Chương 36: Phiên Tòa
1
PHIÊN TÒA
Thomas đã không kể hết. Anh ấy gửi cho tôi link dẫn tới một bài báo. Ðó là bản báo cáo một phiên tòa. Như tôi đã từng đọc rất nhiều, cũng như đã từng viết rất nhiều. Trong mục: “Linh tinh”. Bài báo về chị gái cùng cha khác mẹ của tôi. Nạn nhân của những âm mưu nguy hiểm, khủng khiếp mà tôi sẽ không nói ra chi tiết, vì tôn trọng chị. Trong bài báo, bỗng hiện ra tên của cha tôi.
Tất cả gia đình của cô gái lần lượt lên vành móng ngựa. Người cha tự khai là “bác sĩ”. Luật sư F của bên bị đã nhận xét: “Ông ấy rất kín đáo. Người ta có cảm giác ông ấy không quen con gái mình”. A đã giải thích cho bác sĩ tâm lý được thẩm phán chỉ định: “Ông ấy chưa bao giờ cưới mẹ tôi(…) Thực ra ông ấy đã đến sống ở Le Mans để trốn mẹ tôi”. A đã tả về mình như một đứa con không được cha mong đợi. Cũng như em trai của cô ta. Người mẹ đã “ấn vào lưng” người đàn ông này hai đứa con. Ðến đứa thứ hai, ông ta bỏ đi. “Cha tôi rất hèn yếu, ông ấy luôn trốn tránh trách nhiệm.” Người em trai làm nghề đóng đồ gỗ quý, sống với một phụ nữ đã có hai con, và cắt mọi quan hệ với gia đình. Luật sư M của một trong những bị cáo đã báo cáo: “Anh ta giải thích rằng anh ta chỉ tìm thấy lối thoát trong sự chạy trốn. Và anh ta đã khuyên chị gái làm như thế.”
Tôi choáng váng. Cha tôi. Trên báo. Ðối diện với những lời ngắn gọn mà hàm chứa này, bản thẩm định tâm lý nhanh chóng kia, những lời khẳng định của các luật sư, những tuyên bố chua cay, tôi thấy phát nôn. Càng đọc đi đọc lại bài báo, tôi càng thấy bị tổn thương. Như thể chỉ vài dòng viết mà có khả năng tóm tắt một con người, cuộc đời của người đó. Và kể hết về cha tôi. Cha tôi kín đáo là thế, mà vẫn bị lôi ra. Cha tôi mà đời sống bỗng dưng bị đưa ra mổ xẻ bởi các luật sư, các bác sĩ tâm lý, những người thao thao bàn về bi kịch mà con gái của cha đã trải qua.
Trước đây cha tôi chưa từng đặt chân vào một tòa án nào. Tôi sống ở Paris nhưng lần ấy ông đã không đến nhà tôi ngủ, như cha vẫn thường làm thế. Tôi hình dung ra sự nhục nhã của cha. Cha, con trai của một chính ủy từng tham gia các tòa án nhân dân. Bị nêu tên như một nhân chứng ở vành móng ngựa. Gần như một tội phạm. Và nghe những kẻ khác phân tích tỉ mỉ cuộc đời của con gái mình. Chị cùng cha khác mẹ của tôi không đến dự vụ kiện. Quá yếu ớt, quá vỡ vụn. Trong ba ngày liền, dựa vào luật, các luật sư của bên bị đã tìm mọi cách để tàn hại chị ấy.
Theo những thông tin của sự kiện này, tôi nhìn nhận lại một cách khác những năm ngay trước vụ tai biến của cha tôi. Trầm cảm. Buồn bã. Trong phiên tòa, cha tôi buộc phải nói. Hai năm sau, ông im lặng. Mãi mãi.
52
SẦU RIÊNG
Sầu riêng đuổi theo bạn như những bí mật. Ðầu tiên là bởi mùi của nó, quá mạnh, xông lên cả đầu. Buồn nôn với người này, mê mẩn với người kia. Sầu riêng phải thưởng thức, dần dần từng chút một. Nó xứng như vậy. Ðập lớp vỏ dày và đầy gai. Lấy phần ruột ra. Trong hai ngăn riêng biệt là những múi mềm, gần như trong tình trạng không gì che đậy, nhơm nhớp như những bộ phận trên cơ thể người, và đặc giống trái bơ. Tách múi, những ngón tay dính dính, cho vào miệng ăn ngấu nghiến, liếm môi, nhấm nháp tinh chất của nó, thật lâu, thật lâu, và hương vị ấy, mùi thơm ấy, sẽ theo bạn, ngay cả sau khi đã rửa miệng. Mùi của sầu riêng không bao giờ buông tha bạn. Cũng như những bí mật. Sầu nghĩa là buồn, riêng nghĩa là lẻ loi. Sầu riêng, hay là nỗi buồn của sự cô độc.
Bí mật sinh ra sự cô độc khủng khiếp nhất. Những bí mật của cha tôi và của mẹ tôi. Sự cô độc của họ. “Mẹ đã nghĩ rằng nếu không ai biết thì cũng không sao”, mẹ tôi nói với tôi. Mẹ tôi phát hiện ra chuyện này ba mươi năm sau mẹ ruột của mẹ. Bà ngoại tôi đã nhận được một lá thư của “người đàn bà Pháp” ngay trước đám cưới của cha mẹ tôi. Bà ngoại không nói gì. Giấy mời đã được gửi đi, không thể lùi được nữa. Mất thể diện. Nếu không ai biết thì cũng... không sao, bà cũng suy nghĩ như mẹ.
Và cái mùi ngất ngư của những bí mật thối rữa, từ từ, từ từ.
Người Cha Im Lặng Người Cha Im Lặng - Doan Bui Người Cha Im Lặng