trong những giai đoạn phát triển khác nhau từ bào thai đến phát triển toàn diện.
“Chúng ta làm gì với chúng bây giờ?” Joel nói. “Tớ không biết,” Emily thừa nhận. “Ta không thể phá hủy chúng, chúng đang sống.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể để chúng ở đây. CRU sẽ tiếp tục xây dựng thêm nữa.”
Emily lắc đầu. “Khi tất cả mọi người đã ra được khỏi đây, tớ sẽ tiêu hủy toàn bộ chỗ này.”
“Và những gã đó?”
“Chúng ta sẽ phải tìm cách cứu chúng. Hãy để tất cả mọi người ra ngoài hết đã và lo lắng cho bọn chúng sau.”
Trong một phòng thí nghiệm khác, họ bắt gặp cánh tay bạc của Joel. Nó được bày ra trên một cái bàn đã bị gỡ ra hoàn toàn và giờ đây trở nên vô dụng. Đôi xăng đan có cánh của Paelen cũng có trong phòng thí nghiệm này và họ rất vui khi thấy nó vẫn còn nguyên vẹn. Emily cầu nguyện rằng Paelen vẫn còn sống và sẵn sàng nhận lại chúng. Họ cũng tìm thấy chiếc mũ tàng hình của thần Pluto.
“Ôi, tớ rất vui khi tìm thấy vật này!” Joel nói. “Thần Pluto sẽ nổi điên nếu ông ấy biết chúng ta đã làm mất nó.”
Emily cúi đầu. “Không, chúng ta không làm mất nó. Chúng ta chỉ mất Pegasus và Alexis mà thôi. Tớ chắc chắc thần Pluto sẽ không còn quan tâm đến chiếc mũ của mình sau khi nghe tin đó nữa.”
Hoàng tử Tobin gầm gừ khe khẽ. Ngài nhắm mắt và nghiêng đầu. Khi ngài mở mắt ra, ngài nhìn Emily và tạo ra vô số tiếng động.
“Ta không hiểu,” Emily tuyệt vọng nói.
A-hai chật vật nói: “Nơi-tất cả-trống. Chúng ta. Không-người-nữa. Tất cả-tù nhân. Tất cả-ở trên.”
Joel lại gần Hoàng tử. “Vậy là tất cả quân lính của ngài đã tập hợp hết mọi người lên trên. Không còn ai ở lại nữa phải không?
Hoàng tử Tobin lắc đầu và tạo ra những âm thanh khác.
“Các Pegasus,” A-hai nói “Họ-ở. Bọn trẻ- phía dưới.”
Họ hiểu rằng tất cả những đặc vụ CRU, các nhà khoa học, các quân lính loài người đều đã bị bắt và đưa lên mặt đất. Căn cứ bây giờ thuộc về bọn họ.
“Thôi được, chúng ta phải đưa tất cả những người Olympus mới ra khỏi đây và cả những bản sao vô tính tội nghiệp ở tầng cuối cùng nữa. Và tớ cũng phải giải phóng hết cho đám bản sao của Pegasus nữa.”
“Cậu đã gặp chúng rồi à?” Joel hỏi.
Emily gật đầu. “Tornado cũng ở đây nữa. Nhưng tất cả những con ngựa có cánh đều giống nhau. Chúng đều hoang dã và nguy hiểm như Tornado. Tớ vẫn là người duy nhất có thể lại gần chúng. Tớ sẽ phải dẫn chúng ra ngoài.”
“Rồi thì sao?” Joel hỏi. “Em, chúng ta sẽ phải làm gì với ngần ấy bản sao? Phải, chúng ta có thể tiêu hủy nơi này, nhưng sau đó chúng ta sẽ mang chúng đi đâu? Và thế nào? Không có Pegasus, tớ thậm chí còn không biết chúng ta sẽ quay về Olympus như thế nào, hay đưa Hoàng tử Tobin và người của ngài ấy về thế giới Nirad ra sao nữa cơ.” Emily vẫn chưa nghĩ ra được đến thế. Điều lo lắng duy nhất của cô là ngăn không cho CRU tạo thêm ra những bản sao vô tính. Nhưng giờ thì sao? Joel nói đúng. Họ đang bị kẹt cứng trên Trái đất mà không có cách nào quay trở lại.
“Tớ không biết,” cô nói khẽ. “Nhưng giờ này cha tớ hẳn phải biết có vấn đề rắc rối xảy ra rồi.
Ông và thần Diana sẽ đến đón chúng ta. Và Paelen, tớ hy vọng. Cậu ấy bị thương, nhưng tớ chắc chắn Chrysaor sẽ đưa cậu ấy quay lại Olympus. Cậu ấy biết chúng ta ở đâu. Chúng ta chỉ cần lên trên mặt đất và đợi họ mà thôi.
Joel không cảm thấy mấy thuyết phục. “Hoặc đợi quân đội tổng lực trừng phạt chúng ta vì đã phá hủy căn cứ quân sự của họ ở đây.”
“Chúng ta cứ phải liều cái đã,” Emily nói. “Chúng ta không có lựa chọn nào cả.”
Khi đêm dài sắp qua và bình minh sắp lên, Emily, Joel và người Nirad bước vào khu bí mật của những người Olympus mới. Họ chào đón Emily vào trong nhóm của mình và không hề tỏ ra thù địch với Joel hay với các Nirad.
Khi Emily giải thích tình hình, các bản sao rất phấn khích trước ý tưởng được đi ra ngoài. Trước đây họ chưa bao giờ được lên mặt đất.
Khi tất cả những người Olympus mới lên được mặt đất, mặt trời đã bắt đầu xuất hiện ở nơi chân trời. Họ nhìn ngắm cảnh bình minh bằng vẻ ngưỡng mộ tuyệt đối. Các Cupid phấn khích nhảy lên không trung và bay vút lên bầu trời rộng lớn.
Emily mất một phút ngắm nhìn họ ghen tị. Những bản sao vô tư và ngọt ngào này không hề có ý tưởng gì về những hiểm nguy và tương lai bất định họ sẽ phải đối mặt.
Có hàng trăm, có lẽ hàng ngàn người giờ đang tụ hợp lại trên mặt hồ chết Groom. Những lính canh Nirad được trang bị vũ khí đầy đủ đang ngăn không cho đám người của Khu vực 51 lại gần đám bản sao vô tính.
“Có phải ta nhìn thấy người bạn Emily của mình không?”
Emily quay lại khi nghe thấy giọng nói và thấy chú Earl tới gần. Chú chạy nhanh lại và ôm cô thật chặt. “Chú tìm con đỏ cả mắt! Chúa ơi chú tưởng con sẽ không bao giờ đến được đây. Những người ở CRU này không tốt chút nào!”
Emily ôm chặt chú Earl, vui mừng thấy chú vẫn còn sống. Có một Nirad đứng gần bên cạnh ông. Chú Earl quay sang giới thiệu. “Đây là bạn của chú, B-15. Cậu ấy cứu chú ra khỏi phòng giam.” Khi Emily chào Nirad đó, có những tiếng động và tiếng hét phát ra từ đám đông. Cô quay người và thấy tất cả bọn họ đang chỉ lên phía trên bầu trời. Bản sao Cupid đang hét lên sợ hãi và nhanh chóng hạ cánh xuống đất.
Emily và Joel nhìn lên và mắt họ bất ngờ mở lớn. “Thần Jupiter!”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới