Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 38: Chim Ưng Dẫn Đường Kiếm Tổ Giặc - Của Còn Người Mất Lòng Đau Xót
him ưng dẫn đường kiếm tổ giặc
Của còn người mất lòng đau xót
Bại Sự Lão Nhân xua tay đáp:
- Bây giờ con đừng hỏi cha vội, chờ khi nào ra ngoại thành, cha sẽ nói con hay.
Hàn Thiến Thiến đành phải quay trở vào đại sảnh lẻn dặn Âm Bà Bà và Hoa Thiến Thiến hay.
Âm Bà Bà nghe nói có vẻ không vui, liền mắng ngay:
- Lão già ấy lén lút không biết định làm cái trò quái gì?
Hoa Thiến Thiến ngẫm nghĩ giây lát rồi xen lời nói:
- Chắc thế nào bá phụ cũng có dụng ý gì? Chúng ta nên theo lời bá phụ mà làm thì hơn.
Nói xong nàng liền xin phép cha với Khổng Nghi vào nhà trong nghỉ ngơi. Tất nhiên Thương Nguyên không ngăn cản con gái mình, mà chỉ dặn cẩn thận và sớm yên nghỉ thôi.
Hoa Thiến Thiến liền dẫn Âm Bà Bà và Hàn Thiến Thiến đi vào sân trong, dắt Ngân ngưu và con hươu ra, rồi ba người cưỡi lên hai con thú, tiến thẳng ra ngoài cửa Nam thành.
Lúc ấy đêm khuya bốn bề yên lặng như tờ, thành Lan Châu tối om, dưới ánh sáng trăng lờ mờ trông như thành phố chết vậy, vì không thấy một nhà nào có ánh sáng ló ra bên ngoài và cũng không có một tiếng động nào cả.
Ra tới ngoài cửa thành, Âm Bà Bà với hai nàng Thiến Thiến cứ chờ mãi mà không thấy Bại Sự Lão Nhân đâu hết. Đột nhiên trên không có mấy tiếng chim kêu và một cái bóng đen từ đàng xa chạy tới, Hàn Thiến Thiến liền nói:
- Tới rồi! Tới rồi! Sao cha nuôi lại còn cõng một người như thế?
Âm Bà Bà và Hoa Thiến Thiến đều nhìn thẳng về hướng đó, quả thấy Bại Sự Lão Nhân cõng một người chạy tới, ông ta chạy rất nhanh nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lên trên không. Thì ra con chim ưng lông vàng của Ngọc Kỳ Bội suốt dọc đường cứ theo dõi tới.
Âm Bà Bà vội tiến lên quát hỏi:
- Lão giả chưa chịu chết kia, đang làm trò quỷ quái gì thế?
Ba ta vừa hỏi vừa kéo người đang nằm trên vai của Bại Sự Lão Nhân lên xem, bà ta liền giật mình đến thót một cái, có lẽ người đó chính là Kỳ Bội thực.
Bà ta vội lui về phía sau hai bước, quát hỏi tiếp:
- Ông điên rồi ư? Đêm hôm khuya khoắt mà vác một xác chết ra đây, định dọa nạt người ta phải không?
Bại Sự Lão Nhân trầm giọng đáp:
- Suỵt! Tôi đã tốn không biết bao nhiêu hơi sức và nước miếng mới lãnh được việc làm này, bà đừng làm cho của quý của tôi hoảng sợ mà chạy đi mất, thì tôi liều cái thân già với bà đây.
Âm Bà Bà lại hỏi tiếp:
- Ông định làm trò gì thế?
Bại Sự Lão Nhân đặt xác Kỳ Bội xuống đất, rồi ngẩn đầu lên nhìn con chim ưng đang lượn ở trên không, thở phào một tiếng rồi đáp:
- Bà già có biết không, chúng ta muốn tìm thấy sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo, thì phải trông mong vào con chim này đấy.
Hai nàng Thiến Thiến nghe nói đều kinh hãi hỏi:
- Có thực không? Tại sao nó lại biết rõ sào huyệt của tên ma đầu ấy?
Bại Sự lão nhân ung dung đáp:
- Lão hãy hỏi các người, khi Kỳ Bội sắp chết, có phải y đang định nói sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo ở gần Lan Châu là gì?
Ba người cùng gật đầu đáp:
- Quả đúng thế.
Bại Sự lão nhân lại nói tiếp:
- Y chả còn nói đã mấy lần đích thân đi thăm dò, sau mãi mới điều tra ra được chỗ ẩn núp của tên ma đầu ấy là gì?
Âm Bà Bà đáp:
- Phải, phải! Còn gì nữa?
Bại Sự Lão Nhân lại nói tiếp:
- Tất nhiên các người đã trông thấy y chưa kịp nói tiếp thì Thiết Diện Điểu Trảo đã dùng ám khí độc ác giết y luôn. Mục đích của tên ma đầu ấy là muốn giết người diệt khẩu, không đề cho Kỳ Bội tuyên bố sào huyệt của hắn…
Âm Bà Bà giận dữ ngắt lời:
- Những chuyện ấy chúng tôi đã biết lâu rồi, chả cần ông phải kể lại dài dòng làm chi. Ông hãy nói mau cho tôi biết, con chim ưng này có liên quan gì với Thiết Diện Điểu Trảo trước đã…
Bạ Sự lão nhân rất đắc ý cười hì hì:
- Đó là thân cơ diệu toán của già này, quả thật không sai một ly một tý nào hết. Các ngươi thử nghĩ xem, Kỳ Bội được người ta gọi là Kim Ưng Thiết Dực, y nuôi mấy con chim ưng, suốt ngày chủ với chim không rời nhau nửa bước. Cứ như hồi nãy, con chim ưng bay lượn mãi trong khách sảnh không chịu bỏ đi, chả là một chứng minh rất hùng hồn là gì? Cho nên…
Âm Bà Bà đã nóng lòng sốt ruột, liền quát hỏi tiếp:
- Cho nên cái gì nữa? Ông muốn nói thì phải nói ngay vào chính đề đi, cứ dài dòng văn tự như thế mãi làm chi?
- Bà chớ nên nóng lòng như thế vội, tất nhiên là tôi phải thong thả nói ra cho các người nghe chứ. Con chim này thấy chủ nhân nó chết mà không nhẫn tâm bỏ đi, các ngươi thử nghĩ xem, khi chủ nhân nó còn sống, thì lẽ dĩ nhiên đi đâu thì phải đưa nó theo…
Thiến Thiến bỗng lớn tiếng xen lời nói:
- Con hiểu rồi, ý của cha nuôi là muốn lợi dụng con chim ưng này để đưa chúng ta đi tìm kiếm sào huyệt Thiết Diện Điểu Trảo phải không?
Bại Sự Lão Nhân cười ha hả đáp:
- Dù sao con gái cưng của lão vẫn thông minh hơn ai hết, lão đã nghĩ con chim khôn ngoan như vậy thì mấy lần Kỳ Bội đi do thám sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo tất thế nào cũng đem nó theo. Bây giờ chủ nhân nó đã chết, có lẽ ngoài con chim ưng này thì không còn người thứ hai biết được sào huyệt của tên ma đầu ấy nữa. Như vậy, khi nào lão lại chịu bỏ qua cơ hội may mắn này?
Âm Bà Bà cũng phải gật đầu nhưng lại hỏi tiếp:
- Lão bất tử nói rất phải, nhưng nó là một con chim không biết nói tiếng người, chúng mình làm sao bảo nó dẫn đường được?
Bại Sự Lão Nhân vừa cười vừa đáp:
- Bà thật là không hiểu chút nào, Hoa Thiến Thiến có thể bảo con hươu để cho nó cưỡi, Thiên Tứ có thể bảo được con Ngân ngưu, chả lẽ hai con vật đó không phải là súc sinh hay sao? Con Ngân ngưu có thể đưa được chúng ta đi kiếm Thiên Tứ, con chim này còn thông minh hơn con Ngân ngưu, tất nhiên nó cũng có thể dẫn chúng ta đi kiếm Thiết Diện Điểu Trảo, kẻ thù của chủ nhân nó chứ?
Hoa Thiến Thiến cũng tán thành và xen lời nói:
- Phải lắm. Nếu vậy, sao chúng ta không nói rõ nguyên nhân này cho mọi người hay để cùng đi kiếm Thiết Diện Điểu Trảo thanh toán?
Bại Sự Lão Nhân đáp:
- Nói cho mọi người biết thì người nhiều lắm mồm lắm miệng. Điệt nữ đã quên tại sao Kỳ Bội chết hay sao? Theo ý lão phu thì trong quần hùng hiện đang có mặt ở nhà Khổng Nghi ít nhất cũng có một vài tên thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo trà trộn trong đó, nên chúng ta đừng nói cho ai biết vội, cứ việc đi tìm kiếm trước. Khi nào tìm thấy sào huyệt của tên ma đầu ấy rồi mới báo cho mọi người biết, để cùng đi tiểu trừ kẻ thù, như vậy mới có thể giữ được bí mật.
Hàn Thiến Thiến đang định nói, thì Hoa Thiến Thiến đã nói trước:
- Bại sự lão nhân suy tính như vậy rất phải, chúng ta cứ theo thế mà tiến hành. Thiến muội thử gọi xem có thể gọi nổi con chim ưng xuống không?
Hàn Thiến Thiến gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn con chim ưng đang bay lượn ở trên không rồi kêu gọi:
- Chim ưng! Chim ưng! Xuống đây đi! Chúng ta không giết hại mi…
Nhưng con chim ưng kêu la mấy tiếng thật dài chứ chứa chịu bay xuống. Hàn Thiến Thiến liền bảo Bại Sự Lão Nhân và các người rằng:
- Tốt hơn hết là các người háy tránh ra ngoài xa. Có lẽ nó thấy đông người quá nên không dám xuống cũng chưa biết chừng?
Đại Sự Lão Nhân nhận lời, cùng Âm Bà Bà và Hoa Thiến Thiến vội lui ra ngoài xa hai trượng, để mặc Hàn Thiến Thiến đứng cạnh xác của Kỳ Bội. Thế rồi Hàn Thiến Thiến mới ngẩng đầu lên vẩy tay gọi con chim ưng tiếp:
- Chim ưng, mi có thấy không? Chủ nhân của mi bị tên khốn nạn giết chết, chúng ta đều là bạn của chủ nhân mi, bây giờ định đi trả thù cho chủ nhân mi đấy. Nếu mi khôn ngoan thì bay xuống đây, chúng ta quyết không hại mi đâu.
Con chim ưng kêu lên hai tiếng rất ai oán rồi nó càng lượn càng thấp dần, và mồm cứ kêu như thế hoài, trông thật tội nghiệp và đau thương. Hàn Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Chim ưng ngoan ngoãn đừng có hải sợ! Chúng ta muốn nhờ mi dẫn đường để đi trả thù cho chủ nhân của mi đây.
Quả nhiên con chim ưng ấy bỗng cụp hai cánh lại, nhẹ nhàng nhảy xuống cạnh xác của Kỳ Bội, vừa kêu la như khóc, vừa dùng mỏ mổ vạt áo chủ nhân mà lôi kéo. Hình như nó không tin là chủ nhân đã chết mà chỉ ngủ say, muốn gọi chủ nhân thức dậy vậy. Lôi kéo một hồi không thấy Kỳ Bội cử động, con chim ưng tỏ vẻ thất vọng, dùng đầu khẽ dúi hai cái vào cái xác chết, hai mắt của nó đã có nước mắt nhỏ giọt xuống.
Hàn Thiến Thiến không dám đụng vào người nó ngay mà chỉ nhẹ nhàng ngồi cạnh xuống nó mà khẽ nói:
- Chim ưng, chủ nhân mi đã bị một tên khốn nạn giết chết, mi có bằng lòng đi trả thù cho chủ nhân mi không?
Con chim ưng trợn mắt lên nhìn nàng một hồi rồi mới gật đầu. Hàn Thiến Thiến cả mừng, vội hỏi tiếp:
- Nếu vậy ta hãy hỏi mi một câu. Hồi sinh tiền, chủ nhân của mi có đưa mi đi dò xét chỗ ẩn núp của bọn khốn nạn kia không? Nếu có, mi có còn nhớ không?
Con chim ưng dù sao cũng là con vật. Thấy nàng hỏi như thế, nó cứ trố mắt nhìn nàng thôi.
Bại Sự Lão Nhân thấy thế vội lớn tiếng nói:
- Thiến Thiến, nó là một con vật, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu? Con hỏi nó có một tên dùng khăn đen bịt mặt ẩn núp ở chỗ nào về phía Tây Nam, thì may ra nó mới biết được.
Thiến Thiến chưa kịp lên tiếng hỏi thì con chim gật đầu lia lịa, và kêu “quạ” một tiếng, có vẻ tức giận lắm. Hàn Thiến Thiến cả mừng vội hỏi tiếp:
- Mi còn nhớ được chỗ đó thì hay lắm. Tên dùng khăn đen che mặt là hung thủ giết chết chủ nhân mi đấy. Chim ưng, mi đưa chúng ta đi để trả trù cho chủ nhân mi nhé?
Con chim ưng nghe thấy nàng nói như vậy liền kêu lên một tiếng thật lớn, vỗ cánh bay lên trên không ngay. Nó lượn mấy vòng rồi lại cụp cánh bay xuống và đậu trên vai Hàn Thiến Thiến, dùng đầu khẽ dụi vào má nàng tỏ vẻ thân hiện ngay.
Hàn Thiến Thiến mừng rỡ khôn tả, cứ vuốt ve con chim ưng hoài, mồm thì kêu gọi:
- Cha nuôi, mẹ nuôi, các ngươi mau lại đây! Chim ưng đã chịu làm quen với con rồi. Trước kia nó còn mổ con, bây giờ không những nó không mổ mà còn nghe lời con nữa.
Vợ chồng Bại Sự Lão Nhân với Hoa Thiến Thiến nghe thấy nàng nói thế mới dám đi tời gần. Âm Bà Bà liền khen ngợi:
- Không ngờ lần này ông già lại nghĩ ra được diệu kế ấy. Thiến Thiến, từ nay trở đi con lại có thêm một bạn nữa. Con đã có con hươu, bây giờ lại có thêm con chim rất ưng tinh khôn này.
Bại Sự Lão Nhân vội xen lời nói:
- Thôi, đừng nói chuyện phiếm làm mất thì giờ quý báu đi. Bây giờ, chúng ta phải giấu xác Ngụy cục chủ vào một nơi kín đáo, chờ tìm thấy sào huyệt của tên ma đầu ấy rồi, chúng ta mới quay trở lại mang xác cục chủ về tiêu cục.
Hoa Thiến Thiến đỡ lời:
- Phải rồi, cháu nhớ ra một chỗ rất kín đáo và rất an toàn giấu xác Ngụy cục chủ vào đó…
Bại Sự Lão Nhân không chờ nàng nói hết đã vội át giọng:
- Nếu vậy thì còn gì bằng. Chúng ta đem xác Ngụy cục chủ đi tới đó ngay.
Nói xong, ông lại vác cái xác đó đi luôn. Hoa Thiến Thiến đi trước dẫn đường, mọi người ven theo tường thành mà tìm kiếm. Không bao lâu, quả nhiên đã tới một cái hang núi rất kín đáo, cửa hang bịt chặt bằng một tảng đá lớn.
Bại Sự Lão Nhân hớn hở nói:
- Nơi đây tốt thật. Sao Thiến Thiến điệt nữ lại biết nơi đây có cái hang động kín đáo ở chỗ chân tường này như thế?
Ngờ đâu Hoa Thiến Thiến nghe ông ta hỏi như vậy, mặt đã đỏ bừng lên ngay và quay đầu lại nhìn Hàn Thiến Thiến, rồi cả hai ngượng nghịu cúi đầu xuống luôn.
Thì ra hang động này chính là nơi hai nàng đã động phòng với Thiên Tứ và cũng là nơi hai nàng coi trọng nhất mà suốt đời không bao giờ có thể quên. Không những không quên được, thậm chí hai người đi tới đều cùng sực nhớ ngay cuộc định tình bữa đó mà hai nàng tưởng tượng như câu chuyện đó mới xảy ra vào hồi hôm vậy…
Tảng đá vẫn nằm yên ở cửa hang, hai nàng còn nhớ chính Thiên Tứ đã dùng thần lực đẩy tảng đá ra khỏi cửa hang, nhưng cảnh vật còn đó còn người yêu thì không biết sống chết ra sao…
Hai nàng Thiến Thiến trông thấy cảnh vật mà tưởng nhớ đến người, đã ứa nước mắt ra suýt khóc liền, ngay lúc ấy trời tối nên vợ chồng Bại Sự Lão Nhân không thấy rõ.
Bại Sự Lão Nhân với Âm Bà Bà lăn tảng đá sang bên rồi Bại Sự Lão Nhân lẻn ngay vào trong hang vặn Thiên Lý Hỏa lên để soi và xem xét tình hình bên trong.
Bại Sự Lão Nhân liền để xác của Kỳ Bội nằm xuống chỗ vách hang rồi mới quay đầu đi ra. Âm Bà Bà liền hỏi:
- Trong hang sạch sẽ không? Để xác của Ngụy cục chủ trong đó có chu đáo không?
Bại Sự Lão Nhân vừa cười vừa đáp:
- Trong hang có một ít rẻ rách và vài vết máu. Chắc bọn ăn mày bắt trộm chó đến đây giết thịt. Tuy vậy, hang động này vừa rộng vừa sâu, có thể ở tới ba bốn người.
Hai nàng Thiến Thiến nghe tới đó càng hổ thẹn hơn, không dám nói nữa lời.
Bại Sự Lão Nhân nói xong những lời nói đó rồi, chỉ rủ áo một cái lại lớn tiếng nói tiếp:
- Xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi tìm sào hyệt của tên ma đầu đi.
Ông ta nói luôn hai lần mà Hàn Thiến Thiến vẫn cúi đầu xuống, chẳng nói chẳng rằng, liền ngạc nhiên hỏi:
- Con làm sao thế, có mau bảo chim ưng dẫn đường đi ngay không?
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến như là người nằm mơ mới tỉnh, liền trấn tỉnh tâm thần mà bảo con chim ưng rằng:
- Chim ưng, bây giờ mi đưa chúng ta đi kiếm ổ giặc có người bịt mặt đi.
Con chim ưng bay lên trên không, vừa bay vừa kêu, tiến thẳng về phía Tây Nam tức thì.
Bại Sự Lão Nhân gật đầu nói:
- Quả không sai chút nào. Ngụy cục chủ nói ở phía Tây Nam của bổn thành, bây giờ con chim ưng lại bay về phía Tây Nam, chúng ta phải mau đi theo ngay mới được.
Âm Bà Bà và Bại Sự Lão Nhân cưỡi con ngân ngưu, hai nàng Thiến Thiến thì cưỡi con hưu, hai con thú chạy nhanh như bay theo con chim ưng phóng thẳng về phía Tây Nam.
Con chim ưng tuy bay rất nhanh nhưng Ngân ngưu với con hươu vẫn theo kip như thường, chỉ nghe thấy tiếng chân của chúng gõ xuống mặt đất kêu như sấm động, một chim hai thú vừa bay vừa chạy nhanh không thể tưởng tượng được.
Con chim ưng cứ nhìn hướng Tây Nam mà bay thẳng không ngừng. Tiểu ngân với con hươu chạy bên dưới, gặp núi qua núi, gặp nước lội nước, cứ theo con chim ưng không ngừng bước chút nào.
Chúng còn chạy được hơn một tiếng đồng hồ, đã tới chân một khoản núi rất cao. Tới đó, con chim ưng chỉ bay lượn quanh vách núi chứ không bay đi nữa.
Bại Sự Lão Nhân bảo Ngân ngưu dừng chân lại, rồi thận trọng bảo hai nàng Thiến Thiến rằng:
- Có lẽ chúng ta đã tới nơi rồi. Nơi đây là dư mạch của dãy núi Tây Khuynh, cùng một dãy núi mà Thiên Tứ mất tích. Như vậy có lẽ không sai rồi?
Âm Bà Bà đưa mắt nhìn về phía trước, thấy dưới chân núi có một khu rừng rậm, không có nhà cửa gì cả. Bà ngạc nhiên vô cùng, liền phát biểu ý kiến:
- Đảng của Thiết Diện Điểu Trảo không phải chỉ có một hai người, ít nhất cũng phải vài ba trăm người. Như vậy, phải có rất nhiều nhà cửa mới đúng, sao ở đây chỉ có độc nhất một khu rừng?...
Hoa Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Tên ma đầu ấy giảo hoạt lắm Sào huyệt của y ở đâu, khi nào y lại xây nhà cửa đàng hoàng để chúng ta dễ nhận ra? Theo ý cháu khu rừng này đáng nghi lắm…
Hàn Thiến Thiến có vẻ nóng lòng sốt ruột, vội xen lời nói:
- Đã đoán chúng ở trong rừng thì chung ta cứ việc xông vào! Có lẽ đại ca đang bị chúng nhốt trong đó đấy!
Bại Sự Lão Nhân đáp:
- Không nên lỗ mãng như thế! Mục đích chúng ta tới đây là để dò biết sào huyệt của chúng thôi, nên chúng ta càng kín đáo bao nhiêu thì càng hay bấy nhiêu. Ngấm ngầm điều tra xem, nếu thấy sào huyệt của bọn chúng rồi, chúng ta phải về Lan Châu rủ thêm anh hùng đến đây quét sạch ổ giặc thì hơn.
Âm Bà Bà xen lời hỏi:
- Theo ý ông thì chúng ta nên hành động như thế nào?
Bại Sự Lão Nhân đáp:
- Thiến Thiến với con gái chúng ta cỡi ngân ngưu và hươu ở ngoài này chờ đợi, vợ chồng chúng ta đi vào trong rừng lục soát. Nếu tìm thấy sào huyệt của bọn chúng, bảo Thiến Thiến cùng con gái chúng ta cởi thần thú chạy về Lan Châu báo tin ngay.
Âm Bà Bà lo âu sự an nguy của đồ đệ cưng là Trương Thiến Thiến nên không do dự gì, liền gật đầu tán thành ngay:
- Được, chúng ta theo kế hoạch đó mà tiến thành.
Nói xong, bà ta đang cởi trên con Ngân ngưu liền nhảy xuống dưới đất. Hai nàng Thiến Thiến đều lo âu cho sự sống chết của chồng mình, khi nào hai nàng chịu nghe mà đứng ở ngoài rừng đợi chờ, nên đồng thanh đáp:
- Chúng con không chịu đợi chờ ở ngoài rừng này đâu.
Bại Sự Lão Nhân nghiêm nghị đáp:
- Canh gác và báo tin đều là mục đích chủ yếu của đêm nay, hai người không nên sơ suất mà làm hỏng hết đại sự.
Hai nàng thấy ông ta ăn nói có vẻ thận trọng lắm, tuy không muốn nhưng không dám cải, đành phải gật đầu vâng lời, dắt Tiểu ngân và hươu ra núp trong bụi cỏ lau bên lề rừng để chờ đợi.
Bại Sự Lão Nhân chờ hai nàng ẩn núp xong mới cùng vợ từ từ tiến vào trong rừng.
Vừa đi tới bên lề rừng, Âm Bà Bà đã khẽ nói:
- Ông già, nếu nơi đây quả thật là sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo tại sao lại không có chòi canh gì hết vậy? Bởi vậy tôi nghi ngờ lắm.
Bại Sự Lão Nhân cũng gật đầu đáp:
- Tôi cũng hoài nghi về điểm đó! Bây giờ chúng ta nên chia làm hai ngả, tiến vào Hễ phát giác cái gì lạ thì dùng tiếng rú báo tin cho nhau ngay. Bà phải đặc biệt lưu ý nhé?
- Ông cứ yêu chí. Tôi có phải là đứa trẻ lên ba đâu mà ông phải lo ngại.
Hai người bàn tán xong liền chia nhau mỗi ngươi một ngã, nhưng không dám cách xa lắm. Người nào người nấy vừa đi vừa phòng bị rất cẩn mật.
Khu rừng đó đã rậm rạp lại là vào lúc đêm khuya, vừa vào tới trong rừng đã tối om như mực, giơ tay không thấy năm đầu ngón tay. Tuy mồm nói rất cứng nhưng vừa vào tới trong rừng thấy tối như vậy, Âm Bà Bà cũng phải kinh hãi thầm. Bà ta đưa hữu chưởng lên bảo vệ trước ngực từ từ tiến vào bên trong.
Từng trận gió thổi những cành lá kêu “soàn soạt” càng tăng thêm vẻ rùng rợn và huyền bí. Âm Bà Bà lắng tai nghe đã không nghe thấy tiếng chân của Bại Sự Lão Nhân nữa. Nhưng đợi chờ hồi hộp lâu, bà ta cũng không nghe thấy tiếng động gì cả, tưởng tượng khu rừng này như một cái đầm lầy, Bại Sự Lão Nhân đã sa vào trong đầm lầy ấy, hóa thành đống bùn mất rồi.
Từ khi được Lục Âm Nữ truyền thụ cho môn Lục Âm thần công đến giờ, bà ta chưa hề gặp một địch thủ nào cả. Lúc này, nghĩ đến vấn đề đó bà ta thầm cười tự nhủ rằng:
“Dù Thiết Diện Điểu Trảo có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, già này đã vào tới đây thì còn sợ gì y? Nếu không gặp y thì thôi, nhược bằng gặp tên ma đầu ấy, già này sẽ cho y nếm mùi lợi hại của Lục âm thần công một phen.
Nghĩ tới đó, bà ta mới hết sợ hãi, đang định tiến lên thì bỗng nghe thấy bên phải có tiếng bước chân người đi rất khẽ. Bà ta vội đứng nép vào một cây cổ thụ và nghĩ bụng:
“Ủa, rõ ràng lão già đi bên trái của ta. Sao bây giờ lại đi sang bên phải như thế?”
Bà ta vừa nghĩ đến đó thì tiếng bước chân cũng bỗng ngừng lại ngay. Bà ta liền thấy người toát mồ hôi lạnh rợn tóc gáy, vội bóc một miếng vỏ cây nhỏ dùng ngón tay búng về phía có tiếng chân người. Không nghe thấy tiếng động gì cả mà chỉ có tiếng người khẽ quát hỏi:
- Ai đó?
Tiếng nói vừa dứt, bà ta liền thấy cách chỗ mình chừng bảy thước có một đại hán thân hình rất vạm vở, lưng đeo một môn khí giới rất dị hình đen nhánh, rẽ cành lá ra nhìn ngang dọc. Bà ta có đôi mắt rất sáng nên đã trông thấy rõ người đó dùng khăn đen bịt mặt, chỉ để hở đôi mắt lóng lánh thôi. Bà ta liền chửi thầm:
“Lũ giặc khốn khiếp này, quả thật chúng bay ẩn núp ở nơi đây. Già này thế nào cũng phải tiết hận cho đồ đệ cưng của ta mới được”.
Bà ta vừa nghĩ vừa tiến đến giơ tay phải chộp luôn cổ tay đang cầm đao của tên đại hán kia và tay trái của bà ta đã úp chụp vào bảy nơi yếu huyệt của đối phương luôn.
Âm Bà Bà đã quyết định tốc chiến tốc thắng nên vừa phát động một cái không những thân hình bà ta nhanh vô cùng, hai tay giở những thế thức kỳ diệu khôn tả và đã ngấm ngầm vận đến bảy thành công lực ra tấn công rồi. Không ngờ tài ba của người bịt mặt ấy lại cao siêu quá mức tưởng tượng của bà ta, vừa hơi ngạc nhiên mmột cái, người bịt mặt ấy đã quay trở lại ngay.
Khi y vừa trông thấy rõ mặt của Âm Bà Bà, hình như có vẻ kinh ngạc vô cùng, rồi chẳng nói chẳng rằng quay người đi luôn.
Âm Bà Bà quát hỏi:
- Tên giặc khốn khiếp kia, ngươi còn chạy đi đâu nữa?
Bà ta vừa nói vừa giơ chưởng lên theo luôn. Người bịt mặt ấy cười khẩy một tiếng, đưa tay trái về phía sau chống đỡ luôn.
Chưởng của hai người va đụng nhau kêu tiến “bộp” một cái. Âm Bà Bà rất kinh hãi, vì bà ta phát giác ra chưởng của người bịt mặt này không kém gì mình. Ngờ đâu, bà ta vừa đứng đờ người ra một cái thì người bịt mặt ấy đã lẻn vào trong bụi rậm biến mất rồi. Bà ta càng kinh hãi thêm và nghĩ bụng:
“Thảo nào, người ta nói công lực của Thiết Diện Điểu Trảo rất kinh người. Tên này mới chỉ là thủ hạ của y mà chưởng lực đã hùng mạnh ngang với những cao thủ thượng thặng trên giang hồ rồi. Không biết võ công của Thiết Diện Điểu Trảo cao siêu đến mức độ nào?”
Bà ta nghĩ tới đó cũng phải hoảng sợ, tính kiêu ngạo lúc mới vào trong rừng đã tiêu tang hết. Bà ta suy tính không biết có nên tiếp tục đi sâu vào để khám xét nữa không. Đằng xa bỗng có tiếng kêu “ùm ùm” đinh tai vọng tới…
Âm Bà Bà vội biết là nguy tai, vội tung mình nhảy lên đứng ở một ngọn cây thật cao nhìn về phía có tiếng động…
Bà ta liền thấy vách núi ở nơi đó đang từ từ chuyển động sang một bên. Một lát sau, nơi đó đã lộ ra một cái cửa đá rộng hơn một thước liền. Bà ta càng kinh hãi thêm và nghĩ bụng:
- Thì ra vách núi này bên trong có cơ quan máy móc, như thế vừa rồi chắc tên giặc nọ đã phát hiện ra tung tích của vợ chồng ta rồi nên y mới chạy đi báo cho Thiết Diện Điểu Trảo ngay. Lúc này, không rút lui ngay còn đợi đến bao giờ nữa?
Quyết định xong, bà ta quay người rút lui khỏi khu rừng ấy. Ngờ đâu, bên trong có tiếng rú thật dài vọng ra, rõ ràng là của Bại Sự Lão Nhân cầu cứu.
Âm Bà Bà giật mình kinh hãi đành phải dẹp ý định rút lui ra khỏi khu rừng ngay mà phải vội phi thân về phía có tiếng rú.
Nơi đó là bãi đất trống nho nhỏ rộng chừng hai ba trượng. Trên mặt đất không có gốc cây nào cả, chỉ ở nơi chính giữa có một cây thông rất thấp hình dáng rất kỳ lạ thôi. Bại Sự Lão Nhân đang ở chỗ cây thông kịch chiến với mười mấy tên đại hán bịt mặt.
Âm Bà Bà quát lớn một tiếng, từ trên ngọn cây phi lên trên không múa song chưởng nhắm hai tên bịt mắt tấn công xuống.
