Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 35
ỚP HỌC NGHỀ.
Năm nay lớp học nghề chưa bao giờ được mở bởi giáo viên phụ trách đã bỏ việc trước khi năm học bắt đầu.
Decker tự hỏi liệu còn có lí do nào khác không - ngoài việc lối hành lang dẫn thẳng đến phòng kho chứ không phải lớp học - một lí do khiến kẻ xả súng muốn được ra vào chính nơi chốn này.
Anh bước qua lớp học nghề, tiến vào trong kho ở phía sau. Anh nhìn chồng rác rưởi của các dự án cũ bị bỏ lại, như là xương khủng long đang chờ được đào lên vì mục đích khảo cổ.
Chậc, Decker thật có ý định muốn đào.
Anh bắt đầu đào từ đỉnh, đào từng chồng một, đào tuần tự cho đến cái cuối cùng.
Anh không tìm thấy gì hữu ích. Thế là anh ngồi bệch xuống nền nhà và suy ngẫm. Chỗ này, anh kết luận, không phải là nơi lí tưởng. Kẻ xả súng sẽ cần nơi riêng tư hơn, giống vùng đệm chuyển tiếp giữa hai nơi.
Anh đi khỏi phòng lưu trữ và bước đến một căn phòng khác có bức tường giả làm bằng gỗ xốp nhẹ. Một chồng gỗ sắt phế thải ở đây đã được dịch chuyển sang một bên bởi kẻ xả súng.
Decker không phải đào bới quã kĩ đống rác.
Anh lôi một vật ra rồi giơ nó lên.
Một loại dụng cụ bằng da và dây thép, tích hợp thêm đệm mút. Hình dáng ấy ngay lập tức hiện ra quen thuộc với con mắt của một cầu thủ bóng bầu dục như Decker.
Đệm độn vai chơi bóng bầu dục.
Nhưng không chỉ là miếng đệm thông thường. Cấu trúc của miếng đệm này là kéo dài xuống tận thắt lưng, bao gồm cả phần lót hỗ trợ cho cánh tay, rộng hơn và dày hơn ở mọi điểm. Nó được may thành các khớp nối có thể bật mở ra khi anh cởi chốt áo, giống như một phiên bản ngắn hơn của dụng cụ tra tấn “Trinh Nữ Sắt” thời Trung cổ. Nó giống như một phần thân giả có thể đeo lên người, làm kích thước cơ thể lớn gấp đôi vậy.
Anh mở toàn bộ bộ đệm vai ra và thử mặc nó lên người. Vấn đề là, người anh đã to gần bằng kích thước vật này, nên nó không vừa vặn ngườ anh được. Nhưng nó sẽ vừa với người nào nhỏ bé bằng nửa người anh. Họ sẽ hóa khổng lồ trong chớp mắt. Anh thấy kinh ngạc trước độ linh hoạt và dễ uốn của dây thép, lớp da và lớp dây nối chúng lại với nhau. Nó phải linh hoạt đến mức này thì người mặc nó mới có thể vừa di chuyển vừa cầm súng bắn.
Từ một người nặng sáu mươi ba cân đã trở thành chín mươi cân có thừa. Từ gầy biến thành cơ thể phốt pháp của một cầu thủ phòng ngự.
Ngay bên cạnh đống phế thải, anh tìm thêm được hai miếng đệm lót cẳng chân, vừa tăng thêm cân nặng và chiều sâu cho dáng nười thấp bé hơn, hoàn toàn ăn nhập với phần đệm người thân trên.
Được rồi, thế là giải quyết được nút thắt về tầm vóc
Tiếp theo là đến câu hỏi về chiều cao.
Anh tiếp tục đào bới.
Và phát hiện ra một vật bị nhét chặt giữa hai cây đèn bàn cũ và một cái bàn được làm từ một phần gốc cây.
