Chương 36: Người Quen Cũ
dit: Kiều Anh
Beta: Lan Vy
Tần Trọng Hàn vẻ mặt tựa hồ có chút đờ đẫn, là lời nói bác sĩ Lý để cho anh lâm vào đờ đẫn: "Bác sĩ Lý, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với cô ấy, cám ơn ông."
"Được. Hẹn gặp lại." Bác sĩ Lý nói xong, đi về phía thang máy.
"Cái đó ---" Tiêu Hà Hà bước đến bác sĩ Lý, đột nhiên xông vào hành lang bệnh viện, lớn tiếng hô: "Bác sĩ, chờ một chút."
Tần Trọng Hàn sững sốt một chút, đứng xa xa nhìn Tiêu Hà Hà chạy tới, trong miệng hô to: "Bác sĩ, chờ một chút, chờ một chút a."
"Cô làm gì?" Tần Trọng Hàn kinh ngạc.
Tiêu Hà Hà sãi bước chạy tới, không để ý Tần Trọng Hàn, chỉ chạy đếđến bác sĩ Lý đang quay đầu lại, Tiêu Hà Hà đã kích động đến không biết nói gì.
Bác sĩ Lý cùng Tần Trọng Hàn cùng nhau nhìn cô, gật đầu một cái, rất lịch sử hỏi: "Tiểu thư, cô có chuyện?"
"Bác sĩ, tôi muốn hỏi cô, cô có biết hay không một người họ Mao? Năm năm trước có một người họ Mao?" Tiêu Hà Hà nhớ ra rồi, người bác sĩ này năm năm trước giúp cô kiểm tra thân thể, là nữ bác sĩ này.
"Tiểu thư." Bác sĩ Lý lịch sự cười: "Ta biết rất nhiều người họ Mao, nhưng là không biết tiểu thư nói người nào?"
"Cô còn nhớ tôi không?" Tiêu Hà Hà chỉ mình, thận trọng hỏi.
Bác sĩ Lý nhìn gương mặt của cô, lắc đầu một cái: "Tiểu thư, chúng tôi làm bác sĩ, mỗi ngày tiếp xúc bệnh nhân đếm lấy trăm lần, thật xin lỗi, thật không nhớ nổi tiểu thư."
Tần Trọng Hàn lúc này ý thức được Tiêu Hà Hà muốn hỏi gì, lập tức đi tới, kéo lấy tay Tiêu Hà Hà: "Đi, không nên trễ nãi bác sĩ Lý làm công việc, cô ấy rất bận rộn."
"Nhưng là ----" Tiêu Hà Hà lắc đầu: "Tổng giám đốc, mời anh chờ một chút, một chút thôi."
Tiêu Hà Hà biểu tình như vậy rất là vội vàng, cô phải biết họ Mao kia là ai, có lẽ bác sĩ biết a: "Bác sĩ Lý, cầu xin cô suy nghĩ thật kỹ, cô không còn nhớ tôi sao? Năm năm trước, ông giúp tôi kiểm tra thân thể, ông quên rồi sao?"
Bác sĩ Lý cười cười, lại lần nữa nghiêm túc liếc nhìn Tiêu Hà Hà: "Tiểu thư, tôi thật xin lỗi, bệnh nhân của tôi rất nhiều. Không nhớ được cô, thật xin lỗi."
Tiêu Hà Hà trên mặt tỏ ra vô cùng thất vọng.
Tần Trọng Hàn kéo cô, lịch sự nói với bác sĩ Lý nói: "Bác sĩ Lý, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước."
"Tần tiên sinh hẹn gặp lại." Bác sĩ Lý khách khí nói xong, xoay người vào thang máy.
Tiêu Hà Hà tuyệt vọng, người bác sĩ này không nhận ra cô. Vậy cô tìm Mao tiên sinh đến khi nào mới có thể tìm được chứ?
Nghĩ tới bị cướp đi con trai, cô lại nghĩ tới ngày đó ở Tần thị gặp phải Mao tiên sinh, Tiêu Hà Hà rốt cuộc không nhịn được lại lần nữa mở miệng: "Tổng giám đốc, công ty thật không có một người họ Mao nào sao?"
Tần Trọng Hàn mặt biến đổi, gật đầu: "Không có."
Cô cúi đầu, trong lòng chua xót nhỏ xuống một giọt lệ.
Không có hy vọng.
Tần Trọng Hàn nhìn cô đi ra hành lang bệnh viện dài, anh cũng đi lên theo, Tiêu Hà Hà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trong bệnh viện, tựa hồ rất mệt mỏi.
Tần Trọng Hàn đứng ở dưới ánh nắng chói chan, cúi đầu hít khói thuốc, sau đó ngẩng đầu lên. Anh như một kẻ ngốc đứng ở nơi đó, nhìn về phía cô.
Tần Trọng Hàn rốt cuộc đi tới, thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài, ngồi xuống bên người cô: "Cô có tâm sự?"
"Không, không có." Tiêu Hà Hà ý thức được mình thất thố, vội vàng lắc đầu: "Tôi có thể nhận lầm người."
Đối với hành động vừa rồi cô giải thích.
"Tiêu Hà Hà, con trai tôi rất thích cô." Tần Trọng Hàn lại nói câu này.
"Ừ." Cô không hiểu.
"Làm người phụ nữ của tôi, cô thấy như thế nào?" Anh lại hút một hơi thuốc.
"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà chăm chú nhìn anh, kiên quyết từ chối: "Không được."
Anh thở dài: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Trên bàn ăn, hai người mang hai tâm sự riêng, ăn không biết ngon.
Chẳng qua ăn vài miếng, Tiêu Hà Hà liền muốn rời khỏi.
Tần Trọng Hàn nhưng vào lúc này mở miệng: "Đi đến nơi này một chút."
"Nơi nào?" Tiêu Hà Hà không hiểu.
"Đi thì biết."
Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, Tần Trọng Hàn trực tiếp lái xe chở cô đến một nhà trẻ.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Tần Trọng Hàn giải thích: "Con trai tôi không có mẹ, cho nên nó rất hướng nội, rất tự ti, hôm nay tôi hy vọng cô có thể giúp tôi."
Cô bừng tỉnh, vẫn không hiểu: "Anh muốn tôi giúp anh thế nào?"
"Tạm thời làm mẹ con tôi, có thể không?"
"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà biết: "Chuyện này không thích hợp, tôi dù sao cũng không phải là mẹ ruột, mẹ thì làm sao giả được."
"Tới xem một chút hẳn cũng có thể chứ?" Tần Trọng Hàn hỏi.
Tiêu Hà Hà nhìn một chút mặt, nghĩ đến Ngữ Điền nói không có mẹ lúc đó dáng vẻ rất mất mác, rốt cuộc không đành lòng, gật đầu một cái: "Được rồi, tôi đi xem một chút."
Hai người xuống xe, Tần Trọng Hàn không biết cùng cô giáo nói gì, chỉ thấy cô giáo vẻ mặt đầy si mê nhìn Tần Trọng Hàn, sau đó xoay người đi trong lớp học.
Không lâu lắm.
Cả người đứa bé khả ái trong bộ âu phục nhỏ, từ trong phòng học khép nép đi ra, khi nhìn đến hai người hai người đứng ở cửa phòng học. Đầu tiên là sững sốt một chút, tiếp đó trên mặt đột nhiên tràn đầy phấn khởi nở nụ cười sáng lạng, chạy như bay chạy tới.
Tần Trọng Hàn nhìn thân ảnh nho nhỏ, không nhịn được gợi lên thần giác.
Nào nghĩ tới, con trai nhào đến, Tần Trọng Hàn ngồi xổm người xuống chuẩn bị đón lấy thân thể nho nhỏ của con trai, lại không nghĩ rằng Ngữ Điền lại không để ý đến anh mà là chạy đến bên người Tiêu Hà Hà, rất là hưng phấn nói: "Dì...dì làm sao tới?"
Tần Trọng Hàn kinh ngạc, không phải đâu. Rốt cuộc con trai ai a?
Tiêu Hà Hà thấy Ngữ Điền như vậy, trong lòng lại ê ẩm. Đứa nhỏ này lớn lên không có mẹ, cho nên thấy cô vui như vậy, hơn nữa chẳng qua chỉ mới gặp qua một lần.
Cô vốn là người mềm lòng, thấy đứa trẻ như vậy thật đáng thương, lại mù quáng, ngồi xổm người xuống trước thân thể nhỏ nhắn: "Ngữ Điền, dì đến thăm con, Ngữ Điền ở nhà trẻ có nghe lời không?"
"Dạ. Dì, Ngữ Điền rất ngoan. Vậy lần sau dì có thể cùng cha đến thăm Ngữ Điền hay không?" Lần này vừa mới đến liền bắt đầu nhớ lần sau, đứa nhỏ này a, thật làm cho người ta đau lòng.
Tiêu Hà Hà mắt đỏ lên gật đầu: "Đứa bé ngoan, dì sau này cũng sẽ đến thăm con, Ngữ Điền ngoan."
Tiêu Hà Hà nhìn Ngữ Điền, trong mắt tràn đầy ôn nhu, đứa trẻ này thật giống Thịnh Thịnh rất đáng yêu. Cô đưa tay sửa lại y phục cho cậu, giúp cậu kéo quần ngay ngắn, chỉnh sửa nếp nhăn trên quần áo. Động tác lơ đễnh, nhưng tất cả đều lộ ra tình thương của mẹ.
Tần Trọng Hàn thấy một màn này, quay mặt qua chỗ khác, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước, chỉ là thoáng một cái liền biến mất, rất nhanh che giấu mình ưu tư: "Ngữ Điền, có dì quên cha luôn sao?"
"Cha." Có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, Ngữ Điền đi đến chỗ Tần Trọng Hàn, anh ngồi xổm người xuống ôm lấy cậu.
"Con trai, hôm nay cha cho con một điều bất ngờ, có vui không?"
Ngữ Điền có chút ngượng ngùng, dán vào bên tai Tần Trọng Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Cha, cô giáo nói cha và mẹ cùng đi đón Ngữ Điền. Cha, giáo viên nói dì là mẹ sao?"
Tần Trọng Hàn cao thâm khó lường gật đầu, cũng giống vậy nhỏ giọng nói: "Không cho phép nói cho dì nha, nếu nói cho dì biết, cô ấy lần sau không tới, biết không?"
"Nhưng là tại sao cha phải nói dì là mẹ?" Tần Trọng Hàn khẽ run, tiếp đó cười.
"Ngữ Điền không phải nói thích dì sao?"
"Dạ thích."
"Cha con các người đang nói thầm cái gì đó?" Tiêu Hà Hà nhìn hai người bọn họ nói thầm, không nhịn được trêu ghẹo.
"Không có gì."
"Không có gì."
Cha con hai người họ nói rất ăn ý.
Tiêu Hà Hà cười lên, cùng trẻ con sống chung rất dễ dàng để cho người quên đi phiền não. Lúc này vừa trong thời gian bữa trưa, không biết Thịnh Thịnh có thể được chăm sóc kĩ hay không.
Không cha đứa trẻ đáng thương, không mẹ đứa trẻ càng đáng thương. Tiêu Hà Hà lại nghĩ tới lúc bị cướp đi con trai ruột, không biết đứa trẻ bây giờ ra sao, có được người khác chăm sóc tốt hay không?
Ngữ Điền từ trên người Tần Trọng Hàn trượt xuống, lại chạy tới cầm tay Tiêu Hà Hà.
Ở cửa phòng học có rất nhiều đứa trẻ, đều bị tuấn nam người đẹp hấp dẫn, có người bạn nhỏ lại bắt đầu hô to: "Tần Ngữ Điền, cha cậu và mẹ đến đón cậu có phải hay không?"
"Tần Ngữ Điền, cha cậu thật là đẹp trai a." Có cô bạn nhỏ cũng thét lên: "Oa! So với cha tớ đẹp trai hơn, Tần Ngữ Điền, đem cha cậu cho tớ có được hay không?"
"Cậu có mẹ nha."
"..."
Nghe bọn nhỏ ríu rít hét to, Tần Ngữ Điền ngượng ngùng trộm nhìn Tiêu Hà Hà, dì thật tốt, không có nói sự thật.
Vì vậy, cậu đánh bạo nói: "Ai nói tớ không có mẹ, mẹ tiwd ở chỗ này, mẹ tớ đến đón tớ."
Tiêu Hà Hà chợt ngẩn ra, lại lần nữa mù quáng.
Tần Trọng Hàn liếc cô một cái, đến gần cô, ôm eo cô, thấp giọng nói: "Cám ơn, tôi đại diện con trai tôi cám ơn cô hôm nay để cho nó có chút mặt mũi."
Mặc dù không thích nói dối, nhưng thấy Ngữ Điền thỏa mãn như vậy, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vui vẻ nở nụ cười, cô đột nhiên cảm thấyđến đây hôm nay thật không uổng công.
"Con trai, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?" Tần Trọng Hàn dứt khoát nói.
Nghe vậy, Ngữ Điền rất hưng phấn, tiếp đó lại lắc đầu. Cau mày đứng ở nơi đó trầm tư, Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà không hiểu nhìn cậu, qua hồi lâu, hắn mới ngập ngừng nói nói: "Hôm nay không phải cuối tuần nha, buổi chiều cô muốn dạy chữ mới, mặc dù Ngữ Điền rất muốn đi. Nhưng ông nội có nói, muốn con học thật giỏi."
Tần Trọng Hàn có chút kinh ngạc, sau đó cười lên, điểm trên mũi con trai: "Con trai cha nhỏ như vậy cũng biết lấy học nghiệp làm trọng, thật là không đơn giản nha."
Bởi vì những lời này, Tiêu Hà Hà trong lòng càng đau lòng. Ngữ Điền đứa bé này, làm cho cô nghĩ tới Thịnh Thịnh. Thịnh Thịnh cũng cực khổ như vậy, tuổi còn nhỏ, vốn nên thích vui chơi, nhưng luôn tỏ ra vẻ người lớn, để cho người nghe liền ê ẩm trong lòng.
Biết bao người đáng yêu đau đứa trẻ a.
"Ừ. Ngữ Điền thật ngoan." Tiêu Hà Hà cười vỗ vỗ mặt cậu: "Sau này dì sẽ bồi thường cho con."
"Dạ." Nghe được Tiêu Hà Hà bảo đảm, tiểu tử lập tức lại hưng phấn, phe phẩy tay Tiêu Hà Hà: "Dì, nếu người là mẹ con thì tốt biết bao a."
Tiêu Hà Hà trong lòng cả kinh, đứng lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, trên mặt nhàn nhạt cười, mới xoay người, liền thấy Tần Trọng Hàn, mắt nhìn cô thâm sâu: "Con tôi đề nghị không tệ.Thư ký Tiêu, cô nên suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này."
Tiêu Hà Hà trong lòng lộp bộp một chút. Trời ạ, tổng giám đốc là người xấu xa như vậy làm sao sinh đứa bé đáng yêu như Ngữ Điền? Thật là gặp phải quỷ.
Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài - Thiên Quang