Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Sủng Liệt Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Hãm Hại
“B
ản tướng nhận được mật báo của dân chúng, nói nơi này đã xảy ra án mạng, vì giữ gìn sự yên bình của kinh thành, phụng mệnh đến đây tra xét!”
Tiếng quát mạnh mẽ vang dội, làm cho người dân trên phố đều nghe thấy, túm tụm ở bên ngoài Tử Hoa lâu, chỉ trỏ nói nhỏ với nhau.
Quan binh mở từng gian phòng vào lục soát ở bên trong, hét to làm cho khách ở trọ phải xuống lầu.
Khi Quân Tiểu Tà nghe được tiếng đập cửa, mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn mở cửa, xoa xoa ánh mắt hỏi: “Ai a?”
“Kiểm tra phòng!” Người bên ngoài không kiên nhẫn quát.
Con sâu ngủ trong nháy mắt hoảng sợ bay mất, Quân Tiểu Tà nói lấy lệ: “Ta vẫn còn chưa có mặc quần áo, các ngươi đợi một chút.” Vội vàng chạy đến bên giường, đánh thức Nguyên Thần Trường Không đang giả bộ ngủ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, có quan binh kiểm tra phòng, người mau trốn đi.”
Mặc dù hai người chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, người không biết nhất định sẽ hiểu lầm.
Quân Tiểu Tà gấp đến độ trán đổ mồ hôi, nhưng người trên giường vẫn không động đậy, duỗi cánh tay tê dại, nói: “Vi sư còn chưa ngủ đủ mà.”
“Sư phụ!” Quân Tiểu Tà nổi giận xốc chăn lên, Nguyên Thần Trường Không chỉ mặc áo lót màu trắng hoảng sợ ôm lấy ngực: “Đồ nhi, ngươi muốn làm gì?”
Người nào đó vẻ mặt hắc tuyến, giả bộ cái rắm a, không biết là ai xem nàng như gối ôm mà ôm cả đêm.
“Có quan binh kiểm tra phòng!”
“Kiểm liền kiểm, chúng ta lại không làm chuyện gì không hợp pháp.” Nguyên Thần Trường Không giựt lại chăn, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú Quân Tiểu Tà đang tức giận, cười ái muội nói: “Đồ nhi có phải sợ vi sư nói lời không nên nói hay không?”
Cơn giận Quân Tiểu Tà bùng nổ, cầm lấy quần áo nhảy lên giường, kéo qua trên người hắn, vẻ mặt hung ác: “Ngươi đứng lên mặc quần áo cho ta!”
Quan binh ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, một cước đạp cửa phòng, liền nhìn thấy một màn không hài hòa đến như thế, trong nháy mắt đều ngơ ngẩn.
“Ách, cái kia, ha ha a, ta đang hầu hạ phu quân nhà của ta mặc quần áo.” Quân Tiểu Tà sửng sốt một phần ba giây, lập tức cười như hoa nở, giải thích nói: “Thân mình phu quân ta đã nhiều ngày không khoẻ, người hơi yếu. Thật có lỗi đã để cho quan gia đợi lâu.”
Ão não bước xuống giường, nâng thân mình không khoẻ của người trong truyền thuyết ngồi dậy, lúc này sắc mặt Nguyên Thần Trường Không lại hồng hào, tinh thần phấn chấn, ôn nhu dỗ nói: “Tướng công, đến đây nào, nên rời giường.”
Đám quan binh nhịn không được sợ run cả người, cả người nổi da gà.
“Động tác nhanh chút đi!” Sau một lúc lâu, đám quan binh mới lấy lại tinh thần, căm giận quát một tiếng rời khỏi phòng.
“Đồ nhi tốt của ta, ngươi vừa rồi kêu vi sư là gì? Ngoan, kêu lại một tiếng cho ta nghe xem nào.”
Người nào đó vô sỉ nói.
Quân Tiểu Tà 囧 dữ dội, đem quần áo ném trên đầu hắn, thở phì phì xuống giường.
Ra bên ngoài khách sạn, dưới sự bao vây của quan binh, mười mấy người khách ngủ trọ bị vây cùng một chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn thủ lĩnh của đám quan binh.
“Đêm qua nơi này đã xảy ra án mạng, các ngươi không biết sao?” Từ trên cao nhìn xuống đám người, thấy trong số họ có người sợ hãi, lại có người buồn bực, khóe miệng Lưu tướng quân mỉm cười khinh thường. Ánh mắt sắc đảo qua từng người, cuối cùng dừng ở trên người lạnh nhạt hờ hững của Vong Xuyên: “Ngươi là người nơi nào?”
“Người trong giang hồ, tự nhiên là người giang hồ.” Vong Xuyên mỉm cười đáp: “Tướng quân nhìn không ra sao?”
“Vậy người giang hồ, bản tướng hỏi ngươi, sát thủ đêm qua có phải là ngươi hay không?” Lưu tướng quân hất hàm, thuận miệng hỏi.
Vong Xuyên mím môi, như có chút suy nghĩ: “Tướng quân tận mắt nhìn thấy?”
Lưu tướng quân bỗng giật mình, không trả lời.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, vì sao phải ngậm máu phun người? Triều đình tra án không phải đều coi trọng hai chữ chứng cớ sao? Hay chúng tôi là những nhân sĩ nhàn hạ sức yếu thế cơ, nên muốn bắt nạt chúng tôi!”
Vong Xuyên nói ra tiếng lòng mọi người, mọi người bất mãn thầm thì với nhau.
“Lớn mật!” Lưu tướng quân thấy hắn châm ngòi quần chúng, đột nhiên giận dữ: “Dám to gan nói xấu mệnh quan triều đình, ngươi có tin bản tướng sẽ trị tội ngươi!”
Vong Xuyên cũng không giận, thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lưu tướng quân: “Nếu tướng quân cảm thấy đó là bị sỉ nhục, vậy thì trị tội ta đi.”
“Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận mất hết tỉnh táo, hắn đường đường là tướng soái, lại bị một tên nhãi nhép trên giang hồ trả lời mỉa mai xem thường, thật sự là nhục nhã. Quát chói tai một tiếng: “Người đâu, đem tên ngông cuồng này xuống dưới cho ta!”
Quan binh nghe lệnh, lập tức có hai người đi ra áp giải Vong Xuyên, Nguyên Thần Trường Không từ từ bước đến cười lạnh một tiếng: “Tướng quân, ngươi không phân tốt xấu liền đem người áp giải đi, hình như không đúng cho lắm.”
Nguyên Thần Trường Không toàn thân áo trắng, khí phách trầm tĩnh đứng trong đám người, giống với bốn chữ: hạc trong bầy gà! Đi đến trước người Vong Xuyên, ngữ điệu thân thiết cười cười: “Lang huynh, đêm qua vất vả cho huynh.”
Vong Xuyên cười khổ nói: “Đa tạ Trường Không huynh coi trọng.”
“Đâu có đâu có, do huynh có tài.” Hai người bằng mặt không bằng lòng nói xong, Nguyên Thần Trường Không xoay người, liếc mắt nhìn Lưu tướng quân một cái, lành lạnh nói: “Tướng quân nói nơi này đã xảy ra án mạng, như vậy, thi thể đâu?”
Lưu tướng quân đã trải qua nhiều cuộc chiến ở sa trường, cũng đã nhìn quen thủ đoạn ác độc của kẻ địch, nhưng đối mặt với một Nguyên Thần Trường Không hờ hững, trong lòng lại có chút chột dạ.
Phụng mệnh tra xét, là làm theo chỉ thị của thái tử, làm việc này chẳng qua cho có lệ, mục đích cuối cùng là muốn đem nhóm người này nhốt vào đại lao, chuyện còn lại cũng không liên quan đến hắn.
“Bản tướng đã đến tra xét, tất nhiên là có chứng cớ.” Lưu tướng quân cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đem thi thể đến đây.” Không phải là thi thể sao, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vài tên quan binh khiêng mấy thi thể máu tươi đầm đìa trên cổ từ bên trong Tử Hoa lâu đi ra, máu nhỏ giọt trên đường đi, ai nhìn thấy cũng đều hoảng sợ.
“Ngươi còn có gì để nói?”
Nguyên Thần Trường Không cùng Vong Xuyên trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Vong Xuyên khẽ lắc đầu, trong lòng Nguyên Thần Trường Không vui mừng, câu môi cười: “Tướng quân ở nơi nào phát hiện những thi thể này?”
Lưu tướng quân giương cao hàm, nói như đương nhiên: “Tất nhiên là tìm được trong Tử Hoa lâu.”
Quân Tiểu Tà núp sau lưng mọi người, vụng trộm liếc mắt nhìn mấy cổ thi thể bị chết thê thảm, nhịn không được cãi lại nói: “Những người này chết do đao kiếm, chắc là đã trải qua một trận tử chiến. Nhưng tối hôm qua chúng tôi ngủ tại khách sạn cũng không có nghe được động tĩnh gì.” Hơn nữa, cho dù tối hôm qua những người này đã bị giết, tại sao thi thể vẫn còn chảy máu? Chuyện này rất không
khoa học!
Lưu tướng quân không nghĩ tới còn có người mở miệng phản bác, sắc mặt trầm xuống: “Các ngươi không có nghe thấy âm thanh đánh nhau?”
Vong Xuyên được giáo dục rất tốt, nâng trán mười lăm độ, nhìn lên trời; Nguyên Thần Trường Không vẫn nhăn mày kiếm, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn, Quân Tiểu Tà như trẻ nhỏ cúi đầu nhìn kiến xếp hàng bên chân mình, đối với sự kiên trì của chúng không ngừng ca ngợi. Có sư phụ ở đây, mọi chuyện sẽ OK!
Những người khác đều sợ run cả người, rục đầu không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
“Làm càn! Bản tướng đang hỏi các ngươi đấy!” Dám can đảm coi thường quân uy? Lưu tướng quân nổi giận, rút ra thanh kiếm tùy thân, trong mắt lộ hung quang: “Ai không có nghe thấy tiếng đánh nhau?”
Xích, công khai uy hiếp nói.
Thái tử là quân vương tương lai, lương thần chọn lương quân, hắn có thể nào không xử lý chuyện này cho tốt?
“Có, có, tiểu nhân có nghe được tiếng đánh nhau.” Không biết là ai sợ hãi lên tiếng, kiêu ngạo của Lưu tướng quân nhất thời tăng cao, chỉ thẳng Quân Tiểu Tà: “Không phải ngươi vừa mới nói không có nghe được động tĩnh gì sao?”
Mắt Nguyên Thần Trường Không lạnh lẽo, đem Quân Tiểu Tà che ở sau người, không giận mà uy:
“Nghe được thì sao, không nghe được thì thế nào?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Sủng Liệt Thê
Thược Thi Khấu
Manh Sủng Liệt Thê - Thược Thi Khấu
https://isach.info/story.php?story=manh_sung_liet_the__thuoc_thi_khau