Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 35
ắp tới đó rồi - Stanley nói. Giờ nó đã có thể nhìn thấy chân núi.
Vì chúng sắp tới đó thật nên Stanley đâm ra hoảng sợ. Ngón Cái Lớn là hy vọng duy nhất của cậu. Nếu ở đó không có nước, không có nơi ẩn náu, thì cậu và Zero sẽ chẳng có gì, cả hy vọng cũng không.
Không thể biết chính xác nơi nào là nơi đất phẳng dừng lại và núi bắt đầu. Mặt đất cứ dốc dần, dốc dần lên, và rõ ràng là chúng đang leo thẳng lên vách núi.
Stanley không còn nhìn thấy đỉnh Ngón Cái Lớn đâu nữa. Triền núi đã là lối đi.
Và cái lối đi ấy trở nên quá dốc, đến nỗi không thể thẳng tiến lên được. Vì vậy bọn chúng phải đi lên
theo kiểu dích dắc, nhích từng chút một trong mỗi lần chuyển hướng.
Có những mảng cỏ dại rải rác khắp sườn núi. Hai đứa bước từ mảng cỏ này sang mảng cỏ khác, dùng những búi cỏ làm chỗ bám. Chúng càng lên cao, cỏ dại càng dày hơn. Nhiều bụi cỏ có gai, và chúng phải cẩn thận bước qua.
Stanley muốn dừng lại nghỉ, nhưng cậu sợ rằng hai đứa sẽ không đi tiếp được nữa. Chừng nào Zero còn tiếp tục đi, cậu vẫn phải đi tiếp. Hơn nữa, cậu biết ánh sáng ban ngày chẳng còn bao lâu nữa.
Trời sẩm tối, lũ bọ bắt đầu xuất hiện phía trên những mảng cỏ. Một bầy muỗi mắt, bị hấp dẫn vì mùi mồ hôi, bay sà tới và quần trên đầu hai đứa. Cả Stanley lẫn Zero chẳng đứa nào còn sức đập chúng.
- Cậu sao rồi? - Stanley hỏi.
Zero giơ ngón tay cái và nói:
- Nếu có tên muỗi mắt nào đáp vào người mình, chắc nó hạ gục mình mất.
Stanley dạy cho nó thêm vài từ nữa - B-u-g-s - cậu đánh vần.
Zero tập trung hết sức, rồi bật ra thành từ - Boogs.
Stanley cười phá lên.
Một nụ cười toe toét cũng nở trên khuôn mặt hốc hác và khật khừ của Zero, Bugs - nó sửa lại cho đúng. (bugs có nghĩa là những con bọ)
- Giỏi - Stanley khen - Nhớ đọc là u ngắn nếu không có âm e ở tận cùng. Rồi, còn từ này khó đây. L-u-n-c-h là từ gì? (lunch có nghĩa là bữa trưa)
-Luh... Luh-uh... Thình lình, Zero vọt ra một âm thanh méo mó, kinh hồn trong khi ngực nó gập đôi lại, tay ôm vội lấy bụng. Thân hình còm cỏi của nó rung lên dữ dội, rồi nó nôn oẹ, tống tuốt tuột cái thứ sploosh ấy ra khỏi bụng.
Nó ngồi quỳ trên hai đầu gối, thở dốc vài hơi. Xong, nó lại đứng thẳng lên và tiếp tục đi.
Bầy muỗi mắt nán lại ở đằng sau, chúng khoái cái thứ trong bụng Zero thải ra hơn lớp mồ hôi nhễ nhại trên mặt hai đứa.
Stanley không dạy Zero thêm từ nào nữa. Cậu nghĩ rằng cần giữ sức thì hơn. Nhưng độ mười lăm phút sau, Zero bỗng đọc - Lunch.
Hai đứa leo lên cao hơn, những mảng cỏ cũng mọc dày hơn, và bọn chúng phải cẩn thận không để chân vướng vào những mớ dây leo có gai. Bất giác Stanley nhận ra một điều rằng trong lòng hồ không có cọng cỏ dại.
- Cỏ và bọ - cậu thốt lên - Vậy chắc chắn phải có nước ở gần đâu đây. Tụi mình sắp tới rồi.
Một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt Zero. Nó giơ ngón tay cái làm dấu, rồi đổ nhào xuống.
Zero không gượng dậy nổi nữa. Stanley cúi xuống bên nó, nài nỉ:
- Nào, Zero. Tụi mình sắp tới rồi mà. Cố lên, Hector. Cỏ với bọ. Cỏ với bọ.
Stanley lay gọi nó - Tớ đã kêu cho cậu một ly kem trái cây tươi rưới nước đường rồi kìa. Họ sắp đem ra cho cậu ngay bây giờ.
Zero chẳng nói gì.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố