Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Copenhagen
9
giờ 30 tối thứ tư.
Gabriel lắng nghe trong giây lát mà không nói lời nào. Xe cộ vẫn đổ xô trên nền vỉa hè ẩm ướt. Tiếng còi ở phía xa hệt như một điềm cảnh báo sắp có chuyện rắc rối xảy ra.
“Chào, Ishaq”, Gabriel nói giọng Arập điềm tĩnh. “Tôi muốn anh hãy nghe kỹ những gì tôi sắp nói ra đây. Đang nghe đấy chứ, Ishaq?”.
“Ai vậy?”.
“Tôi sẽ xem nó như là lời đồng ý của anh. Tôi đã có được cha anh và cả vợ con anh nữa. Ta thương lượng nhé, Ishaq. Chỉỉ có tôi và anh. Anh sẽ trả Elizabeth về cho tôi, tôi sẽ trả lại gia đình cho anh. Nếu anh không làm, tôi sẽ mang họ đến Ai Cập. SSI sẽ tra khảo họ. Anh hẳn là biết điều gì sẽ xảy ra ở phòng thẩm vấn của SSI chứ?”.
“Cha tôi đâu?”.
“Ishaq, tôi sẽ đưa anh một số điện thoại. Ngoài tôi ra không ai biết số điện thoại đó cả. Tôi muốn anh viết nó ra, rất quan trọng đấy, anh không được quên đâu. Đã sẵn sàng chưa, Ishaq?”.
Im lặng một hồi, sau đó anh ta nói. “Tôi đã sẵn sàng”.
Gabriel đọc số điện thoại rồi nói tiếp. “Anh hãy gọi cho tôi số này sau 10 phút nữa. Bây giờ là 9 giờ 30, tôi sẽ không nghe máy lúc 9 giờ 42 phút đâu đấy. Anh hiểu ý tôi chứ, Ishaq? Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, và đừng có làm gì sai lầm đấy”.
Gabriel cúp máy rồi nhìn Ibrahim.
“Có phải hắn không?”.
Ibrahim nhắm mắt lại và mân mê chuỗi hạt Tasbih của mình.
“Đúng vậy, đó là con trai tôi”. Ibrahim nói.
Carter và Mortense với lấy 2 cái điện thoại khác nhau rồi gọi đi. Mortense gọi cho một trong những đồng nghiệp của anh ở trong văn phòng của Tele, phòng viễn thông ở Đan Mạch, trong khi đó Carter gọi cho sĩ quan liên lạc CIA tại Fort Meade, Maryland, cơ quan đầu não của NSA. Năm phút sau họ cúp máy cùng một lúc rồi nhìn nhau như hai người đang ngồi đối diện nhau để chơi một ván bài quyết định. Mortense để tay xuống trước.
“Theo như báo cáo từ văn phòng Tele Đan Mạch, cú điện thoại đó từ một thuê bao di động ở Bỉ”, Mortense nói. “Nếu chúng ta gọi hỏi anh em ở Brussels thì chắc là biết được hắn ta ở đâu”.
“Đừng lo lắng”, Carter nói. “Hắn ta đang ở phía Tây Lìege, có thể là A3. Tối qua Ishaq đã dùng số khác để gọi. Và giờ thì số điện thoại đó không còn tồn tại trên đời này đâu”.
Hắn ta gọi vào di dộng của Hanifah, rồi sau đó lại gọi vào số điện thoại nhà. Gabriel không bắt máy. Cuối cùng, do không liên lạc được nên Ishaq đã gọi cho số điện thoại mà Gabriel đưa cho hắn. Bộ phận kỹ thuật của nhóm điệp vụ đã gắn máy nghe trộm vào đường dây điện thoại truyền trực tiếp đến Washington. Gabriel để cho tiếng chuông điện thoại reng lên bốn hồi rồi mới bắt máy.
“Anh gọi đúng giờ nhỉ?”
“Vợ và con trai tôi đâu?”.
“Ngay lúc này thì họ đang ở sân bay ngoài Copenhagen. Chuyện gì xảy ra với họ hoàn toàn phụ thuộc vào anh đấy”.
“Vậy cha tôi thì sao?”.
“Cha anh đang ở đây với tôi”.
“Ở đây là ở đâu?”.
“Việc tôi đang ở đâu thì ngay lúc này không quan trọng, Ishaq. Điều quan trọng bây giờ là Elizabeth Halton. Anh giữ cô ấy và tôi muốn anh trả cô ấy lại cho tôi. Chúng ta sẽ trao đổi con tin, chỉ có tôi và anh thôi. Những người khác sẽ không liên quan. Không có người kiểm soát của anh cũng như quân sư của tôi”.
“Anh làm việc cho ai?”.
“Bất kỳ ai mà anh muốn tôi làm cho. CIA, FBI, DIA. Hay một cái ten khốn khiếp nào đó mà anh chưa hề biết tới. Nhưng có điều chắc chắn là tôi không lừa anh. Tôi sẽ làm cha anh mất tích khỏi al-Hijah ở Mosque, ở Amsterdam, vợ con anh sẽ biến mất ở Norrebro. Nếu như anh không làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ đưa bọn họ đến Ai Cập. Anh cũng biết chuyện gì xảy ra chứ? Tôi biết chuyện gì đã xảy ra cho chị gái của anh, Ishaq. À, tên cô ta là Jihan phải không? Cha anh kể với tôi về cô ấy. Ông ta nói mọi điều về Jihan”.
“Tôi muốn nói chuyện với ông ấy”.
“E là không được rồi. Cha anh đã phải chịu đựng đủ sự thẩm vấn của cảnh sát bí mật Ai Cập rồi. Đừng bắt ông ấy phải chịu đựng thêm nữa. Anh có thấy vết thẹo trên lưng và tay ông ta không? Đừng để ông ấy phải ở thêm ngày nào nữa trong phòng tra tấn Ai Cập nữa”.
Ishaq yên lặng một hồi. Gabriel lắng nghe tiếng động từ phía bên kia một cách chăm chú. Chiếc xe tải lại chuyển động lần nữa.
“Ishaq, anh gọi điện thoại từ đâu?”.
“Afganistan”.
“Anh lái xe khá nhanh đấy nhỉ, tối qua anh ở ngoài Dortmund khi gọi cho tôi mà. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Nói cho tôi biết anh đang ở đâu hoặc tôi sẽ cúp máy và không bao giờ gọi cho anh nữa. Anh hiểu tôi chứ?”.
“Và tôi sẽ nhấn nút, người phụ nữ kia sẽ tử vì đạo. Anh biết tôi muốn nói gì chứ?”.
“Ishaq, chúng ta đã có quá nhiều các vụ nổ bom và đổ máu rồi. Cho dù anh có giết bao nhiêu người đi nữa thì Tổng thống cũng không thả tay lãnh tụ Hồi giáo ra. Điều đó sẽ không xảy ra. Anh là người có thể dừng nó lại. Tha cho Elizabeth đi. Tôi sẽ trả lại người thân cho anh”.
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”.
“Tôi chẳng có hứng thú với anh. Điều tôi quan tâm là Elizabeth. Đưa cô ấy đến nơi nào đó an toàn, cho tôi biết ở đâu, rồi sau đó anh muốn đi đến Afganistan hay Pakistan hay bất cứ nơi nào anh muốn. Chỉ cần đưa trả cô ấy cho tôi. Các anh yêu thích giết chóc còn chúng tôi thích sự sống. Các anh mạnh, chúng tôi yếu. Anh đã thắng. Hãy để cho chúng tôi có được cô ấy”.
“Đồ khốn, một ngày nào đó tao sẽ tìm và giết mày”.
“Theo tôi thì anh không thật sự quan tâm đến việc thương lượng. Rất vui vì đã nói chuyện với anh, Ishaq. Nếu thay đổi ý định, anh có 10 phút để gọi lại cho tôi đấy. Hãy suy nghĩ cho thấu đáo. Đừng quyết định sai lầm. Không thì người nhà anh sẽ phải chết. 10 phút, Ishaq. Sau đó máy bay sẽ đến Cairo”.
Gabriel cúp máy. Carter vỗ nhẹ vào lưng anh. Lưng Gabriel ướt đẫm mồ hôi.
Gabriel rời khỏi phòng họp mà chẳng nói lời nào, anh đi thẳng đến nhà vệ sinh. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào bóng mình ở trong gương. Anh thấy mình không phải là mình nữa mà là một đứa trẻ 21 tuổi, một nghệ sĩ thiên tài với sự hoang tàn chết chóc của Holocaust đang chảy trong từng mạch máu. Shamron đứng tựa vào vai anh, cứng như một thanh sắt, tiếng nói của ông dồn dập như tiếng trống. Cậu sẽ khủng bố những tên khủng bố, Shamron nói. Cậu sẽ là thần chết báo thù của Israel.
Nhưng Shamron quên cảnh báo Gabriel cái giá phải trả cho việc dây vào những tên khủng bố và những tên giết ngừơi. Cậu con trai của anh được chôn ở nấm mồ cho những người anh hùng ở trên đỉnh núi Olives, vợ anh bị mất trí và đang được điều trị tại nhà thương điên ở núi Herzl. Gia đình anh bị tan nát bởi những tên khủng bố. Anh đã từng thề rằng sẽ không bao giờ giết những người vô tội. Tối nay, chỉ nói riêng việc lừa tên khủng bố, thì anh đã không giữ lời hứa của mình. Tuy nhiên, anh thấy điều mình làm chẳng có tội gì cả, chỉ có nỗi thất vọng tràn trề. Người ta có thể nói dối hay kết liễu cuộc đời của những kẻ tàn sát người vô tội với lòng tin là mình đang thay trời hành đạo. Phải giết người trước khi người giết mình, và nếu như phải đe doạ mạng sống người thân của tên giết người để cứu người vô tội thì đó là điều nên làm.
Anh rửa mặt bằng nước lạnh rồi bước vào hành lang. Carter đang tựa người vào tường với tư thế điềm đạm của một người đang chờ chuyến tàu bị trì hoãn một thời gian dài.
“Anh ổn chứ?”, Carter hỏi.
“Khi chuyện này kết thúc thì tôi mới thấy dễ chịu được”, Gabriel trả lời. “NSA có phát hiện được điều gì về hắn không?”.
“Dường như hắn ta đang ở đâu đó gần với giao điểm của A3 và A26”.
“Điều đó có nghĩa là có thể hiện giờ hắn ta đang hướng về địa điểm nào đó với vận tốc đáng kể”, Gabriel nói. “Thế còn điện thoại thì sao?”.
Carter nói. “Số khác”.
“Tôi cho là bây giờ nó không còn tồn tại đâu”.
Carter gật đầu.
“Còn gì nữa không?”.
“Washington sợ là anh đã quá khắt khe với hắn ta”.
“Họ bắt tôi phải làm gì chứ? Nài nỉ hắn thả Elizabeth ra à?”.
“Họ chỉ muốn anh cho hắn ta một vài phút để hắn có thể tự hành xử được”.
“Nhưng lỡ hắn ta dùng vài phút đó để giết cô ấy thì sao?”.
Carter đi tới phòng họp. Khi họ đi ngang qua cửa, Gabriel nhìn lên đồng hồ treo tường. Thời hạn cuối cùng chỉ còn 3 phút. Lars Mortense nhịp tay lên bàn.
“Anh sẽ làm gì nếu hắn ta không gọi?”.
“Hắn sẽ gọi”, Gabriel nói.
“Sao anh dám khẳng định như thế?”.
Ibrahim thay Gabriel trả lời. “Đó là bởi vì Jihan”, ngón tay hắn vẫn cứ mân mê xâu chuỗi hạt của mình. “Nó sẽ gọi bởi vì nó không muốn để vợ con mình chịu chung số phận như Jihan”.
Mortense lúng túng trước câu trả lời của hắn, anh nhìn sang Carter như đang tìm kiếm một lời giải thích. Carter đưa tay ra ám hiệu rằng mình sẽ giải thích tại một thời điểm thích hợp. Gabriel tiếp tục sải bước. Hai phút sau. Chuông điện thoại reo lên. Anh vội vã chụp lấy ống nghe rồi áp nó vào tai.
“Ishaq”, anh nói với một giọng vui vẻ giả tạo. “Tôi rất vui vì anh đã gọi. Tôi cho rằng chúng ta có điều kiện thoả thuận”.
“Đúng, miễn là anh chấp nhận điều kiện của tôi”.
“Anh không phải là người được đưa ra yêu cầu, Ishaq ạ”.
“Anh cũng thế đấy”.
“Điều kiện gì?”.
“Tôi muốn trao đổi cô ấy lấy cha tôi, ngoài ra không được có ai cả”.
“Điều đó không cần thiết, Ishaq. Anh chỉ cần dừng xe rồi để cô ấy bên đường – nơi nào đó an toàn và khô ráo; nơi cô ta không bị nguy hiểm – sau đó anh cứ đi. Đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp”.
“Tôi muốn chứng minh là cha tôi vẫn còn đang ở châu Âu. Tôi muốn biết ông ấy vẫn còn sống”.
“Cha anh là một thành viên của tổ chức Thanh kiếm Allah. Cha anh sẽ không được đến gần Elizabeth”.
“Cha tôi vô tội. Nếu như ông ấy không có ở đấy, tôi sẽ không trả cô ta cho anh”.
Gabriel nhìn Carter, anh gật đầu.
“Được rồi, Ishaq, anh đã thắng. Chúng ta sẽ làm theo cách của anh. Nói cho tôi biết anh muốn làm chuyện đó ở đâu?”.
“Anh đang ở Đan Mạch phải không?”.
“Tôi nói với anh rồi, tôi ở đâu không quan trọng”.
“Nhưng điều đó quan trọng với tôi”.
“Đúng, tôi đang ở Đan Mạch, chúng ta hãy làm điều đó tại đây chứ, Ishaq? Đó là một đất nước nhỏ, có rất nhiều khoảng đất trống, cảnh sát Đan Mạch sẵn lòng để anh đi khi anh đã thả Elizabeth”.
“Tôi muốn bảo đảm đường đi của tôi an toàn, không có gì cản trở. Nếu tôi phát hiện ra có cảnh sát theo sau thì cô gái này sẽ chết. Anh hiểu chứ?”.
“Tôi hiểu. Tôi sẽ bảo chức trách địa phương rút lui. Không ai phiền anh cả. Nói cho tôi biết anh muốn làm chuyện đó như thế nào?”.
“Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh và nói cho anh biết phải làm gì”.
“Mai? Không được”.
“Nếu mai không được, cô ta sẽ chết trong đêm nay”.
Gabriel lại nhìn sang Carter, một lần nữa anh gật đầu.
“Thôi được, Ishaq. Mai mấy giờ anh gọi tôi?”.
“Tôi gọi theo giờ trưa ở Copenhagen”.
“Lâu quá. Tôi muốn anh gọi sớm hơn”.
“Anh muốn tôi gọi buổi trưa hay là không có gì cả? Tuỳ anh”
“Thôi được. Buổi trưa vậy. Đừng làm tôi thất vọng”.
Đường dây điện thoại tít tít. Gabriel cúp máy, anh lấy tay vuốt mặt. “Tôi cho hắn ta chỗ để diễn. Adrian, hãy làm giống như yêu cầu của Washington”.
“Chúng ta sẽ chờ xem ngày mai hắn ta nói gì”.
“Nhưng lỡ những gì hắn ta nói không như mong đợi thì sao?”.
“Thì chúng ta không chấp nhận điều kiện”.
“Không đâu, Adrian. Chúng ta phải làm theo những gì hắn yêu cầu nếu không thì hắn sẽ giết Elizabeth mất”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng
Daniel Silver
Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng - Daniel Silver
https://isach.info/story.php?story=ke_phung_su_tham_lang__daniel_silver