Bại Sự Lão Nhân thấy Âm Bà Bà đã tới vội lớn tiếng bảo rằng:
- Lão bà chạy mau. Nơi đây chính là chỗ cửa ra vào kín đáo nhất của tên ma đầu. Bà mau bảo Thiến nhi trở về Lan Châu báo tin cho mọi người hay ngay.
Âm Bà Bà:
- Ông khỏi phải nóng lòng như thế vội. Chúng ta diệt trừ bọn ma đầu này trước rồi hãy rút lui ngay cũng chưa muộn.
Bà ta vừa múa chưởng xông lại tấn công tới tấp, liền có một tiếng rú kêu thảm khốc, đã có một tên đại hán bịt mặt bị chưởng của bà ta đánh bay lên rồi.
Bại Sự lão nhân dậm chân lia lịa nói:
- Bà khỏi cần lo ngại cho tôi. Mau đi báo tin trước. Bằng không, một chút là bọn chúng đào tẩu hết đấy.
Âm Bà Bà nhận thấy chồng nói như thế rất phải, liền đáp:
- Cũng được, ông hãy cầm cự một lát, để tôi đi bảo hai con rồi quay lại đây giúp ông.
Nói xong, bà ta tấn công hai chưởng tiếp đẩy lui được hai tên đại hán bịt mặt ở phía trước rồi xông ra khỏi vòng vây định đi, thì đột nhiên có tiếng lạnh lùng quát bảo:
- Mụ già kia, còn muốn đào tẩu ư?
Tiếp theo đó, vừa thấy bóng người thấp thoáng đã có một luồn chưởng lực rất mạnh nhắm vào vai trái của bà ta tấn công tới.
Âm Bà Bà nhận thấy công lực và thủ pháp của người này đều cao siêu và thâm hậu hơn bọn người kia nhiều. Bà ta không dám coi thường, vội trầm vai xuống xoay người nửa bước để tránh thế công ấy, rồi mới quay đầu lại nhìn mới hay tên này chính là đại hán to lớn vạm vỡ đã đỡ một chưởng của mình hồi nãy.
Tuy người đó vẫn dùng khăn đen bịt mặt, nhưng tay y đang cầm một môn khí giới độc đáo đen nhánh. Đó là một bàn tay sắt.
Âm Bà Bà trông thấy bàn tay ấy đã nghĩ ra đối phương là ai, liến quát hỏi:
- Ngươi là Tô Trị Toàn phải không?
Thì ra người cầm bàn tay sắt đó chính là Trường chủ của mục trường Lũng Tây Tô Trị Toàn. Âm Bà Bà ở vùng Cam Túc và Thiểm Tây rất lâu, tất nhiên vừa trông thấy môn khí giới độc đáo đó đã nhận ra đối phương là ai ngay.
Tô Trị Toàn thấy Âm Bà Bà đã biết mình là ai rồi, nhưng không thấy y kinh ngạc gì cả, chỉ lạnh lùng đáp:
- Là ta thì đã sao nào? Ngươi nhận ra ta, nhưng tiếc hay ngươi không thể sống lâu được nữa, vậy ngươi có cách gì đem việc của ta tuyên bố ra ngoài được.
Âm Bà Bà thấy đối phương ăn nói vô liêm sĩ như vậy càng tức giận thêm, liền mắng chửi:
- Làm trường chủ độc bá một nơi lại không thèm làm, mà lại chịu mặt dày mặt dạng không biết sĩ nhục gì hết, đi làm đày tớ cho người. Ngươi đã không coi sĩ diện vào đâu nữa, thì hà tất phải lấy khăn đen bịt mặt như thế làm chi? Họ Tô kia ngươi đã làm mất mặt hết cả sĩ diện của các nhân vật võ lâm ở Cam Túc và Thiểm Tây rồi.
Tô Trị Toàn bị Âm Bà Bà mắng chửi như vậy mặt nóng ran, hai má đỏ bừng, cũng may y có cái khăn đen bịt mặt, người ngoài không trông thấy rõ. Tuy vậy, y cũng hổ hẹn quá hóa tức giận, không nói năng gì nữa, múa cây thiết trượng xông lại tấn công luôn.
Âm Bà Bà biết môn Địa Sát Thần Công của đối phương không kém gì Lục Âm Thần Công của mình, trước mặt cường địch bà ta không dám coi thường, vội tránh sang bên trái ba bước, giơ cánh tay phải lên ngầm vận mười thành Lục Âm Thần Công ra để chuẩn bị thí mạng với đối phương.
Tô Trị Toàn cũng biết Âm Bà Bà là một tay cường địch, nên y không dám xông đến gần, mà chỉ cầm chiếc bàn tay sắt liễm hành công, trố mắt nhìn lên, không dám chớp nháy chút nào.
Cả hai người đều gờm nhau không dám xông lên tấn công trước, cứ như hai con gà chọi gờm nhau hoài mà vẫn chưa người nào dám ra tay tấn công cả.
Bại Sự Lão Nhân trông thấy thế liền lớn tiếng quát bảo:
- Bà kia, còn mãi đấu với chúng làm chi? Mau đi báo tin ngay đi thì hơn!
Âm Bà Bà nghe thấy chồng bảo như vậy hơi phân tâm một chút, Trị Toàn đã đột nhiên ra tay tấn công trước. Y vừa quát tháo vừa múa thiết trượng nhắm vai Âm Bà Bà tấn công mạnh xuống.
Âm Bà Bà biết mình đã lỡ cơ, vội lui về phía sau để tránh. Tuy vậy, trong lúc hấp tấp ấy, bà ta vẫn tấn công ba chưởng một lúc. Tuy đã phong tỏa thế công của Tô Trị Toàn nhưng bà cũng bị đẩy lùi bốn năm bước.
Bại Sự Lão Nhân thấy thế càng tức giận thêm, hậm hực quát bảo:
- Thực vô dụng! Nếu vậy để tôi đi cho!
Ông ta vừa nói vừa múa chưởng nhanh như gió, tấn công luôn một hồi. Bọn bịt mặt bao vây xung quanh đã bị ông đẩy lui ra ngoài xa.
Khi nào Bại Sự Lão Nhân chịu bỏ lỡ cơ hội may mắn ấy, liền nhún vai một cái người đã như nhanh điện chớp bay lướt qua đầu bọn bịt mặt chạy thẩng ra ngoài rừng tức thì. Nhưng ông ta mới chạy được hơn một trượng, đã thấy phía trước có ba người xuất hiện chặn mất lối đi và quát lớn:
- Lão già kia! Ngươi đã tới đây còn muốn bỏ đi hay sao?
Bại Sự Lão Nhân vội ngẩng đầu lên nhìn mới hay ba người đó là Vương Mai và hai đạo cô đã lớn tuổi, tức là Lan Hoa tiên cô và Mai Hoa tiên cô.
Âm Bà Bà thấy Bại Sự lão nhân bị Vương Mai với hai đạo cô ngăn cản, bà càng lo âu thêm, vội kêu gọi:
- Lão già, lão vừa nói đừng mãi đánh nhau, đi báo tin quan trọng hơn.
Ý của bà ta là muốn bảo chồng mình mau đột phá vòng vây mà đi báo tin ngay.
Có phải là Bại Sự lão nhân không hiểu ý nghĩa lời nói của bà ta đâu nên ông ta bèn lớn tiếng đáp:
- Cứ yên chí, tên yêu nhân ái nam ái nữ này không ngăn cản nổi tôi đâu.
Nói xong, ông ta múa chưởng xông lại tấn công Vương Mai trước.
Vương Mai thấy thế cười khẩy quát lớn:
- Quay trở về đi!
Nói xong, y nhằm ngực Bại Sự Lão Nhân tấn công luôn. Trong lúc Vương Mai ra tay, Lan Hoa tiên cô với Mai Hoa tiên cô cũng múa khí giới xông lại đánh luôn. Thế là ba người đấu với một mình Bại Sự Lão Nhân.
Võ công của Bại Sự Lão Nhân tuy cao nhưng ba người này, người nào người ấy đều là cao thủ thượng thặng hết, huống hồ đối phương có hai người có khí giới trong tay, tức hai đạo cô, ắt phần trên hơn.
Ông ta vừa ra tay tấn công, ba người cũng ra tay tấn công ngay. Ông ta biết phen này khó mà thoát thân, vội né người để tránh trường kiếm của Mai Hoa tiên cô, còn tả chưởng thì dùng thế Phân Hoa Hốt Liễu mà gạt cây thiết quài của Lan Hoa tiên cô sang bên. Ông chỉ mãi chống đỡ hai đạo cô, không để ý đến nơi chính giữa.
Thì ra chưởng của Vương Mai đã nhắm ngực ông tấn công tới liền. Thấy chưởng lực của đối phương rất hùng mạnh, Bại Sự Lão Nhân đành phải múa hữu chưởng chống đỡ liền thế đó, liền bị đẩy lui về sau hai bước. Ông ta tức giận khôn tả, liền mắng chửi:
- Hai đạo cô động đực này, ba người đánh một, thật không biết xấu hổ chút nào. Lão phu phải thí mạng với các ngươi một phen mới được.
Ông ta vừa đưa tay phía sau, rút một cây sáo đen nhánh ra. Vương Mai thấy thế cười khẩy nói tiếp:
- Lão già kia, chết đến nơi rồi mà còn bụng dạ lấy sáo ra thổi nữa, ngươi muốn tự tấu nhạc để tiễn mình vào cõi chết phải không?
Mai Hoa tiên cô là người sành điệu, vừa trông thấy cây sáo ngắn đã biết ngay không phải là thứ khí giới tầm thường, liền vội nói với Vương Mai rằng:
- Đó là Bách Thú Lệnh đấy, phải cẩn thận đề phòng mới được…
Mai Hoa tiên cô vội nói tiếp:
- Chớ có kinh thường cây sáo lệnh nho nhỏ này…
Vương Mai bỗng hét lớn, vội nhảy sổ lại, tấn công luôn nhưng kiếm thế của y vừa mới đưa ra một nữa, thì Bại Sự Lão Nhân đã vội trầm cánh tay xuống, quay đầu sáo một vòng, liền có tiến kêu “vo”…
Vương Mai vẫn khinh thường, cười khẩy đáp:
- Bách Thú Lệnh thì làm gì nổi chúng ta? Dù cây sáo ấy có là Thiên Thú Lệnh, Vạn thú Lệnh đi chăng nữa, y thế nào cũng bị toi mạng tại chỗ này.
Tiếng của Bách Thú Lệnh địch đưa ra thánh thót. Vương Mai đã cảm thấy rùng mình một cái, kiếm thế trong tay y bỗng chậm hẳn lại và hầu như mất hết hơi sức vậy.
Tiếng sáo ấy nổi lên càng lúc càng vui tai, tựa như dưới ánh sáng mặt trời, núi non dài hàng vạn dặm bao la biết bao, khiến ai cũng có một cảm giác quang minh chính đại, bao nhiêu sự hung hăng bỗng biến mất cả, nghĩa là người nào người nấy đều mất hết hăng hái.
Vương Mai thấy vậy giật mình kinh hãi, vội lui ngay về phía sau ba bước mắng chửi thầm:
“Cây sáo này có hơi chút tà môn đấy, quả thực là một kỳ báu mà ta chưa hề thấy bao giờ”
Khi ở Hoa Gia Bảo, Thiên Tứ đưa cho Bại Sự Lão Nhân cây bách thú lệnh nhờ ông ta giữ gìn hộ, vì chàng nhận thấy mình đã là chú rể và ở trong Hoa Gia Bảo vững chãi như tường đồng vách sắt, thì chả cần dùng tới khí giới làm chi, nên mới đưa cây sáo Bách Thú Lệnh cho Bại Sự Lão Nhân. Sau chàng hay tin Thích Thích Ông ngộ nạn, nóng lòng sốt ruột đi ngay, nên quên cả hỏi Đại Sự Lão Nhân lấy lại môn khí giới đó. Khi chàng gửi Bại Sự Lão Nhân cây Bách Thú Lệnh cũng không dạy cho ông biết cách sử dụng, nên Bại Sự Lão Nhân mới không biết cái hay của cây sáo lệnh này như thế nào. Nay thấy cấp bách quá ông mới lấy ra sử dụng, không ngờ vừa múa ra một vòng đã đẩy lui được Vương Mai ngay, khiến ông ta ngạc nhiên vô cùng. Nên sau khi đẩy lui được kẻ địch, ông ta cứ đứng ngẩn người ra mà quên cả đuổi theo kẻ địch.
Vương Mai thấy cây sáo lệnh có hiệu quả như vậy đã động lòng tham liền thét lớn một tiếng, lại xông lại tấn công tiếp, cả Mai Hoa tiên cô lẫn Lan Hoa tiên cô cũng ra tay tấn công Bại Sự Lão Nhân.
Bại Sự Lão Nhân đứng ngẩn người ra trong giây lát, bổng thấy kẻ địch xông lại tấn công mới biết múa cậy sáo lên chống đỡ, bốn người chạy quanh nhau như đèn kéo quân vậy.
Cây sáo lệnh đưa ra một điệu nhạc rất du dương và dịu dàng, khiến bọn đại hán bịt mặt đang bao vây Âm Bà Bà cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng sáo đó, nên chúng đã bớt hung hăng ngay và thế công cũng chậm hẳn lại. Chỉ có Tô Trị Toàn nội công tinh thâm hơn, cứ cố hết sức trấn nhiếp tâm thần mới không việc gì và vẫn tấn công tới tấp thôi.
Trận đấu đã kéo dài hơn hai mươi hiệp. Bại Sự Lão Nhân cũng bị tiếng sáo hấp dẫn, hầu như đã quên hết câu chuyện đột vòng vây đi báo tin, mà cứ tiếp tục giở hết hết thế này đến thế khác ra tấn công như mưa sa bão táp thôi.
Đột nhiên trên không có hai tiếng kêu rất kỳ dị và bỗng có một cái bóng đen ở trên cao bay xuống nhằm đầu Mai Hoa tiên cô mà tấn công luôn.
Mai Hoa tiên cô vội ngẫng đầu lên nhìn, mới hay đó là một con chim ưng mắt xanh.
Bại Sự Lão Nhân thấy chim ưng tới trợ chiến mới sực nhớ tới tiếng sáo của Bách Thú Lệnh đưa ra, có thể chỉ huy được bách thú và phi cầm, nên ông càng hứng khởi thêm, lại càng múa tít cây sáo nhanh và mạnh hơn trước.
Âm Bà Bà nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội lên tiếng quát bảo:
- Này, ông già kia đừng có mãi đấu như thế nữa, việc báo cáo quan trọng hơn.
Bại Sự Lão Nhân vừa cười vừa đáp:
- Khỏi cần phải đi báo tin nữa làm chi, có cây sáo lệnh này, đêm nay chúng ta có thể hạ được hết bọn giặc này rồi…
Ông ta vừa nói tới đó đã nghe có tiếng bò rống, tiếng hươu kêu và tiếng chân nện xuống mặt đất như sấm động của Ngân Ngưu lẫn Mai Hoa Lộc vọng tới.
Âm Bà Bà thấy thế liền mắng chửi:
- Nguy tai, hai con nhỏ cũng vào cả trong này rồi! Ông già, ông đã làm hỏng hết đại sự rồi có biết không…
Quả nhiên, bà ta vừa nói tới đó thì hai nàng Thiến Thiến đã cưỡi hai con thần thú xông thẳng vào trong rừng và phi tới giữa trận đấu. Bại Sự Lão Nhân vội kêu gọi:
- Hai người đừng có đến đây giúp chúng ta nữa, mau về Lan Châu báo tin là đã tìm thấy ổ giặc rồi.
Hoa Thiến Thiến rầu rĩ đáp:
- Nhưng Tiểu ngân với con hươu không chịu rời khỏi nơi đây thì chúng con biết làm sao được. Tốt hơn hết bá bá đừng nên sử dụng Bách Thú Lệnh nữa.
Bại Sự Lão Nhân nghe nói lo âu thầm, vì cường địch nhiều sức mạnh như thế, nếu thâu Bách Thú Lệnh lại thì thực muốn thoát thân cũng không phải là chuyện dễ, chứ đừng nói đến việc đánh bại được bọn chúng nữa. Nhưng nếu không thâu Bách Thú Lệnh lại thì Ngân ngưu với con hươu sẽ bị tiếng sáo lệnh chi phối, thế nào cũng không chịu đưa hai nàng Thiến Thiến về Lan Châu.
Trong lúc ông ta đang chần chừ không biết quyết định ra sao thì hai nàng Thiến Thiến đang múa kiếm xông vào đánh rồi.
Mai Hoa tiên cô trông thấy Hàn Thiến Thiến đã tức giận cực điểm, liền quát mắmg luôn:
- Tiện tỳ kia, mi muốn tạo phản phải không? Có mau vứt khí giới xuống mà chịu chết không?
Hàn Thiến Thiến vừa múa kiếm xông lại định giúp Âm Bà Bà đột nhiên thấy Mai Hoa tiên cô mắng chửi như vậy liền ngưng tay lại ngay.
Hoa Thiến Thiến thấy thế vội múa kiếm xông lên vừa tấn công bọn người bịt mặt, vừa khẽ bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội đừng có nghe y thị, chúng ta cứ giúp Âm Bà Bà càn quét hết bọn giặc này đã, rồi hãy nói chuyện sau.
Nàng đang nói thì bỗng trông thấy một đại hán cao lớn vạm vỡ đang múa chiếc bàn tay sắt kịch chiến với Âm Bà Bà hoài, võ công người này cao siêu hơn những người bịt mặt nhiều. Trông thấy khí giới độc đáo của người đó, nàng kinh hãi vội xông lên quát hỏi:
- Ngươi… ngươi là ai?
Trị Toàn không dám trả lời, vội né sang một bên tránh thế kiếm của nàng và vẫn tiếp tục tấn công Âm Bà Bà hoài. Âm Bà Bà cười khẩy đỡ lời:
- Cháu có biết y là ai không? Y là Tô Trị Toàn, Trường chủ của Mục trường Lũng Tây đấy.
Hoa Thiến Thiến nghe nói kinh hoảng vô cùng, vội kêu gọi:
- Ủa… người là thúc thúc…
Trị Toàn chỉ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, rồi múa chiếc tay sắt nhắm cánh tay trái của nàng rạch luôn một thế. Âm Bà Bà vội tấn công luôn hai chưởng đẩy y sang một bên rồi lớn tiếng kêu gọi Bại Sự Lão Nhân rằng:
(chỗ này hình như bị thiếu)
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu