Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khanh Vốn Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Báo Thù
T
riệu Tuấn ra khỏi nhà.
Có điều vừa đến đêm y liền trở về. Có một hộ vệ tiến đến hỏi y một câu, lại bị y vô cớ nổi giận.
Ba người Phùng Uyển núp trong phòng, không dám để lộ bóng dáng. Các nàng đều biết, Triệu Tuấn không có tiền nên đành phải hủy buổi giao tế tối nay, y rất căm tức.
Hai ngày sau,Phùng Uyển vẫn ngoan ngoãn ở nhà. Từ trong phòng, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng quát tháo của Triệu Tuấn. Đặc biệt là lúc nghe đến chuyện Quyên nhi sắp tới Đô Thành, y quả thật đã tức đến mức chửi ầm lên, trong lời nói còn mang ý “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe”, khiến Mi nương khóc thút thít.
Triệu Tuấn phiền não bất an, Phùng Uyển cũng không muốn đụng chạm đến lúc xúi quẩy của y, vì vậy chuyện đi gặp Vệ Tử Dương cũng bị y làm trì hoãn mấy ngày.
Ngày thứ tư, sáng sớm Triệu Tuấn đã ra ngoài, Phùng Uyển cũng leo lên xe ngựa ra khỏi nhà.
Trong nhà còn hai chiếc xe ngựa, Triệu Tuấn thực sự muốn dùng cũng có thể bán một chiếc. Nhưng y biết rõ chuyện của mình, bán đi một chiếc xe ngựa, cũng chỉ thêm được mấy đồng đi uống ruợu hoa mà thôi. Nhưng về sau thì sao? Vẫn như lấy trứng chọi đá mà thôi. Biện pháp tốt nhất là chờ Phùng Uyển nghĩ ra cách, tiền bán xe ngựa này may ra còn có thể làm tiền vốn.
Giữa con đường phồn hoa náo nhiệt, xe ngựa cứ đi thẳng, mọi người còn đang bàn luận chuyện Lưu Nguyên tự. Nghe nói sau khi quan binh đến, chẳng những tống hết hòa thượng trong chùa vào đại lao, một tướng lĩnh trẻ tuổi sau khi biết chuyện còn hủy cả tượng phật, lấy hết nào vàng nào đồng để cống hiến cho việc quân.
Còn có người nói, trong địa đạo của Lưu Nguyên tự, còn có một căn mật thất, bên trong đầy tiền bạc trang sức vàng ròng, không biết là thật hay giả.
Đánh xe cho Phùng Uyển vẫn là người lần trước, y cũng nghe được kha khá chuyện.
Xe ngựa đến ngoài phủ Vệ Tử Dương, Phùng Uyển đi thẳngtới cổng lớn.
“Keng keng” hai trường thương đã chặn trước Phùng Uyển.
Một hộ vệ cao to dữ dằn nghiêng mắt nhìn nàng, ồm ồm hỏi: “Ngươi là ai?”
Thật là, có cần cản người ta ở ngay ngoài cổng vậy không.
Phùng Uyển cười khổ một tiếng, cất giọng trong trẻo: “Thiếp là cố nhân đến từ Nguyên Thành, phụng lệnh tiểu lang đến bái kiến.”
“Phụng lệnh tiểu lang? Tiểu lang triệu kiến ngươi?” Một hộ vệ khác trợn to đôi mắt như chuông đồng, quát lên: “Phụ nhân ngươi nói xằng nói bậy, thật to gan!”
Phùng Uyển lui về sau một bước, nàng bất đắc dĩ hành lễ, nói: “Là thiếp đường đột, thiếp xin trở về.”
Dứt lời, nàng xoay người trở về.
Vậy mà, vừa mới nhúc nhích, keng keng hai tiếng, hai chiếc trường thương nhanh như chớp chặn trước mắt nàng.
“Đây là đâu mà một phụ nhân như ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi hả?”
“Bắt lấy cô ta, để lang quân xử trí!”
Hai đại hán nói xong, một kẻ dùng trường thương chĩa về phía lưng nàng, một kẻ sải bước mở đường, giải Phùng Uyển vào trong.
Bên ngoài, ngự phu há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng trước mắt. Y suy nghĩ một lúc, lập tức nhảy lên xe ngựa, chạy về Triệu phủ cầu cứu.
Phùng Uyển cười khổ.
Nàng đường hoàng để cho hai người kia áp giải, nhưng mũi thương lạnh lẽo đằng sau thỉnh thoảng lại cạ vào da thịt nhẵn nhụi của nàng, nàng cũng chỉ biết cười khổ.
Ba người đi vào phủ.
Xuyên qua mấy cành liễu rủ, từ xa, người hầu nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc chỉ trỏ Phùng Uyển.
Nói thật ra, trọng binh áp giải phạm nhân thì đã thấy nhiều, nhưng áp giải một phụ nhân yếu đuối thế này thật đúng là hiếm thấy.
Phùng Uyển được áp giải vào phủ, đi qua ngõ ngách sâu thẳm, đến một gian phòng rộng rãi âm u.
“Dừng lại.”
Một hộ vệ xoay người lại, ra lệnh: “Vào đi.”
Cửa phòng “ầm” một tiếng, bị đóng lại.
Phùng Uyển đi tới lui trong phòng, nhìn ra bên ngoài, cửa sổ bịt kín mít, không hề có ánh sáng chiếu vào, nàng không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Gian phòng có thể chứa gần năm mươi người, trống rỗng, chẳng có một ai.
Nàng đi một vòng, sau khi quan sát một lần, bước đi mấy bước, chầm chậm ngồi xuống sập.
Phùng Uyển không ngờmình phải ngồi vậy suốt một canh giờ.
Bên ngoài vẫn yên tĩnh như thế, đi đến đẩy cửa mà không được, quả nhiên đã bị khóa từ bên ngoài.
Lắc đầu, Phùng Uyển đành phải ngồi xuống sập trở lại.
Một canh giờ qua đi.
Phùng Uyển ngồi đến muốn ngủ thiếp đi thì tiếng bước chân truyền đến.
Sau đó, cửa phòng liền được mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa.
Chàng không hề đi vào, mà đứng dựa vào cửa, mắt phượng chứa ánh sáng đỏ mơ hồ nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, lạnh lùng hỏi: “Cảm giác bị đao thương kề lên người ra sao hả?”
Phùng Uyển từ từ quay đầu lại.
Khi nàng đối mặt với thiếu niên, chàng ngẩn người.
Phụ nhân bị nhốt gần hai canh giờ vẫn ung dung ngồi đó, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời như trăng sáng, lưng eo vẫn thẳng, cứ như nơi tối tăm rộng rãi này cũng chỉ như một căn phòng chứa đầy hoa tươi nở rộ.
Quan trọng nhất là, nàng không hề có vẻ tức giận.
Dưới cái nhìn chăm chú của thiếu niên,Phùng Uyển mỉm cười nói: “Biết là sẽ không có tai họa gì, nên không hề sợ.”
Đây không phải là đáp án mà thiếu niên muốn, chàng bất mãn hừ một tiếng, lại hỏi: “Cảm giác bị nhốt trong ngục tối ra sao?”
Phùng Uyển mím môi, buồn cười đáp: “Những ngày qua, vốn đã lao lực bôn ba, dù có ngủ cũng không được bình yên. Nơi này thoải mái tĩnh lặng, rất tốt.”
Thiếu niên trừng lớn đôi mắt phượng hẹp dài.
Chàng giận dỗi nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, sải bước đi về phía nàng.
Chàng duỗi tay, kéo mạnh nàng về phía trước, thiếu niên nâng cằm nàng lên, tàn bạo nói: “Phụ nhân này.”
Chàng yên lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu, mặt kề tới.
Chàng đặt môi bên gò má của Phùng Uyển.
Da thịt chạm nhau, giọng nói lạnh lùng của chàng nghe như đang lầm bầm: “Phụ nhân này thật đáng ghét!”
Cũng không rõ là giận dỗi hay đang buồn bực vô cùng, tiếng nói vừa dứt, miệng chàng há ra, cắn một phát vào má nàng!
Cắn thật!
Phùng Uyển chỉ cảm thấy quai hàm đau đớn, chàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng trong khoảng cách kề cận, đối mắt với nàng
Mọi chuyện chuyển biến quá mức kì quái, Phùng Uyển chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chàng, đành phải nhìn thẳng vào mắt chàng.
Tình cảnh như thế khiến thiếu niên phì cười, chàng há miệng nhả ra, dương dương đắc ý nhìn dấu răng và nước bọt còn sót lại trên quai hàm nàng, ngẩng đầu nói: “Phụ nhân, nàng biết những gì? Biết bao nhiêu chuyện của ta, còn không thành thật mà nói ra hết?”
Khi chàng quát, Phùng Uyển vẫn còn đang nhìn chàng đến ngẩn người.
Nàng biết, sau này chàng sẽ ra sao.
Nàng biết, sát danh của chàng sẽ khiến trẻ nhỏ cũng phải khóc thét!
Nàng biết, chàng sẽ có trăm triệu quân mã, chàng như một cơn gió lốc, không kẻ nào không phải cúi đầu.
Nam nhân đã từng có tin đồn với chàng cũng chết thê thảm đến không nỡ nhìn trong tay chàng.
Nhưng chàng cô độc cả đời.
Mà một người như thế, chỉ vì một người già đơn côi nơi Nguyên Thành từng cho chàng một bát cháo mà hạ lệnh: Kẻ nào động đến dân chúng Nguyên Thành, kẻ đó phải chịu mối họa diệt tộc. Lúc này sau khi cắn nàng một phát, lại cười đắc ý nhìn dấu răng trên mặt nànghệt như trẻ thơ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khanh Vốn Phong Lưu
Lâm Gia Thành
Khanh Vốn Phong Lưu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=khanh_von_phong_luu__lam_gia_thanh