Anh giơ vật này lên, đo đạc bằng mắt thường. Đó là một chiếc giày ống cao cổ không có gót, mà chỉ là một lớp đế dày cộp dài bằng độ dài của bàn chân. Đi nó vào chân có thể tăng chiều cao của một người lên khoảng bảy tám phân. Anh kết luận rằng chiếc giày này hữu dụng hơn mọt đôi giày cao gót. Một đôi giày cao gót bảy phân hạn chế khả năng vận động nhanh nhẹn của một người đi rất nhiều. Còn kiểu giày này thì giống đi trên một cái bục cao mà thôi. Anh đặt chiếc giày ống đó bên cạnh giày mình. Nhỏ hơn rất nhiều. Khoảng cỡ giày 39-40.
Anh tìm thấy chiếc còn lại chỉ vài giây sau đó.
Anh đặt đôi giày lên trên sàn. Mặc dù anh không thể lèn bàn chân khổng lồ vào bên trong giày nhưng anh vẫn có thể giẫm đè lên chúng.
Từ một mét chín lăm cao lên ngay hai mét.
Tương tự chiều cao từ một mét bảy bảy hoặc mét tám lên thành một mét tám bảy.
Anh rất nghi ngờ việc gã xả súng có thể mang ngần này thiết bị cùng với mình vào đêm diễn ra vở kịch của trường, giấu chúng vào trong căn tin, sau đó lại mang nó trên hành lang. Thế nhưng hắn không cần phải làm vậy. Hắn có thể lén lút mang tất cả đống này vào trường lúc nào chẳng được và cứ để đấy thôi.
Anh tìm một túi đựng rác và chất tất cả đệm mút và giày vào trong.
Ổn rồi, đã xử lí được vấn đề kích thước và cách gã đó bước qua cánh cửa từ lối đi ngầm mà không cần dời dàn máy điều hòa. Vậy thì hắn ta phải là một nười cực kì gầy, có lẽ là người khẳng khiu như Lancaster, cô ấy đã không gặp trở ngại gì khi luồn qua cái lối nhỏ hẹp. Mảnh dẻ như nữ phục vụ; cô ta có thể làm thế.
Trí não Decker bỗng vọt ra hình ảnh chiếc máy quay nằm phía cửa sau của ngôi trường. Chỉ ghi hình lại từ thắt lưng lên. Kẻ xả súng không muốn có bất cứ khả năng nào đôi giày ống cao cổ đế bằng sẽ lọt vào ống kính.
Kẻ bắn súng sẽ không phải lo lắng về những nhân chứng nhìn xuống bàn chân hắn. Những người còn sống chắc chắn cũng sẽ không buồn để tâm đến đôi giày, nhất là khi có người đang nã súng vào họ.
Anh gọi cho Lancaster và tường thuật lại những gì anh phát hiện.
Sau vài câu chửi thề “chết tiệt”, chị nói sẽ có mặt ở đó trong mười phút nữa để thu thập bằng chứng trong túi rác.
Decker ngồi lên một chiếc bàn nằm giữa lớp học nghề và nhìn một lượt. Anh muốn sắp xếp tất cả những thứ này trong đầu mình, đặt những mảnh ghép lại với nhau, để xem còn bao nhiêu lỗ hổng nữa cần xử lí.
Tên xả súng thâm nhập vào trường học vào đêm diễn kịch, chui lủi vào kho lạnh trong căn tin. Hắn xuất hiện vào buổi sáng hôm sau, dùng lối đi ngầm trong căn tin để đi ra phía sau của trường học để không bị bắt gặp. Hắn sắp xếp hẹn gặp Debbie Watson trong lớp học nghề. Sau đó hắn đánh ngất cô bé, thay quần áo, mặc đồ ngụy trang, lên đạn, bước ra phía trước máy quay sau khi kéo lê Debbie ra khỏi lớp học nghề và đặt cô bé cạnh tủ đựng đồ của mình, tiếp đó rẽ vào góc và bắn chết cô bé. Sau đó hắn tiếp tục cuộc bắn giết. Nã súng từ sau trường ra trước trường. Sau đó hắn cao chạy xa bay bằng lối đi trong căn tin có thông với căn cứ quân sự McDonald, nơi anh đã phát hiện qua lời kể của Debbie Watson. Hắn giấu toàn bộ đống đồ cải trang vào trong đống rác phế thải, việc đó giải thích dấu giày thứ hai bước lên cầu thang. Sau đó, hắn tìm đường thoát bằng căn cứ quân sự sau khi đi vào hành lang ở đằng sau bức tường trong có vẻ chắc chắn mà Decker đã phát hiện.
Được rồi, nếu như đó là trình tự mọi sự kiện diễn ra thì Decker có một câu hỏi vô cùng quan trọng.
Tại sao lại chọn Mansfield? Tại sao lại xả súng ở ngôi trường này?
Anh có một giả thuyết.
Anh đã từng học ở ngôi trường này. Nhưng nếu việc này thực sự là thù hằn cá nhân đối với gã, thì ở đây cũng có những điều thực sự rất cá nhân với Amos Decker. Chúng thực sự có liên quan đến tên anh.
Anh trườn người xuống khỏi bàn và sải chân bước lên sảnh.
Trường học vẫn chưa được hoạt động trở lại, còn có tin nói rằng học sinh sẽ phải chuyển sang trường trung học khác trong vùng để học nốt ít nhất là học kì một còn lại. Sau đó, sau ki mùa nghỉ lễ qua đi, thành phố sẽ tìm phương án giải quyết những tháng học còn lại.
Anh cảm thấy giằng xé về việc học sinh vẫn còn quay trở lại đây.
Một phần trong anh muốn người ta phá hủy nơi này và biến nó thành một khu tưởng niệm những người đã khuất.
Một phần khác trong anh không muốn cho lũ khốn nạn đó cảm thấy thõa mãn khi đã ép chính quyền thành phố phải đưa ra một phương án quyết liệt thế. Như thế chẳng khác nào là đầu hàng lũ khủng bố.
Anh tiến vào phòng tập thể chất và rảo chân đến dãy tủ trưng bày lớn được gắn chặt vào tường. Ở đó có bày tất cả các loại cúp và các giải thưởng khác của trường trung học Mansfield trong nhiều năm qua. Chúng được sắp xếp theo trình tự thời gian, vậy nên thật dễ dàng để Decker tìm thứ anh đang tìm kiếm.
Chỉ có điều là thứ anh tìm không còn ở đó.
Mọi giải thưởng mà anh đã thắng được, mọi chiếc cúp có ghi tên anh - có khoảng chục cái như thế - đã biến mất. Anh kiểm tra đi kiểm tra lại. Chúng đều không có ở đó.
Anh dựa người vào tủ, một tay đặt lên che miệng.
Có người đã đến đây và xả súng cả trường Mansfield. Một tên giết người hàng loạt đã ra tay một cách tàn bạo bởi vì anh. Amos Decker.
Giống với động cơ giết gia đình anh.
Là vì mình. Amos Decker.
Đột nhiên anh cảm thấy hình như bị Dwayne LeCroix hạ gục lần nữa.
Chiếc điện thoại của anh rung lên. Anh cứ nghĩ là từ Lancaster.
Nhưng không. Là Bogart gọi.
“Decker, chúng tôi tìm thấy một thứ ở khu đỏ rác trong ngõ mà Nora Lafferty bị bắt. Anh nói đúng. Đó là một bộ cảnh phục.”
Decker cảm thấy còn một tin khác nữa sắp đến qua giọng nói mất bình tĩnh của người đàn ông kia.
“Còn gì nữa?”
“Bộ cảnh phục đó là hàng thật. Quần áo tiêu chuẩn cùa Phòng cảnh sát Burlington.”
“Và?”
“Và bộ đồng phục này có khâu tên trên đó.”
“Bộ nào cũng có. Tên của ai?”
Bằng một thứ linh cảm nào đó, Decker đã biết câu trả lời.
“Là tên của cậu,” Bogart đáp lại.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu