Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 36
ơn đông qua đi và căn nhà gỗ lại ngập tràn trong ánh nắng, mặc dù bậc thềm cửa vẫn còn ướt và những giọt nước vẫn tiếp tục rơi tí tách từ mái nhà bằng kim loại xuống những vũng nước trên mặt đất. Nước ồ ạt tràn xuống con lạch đang dâng lên, nước chảy xuyên bên dưới cây cầu bằng gỗ và đổ xuống đồi. Bên ngoài thềm cửa, Tracy đứng nói chuyện với viên cảnh sát Rick Pearson và Cảnh sát trưởng quận Inyo, Mark Davis. Davis có cơ thể vạm vỡ của một cầu thủ phòng ngự biên trong đội bóng bầu dục của trường đại học, nhưng gương mặt anh ta khá trẻ, và cách nói chuyện của anh ta lịch thiệp, nhẹ nhàng. Tracy đã nói cho Davis biết vị trí có thể tìm thấy xác của Stan Fields, và Davis đã lệnh cho một đội tìm kiếm cứu nạn tới đó để đưa xác về. “Cô gái đó chính là người phụ nữ xuất hiện trên bản tin đấy sao?” Davis hỏi. Anh nhìn qua cửa sổ và thấy Strickland đang ngồi cùng Orr ở bên trong. “Người phụ nữ mà họ vẫn cho rằng đã bỏ xuống núi?”
“Chính là cô ấy.” Tracy nói.
Davis lắc đầu. “Cô ấy đang làm gì ở cái nơi xa xôi này vậy?”
“Đang cố gắng bắt đầu lại từ đầu.” Tracy nói.
Davis đưa mắt ra khỏi khung cửa sổ, nhìn xuống thung lũng và các chóp núi ở xung quanh. “Thế còn cái xác ngoài kia chị có thể giải thích lại cho tôi một lần nữa được không?”
“Stan Fields.” Tracy nói. “Hắn ta là một điều tra viên của quận Pierce ở bang Washington. Ban đầu là hắn thụ lí vụ án này, rồi hắn nhận ra có một món tiền lớn mà không ai có thể tìm ra, và thế là hắn đã truy đuổi theo nó.”
“Và đơn vị các chị đang điều tra về cái chết của người phụ nữ được tìm thấy trong lồng cua, phải không?”
“Đúng là như thế.”
“Và Fields là kẻ đã giết cô ta và nhét xác vào trong lồng?”
“Đúng vậy.”
“Và Andrea Strickland có khả năng là một nhân chứng.”
“Cô ấy và người phụ nữ kia là bạn của nhau.”
Hai lông mày của Davis nhăn lại. Anh ta nhìn Tracy bằng một ánh mắt đầy thắc mắc và dường như cảm thấy khó tin. “Mấy vụ án của các anh chị trên Washington kì dị đến vậy sao?”
“Hẳn nhiên là thế.” Tracy nói và mỉm cười với họ, nụ cười của cô mệt nhoài.
“Vậy chị có cần tôi xin lệnh để đưa cô gái đó quay trở lại Washington không?”
Tracy quay người lại và một lần nữa, qua cửa sổ, cô nhìn ngắm Andrea Strickland và người dì của cô gái đó đang ngồi trên sofa. Cô biết việc đưa Andrea quay lại Seattle sẽ gây ra điều gì - truyền thông và báo chỉ như một lũ kền kền độc ác sẽ không ngừng tìm đến cô ấy để săn tin. Họ sẽ đưa tin rồi sẽ phân tích, sẽ suy diễn mãi không ngớt. Cô biết Graham cũng sẽ xuất đầu lộ diện, hắn sẽ tuyên bố mình có trách nhiệm và bổn phận với Andrea, bất chấp tất cả những gì đã xảy ra… và cả với đứa con của hắn nữa. Andrea sẽ phải chiến đấu để chống lại gã đó, chiến đấu để có được một cuộc ly hôn. Chiến đấu vì đứa con bé bỏng của mình. Chiến đấu để giành lại tài khoản tín thác của cô ấy.
“Tôi sẽ bảo anh nếu cần.” Tracy nói.
Davis thở mạnh một tiếng rồi quay sang nói với Pearson. “Được rồi.” Anh ta nói. “Chúng ta đi xem công việc tìm kiếm cái xác tiến triển đến đâu rồi nào.”
Sau khi Davis và Pearson đã rời đi, vượt qua chiếc cầu gỗ và vòng ra phía sau căn nhà, Tracy bước vào bên trong. Khi cô đặt chân vào bên trong, Andrea Strickland ngước nhìn lên. Penny Orr vẫn còn rất choáng váng.
“Bây giờ thì sao?” Andrea hỏi. “Tôi bị bắt rồi à?”
Tracy ngồi xuống chiếc ghế bành dành cho hai người. “Cô đã gợi ý thực hiện chuyến leo núi Rainier đúng không?”
Strickland có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi đó, và phải chững lại mất một lát trước khi đáp: “Đúng vậy.”
“Và dự tính của cô là giả chết và biến chồng mình trở thành kẻ tình nghi?”
Strickland gật đầu. “Khi tôi phát hiện ra mình đang mang thai, tôi biết đã đến lúc tôi phải bỏ đi. Tôi không thể nuôi dưỡng một đứa trẻ với gã đàn ông như thế - một kẻ có xu hướng bạo hành. Tôi không muốn con tôi cũng phải chịu đựng những điều tôi đã phải chịu đựng. Tôi biết anh ta sẽ trở thành kẻ tình nghi, nhưng tôi cũng biết rằng anh ta sẽ không bao giờ chịu nhận tội khi không tìm được cái xác. Không ai có thể dám chắc điều gì. Nhưng tôi muốn làm như thế. Tôi muốn anh ta biết rằng tôi biết rõ trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì, và tôi muốn anh ta biết tôi vẫn còn sống.”
“Làm thế nào cô phát hiện ra mối quan hệ giữa anh ta và Devin Chambers?”
“Một tối nọ, tôi và Devin có hẹn ra ngoài. Graham đã bỏ nhà đi trong suốt cuối tuần - chí ít thì đó là những gì anh ta kể với tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã kể với cô ta rằng tôi đang dùng tên giả để chuyển khoản tiền đó đi. Cô ta đứng dậy để đi vào nhà vệ sinh và bỏ ví lại trên bàn. Graham gọi vào điện thoại của cô ta hoặc một cái điện thoại nào đó. Cô ta có hai chiếc. Chẳng có lý do gì để anh ta phải gọi điện cho cô gái đó cả.”
“Làm thế nào mà cô ta biết được về Lynn Hoff và số tài khoản ngân hàng?”
“Tối hôm đó, tôi đã mở máy tính làm việc của cô ta lên và nhập tất cả những thông tin đó vào trong máy. Kế hoạch của tôi là sẽ kể với sếp của mình rằng tôi nghi ngờ Graham đang ngoại tình và sẽ ám chỉ người đó là Devin. Tôi mường tượng ra rằng khi họ điều tra vụ án, họ sẽ kiểm tra máy tính của cô ta và tìm ra các thông tin đó, họ sẽ nghi ngờ cô ta và Graham đã dàn dựng tất cả để giết hại tôi. Chắc hẳn cô ta đã tìm được những thông tin đó trong máy tính. Đó có lẽ là lý do khiến cô ta bỏ đi ngay. Tôi không biết là cô ta đang đánh cắp tiền của mình cho tới khi tôi nhìn thấy các thông báo rút tiền từ tài khoản ngân hàng. Tôi biết đó chắc chắn là cô ta và tôi biết cô ta đang trên đường trốn chạy.”
“Thế là cô đã chuyển số tiền đó đi?”
“Dì tôi và tôi đã chuyển số tiền đó ra nước ngoài.” Andrea nói. “Ở đây, tôi không thể vào được mạng. Chúng tôi đã phải tới Independence. Tôi đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Dì nói với tôi rằng họ nghi ngờ Graham nhưng không thể chứng minh được điều gì. Tôi không biết là Devin đã bị giết, nhưng tôi đã ngờ ngợ ra khi dì nói với tôi rằng họ tìm thấy một cái lồng cua có chứa xác một người phụ nữ ở trong đó và mọi người nói đó là tôi.” Cô vừa lắc đầu vừa lấy tay lau hai hàng nước mắt. “Tôi không hề muốn ai đó bị giết. Tôi có cảm giác mình phải chịu trách nhiệm vì cái chết của cô ấy. Tôi cảm giác chính tôi đã giết chết cô ấy.”
“Không phải là cô đâu.” Tracy nói. “Fields phải chịu trách nhiệm cho việc này.” Cô nghĩ thêm một lát rồi nói tiếp. “Và cả chồng của cô nữa, và ở một mức độ nào đó, cả Devin Chambers nữa.”
“Gieo nhân nào gặt quả nấy.” Penny Orr ngẩng đầu lên và nói.
“Cũng gần như thế.” Tracy đáp.
“Làm sao tôi có thể nuôi con với một người đàn ông đã từng định giết hại tôi?” Andrea Strickland vừa lắc đầu vừa nói. “Và thậm chí kể cả tôi có ly hôn với anh ta, làm thế nào để tôi có thể ngăn cản anh ta không đến gần con tôi được đây?”
“Không pháp luật nào có thể trả lời được câu hỏi đó. Đó là một câu hỏi về mặt đạo đức.” Tracy mỉm cười.
Andrea nhìn cô bằng ánh mắt đầy thắc mắc. “Tôi không hiểu.”
“Chuyện này nằm ngoài thẩm quyền của tôi.”
Strickland tiếp tục nhìn cô, vẻ không tin. Rồi cô ta hỏi tiếp: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Tracy đứng dậy. “Hãy sống cuộc đời của mình, Andrea ạ. Cô chỉ cần sống cuộc đời của mình thôi. Và thương yêu đứa bé. Và nếu cô có may mắn gặp được một người nào đó, một người thương yêu cô vô điều kiện, một người khiến cô vui cười và quên đi những phần đen tối nhất trong quá khứ, hãy tóm lấy anh ta và giữ anh ta thật chặt.”
“Dì có kể với tôi chị đã từng trải qua chuyện này.” Andrea nói. “Dì nói chị cũng từng bị mất gia đình.”
“Đúng là như vậy.” Tracy nói.
“Làm thế nào để chị có thể vượt qua?”
Tracy suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Cứ sống từng ngày mình đang sống thôi.” Cô nói. “Cứ gắng sống trọn những ngày tươi đẹp. Hãy tập trung hết tinh thần và sức lực cho em bé của cô.”
“Chị có con không?”
Tracy lắc đầu. “Không.”
“Nhưng chị đã tìm được một người nào đó, một người yêu chị, phải không?”
“Đúng là như vậy.” Cô trả lời.
Andrea Strickland mỉm cười. “Có lẽ rồi chị cũng sẽ có con thôi.”
Tracy cũng đáp lại bằng một nụ cười. “Có lẽ là như vậy.” Cô nói rồi bước về phía bậc cửa.
“Điều tra viên…” Andrea nói.
Tracy quay người lại. Người phụ nữ trẻ tiến lại gần và ôm lấy cô. “Cảm ơn chị.” Cô nói. “Tôi rất tiếc về chuyện của gia đình chị, và nhưng gì chị đã phải vượt qua.”
Tracy nhận ra ý nghĩa của những khoảnh khắc này, khi không có gia đình ở bên. “Tôi cũng rất tiếc với những gì cô đã phải trải qua.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt