Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nương Tử Cười
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Đêm Giao Thừa (1)
“H
à hà, buổi tối nhị ca nấu đồ nóng cho muội.” Lăng Canh Tân hôn một cái lên gò má nàng, vui vẻ lấy ra một nồi đất trong ngăn lớn dưới cùng của tủ chén.
“Nhị ca cố ý.” An Nhược Hảo ngồi ở đó, ăn từng miếng từng miếng một bánh trứng, Lăng Canh Tân bắt đầu phúc hắc cũng không phải phúc hắc bình thường, lại có thể trêu cợt nàng!
“Hì hì.” Bây giờ Lăng Canh Tân chỉ biết cười, hắn đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, mở bọc đồ Tết vẫn bị hắn bỏ qua từ khi về, bỏ lần lượt từng món đồ ra ngoài.
“Đây là món tráng miệng của Từ Ký, còn có bánh gạo Mễ lão đầu cho, đều cho nàng ăn.”
“Ừ, ăn ngon thật. Mễ lão đầu thật tốt.”
“Ông ấy là bạn vong niên của phụ thân, coi chúng ta như nhi nữ thân sinh mà đối xử, đương nhiên là tốt rồi.”
“Ừ, nếu không làm lễ mừng năm mới với ông ấy?” An Nhược Hảo đề nghị, nàng nhớ hình như ông ấy không có thê tử.
“Phương pháp này rất tốt, nhiều người náo nhiệt, chỉ có điều bão tuyết che núi, sợ rằng không đến thôn Thuấn Thủy được.”
“Tuyết này muốn rơi tới khi nào chứ?” An Nhược Hảo mở một khe cửa nhỏ, gió lạnh ù ù thổi qua, còn mang theo vài bông tuyết, nàng vội vàng đóng lại.
“Sợ rằng bão tuyết tới cuối năm, đến lúc đó lại đi nhìn, nếu ngày nào đó được, ta sẽ đi mời Mễ lão đầu tới.”
“Được.”
Sau khi Lăng Canh Tân lấy ra mấy món đồ, còn lại đưa cho An Nhược Hảo, hắn chuyển bàn ghế, dọn ra một khoảng trống, đặt lò lửa.
Cái lẩu phiên bản cổ đại! An Nhược Hảo hưng phấn ngay tức khắc, mở đồ Tết trên tay ra, Lăng Canh Tân mua thật nhiều.
“Tiếu Nhan, đừng mở vội, lấy mấy món ăn.”
“Được.” An Nhược Hảo thừa lúc Lăng Canh Tân đặt nồi đất xong, đã làm xong nước canh, bản thân thì tìm các loại gia vị thích hợp cho món ăn ở trong tủ chén.
Lăng Canh Tân tự mình mở bao đồ Tết, lấy ra mấy nguyên liệu: đậu hũ, đậu hũ thúi, thịt bò, thịt dê, còn có nấm hương, chút đậu khô, v.v…
Mặc dù là nồi lẩu đơn sơ nguyên thủy, nhưng nhìn nước trong nồi sôi, An Nhược Hảo vốn quen ăn lẩu đã sớm không chịu được rồi, liền vội vàng bỏ đồ ăn vào.
“Đừng nóng lòng như thế.” Lăng Canh Tân ngăn nàng, bỏ các loại gia vị vào, “Tiếu Nhan, buổi tối còn muốn ăn cơm không?”
“Ừ.” An Nhược Hảo ngẫm nghĩ lại, “Trong nhà không có món chính gì khác, nấu cơm thôi.”
Lăng Canh Tân gật đầu, lấy gạo nấu cơm.
An Nhược Hảo nhìn, dù sao bên ngoài tuyết lớn không đi được, còn không bằng nhào bột mì làm hoành thánh, sủi cảo ăn, kéo mì sợi cũng không tệ.
“Tiếu Nhan, chảy nước miếng rồi.” Lăng Canh Tân cưng chiều cười nói.
An Nhược Hảo lau miệng theo bản năng, nhưng không ngờ bị Lăng Canh Tân lừa: “Nhị ca hư, lại có thể ức hiếp ta!”
“Ha ha, chỉ có điều kiểu tham ăn của Tiếu Nhan đúng là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.”
“Đi!” An Nhược Hảo không so đo với hắn, bây giờ cho đồ ăn vào chính là lúc tốt nhất, không biết Lăng Canh Tân lấy ớt ở đâu, nàng nhớ trong nhà không có ớt tốt như vậy, nhưng ớt chính là ngon miệng.
Mặc dù bão tuyết trên đường đã ngưng mấy ngày, nhưng đến giao thừa tuyết trên đường thông tới trấn Cổ Nhạc vẫn không tan đi, may mà người của thôn Thuấn Thủy cùng Trần Gia Bình đã sớm có kinh nghiệm, chuẩn bị xong đồ Tết từ trước.
Kể từ khi tuyết lớn ngăn núi, hai người Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vẫn ở nhà, trừ thời gian ăn cơm tất cả đều vùi trên giường đọc sách.
An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân học tập tiến bộ, không khỏi cảm thán, sao phụ mẫu của hắn không để cho hắn học biết chữ, bằng vào trí thông minh của hắn, chắc chắn là lợi hại hơn Viên Phú Cảnh, chính là thi Thám hoa cũng có khả năng, mặc dù hơi khoa trương.
Đến giao thừa, tất cả mọi người đều chuẩn bị cơm tất niên, các nhà đều náo nhiệt đốt pháo, thỉnh thoảng nhét vô cửa nhà khác. Nhưng đại đa số thời gian, mọi người đều ở trong nhà cùng người thân, khoảng thời gian lễ mừng năm mới này là lúc nông thôn rảnh rỗi nhất, chờ qua rằm tháng riêng, mọi người lại bắt đầu bận rộn, cho nên mỗi người đều vô cùng quý trọng thời khắc vui mừng này.
“Nhị ca, chàng làm gì ở đó, còn chưa tới giúp một tay?” An Nhược Hảo bận rộn chuẩn bị thức ăn, mặc dù cuối cùng không thể mời Mễ lão đầu đến đây, nhưng thế giới hai người cũng rất tốt, không phải sao?
“Mắt xinh sáng ngời, nở nụ cười thật duyên dáng, Tiếu Nhan chúng ta thích này.” Lăng Canh Tân cầm sách vở lướt qua trước mặt An Nhược Hảo, học dáng vẻ công tử phong lưu nâng cằm nàng.
“Nhị ca, cái tốt không học đi học cái xấu, miệng lưỡi trơn tru.” An Nhược Hảo không khách khí gạt tay hắn, nhưng sau khi hắn học thi thư có tình thú lại là thật.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân để quyển sách xuống, vỗ bột mì trước mặt, ôm chặt lấy hông nàng từ phía sau lưng, dùng sức hít một hơi hương vị trên người nàng, “Thật là thơm.”
An Nhược Hảo đưa tay lên mặt, thân thể nhích lại gần về phía sau: “Cả ngày chàng nói ta thơm, nhưng bản thân ta không ngửi thấy.”
“Cái này gọi là ở trong vườn lan lâu sẽ không biết mình có mùi thơm, dĩ nhiên là Tiếu Nhan sẽ không ngửi thấy mùi trên người mình.”
“Dùng bậy từ của cổ nhân.” An Nhược Hảo làm vẻ mặt tốt rồi, đặt đó để lên men, rửa tay, “Ta đi nhà thím Tào một chuyến.”
“Đường bên ngoài tuyết trơn, cẩn thận.” Lăng Canh Tân nhìn nàng chạy chậm đi, chỉ sợ nàng trượt té còn dặn dò với theo, cho đến khi không thấy bóng dáng mới quay về phòng. Nhìn nguyên liệu món ăn tất niên đã chuẩn bị xong, bắt đầu chuẩn bị “Niềm vui bất ngờ.”
“Nhị ca, chàng ở trên giường của ta làm gì đó?” An Nhược Hảo vào nhà, lạnh đến dậm chân.
“Tiếu Nhan, mấy ngày nay nàng vẫn chạy qua nhà thím Tào, làm gì vậy?”
“Nhìn xem.” An Nhược Hảo đưa quần áo cầm trên tay cho hắn.
“Tiếu Nhan, nàng làm nó cho ta sao?” Lăng Canh Tân ngẩn ra ngồi bên cạnh nàng.
“Ừ, nhị ca đưa ta nhiều đồ như vậy, ta muốn làm cho nhị ca một bộ xiêm y.” An Nhược Hảo cầm áo trên tay đo lên người hắn, hài lòng cười cười.
“Tiếu Nhan, nàng thật tốt.” Lăng Canh Tân bế nàng vào trong ngực.
“Chàng mặc lên nhìn thử một chút.”
“Được.” Lăng Canh Tân toét miệng cười, mặc xiêm áo vào, “Bên trong còn lót bông vải?”
“Ừ, áo bông này nhìn mỏng, nhưng bởi vì bên trong có lót bông vải nên mặc ấm, thích chứ?” An Nhược Hảo sửa sang lại vạt áo trước cho hắn.
“Thích, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên nhìn nàng đắm đuối, “Tiếu Nhan.”
“Nhị ca thích là tốt rồi, ta còn sợ không hợp, bản lĩnh cắt may của thím Tào quả nhiên lợi hại.” Giờ phút này toàn bộ hứng thú của An Nhược Hảo đều ở trên xiêm áo. Đây là xiêm áo đầu tiên nàng làm, tất cả trước kia đều mua, ý nghĩa của tự mình làm không giống nhau.
“Tiếu Nhan, nửa tháng này nàng chạy tới nhà thím Tào, chính là vì làm xiêm áo cho ta?”
“Ừ, như thế nào, ta lợi hại không?” An Nhược Hảo cười, “Mặc dù thím Tào làm đa số, nhưng vạt áo trước sau đều do ta làm.”
“Tiếu Nhan, ta có đồ cho nàng.” Lăng Canh Tân móc ra một cái hộp trên giường nàng, giống như hiến vật quý đưa cho nàng, “Ta vốn định buổi tối cho nàng ngạc nhiên, nhưng ta không đợi nữa.”
“Đây là cái gì?”
“Mở ra xem chút là biết.”
An Nhược Hảo cẩn thận mở ra, vừa mở đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt: “Hộp trang điểm?”
“Đây là phấn, đây là son môi, đây là…”
“Nhị ca, chàng không cần giới thiệu, ta nhận ra.” An Nhược Hảo buồn cười, một đại nam nhân có thể nhớ được một đống ô vuông mỹ phẩm nho nhỏ này đúng là đã làm khó hắn.
Lăng Canh Tân cười cười, nhìn trên mặt An Nhược Hảo ánh lên màu đỏ, tràn đầy vui mừng, khóe miệng nhếch lên, mang theo nụ cười ấm áp.
An Nhược Hảo nhìn sang một ô vuông, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”
“Tiếu Nhan, lúc nàng hé miệng thật đẹp mắt.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng không chú ý, lại gần trộm hương, “Nhé.”
Lực chú ý của An Nhược Hảo đều rơi vào chỗ mỹ phẩm này, không còn chú ý bị chiếm tiện nghi.
Lăng Canh Tân ôm lấy hông nàng: “Tiếu Nhan, nàng sẽ trang điểm sao?”
An Nhược Hảo nhìn chỗ mỹ phẩm này mặc dù không khác hiện đại lắm, nhưng vẫn có chỗ khác biệt: “Ta thử một chút.”
“Ha ha, Tiếu Nhan, hóa trang thành mông khỉ lông dày, ha ha ha!” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo không ước chừng phân lượng mà bôi cả mặt thành màu đỏ.
“Chàng còn cười, chàng còn cười.” An Nhược Hảo vội vàng lấy khăn lau, lau xong bất đắc dĩ nhìn hộp trang điểm một chút, “Xem ra thứ này còn đợi tìm tòi, nhị ca, giờ Mùi rồi, chuẩn bị cơm tối thôi.”
“Được.” Lăng Canh Tân nín cười giúp nàng dọn dẹp giường chiếu xộc xệch, rửa tay nấu canh.
“Nhị ca, nhiều món ăn như vậy, chúng ta có hai người?”
“Tiếu Nhan, cơm tất niên dĩ nhiên là nhiều món, như vậy ăn luôn sang năm. Còn có cá này, hôm nay nàng không thể đụng đũa vô.” Lăng Canh Tân gạt “móng vuốt” của nàng ra khỏi cá kho.
“Ừmh, ta nhớ ra rồi, hàng năm có ‘ngư’ * chứ sao.” An Nhược Hảo cười hì hì, “Nhị ca, hình như câu đối xuân còn chưa dán, ta đi ra ngoài dán.”
(*) ngư (cá) ở đây có nghĩa là ức hiếp.
“Được.”
An Nhược Hảo mang ghế nhỏ ra ngoài, cầm câu đối xuân và cơm nhão, mặc dù gió to, nhưng gió dưới mái hiên vẫn dịu dàng, nàng không mất bao nhiêu sức lực liền dán câu đối xuân lên. Trên giấy câu đối xuân mơ hồ có mây lành tuôn ra, còn có dây hoa quấn quanh, tượng trưng cho Như ý cát tường. Năm nay câu đối xuân do chính tay Lăng Canh Tân vẽ, mặc dù thủ bút kém mọi người, nhưng có thể đạt tới trình độ này đã là không thể tưởng tượng nổi, nàng gần như muốn hoài nghi trước kia Lăng Canh Tân giả bộ không hiểu, nhưng người của toàn thôn đều biết Lăng Canh Tân trước kia là anh nhà quê dốt đặc cán mai, nàng cũng không hoài nghi nữa.
Nàng nhìn “Canh Tân” cùng “Tiếu Nhan” trên câu đối xuân, không biết Lăng Canh Tân có lòng hay vô tình, nét mực của hai chữ kia đậm hơn chút, có vẻ hết sức dễ thấy. Bọn họ nên ở chung một chỗ, không phải sao?
“Tiếu Nhan, bên ngoài lạnh lẽo, dán xong rồi thì đi vào.” Trong lúc An Nhược Hảo trầm tư Lăng Canh Tân đã làm xong ba món ăn.
“Nhị ca, ta quên làm sủi cảo!” An Nhược Hảo vỗ đầu.
“Đừng sợ, vẫn còn kịp.” Lăng Canh Tân vội vàng làm hòa trước mặt nàng, Tiếu Nhan của hắn vẫn có chấp niệm sâu đậm với sủi cảo, “Cái khác để nhị ca làm, nàng làm sủi cảo của nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo đáp lời rồi bắt đầu cán kỹ vỏ sủi cảo.
Đợi đến khi An Nhược Hảo cán xong vỏ sủi cảo, bao lấy nhân, Lăng Canh Tân đã chuẩn bị xong món ăn khác.
“Sủi cảo dưới nồi sao!” Lăng Canh Tân lại nhìn thành quả An Nhược Hảo đã vào nồi.
“Lẩu, cá kho, rượu hoa đào, mì kiều mạch, gà hấp nguyên con, thịt dê nướng, ớt xanh xào thịt heo, đậu hũ cay, cá khô, bánh mật, cải trắng xào dạ dày heo, thịt gà…”
“Cái đó gọi là ngũ phúc lâm môn, không gọi là cải trắng.” Lăng Canh Tân tức giận vuốt ve tay nàng, “Chưa đến lúc không được phép ăn.”
“Ngũ phúc lâm môn? Nhị ca, ai dạy chàng?” An Nhược Hảo thừa dịp hắn không chú ý trộm một ít cho vào miệng, “Ăn ngon thật.”
“Nàng cứ bướng bỉnh, là sở trường của nương.”
“Oh.” An Nhược Hảo nhìn gương mặt nặng nề của Lăng Canh Tân, giống như mỗi lần nhắc tới nương, tâm tình đều sẽ không tốt, “Nhị ca, sủi cảo chín!”
“Ừ.” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo vớt sủi cảo lên, lại nhìn nàng rưới nước canh đặc chế lên, cách ăn đúng là đặc biệt.
“Nhị ca, khi nào bắt đầu ăn cơm.” Bụng An Nhược Hảo đã sớm bắt đầu ca hát.
“Giờ Thân rồi, nhị ca đi đốt pháo, đốt xong liền ăn.”
“Hay quá!” An Nhược Hảo bắt đầu hoan hô.
“Bốp bốp, đùng đùng đùng!” Trong lúc này, cả thôn Thuấn Thủy giống như hẹn trước, tràn đầy âm thanh pháo nổ, đinh tai nhức óc, mang theo cảm giác vui mừng không thể phai mờ.
Chờ đốt xong pháo, Lăng Canh Tân thắp ngọn đèn dầu, liền bắt đầu ngồi xuống ăn uống thả cửa với An Nhược Hảo.
“Đậu hũ này ăn thật ngon.” An Nhược Hảo chép miệng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mặc dù bình thường Lăng Canh Tân không bạc đãi nàng, nhưng món ăn ngon lại phong phú như vậy chỉ cơm tất niên mới có.
“Tiếu Nhan, những món ăn này đều có tên tuổi, nàng đừng gọi loạn như thế.”
“Nói nghe một chút.” An Nhược Hỏa ăn cơm, giống như có người giành ăn với nàng.
“Cái này gọi là đậu hũ cát lợi, cái kia là tương bát bảo hoan hỉ, thịt kho hồng hỏa, gà xé đa phúc, vịt hầm hỉ khánh, canh rau dền hảo vận *…”
(*) “Cát lợi” = may mắn, thuận lợi; “hoan hỉ” = vui mừng, vui vẻ; “hồng hỏa” = náo nhiệt, hưng thịnh; “đa phúc” = nhiều phúc; “hỉ khánh” = vui mừng, việc đáng ăn mừng; “hảo vận” = vận may, may mắn.
“Nhị ca, chàng nói vậy ta cũng không nhớ rõ, ăn nhanh đi, nhanh ăn đi.” Bản tính tham ăn của An Nhược Hảo lộ ra hoàn toàn, Lăng Canh Tân lắc đầu cười một tiếng, hạ đũa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nương Tử Cười
An Gia
Nương Tử Cười - An Gia
https://isach.info/story.php?story=nuong_tu_cuoi__an_gia