Chương 36
iệu trưởng trường trung học Livingston, Amory Reid, bận một chiếc quần Haggar, một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng nhạt may từ chất vải đủ mỏng để làm nổi bật chiếc áo phông hạ-gục-các-bà-vợ mặc bên trong, và đôi giày đen đế dày có lẽ làm bằng vinyl. Ngay cả khi chiếc cà vạt đã được nới lỏng ra, trông nó cứ như đang siết chặt cổ ông ta.
“Phía nhà trường, tất nhiên là rất quan tâm.”
Đôi bàn tay Reid chắp lại trên bàn. Trên một tay ông ta đeo chiếc nhẫn của trường đại học với một cái phù hiệu bóng đá trên đó. Ông ta thốt ra câu đó như thể ông đã tập dượt trước gương vậy.
Myron ngồi bên phải, Claire bên trái. Cô vẫn còn bàng hoàng bởi lời xác nhận rằng con gái cô, đứa con cô vẫn thấu hiểu, yêu thương và tin tưởng, đã có thai được ba tháng. Tuy nhiên có một cảm giác gần như là nhẹ nhõm. Điều đó là hợp lý. Nó giải thích cách cư xử gần đây. Nó có thể đưa ra lời giải đáp cho những thứ, cho tới tận bây giờ, tưởng không giải thích nổi.
“Tất nhiên, bà có thể kiểm tra tủ đồ của cô ấy,” ông hiệu trưởng cho họ biết. “Tôi có một cái chìa vạn năng có thể mở tất cả các ổ khóa.”
“Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với hai giáo viên của ông nữa,” Claire nói, “và một sinh viên.”
Mắt ông ta nheo lại. Ông ta nhìn sang Myron, rồi nhìn lại Claire. “Những giáo viên nào?”
“Harry Davis và Drew Van Dyne,” Myron nói.
“Thầy Van Dyne hôm nay đi vắng. Anh ta đi hôm thứ Ba lúc hai giờ chiều.”
“Còn thầy Davis?”
Reid rà lại thời khóa biểu. “Ông ấy đang ở phòng B-202.”
Myron biết chính xác nó ở đâu. Sau ngần ấy năm. Các sảnh vẫn được đánh dấu từ A đến E. Các phòng bắt đầu bằng số 1 nằm ở tầng một, số 2 nằm ở tầng hai. Anh còn nhớ một giáo viên đang lúc cáu tiết đã nói với một cậu sinh viên lù đù rằng cậu có khi còn không phân biệt được nổi sảnh E và - đoán xem - sảnh A.
“Tôi có thể xem xem liệu tôi có kéo thầy D ra khỏi lớp được không. Liệu tôi có thể hỏi tại sao ông bà lại muốn nói chuyện với những giáo viên này không?”
Claire và Myron liếc nhìn nhau. Claire nói, “Có lẽ hiện giờ chúng tôi chưa nói được.”
Ông ta chấp nhận điều đó. Công việc của ông ta có tính chính trị. Nếu ông ta biết điều gì đó, ông sẽ phải báo cáo lại. Sự ngờ nghệch, trong chừng mực nào đó, có lẽ là điều sung sướng nhất. Myron vẫn chưa biết gì nhiều về cả hai giáo viên, chỉ là những điều bóng gió. Cho đến khi anh biết thêm, chẳng có lý do gì để nói cho ông hiệu trưởng trường biết.
“Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với Randy Wolf,” Claire nói.
“Tôi e rằng tôi không thể để bà làm vậy.”
“Tại sao không?”
“Ở ngoài khuôn viên trường, bà có thể làm gì tuỳ ý. Nhưng ở đây, tôi sẽ phải xin ý kiến cho phép của phụ huynh.”
“Tại sao?”
“Đấy là luật.”
“Nếu một đứa trẻ bị bắt quả tang đang trốn tiết, ông có thể nói chuyện với chúng.”
“Tôi có thể, phải. Nhưng bà thì không. Và đây cũng không phải một trường hợp trốn tiết.” Reid chuyển hướng nhìn. “Thêm nữa, tôi hơi bối rối về việc tại sao chính ông, thưa ông Bolitar, lại ở đây.”
“Ông ấy là đại diện của tôi,” Claire nói.
“Tôi hiểu điều đó. Nhưng nó cũng không cho ông ấy quyền hạn được phép nói chuyện với một sinh viên - hoặc, trong trường hợp này, một giáo viên nhiều lắm. Tôi cũng không thể bắt thầy Davis nói chuyện với bà, nhưng chí ít tôi có thể đưa ông ấy đến văn phòng này. Ông ấy là người lớn. Tôi không thể làm việc đó với Randy Wolf.”
Họ bắt đầu đi xuống hành lang tới tủ đồ của Aimee.
“Còn một điều nữa,” Amory Reid nói.
“Điều gì vậy?”
“Tôi không chắc nó có liên quan không, nhưng mới đây Aimee đã dính vào một chút rắc rối.”
Họ dừng lại. Claire nói, “Như thế nào?”
“Cô bé bị bắt gặp ở trong văn phòng hướng dẫn, đang sử dụng máy vi tính.”
“Tôi không hiểu.”
“Chúng tôi cũng vậy. Một trong những thầy hướng dẫn phát hiện ra cô bé ở đó. Cô bé đang in ra bản sao lý lịch học tập. Hóa ra, đấy là bản sao lý lịch học tập của cô bé.”
Myron nghĩ về điều đó. “Chẳng lẽ các máy tính đó lại không có mật khẩu bảo vệ hay sao?”
“Có chứ.”
“Vậy làm sao cô bé xâm nhập vào được?”
Reid nói có phần hơi quá thận trọng. “Chúng tôi không chắc lắm. Nhưng giả thuyết là, có người trong ban quản trị đã gây ra lỗi gì đó.”
“Lỗi như thế nào?”
“Chắc ai đó quên chưa thoát ra.”
“Nói cách khác, họ vẫn còn đăng nhập nên cô bé có thể truy nhập vào được?”
“Đúng, đó là giả thuyết.”
Một giả thuyết khá ngớ ngẩn, Myron nghĩ.
“Tại sao tôi không được báo lại?” Claire hỏi.
“Đấy không phải là một sự vụ to tát lắm.”
“Xâm nhập vào hệ thống quản lý lý lịch học tập của trường mà không phải một việc to tát sao?”
“Cô bé đang in ra bản sao lý lịch học tập của mình. Aimee, ông bà cũng biết đấy, vốn là một học sinh xuất sắc. Trước đó cô bé chưa bao giờ dính vào rắc rối. Chúng tôi quyết định tha cho cô bé sau khi đã cảnh cáo nghiêm khắc.”
Và giữ cho mình chút thể diện, Myron nghĩ. Chẳng ích gì khi để vỡ lở chuyện một học sinh đã tìm cách xâm nhập vào hệ thống máy tính của trường. Thà rằng cứ đóng cửa bảo nhau.
Họ đến chỗ tủ đồ. Amory Reid dùng chiếc chìa vạn năng của mình để mở nó ra. Khi ông ta mở cánh cửa, tất cả bọn họ đều đứng lùi lại trong giây lát. Myron là người đầu tiên bước lên phía trước. Tủ đồ của Aimee mang dấu ấn cá nhân khủng khiếp. Những tấm hình tương tự như những tấm anh đã nhìn thấy trong phòng cô tô điểm cho bức vách kim loại. Lại không có Randy. Có những tấm hình của các tay chơi guitar yêu thích của cô. Trên một cái mắc là chiếc áo thun ngắn tay màu đen từ tour diễn của Green Day American Idiot; trên cái mắc còn lại, là một cái áo thun lạnh ngắn tay New York Liberty. Sách giáo khoa của Aimee chất đống ở phía dưới cùng, được đựng trong các hộp cứng bảo quản. Có nhiều dây buộc tóc ở ngăn trên cùng, một cái lược, một cái gương. Claire chạm vào chúng thật nhẹ nhàng.
Nhưng không có thứ gì ở đây có vẻ giúp ích được gì. Không có tang vật nào, không có dấu hiệu to tướng nào ghi ĐÂY LÀ CÁCH TÌM THẤY AIMEE.
Myron cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng, và nhìn chằm chằm vào tủ đồ, một thứ rất Aimee - nó chỉ làm cho sự vắng mặt của Aimee thêm kinh khủng.
Tâm trạng đó bị phá vỡ khi điện thoại di động của Reid reo vang. Ông ta nhấc lên, nghe một lát, rồi gác máy.
“Tôi đã tìm được người dạy thay lớp thầy Davis. Ông ấy đang đợi ông bà ở văn phòng.”
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại