Nhà Có Chó Dữ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 34
Kim lần nữa vùi đầu vào trong vạt áo Tư Nam, đầu lưỡi không an phận liếm láp bụng Tư Nam.
"Nằm xuống, nếu không em sẽ cường bạo anh!" Tư Nam nhỏ giọng uy hiếp, đồng thời đè anh xuống, không cho anh làm bậy nữa.
"Ô..." Gần gũi như vậy, muốn an phận cũng khó quá đi, bất quá ngày mai hẳn là cái gì cũng có thể rồi, mặc dù mất thi cơ thể của chó cưng, Tư Nam sẽ không vui, nhưng mà giây phúc nào mình cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc em, sẽ làm cho em càng thêm vui vẻ! A Kim đem thân thể cuộn lại trên eo Tư Nam, yên tĩnh lại.
Tư Nam đưa tay vuốt ve lớp lông vàng, không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng động ở phòng sát bên.
Cánh cửa ngầm giữa phòng hai người đột nhiên mở ra, Tu cùng A Kha đi vào bằng cửa đó. Tư Nam nhìn tay A Kha bị Tu nắm lại thật chặt, khóe miệng không khỏi cong lên cười: "Sao nữa vậy? Muốn đến cướp phòng của em à?"
A Kim cũng chui ra khỏi ổ chăn mang theo vẻ mặt như đang xem hài kịch.
"Cái tên bất tỉnh kia, tiện thể giao cho em." Tu dắt A Kha đi tới.
"Được rồi!" Tư Nam nhướng mắt, "A Kim, chúng ta đi nào!"
A Kim nghe lời nhảy xuống dưới, chờ Tư Nam cũng xuống xong, vẫn quay đầu lại nhìn cái giường kia, đến tột cùng người bị trói trên giường sẽ là Tu hay là A Kha đây?
Tư Nam đưa tay cầm lấy áo khoác treo ở đầu giường, sau đó dùng chân đá nhẹ A Kim một cái: "Không nhìn nữa, đi nào!" Vừa nói vừa mang theo A Kim thông qua cửa ngầm đi qua bênh kia, đem cửa đóng lại.
Uông Phong Lân đang an tĩnh nằm ở trên giường. Tư Nam hé môi cười một chút, đưa tay cho vào túi áo khoác rút ra hai cái nút trong máy nghe trộm, sau đó gắn một cái lên tường, một cái gắn vào loa ngoài điện thoại, ấn vào nút speakerphone. Tiếp theo dọn dẹp một chút ở bên cạnh vị trí của Uông Phong Lân trên giường, dựa đầu vào giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh rồi nói với A Kim: "Đi lên nào! Xem ra A Kim yêu dấu của em cuối cùng đêm nay chỉ có thể đem chuyện phòng the của Tu cùng A Kha ra làm trò tiêu khiển thôi!"
Bạn chó già to con nhảy lên giường cười, dựa vào người Tư Nam.
Điện thoại vang lên thanh âm ở phòng đối diện.
"Anh thả tay ra!" A Kha kêu.
"Em tốt nhất là đừng kêu, lỡ đâu có gì không tốt đều bị rơi vào trong máy nghe trộm của Tư Nam!" Tiếng của Tu.
Tư Nam cùng A Kim nhìn nhau cười.
"Anh buông tay ra!" A Kha lại nói.
"Anh thả tay em muốn đi đâu?" Tu ôn nhu hỏi.
"Ít nhất cũng không cần chung một phòng với anh." Giọng A Kha nghe rất tức giận.
"Vậy em muốn chung phòng với ai?" Tu giống như đang cười.
"Anh thả tay ra!" A Kha đang hét lên.
"Cái đó không có khả năng!" Giọng Tu tự nhiên rất trầm, "Đối với em, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay ra đâu!"
"Cái này là tỏ tình sao?" Tư Nam che miệng cười.
A Kim bò lên người Tư Nam, đầu dụi vào ngực em, như vậy có thể nghe được tiếng tim em đang đập, làm cho bản thân mình rất an tâm. Biết em vẫn đang dùng bộ dáng mỉm cười nhưng thật ra là để che đi sự đau lòng khi mất đi A Kim, chỉ là không biết mình với bộ dạng chó cưng trong đêm cuối cùng này có thể làm gì để an ủi em khỏi đau lòng nữa.
Tư Nam vô tình cố ý đưa một tay lùa vào lớp lông dài của A Kim xoa vuốt, một tay kia đặt ở trên người Uông Phong Lân đang ngủ say.
Phòng sát bên vang lên tiếng động ám muội, nghe giống như là hai người đang hôn nhau.
Tư Nam nhìn chó cưng đang ở trong lòng lại nhìn Uông Phong Lân nằm bên cạnh, cười yếu ớt một chút, ngón tay vuốt ve lớp lông ở sau gáy chó cưng: "Thật sự muốn tiếp tục nghe sao?"
"Gấu gâu!" (Em nói sao?) đương nhiên biết nếu như tiếp tục nghe xem phòng bên có cái gì ám muội, cứ nghe như vậy thì rốt cuộc nằm bên cạnh bảo bối cũng chẳng biết sẽ xảy ra tình trạng gì nữa, nhưng mà vẫn rất tò mò xem đến tột cùng là ai bị trói trên giường.
"Ha ha, được rồi, em biết rồi!" Tư Nam cười, "Nghe thêm xíu nữa, xem rốt cuộc là ai bị trói trên giường đi."
Chó cưng gật đầu thật mạnh.
"Anh làm cái gì đó?" Tiếng A Kha đột nhiên vang lên.
"Lâm đã nói với anh cái giường này phải xài như thế nào rồi." Tiếng Tu cười cười.
"Anh biến thái à? Đừng lôi tôi nữa!" Tiếng A Kha đã không còn mạnh mẽ như trước, thậm chí còn mang theo một chút nũng nịu bất đắc dĩ.
"Ha ha, xem ra là A Kha rồi." Tư Nam cười.
A Kim vểnh thẳng tai lắng nghe cẩn thận.
"Anh làm cái gì?" Vẫn là tiếng A Kha, "Biến thái, anh thả tôi ra! Anh dám đem... A, không cần cột tay tôi lại..."
Tư Nam bịt miệng trợn to mắt, nhìn chó cưng trước mặt cười quỉ dị.
"Hỗn trướng, thả tôi ra! Tu Đức Uy, anh dám làm với tôi như vậy, anh chết chắc rồi!" A Kha còn đang gào thét, "Anh là quỉ à? Kéo chân tôi làm cái gì!"
"Anh sẽ không làm em bị thương!" Hơi thở của Tu rõ ràng là đã dồn dập.
"Tên biến thái chết tiệt, thả tôi ra!" A Kha chắc là đang vùng vẫy, sau một loạt tiếng động nối tiếp nhau, tiếng mắng chửi của A Kha đã biến thành cẩu khẩn, "Đừng như vậy mà, xin anh, đừng mà..."
"Uh, em có biết em như vậy có bao nhiêu mê người không?" Tiếng của Tu, quả thật là lại vừa hóa chó sói.
"Dừng tay lại!" Tiếng của A Kha cũng run lên, "Đừng nhìn ở đó mà, anh làm gì đó?"
"Em tại sao lại có thể mê người đến như vậy?" Tiếng của Tu, kế tiếp chỉ có tiếng cởi đồ ám muội.
Tư Nam đứng dậy, tắt máy nghe lén: "Được rồi, có nghe tiếp thì mặt cũng không đủ dày."
A Kim nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ rồi. Tư Nam cũng thuận theo ánh mắt A Kim nhìn qua, còn chút nữa là đã đến mười hai giờ đêm rồi, miễn cưỡng tươi cười, đi tới bên giường, đem A Kim ôm vào trong lòng: "Cứ như vậy đi, chúng ta chờ đến nửa đêm."
A Kim gật đầu, dựa vào cơ thể ấm áp của Tư Nam. Rõ ràng không phải là sinh li tử biệt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như là tử biệt sinh li, nhìn thấy hốc mắt của Tư Nam hơi đo đỏ, A Kim vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua mắt Tư Nam.
Tư Nam ôm chặt lấy cơ thể của chó cưng: "Ngày mai, chúng ta có cuộc sống mới rồi."
Đúng vậy, ngày mai sẽ lại bắt đầu. Chó cưng cũng nghĩ đến.
Mấy phút cuối cùng trong ngày cũng đã trôi qua, cũng đã qua mười hai giờ, một ngày mới đã đến, nhưng mà A Kim thì vẫn con, thở hồng hộc, trong lòng Tư Nam tham lam hít thở mùi thơm của em, Uông Phong Lân trên giường vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm như lúc mới vào.
Tư Nam kinh ngạc nhìn chó cưng trong lòng, lại quay đầu nhìn Uông Phong Lân đang nằm trên giường, tại sao có thể như vậy chứ? Đồng hồ trên tường vẫn chạy. Tư Nam đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, vẫn chạy đúng giờ mà! Lại rút điện thoại di động ra xem thử, cũng không có sai! Tại sao vẫn chưa khôi phục lại?
"Gấu gâu?" (Làm sao vậy?) Chó cưng cũng không rõ, vô tội chớp chớp hai mắt nhìn bảo bối đang kinh ngạc.
Tư Nam ôm chó cưng, đối mặt với hai mắt của anh, đội nhiên nghĩ đến: "Oh, không phải là vào nửa đêm, mà là thời gian anh khi anh vừa biến thành chó kìa!"
"Gâu?" (Hả?)
"Chính là, sáng hôm đó khi A Kim chết, anh tiến vào trong cơ thể A Kim, lúc đó là hơn chín giờ, chưa tới mười giờ sáng." Tư Nam nhớ là chuyện sáng ngày hôm đó, "Cho nên hẳn là sáng mai anh mới đổi lại được?"
Chớp chớp hai mắt, nghĩ có lẽ là như vậy thật? Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy em, ngón tay chọc chọc lên bả vai của mình - của A Kim, nước mắt lưng tròng nhìn mình, sau đó ôm chặt lấy mình, mùi hương nhàn nhạt thơm mát rơi vào trong mũi mình, khi đó còn tưởng là một cô gái xinh đẹp.
"Làm sao vậy?" Tư Nam tưởng rằng anh muốn mau chóng tỉnh lại, vỗ vỗ đầu anh an ủi, "Được rồi, cũng còn gần mười tiếng! Chúng ta ngủ đi!"
"Gâu!" (Uh!) Dụi vào trong lòng Tư Nam, nhắm mắt lại, đây là đêm cuối cùng giữa Tư Nam và A Kim, để cho cả hai dựa vào nhau, cùng trải qua một giấc ngủ ngọt ngào đi.
Tư Nam ôm A Kim nằm xuống, hai mắc liếc nhìn Uông Phong Lân ngủ say bên cạnh, ngày mai, có phải là có thể ôm thân hình kia đi vào giấc ngủ rồi không? Khóe môi mỉm cười nhợt nhạt, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Dù sao cơ thể bất đồng, ôm A Kim đi ngủ, hình như rất bình thường, nếu là ôm anh... Không biết sẽ có chuyện gì đây nữa! Dù sao cơ thể kia vẫn rất cao lớn cường tráng hơn so với mình.
Tỉnh lại trong ánh mặt trời, Tư Nam mở mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của A Kim đang đối diện trước mặt.
"Anh tỉnh sớm vậy?" Tư Nam hỏi.
Bạn chó to con gật đầu, trèo lên ngực Tư Nam, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi em. Sau này anh còn muốn ngày nào em cũng tỉnh lại trong vòng tay anh! --- Đây là Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.
Tư Nam cười đẩy chó cưng nằm xuống bên cạnh, sau đó ngồi dậy: "Em đi tắm, anh nằm thêm một lát đi!"
"Gâu!" (Được!)
Tư Nam xoay người đi vào trong toilet. Chó cưng tiếp tục nằm ở trên giường, tiện thể nhìn cơ thể của chính mình, thật hi vọng mình có thể lập tức khỏe lại, sau đó cùng em vào trong toilet, chỉ tiếc bây giờ mình cho dù có thể lập tức hồi phục, cũng sợ là không đủ khí lực để đi theo, đành phải bất đắc dĩ nằm trên giường, nhìn cánh cửa Toilet đã đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy mơ hồ.
"Cộc cộc cộc" có người gõ cửa.
Tư nam còn trong toilet chẳng thể nghe được, A Kim nhìn cửa, mình bây giờ chỉ là một con chó, không cần phải ra mở cửa, cứ cho gõ đi.
Cửa bị đẩy ra, Phan Già đi vào, bưng theo đồ ăn: "Tôi đến đưa bữa sáng này!" Nhìn chó cưng đang nằm trên giường một chút, lại nhìn Uông Phong Lân đang ngủ say một chút, lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm, lộ ra nụ cười ám muội, giọng nói nhỏ tới mức chẳng ai có thể nghe thấy được: "Mấy người 3P hả?"
Chó cưng ngồi trên giường giống như bị câu hỏi của cô làm cho kích động té lọt giường.
"Ha ha, lát Tư Nam ra, nói cậu ấy ăn điểm tâm nha! Phòng sát bên chắc là không cần ăn rồi." Phan Già đặt đồ ăn xuống, xoay người đi ra ngoài.
A Kim nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, cái này chắc chỉ có Phiên Gia MM này nghĩ ra thôi, 3P? Có cần loạn đến như vậy không hả?
"Ai ở bên trong vậy?" Tiếng của Tỉnh Thượng Đan vang lên ngoài cửa?
"Liên quan gì đến cô?" Phan Già chua ngoa đáp lại?
"Cô nói rõ cho tôi, tôi là vợ của Uông Phong Lân, tất nhiên là chuyện của tôi!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng.
"Thật vậy sao? Cũng không biết là loại nào nữa?" Phan Già bĩu môi, "Đừng tự cho là đúng, Uông Phong Lân cũng chẳng có bị mù, lấy cô mới là lạ!"
"Mày nói cái gì?" Tiếng Tỉnh Thượng Đan đã phát điên lên.
A Kim nhảy xuống đất, đẩy cánh cửa toilet ra, Tư Nam đã mặc quần áo xong. "Gấu gấu gâu!" (Tỉnh Thượng Đan tới!) Chỉ tiếc là Tư Nam không biết anh đang nói cái gì, chỉ mơ hồ biết có người tới.
"Có người tới?" Tư Nam cau mày, xem ra mình tốt nhất là không nên ra ngoài, "Chúng ta trốn ở đây một chút cũng được!"
Quả nhiên, nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
"Cô đừng làng tàng, quấy rầy đến Uông tổng, coi chừng còn chưa vào khỏi cửa đã bị đá bay ra ngoài đó." Phan Già độc mồm độc miệng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, mày đừng đắc ý, mày coi chừng đó." Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, đi vào phòng Uông Phong Lân, sau đó đi tới bên giường, ngồi xuống lải nhải: "Anh chừng nào mới tỉnh lại vậy?"
"Có cô bên cạnh, anh ta nhất định không muốn tỉnh lại!" Phan Già quay qua, "Cô đi ra ngoài, tôi chuẩn bị truyền nước cho Uông tổng!"
"Hả?" Tỉnh Thượng Đan lặng đi một chút, "Tại sao bây giờ phải tiêm?"
"Cô ngu à? Khi hôn mê nếu bị tiêm trong mạch máu có thể để lại máu đông, cô muốn anh ta mau chết đến như vậy à?" Phan Già hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ là truyền nước thôi mà, tại sao tao phải ra ngoài?" Tỉnh Thượng Đan trừng mắt nhìn Phan Già.
"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô đó!" Phan Gia nói cứ như đúng rồi.
Tư Nam thật sự không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Có ai ở đây!" Tỉnh Thượng Đan đứng đậy đi về phía toilet.
"Này..." Phan Già nhíu mày, vốn định che chở không để cho cô ta phát hiện ra Tư Nam, kết quả lại để bị phát hiện rồi.
Bất đắc dĩ, cũng biết không thể núp trong toilet nữa! Tư Nam vò đầu, ý bảo A Kim ra ngoài trước.
Vì vậy một người một chó tà tà đi ra khỏi toilet.
"Đường, Đường, Đường Tư Nam?" Tỉnh Thượng Đan trợn mắt há miệng nhìn Tư Nam trước mặt, "Mày không phải, không phải bị nổ xe hơi, bị trọng thương sao?"
"Oh? Cô tại sao biết xe tôi xảy ra chuyện vậy?" Tư Nam cười lạnh một chút, "Chẳng lẽ là cô giở trò quỉ?"
"Mày nói láo, tao không có!" Tỉnh Thượng Đan vội vàng biện bạch.
"Gấu gâu!" (Cút ra xa một chút đi!) vốn cũng không có địch ý với Tỉnh Thượng Đan, nhưng từ khi biết con đàn bà này muốn hại Tư Nam, bây giờ nhìn thấy ả liền vô cùng căm ghét.
"Tôi không có việc gì, cô bất ngờ lắm sao?" Tư Nam mỉm cười, "Làm bà Uông hóa ra lại quan trọng với cô như vậy?"
"Đương nhiên, tao yêu anh ta." Tỉnh Thượng Đan hung hăng trừng mắt nhìn Tư Nam, gã đàn ông này so ra còn đẹp hơn cả mình, đáng lẽ là phải nổ banh xác rồi, tại sao lại còn có thể an toàn chẳng bị tổn hại chút xíu nào đứng cười trước mặt mình?
"Yêu?" Tư Nam không khỏi cười lạnh, "Cho dù anh ta chỉ còn có hai tháng, cô cũng nhất định phải gả cho anh ta? Cô yêu anh ta hay là yêu tiền của anh ta vậy?"
"Cái này không phải chuyện của mày!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, "Tao nhất định sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh ta."
"Thì tính sao? Cô cũng không chiếm được anh ta." Tư Nam đi đến bên cạnh giường Uông Phong Lân, đặt tay lên vai Uông Phong Lân, "Việc anh ta không muốn làm, không người nào có thể ép được."
"Tao có thể, tao sẽ làm được." Tỉnh Thượng Đan rống to, "Nó không chịu lấy tao, chính là tại mày!"
"Oh?" Tư Nam nghi hoặc nhìn ả.
"Mày cho rằng ai cũng bị mù sao? Tao sớm nhìn thấy nó thích mày, cho nên mới không cứu tao! Trước khi mày xuất hiện, cho dù nó có chơi bời thế nào, cũng không có nói không cưới ta! Là mày phá hủy giấc mơ của tao." Gào thét chẳng khác gì một con điên/
"Mặc kệ có tôi hay không, anh ấy cũng sẽ không lấy cô!" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa áp xuống khẽ hôn lên đôi môi Uông Phong Lân, "Huống chi bây giờ, người đàn ông này là của tối"
"Quá giỏi!" Phan Già lặng lẽ vươn ngón cái lên.
"Là mày, là mày phá hoại hạnh phúc của tao!" Thỉnh Thượng Đan như bị điên lao về Tư Nam, "Nó là của tao, nó là của tao!" Tao có con của nó!"
"Oh?" Tư Nam bĩu môi, "Cô nói chắc không vậy?"
"Đúng vậy, đúng là như vậy!" Tỉnh Thượng Đan cũng điên rồi, không biết trong tay lúc nào lại có thêm một con dao gọt trái cây, đâm thẳng về Tư Nam.
"Cẩn thận!" Tiếng vài người đồng thời vang lên.
Tư Nam chưa né tránh, dao đã nhắm thẳng vào bụng đâm tới. "Gâu!" một vạt máu xuất hiện, Tỉnh Thượng Đan không có đâm tới Tư Nam, là A Kim nhảy người lên chặn một dao này.
Máu tươi cuồn cuộn từ trong ngực A Kim tuôn ra.
"A Kim!" Tư Nam ôm chặt thân thể A Kim, nước mắt bất giác tuôn ra ào ào, máu đỏ không ngừng tuôn ra, ướt đẫm ngón tay trắng nhợt của Tư Nam, thấm ướt cả bộ lông vàng của A Kim, thấm cả vào vạt áo Tư Nam.
"Thả ra!" Tỉnh Thượng Đan gào thét, lúc này tay của ả đã bị A Kha vừa chạy tới bẻ gập ra sau.
"Thả ra? Để cho cô hại người lần nữa sao?" Tu hừ một tiếng, "Phiên Gia MM, đi tìm Lâm xem, xem có thể cứu A Kim được không!"
"Ô ~" thật sự đau quá, thật là phải xin lỗi con chó này rồi, thời gian cuối cùng thế nhưng lại phải bị thương nặng như vậy, A Kim hừ nhẹ, ngửa đầu liếm đi nước mắt trên mặt Tư Nam, "Gấu gâu, gấu gâu!" (Đừng lo lắng, không có việc gì đâu!)
Biết rõ, thời gian lập tức sẽ tới ngay, cho dù không bị một dao này, A Kim cũng sẽ rời đi khỏi mình, nhưng mà nhìn máu không ngừng chảy ào ào ra khỏi người A Kim, nước mắt Tư Nam chẳng thể kiềm được mà chảy ra: "A Kim, A Kim!"
"Gấu gâu!" (Đừng khóc mà!) nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng, bạn chó to con chỉ có thể lần nữa vươn đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt của Tư Nam rơi ra, mà bản thân mình có đau đớn nhưng chỉ cần nhìn thấy em đau lòng mà khóc thì chẳng còn quan trọng gì nữa.
"A Kim, không có việc gì, sẽ tốt nhanh thôi! Sẽ tốt nhanh thôi!" Tư Nam vừa khóc vừa nhỏ giọng thì thầm, nhìn anh đau đớn, giống như là mình cũng đang bị đau, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể đó, "Không đau mà, không đau!"
"Trời ạ," Lâm đi theo Phan Già vào cửa, "Không để ý một chút, hóa ra lại đến mức như thế này, Tư Nam, để tôi xem A Kim!"
"Ô!" A Kim nhắm hai mắt lại, thân thể cuộn trong lòng Tư Nam, không nhúc nhích nữa.
Tư Nam ôm chặt A Kim, ngẩng đầu lên nhìn Lâm: "Tôi nghĩ không cần đâu!"
"Tư Nam!" Uông Phong Lân nằm trên giường cũng ngồi dậy, cũng bất chấp tình huống xung quanh, vươn hai tay ôm lấy Tư Nam cùng với A Kim vào trong lòng.
"Phong Lân!" Tỉnh Thượng Đan gọi ngọt ngào.
"Uh?" Uông Phong Lân đưa tay lau nước mặt trên khuôn mặt Tư Nam, "Không có việc gì đâu, đừng thương tâm, được không?"
Tư Nam nhìn anh, gật đầu, nhưng vẫn không nhịn khóc được, máu trong người A Kim vẫn không ngừng chảy ra, thấm đỏ cả vạt áo hai người.
Uông Phong Lân vỗ vỗ lưng Tư Nam: "Giao cho anh."
Tư Nam gật đầu tin tưởng, ngẩng đầu, lau nước mắt.
Uông Phong Lân thả Tư Nam ra, quay đầu nhìn Tỉnh Thượng Đan: "Này, nếu như cô cùng Tằng Khải Trữ an phận kết hôn với nhau, tôi còn định tặng các người một món quà lớn! Nhưng bây giờ thì không có khả năng rồi."
"Phong Lân!" Tỉnh Thượng Đan nói ngọt ngào, "Em có thai con của anh rồi!"
"Ha ha? Của tôi?" Uông Phong Lân cười lạnh, "Cô cho rằng Tằng Khải Trữ là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, kiểm tra ADN sẽ cho thấy quan hệ với tôi có phải không? Tôi nói cho cô biết, cô sai lầm rồi. Tằng Khải Trữ cũng không biết, gã ta căn bản không phải là con của cha tôi! Cho nên, con của cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với tôi cả."
Tỉnh Thượng Đan chỉ biết trợn mắt há miệng.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