Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Like love
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Mặt Đáng Sợ Của An Tử Yến
K
hông lâu sau, Mạch Đinh đã có thể ra viện, khi An Tử Yến mở cửa xe muốn ôm ngang Mạch Đinh vào nhà, Mạch Đinh chết sống không muốn, giống như con cá vừa ra khỏi nước giãy đành đạch trong ngực An Tử Yến: “Giữa ban ngày ban mặt cậu làm gì thế hả, người khác trông thấy, còn tưởng rằng tớ là đàn bà.”
Bởi vì giãy dụa quá mạnh, Mạch Đinh từ trong ngực An Tử Yến rơi xuống, mông đập mạnh vào nền đất, đau đến méo miệng, An Tử Yến ở bên cạnh cúi đầu nhìn Mạch Đinh: “Là đàn ông thì tự đi đi.”
“Sao cậu có thể đối xử như vậy với một thanh niên kiến nghĩa dũng vi chứ?”
“Kiến nghĩa dũng vi? Cậu cũng coi như
, nhưng còn chưa kịp
đã bị đánh thành cái mặt gấu rồi.”
“Hóa ra cậu nghĩ tớ như vậy, được a,thế cậu cứ mặc tới ngồi ở đây, sống chết tùy duyên.” Mạch Đinh khoanh tay, một bộ ta đây sẽ ngồi nguyên một ngày ở chỗ này.
An Tử Yến cúi người lại một lần nữa ôm lấy Mạch Đinh: “Cậu không giống đàn bà.”
“Thật sao?”
“Giống một mụ đàn bà chanh chua.”
“Cậu ―!”
Khi An Tử Yến ôm được Mạch Đinh đang phi thường khó chịu vào nhà, Mạch Đinh liền thấy trong phòng khách có đặt một chồng ảnh, nảy ý tò mò, tuy rằng đi đường vẫn thấy đau, nhưng không gặp vấn đề gì lớn, cậu khập khiễng lại gần, cầm lấy chồng ảnh, hỏi An Tử Yến.
“Ảnh ai vậy a.”
“Cậu xem xem có quen mắt hay không.”
Lật qua lật lại, Mạch Đinh liền trông thấy trong đó có một bức ảnh tên trộm đã đánh cậu, phi thường tức giận ném bức ảnh xuống bàn: “Đây là tên vương bát đản đã đánh tớ, còn có hai đồng bọn của nó.” Không thể tưởng được An Tử Yến có thể điều tra ra, Mạch Đinh hưng phấn, rất nhanh liền tìm ra hai người còn lại và xác nhận: “An Tử Yến, cậu mau đưa bọn chúng đến cục cảnh sát. Loại cặn bã này sống trên đời ai cũng không được yên.” Mạch Đinh nghĩ đến cảnh bị đánh đến thảm liền tức giận.
“Ừ.” An Tử Yến bề ngoài thì đáp ứng, nhưng chỉ đưa đến cục cảnh sát, sao có chuyện đơn giản như vậy.
Hắn cầm ba tấm ảnh kia ra khỏi cửa.
“Vội vàng vậy a, tớ đang bệnh đây, không thể ở bên cạnh tớ a.” Nhưng An Tử Yến đã sớm đi mất rồi.
Dì viên bưng một bát canh gà thật lớn đi về phía Mạch Đinh: “Tiểu Mạch a, đến, thân thể không tốt cần bồi bổ một chút, chính vì cháu quá yếu nên mới bị đánh thành như vậy.”
Dì Viên trong lúc vô ý lại chém Mạch Đinh thêm một đao, Mạch Đinh phi thường miễn cưỡng cười cười, muốn nhận lấy bát canh gà, lại bị dì Viên đẩy ra, đặt canh gà lên bàn: “Để dì giúp, cháu mới ra viện, thân thể còn yếu.”
Nói xong cầm lấy một chiếc khăn lông ngắn, giống như với trẻ con, nhét một góc khăn vào áo Mạch Đinh, Mạch Đinh muốn đẩy ra, mình chỉ bị đánh, trí não vẫn bình thường, hiện tại là thế quái nào a, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra: “Dì Viên, để con tự làm.”
“Đừng xấu hổ, dì Viên cũng không phải người ngoài.” Dứt lời múc một thìa canh gà đưa đến bên miệng Mạch Đinh: “Nào, a ―”
“Cháu không phải...” Mạch Đinh hé miệng nói chuyện, dì Viên không đợi cậu kịp phân trần đút ngay thìa vào miệng Mạch Đinh, Mạch Đinh thật đúng là có khổ mà không thể nói, so với bị đánh còn khó chịu hơn, hiện tại cậu một lòng ngóng trông An Tử Yến trở về, thoát khỏi ma chưởng của bà dì này.
An Tử Yến đến khuya mới trở về, dáng vẻ có chút mệt mỏi, tắm giặt xong liền ngã đầu ngủ, Mạch Đinh ở trên giường trong lúc chờ đợi chơi rubic nhìn An Tử Yến, vứt rubic xuống đất, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy An Tử Yến, dán mặt lên lưng An Tử Yến: “Sao rồi? Đưa đến cục cảnh sát chưa?”
“Ừ.” Thanh âm của An Tử Yến đã bắt đầu mơ hồ.
“Vất vả cho cậu rồi.”
______________________________________
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, dì Viên trở về nhà, ngoại trừ lúc nấu cơm bình thường dì Viên đều ở nhà mình, khỏi quấy rầy đến An Tử Yến và Mạch Đinh, Mạch Đinh no căng bụng ngồi trên sôpha: “An Tử Yến, cậu không biết hôm qua dì Viên khủng bố thế nào đâu. Thiếu chút nữa đem tớ bức chết.”
Đáng oán giận như vậy thì chuông cửa vang lên, An Tử Yến thờ ơ uống cà phê đọc báo, Mạch Đinh đừng lên: “Để tớ phải ra mở cửa, có lầm hay không.”
Vừa mở cửa ra, bên ngoài không có ai, nhưng có ba con búp bê giống lật đật, kích cỡ rất lớn đừng sừng sững ở đó, Mạch Đinh quay đầu lại kinh hỉ nhìn An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu mau lại mà xem, có ba búp bê thổi phồng.”
Búp bê thổi phồng, An Tử Yến càng nghe càng thấy mất tự nhiên.
Hắn uống một ngụm cà phê: “Người khác tặng.”
“Tặng? Tặng cái đồ chơi này để làm gì.”
An Tử Yến còn chưa trả lời, Mạch Đinh liền trông thấy bản thuyết mình dán vụng về trên người búp bê: “Sản phẩm búp bê phiên bản trút giận, phương pháp sử dụng: chỉ cần dùng gậy đánh không ngừng, phát tiết hết sự phẫn nộ của bản thân, có hiệu quá rất tốt trong việc trút giận, hơn nữa còn có âm thanh sống động, giống ý như thật, khiến bạn yêu thích không rời.” Mạch Đinh đọc xong bản thuyết minh, sau đó quay đầu nhìn An Tử Yến: “Oa, bạn của cậu tri kỷ quá đi mất, đúng lúc tớ lửa giận đầy mình không nơi phát tiết.”
Thật sự là đồ tốt a, Mạch Đinh thầm nghĩ.
An Tử Yến đứng lên, túm lấy sừng trên đầu ba con búp bê kéo bọn nó vào phòng, bảo Chu Cách làm ra mấy thứ này rồi mang sang đây, viết bừa thêm mấy chữ, hắn vứt bản thuyết minh vào thùng rác.
Mạch Đinh đã sớm cầm lấy gậy bóng chày tặng kèm đập không ngừng vào ba con búp bê: “Cho mày đánh tao này, còn bảo tao gọi mày là ông nội, cái shit, cặn bã, bại hoại, không biết xấu hổ, tên trộm thối tha.”
An Tử Yến nhìn bộ dáng của Mạch Đinh, mười phần giống thằng điên.
Người bị giấu ở bên trong bởi vì miệng dán băng dính, hai tay hai chân bị trói, chỉ có thể phát ra âm thanh đau đớn nức nở, Mạch Đinh càng vui sướng: “An Tử Yến, cậu xem, thật sự có thanh âm, hơn nữa ba cái phát ra thanh âm không giống nhau.” Mạch Đinh gõ lên từng con búp bê, để An Tử Yến nghe thử, An Tử Yến bật ti vi, nhìn Mạch Đinh hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng: “Cậu từ từ mà chơi.”
Không ngờ Mạch Đinh lại có thể lực cùng phẫn nộ nhiều như vậy, ước chừng đập ba con búp bê hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, mỏi mệt tựa trên người An Tử Yến, rống một hơi: “Thiệt thống khoái a, thứ này rất hữu hiệu.”
Ai kia quá dễ dàng để thỏa mãn, một món đồ vớ vẩn là có thể khiến cậu ấy cao hứng.
Buối tối, An Tử Yến kéo ba con búp bê vào kho chứa đồ, ấn điều hòa xuống mức thấp nhất, còn lấy trong tủ lạnh mấy khối băng không biết chuẩn bị từ khi nào, một đống thật lớn, toàn bộ đều để lên mặt trên của búp bê.
Mạch Đinh tò mò nhìn: “Giờ đang là mùa xuân, bọn nó cũng không sợ nóng đến mức đó chứ.”
“Thứ này phải bảo quản ở nhiệt độ thấp.”
Nói xong đóng cửa, để lại ba con búp bê trong kho chứa đồ nho nhỏ tối tăm cô độc nương tựa vào nhau. Đến nửa đêm, Mạch Đinh bị tiếng động lạ đánh thức, đẩy đẩy An Tử Yến bên cạnh: “An Tử Yến, cậu có nghe thấy gì không?” Cậu ngồi bật dậy, An Tử Yến liền kéo Mạch Đinh vào lòng: “Ngủ đi.”
“Đừng a, hình như có trộm, cậu đi xem thử, tớ cũng không bị đánh lần nữa.”
“Ngủ.”
Mạch Đinh không muốn, vẫn thúc giục An Tử Yến, rõ ràng mình vừa nghe thấy tiếng gì đó, An Tử Yến không để ý, một lát nữa sẽ bị trộm sạch, An Tử Yến trừng mắt liếc nhìn Mạch Đinh một cái đứng dậy từ trên giường, đi ra bên ngoài, mở cửa nhà kho, hung hăng đá một cước lên ba con búp bê: “Lão tử muốn ngủ, đừng ồn.”
Quả nhiên, nửa đêm về sáng không còn bất cứ thanh âm gì nữa.
Ba con búp bê bị hai người bỏ quên trong kho chứa đồ suốt ba ngày, cho đến khi Chu Cách gọi điện cho An Tử Yến: “Sao hả? Lúc cậu thả ba người kia đi, biểu tình bọn họ thế nào? Thực kích thích đi.”
An Tử Yến thoáng sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Tớ quên mất vẫn đặt bọn họ trong kho chứa đồ.”
Chu Cách đầu bên kia hít một hơi lãnh khí, việc này mà cũng quên? Hắn rốt cuộc có để ở trong lòng hay không. Sẽ chết người đó.
An Tử Yến đứng lên, Mạch Đinh thấy An Tử Yến kéo ba con búp bê kia ra ngoài, lấy ra một con dao.
“Cậu làm gì vậy.”
An Tử Yến không để ý tới Mạch Đinh, rạch mở ba con búp bê ra, để lộ ba người bên trong, Mạch Đinh sợ tới mức hai chân đều đứng không vững, ba người này vẫn luôn ở trong ấy? Bị nhốt ba ngày trong nhà mình? Người ở bên trong sắc mặt đã tái nhợt, một chút khí lực cũng không có, khi dây thừng được tháo ra, bọn họ đôi môi nứt nẻ, thân thể run rẩy, tên trộm giải thích với Mạch Đinh: “Thực, thực xin lỗi, tôi, tôi không dám nữa....”. Ba ngày này, tựa như địa ngục với bọn họ.
“Cút.” An Tử Yến giữ cửa mớ, ba người chật vật chạy ra ngoài.
Mạch Đinh hoảng sợ nhìn An Tử Yến, tâm người này so với mấy tên trộm kia còn thâm hiểm hơn. Cậu cảm thấy thật may mắn khi là người yêu của An Tử Yến mà không phải kẻ thù.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Like love
Angelina
Like love - Angelina
https://isach.info/story.php?story=like_love__angelina