Chương 36: Ý Đồ Đen Tối
HƯƠNG 36 Ý ĐỒ ĐEN TỐI.
Part 1: MỘT TUẦN CỦA ĐÔNG PHƯƠNG DẬT HIÊN
Đầu óc đau nhức,cô đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương,mở to đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà.Đây là đâu? Không phải phòng cô nha!!!!! Quay sang đập vào mắt là thân hình của anh,anh đang đứng trước giường thay y phục,liếc mắt nhìn cô nở nụ cười.Cô cảm thấy mình đang sởn hết gai ốc và cô có thể khẳng định,mình đang nằm trên long sàng.Không phải chứ? Là long sàng? Cô vỗ vỗ trán,cẩn trọng suy nghĩ,tối hôm qua,cô đã uống chút rượu,sau đó..........không biết gì hết,không lẽ........đêm qua anh đã làm gì cô?
" Trông hắn đen tối như vậy " - Cô nhìn anh nói khẽ,rồi hít một hơi thật sâu - " Bình tĩnh,Âu Dương Bảo Nhi,dù gặp phải chuyện gì mày cũng phải bình tĩnh " - Cô ti hí mắt dè dặt lật chăn,âm thầm thở phào vì quần áo vẫn còn,nhưng đây là bộ đồ trong,đừng nói tối hôm qua họ đã........Không thể nào!!!!!! Chắc chắn không có chuyện đó!!!!!! Cô lắc đầu ngoầy ngoậy,liên tục đập tay lên trán.
- Phi Tùy Phong,có phải đêm qua ngươi...........- Cô nuốt nước bọt,nói lấp lửng,đưa ánh mắt dò xét về phía anh
- Đúng vậy! - Anh thản nhiên đáp
- Ngươi đã làm chuyện đó với ta? - Cô tức giận đập tay đập chân xuống giường ăn vạ
- Thì sao? - Anh nhìn cô bật cười
- Ngươi........thật sự ngươi dám làm chuyện đó........- Cô khóc không ra nước mắt
- Ta là hoàng đế,tại sao ta không thể? Hôm qua ngươi rất phối hợp - Anh ghé vào tai cô thì thầm
- Ngươi.........Hỗn đản! Đồ dê xồm!!!!! - Cô hét lên,giơ tay định tặng cho anh cái bát tai thì bị anh túm lấy cánh tay,khẽ nhếch môi cười:
- Cái đầu của ngươi thật đen tối,ngươi đang có ý đồ gì?
- Ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ - Cô bực bội
- Hình như có người nào đó..........muốn làm phi tử của trẫm? - Anh khẽ nhướn mày
- Ta mà thèm,ta không có hứng thú
- Dù gì thì hôm nay ta cũng sẽ sắc phong ngươi làm quý phi
- Cái gì? Hôm nay ư? Quý phí thôi sao? Ta không cần
- Ngươi muốn làm hoàng hậu,tham vọng khá lớn đó - Anh ngạc nhiên
- Ta không quan tâm mấy cái danh phận đó.Nói đi,có thật đêm qua chúng ta.............
- Đồ đen tối - Anh dí đầu cô
- Thế có nghĩa là chưa làm chuyện đó đúng không? - Cô sáng mắt,lay lay người anh
- Chưa hề.Ngươi xấu xí như vậy mà tự đề ình quá đó - Anh lắc đầu
- Hứ! Thế thì tốt! - Cô đứng dậy choàng một chiếc áo,đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở một cái đình trong ngự hoa viên,có một đám phi tần đang ngồi trò chuyện,không ngừng bàn tán về bữa tiệc ngày hôm qua
- Thật không biết con tiện tì đó có gì đặc biệt mà được hoàng thượng để ý như vậy?
- Chúng ta có nên cho ả một bài học?
- Không thể được.Hôm qua hoàng thượng đã để ả mặc trang phục quý phi,như vậy có thể thấy địa vị của ả cao cỡ nào trong lòng hoàng thượng.
- Cho dù là vậy ta cũng sẽ không để cho ả yên - Dung phi nãy giờ mới lên tiếng,ánh mắt hiện lên tia ác độc,cười nham hiểm.
Phần 2:
Đông Phương Dật Hiên đã ở trong hoàng cung hơn một tuần nay,hình như là hắn không có ý định trở về,không hiểu sao sớm tối hắn cứ bám riết lấy cô,khiến cho anh chỉ muốn tống cổ hắn ra khỏi cung,nhưng vì nể tình hắn là khách cho nên anh đành phải kiềm chế.Cứ mỗi lúc họ dính lấy nhau không rời,anh lại kiếm cớ làm khó cô,bắt cô đủ thứ việc để hắn tránh xa cô,nhưng thật không ngờ hoàng tử của Huyền Vũ quốc lại chấp nhận hạ mình làm những công việc của phận nha hoàn như cô.Cô giặt giũ,hắn cũng giặt giũ,cô gánh nước,hắn cũng gánh nước.............Nói chung,cô làm gì,hắn làm nấy.Ngay chính cô cũng không biết đầu hắn có vấn đề hay không nữa.
Cô bực mình nhìn nam tử trước mắt,rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy? Hắn thật là rỗi hơi nha,suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo cô như hài tử vậy,hễ động tới việc gì của cô là hỏng be bét việc đó.
" Cạch! Cạch! " Một bóng dáng nhỏ nhắn đang giơ dao chẻ củi,trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi,cô bắt đầu cảm thấy khó khăn
- Để đó cho ta - Dật Hiên đi đến,đẩy cô sang một bên
- Ngươi có làm được không đó? Ta hoàn toàn không tin tưởng vào ngươi
- Ngươi không tin ák? Chờ đó xem đi - Dật Hiên nở nụ cười,rút kiếm xoay xoay người múa may quay cuồng,cô nhìn mà chóng cả mặt,hoa cả mắt
" Xoẹt! Xoẹt! " Hắn vung kiếm chém lung tung,thế rồi đống củi bị hắn làm cho bắn tung tóe.Cô chỉ có thể trố mắt nhìn hắn làm đống củi của mình biến thành vụn
- Ngươi làm cái gì vậy hả? - Cô giậm chân la hét
- Ta..............
- Hỏng tan tành của ta rồi.Ngươi muốn gì đây? - Cô xắn tay áo,chống nạnh quát
Hắn không trả lời mà ôm bụng cười ha hả,thì ra bộ mặt lúc giận dữ của cô là như vậy,dù tức cười nhưng rất dễ thương.
- Ta muốn ngươi! - Dật Hiên nghiêm mặt
- Cái.....cái.....cái gì??????? - Cô chớp chớp mắt,vẻ mặt không thể tin nổi
- Ta nói ta muốn ngươi - Dật Hiên nhắc lại câu nói
- Ngươi bệnh à? - Cô đưa tay sờ trán hắn
- Đúng! Có bị bệnh thì mới thích ngươi - Dật Hiên véo má cô một cái đau,rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh
- Ai ui............Đau wá.............- Cô xoa tay lên mặt,đuổi theo hắn hét ầm ĩ - Đứng lại cho ta,Đông Phương Dật Hiên!!!!!
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương