Chương 36
erbert và tôi đi từ cảnh tồi tệ này đến cảnh tồi tệ khác nghiêm trọng
hơn trên con đường quen thuộc của việc làm tăng thêm các khoản nợ, xem
xét lại tình hình nợ, để ra những khoản Dự trữ và các giao dịch tương tự kiểu
đó; còn thời gian thì cứ thế trôi qua, dù muốn dù không, vì nó luôn có cách
làm riêng của mình; vậy là tôi đến tuổi trưởng thành - và hoàn tất lời tiên
đoán của Herbert rằng tôi sẽ tới thời điểm đó trước khi kịp biết mình đang ở
đâu.
Bản thân Herbert đã đến tuổi trưởng thành trước tôi tám tháng. Vì cậu
chẳng có gì hơn ngoài tuổi trưởng thành để đạt tới, sự kiện này chẳng gây nên
xôn xao gì lớn tại nhà trọ Barnard. Nhưng chúng tôi đã nóng lòng trông đợi
sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của tôi, với vô vàn suy đoán và dự kiến, vì cả
hai chúng tôi đều nghĩ người giám hộ của tôi sẽ phải nói ra gì đó chắc chắn rõ
ràng vào dịp đó.
Tôi đã cẩn thận lưu ý để ở Little Britain ai cũng biết rõ lúc nào là sinh
nhật tôi. Vào hôm trước ngày đó, tôi nhận được một lá thư chính thức từ
Wemmick, thông báo với tôi rằng ông Jaggers sẽ rất hân hạnh được tiếp tôi
vào lúc năm giờ chiều ngày tốt lành đó. Chuyện này thuyết phục hai chúng
tôi rằng một điều lớn lao sắp xảy đến, và đẩy tôi vào cơn run rẩy vì phấn
khích khác thường khi có mặt bên ngoài văn phòng người giám hộ của mình,
đúng giờ đến mức mẫu mực.
Trong phòng làm việc bên ngoài, Wemmick ngỏ lời chúc mừng tôi, và
ngẫu nhiên lau bên mũi bằng một miếng giấy lụa có kiểu rất hợp mắt tôi.
Nhưng ông ta không nói gì về nó và gật đầu ra hiệu về phía phòng người
giám hộ của tôi. Lúc này là tháng Mười một, và người giám hộ của tôi đang
đứng trước lò sưởi, tựa lưng vào bệ lò sưởi, hai bàn tay đút dưới vạt áo đuôi
tôm.
“À, Pip,” ông luật sư lên tiếng, “hôm nay tôi phải gọi cậu là anh Pip.
Xin chúc mùng, anh Pip.”
Chúng tôi bắt tay nhau - ông luôn là người rất nhanh bắt tay - và tôi
cảm ơn ông.
“Mời anh ngồi, anh Pip,” người giám hộ của tôi nói.
Trong lúc tôi ngồi xuống, còn ông giữ nguyên tư thế và nhướng mày
nhìn xuống đôi ủng đang đi, tôi cảm thấy mình ở vào thế bất lợi, cảm giác
nhắc tôi nhớ lại hồi nhỏ, khi tôi bị để lên trên một bia mộ. Hai bộ mặt đúc
khuôn ma quái trên giá cũng ở ngay sát chỗ ông luật sư, và vẻ mặt của chúng
trông như thể đang cau có nỗ lực một cách ngu ngốc nhằm tham dự vào cuộc
trò chuyện.
“Bây giờ, anh bạn trẻ của tôi,” người giám hộ của tôi bắt đầu, như thể
tôi là nhân chứng đang đứng trên bục, “tôi có vài lời muốn nói với anh.”
“Nếu như ngài muốn, thưa ngài.”
“Theo như anh nghĩ,” ông Jaggers nói, cúi người ra trước nhìn xuống
sàn, rồi lại ngửa đầu ra sau nhìn lên trần, “theo như anh nghĩ anh đang sống ở
mức nào?”
“Ở,” ông Jaggers nhắc lại, mắt vẫn nhìn lên trần nhà, “mức… nào?”
Rồi ông đưa mắt nhìn quanh phòng, sau đó dừng lại với chiếc khăn mùi soa
trên tay đang ở giữa chừng con đường tìm đến mũi.
Tôi đã quá thường xuyên xem xét tình hình tài chính của mình đến
mức hủy hoại triệt để bất cứ ý tưởng mơ hồ nào, nếu tôi từng có, về ý nghĩa
của chúng. Rất miễn cưỡng, tôi phải thú nhận mình khó có thể trả lời câu hỏi
của ông. Lời đáp này dường như làm ông Jaggers rất tán thưởng, ông liền nói,
“Tôi cũng nghĩ vậy!” rồi hỉ mũi đầy hài lòng.
“Giờ tôi đã hỏi anh một câu, anh bạn thân mến,” ông Jaggers nói. “Anh
có gì muốn hỏi tôi không?”
“Tất nhiên tôi sẽ rất mừng nếu được hỏi ngài vài câu, thưa ngài; nhưng
tôi còn nhớ những điều cấm kỵ ngài đưa ra.”
“Hãy hỏi một câu đi,” ông Jaggers nói.
“Liệu hôm nay tôi có được cho biết danh tính người bảo trợ của mình
không?”
“Không. Hỏi câu khác đi.”
“Có phải sắp có một điều bí mật được thông báo cho tôi không?”
“Tạm gác chuyện này lại một lát,” ông Jaggers nói, “và hỏi một câu
khác đi.”
Tôi nhìn quanh, song dường như chẳng hề có lối nào để thoát khỏi
cuộc tra vấn, “Liệu… tôi… có nhận được gì không, thưa ngài?” Nghe đến
đây, ông Jaggers nói với giọng đắc thắng, “Tôi vẫn nghĩ chúng ta thế nào
cũng đi tới nó!” rồi gọi Wemmick cầm đến cho ông tờ giấy đó. Wemmick
xuất hiện, chuyển lại tờ giấy, rồi biến mất.
“Bây giờ, anh Pip,” ông Jaggers nói, “làm ơn hãy chú ý đây. Anh vẫn
luôn đến đây rút tiền khá tự do; tên anh xuất hiện rất thường xuyên trong sổ
chi tiền mặt của Wemmick; nhưng anh đang nợ mà, tất nhiên rồi phải
không?”
“Tôi e phải trả lời là đúng vậy, thưa ngài.”
“Anh biết là anh phải trả lời có, đúng không nào?” ông Jaggers nói.
“Có, thưa ngài.”
“Tôi sẽ không hỏi anh nợ những gì, vì anh không biết; và nếu có biết
anh cũng sẽ không nói với tôi; anh sẽ nói ít hơn số thật. Phải, phải, anh bạn
của tôi ơi,” ông Jaggers thốt lên, xua xua ngón trỏ để ngăn tôi lại khi tôi định
phân bua: “rất có thể anh nghĩ anh sẽ không làm thế, nhưng rồi kiểu gì cũng
sẽ làm. Xin anh thứ lỗi, nhưng tôi biết rõ hơn anh. Bây giờ hãy cầm lấy tờ
giấy này. Anh cầm nó lên rồi chứ? Tốt lắm. Giờ hãy mở ra và cho tôi biết nó
là cái gì.”
“Đây là một tấm séc,” tôi nói, “trị giá 500 bảng.”
“Đó là một tấm séc,” ông Jaggers nhắc lại, “trị giá năm trăm bảng. Và
cũng là một khoản tiền khá lớn, tôi nghĩ vậy. Anh có cho là thế không?”
“Làm sao tôi có thể nghĩ khác được!”
“À! Nhưng trả lời câu hỏi đi đã,” ông Jaggers nói.
“Không nghi ngờ gì nữa.”
“Không nghi ngờ gì nữa, anh cho đó là một khoản tiền lớn. Bây giờ,
khoản tiền lớn này là của anh, Pip. Nó là món quà dành cho anh ngày hôm
nay, được dành cho những triển vọng của anh một cách chân thành. Và anh
sẽ sống với mức được nhận một khoản tiền lớn như thế hằng năm, và không
cao hơn thế, cho tới khi người trao tặng tất cả những khoản này xuất hiện.
Điều đó có nghĩa là từ giờ anh sẽ hoàn toàn tự quản lý chuyện tiền nong của
mình, và anh sẽ rút từ chỗ Wemmick một trăm hai mươi lăm bảng mỗi quý
cho tới khi anh trực tiếp liên lạc với nguồn cung cấp chứ không còn chỉ đơn
thuần với người đại diện. Như tôi đã nói với anh trước đây, tôi chỉ đơn thuần
là người đại diện. Tôi thực hiện các chỉ thị nhận được, và được trả tiền để làm
điều đó. Tôi nghĩ chúng thiếu cân nhắc, nhưng tôi không được trả tiền để đưa
ra bất cứ quan điểm nào về chuyện chúng có sáng suốt hay không.”
Tôi bắt đầu bày tỏ lòng biết ơn dành cho người bảo trợ của mình vì sự
đối xử rộng lượng nhận được thì ông Jaggers ngăn tôi lại. “Pip, tôi không
được trả tiền,” ông luật sư bình thản nói, “để chuyển lời của cậu cho bất cứ
ai;” rồi sau đó chỉnh trang lại cái áo đuôi tôm của mình như thể đang thu xếp
gọn ghẽ chủ đề này lại và đứng cau mày nhìn đôi ủng đang đi như thể nghi
ngờ chúng đang mưu toan gì chống lại mình.
Sau một hồi im lặng, tôi gợi chuyện:
“Vừa nãy có một câu hỏi ngài muốn tôi tạm gác lại một lát, thưa ngài
Jaggers. Tôi hy vọng không làm gì sai nếu hỏi lại câu đó chứ?”
“Là gì vậy?” ông luật sư hỏi.
Tôi đáng lẽ phải biết ông sẽ chẳng bao giờ giúp tôi nhớ ra; vậy là tôi
phải định hình câu hỏi lại lần nữa như mới. “Có vẻ như,” tôi nói sau một chút
do dự, “người bảo trợ của tôi, nguồn cung cấp ngài đã nhắc tới, ngài Jaggers,
sẽ sớm…” đến đây tôi tế nhị dừng lại.
“Sẽ sớm làm sao?” ông Jaggers hỏi. “Như thế vẫn chưa phải là một câu
hỏi, cậu biết mà.”
“Sẽ sớm tới London,” tôi nói, sau khi cố tìm từ ngữ thích hợp, “hay gọi
tôi tới nơi nào khác?”
“Nào, về chuyện này,” ông Jaggers nói, lần đầu tiên nhìn chằm chằm
vào tôi với đôi mắt sâu sẫm màu của ông, “chúng ta cần trở lại buổi tối khi tôi
gặp anh lần đầu tiên ở làng anh. Khi đó tôi đã nói gì với anh nhỉ, Pip?”
“Ngài Jaggers, ngài có nói với tôi rất có thể phải nhiều năm nữa người
đó mới xuất hiện.”
“Đúng vậy,” ông Jaggers nói, “đó là câu trả lời của tôi.”
Trong khi chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi cảm thấy nhịp thở
của mình gấp gáp hơn trong mong muốn biết được điều gì đó từ ông. Và
trong khi tôi cảm nhận thấy nhịp thở này trở nên nhanh hơn, vì cũng cảm
nhận được ông luật sư đã thấy nó nhanh hơn, tôi thầm nghĩ mình lúc này
càng có ít cơ hội hơn bao giờ hết để moi được gì từ ông.
“Ý ngài là sẽ còn nhiều năm nữa trôi qua trước khi thời điểm đó tới
sao, thưa ngài Jaggers?”
Ông Jaggers lắc đầu - không phải để trả lời phủ định với câu hỏi, mà để
phủ nhận hoàn toàn ý tưởng cho rằng ông có thể bị ép đưa ra câu trả lời theo
cách nào đó - và khi đôi mắt tôi ngước lên bắt gặp hai bộ mặt đúc khuôn méo
mó quái gở, trông chúng có vẻ như đã lâm vào một cơn khủng hoảng khi chờ
nghe chăm chú, và sắp sửa hắt hơi.
“Nào!” ông Jaggers nói, chà nóng đằng sau hai chân mình bằng mu bàn
tay đã xoa nóng, “tôi sẽ thẳng thắn với anh, anh bạn Pip. Đó là một câu hỏi
không nên hỏi tôi. Anh sẽ hiểu rõ hơn khi tôi cho anh hay đó là một câu hỏi
có thể làm tôi gặp phiền phức. Thôi nào! Tôi sẽ đi xa hơn một chút với anh;
tôi sẽ nói ra thêm ít nhiều nữa.”
Ông cúi xuống thật thấp, cau mày nhìn đôi ủng đang đi đến nỗi có thể
xoa bóp cho hai bắp chân trong quãng ngừng vừa tạo ra.
“Khi người đó xuất hiện,” ông Jaggers nói tiếp, đứng thẳng người lên,
“anh và người đó sẽ định đoạt những chuyện cá nhân của anh. Khi người đó
xuất hiện, vai trò của tôi trong việc này sẽ kết thúc, hoàn tất. Khi người đó
xuất hiện, tôi sẽ không cần phải biết bất cứ điều gì về nó nữa. Và đó là tất cả
những gì tôi có để nói.”
Chúng tôi nhìn nhau cho tới khi tôi thu ánh mắt về, rồi trầm ngâm nhìn
xuống sàn. Từ tràng diễn thuyết cuối cùng vừa rồi, tôi đi đến ý tưởng là cô
Havisham, vì một lý do nào đó hay chẳng vì lý do nào cả, đã không cho ông
luật sư biết việc bà lựa chọn tôi cho Estella; và ông ta hậm hực chuyện này,
cảm thấy ghen tức vì nó; hoặc có thể ông ta thực sự phản đối dự định này, và
không muốn dính dáng gì đến nó. Khi ngước mắt lên trở lại, tôi nhận ra ông
luật sư vẫn ranh mãnh nhìn tôi suốt nãy giờ, và tiếp tục làm thế.
“Nếu đó là tất cả những gì ngài có để nói, thưa ngài,” tôi nhận xét, “tôi
chẳng còn gì để hỏi nữa.”
Ông Jaggers gật đầu tán thành, rồi lấy ra cái đồng hồ đã làm đám kẻ
cắp chết khiếp và hỏi tôi định ăn tối ở đâu? Tôi đáp là tại phòng của chúng
tôi, cùng Herbert. Như một phần kế tiếp cần thiết, tôi hỏi liệu ông có vui lòng
cùng dùng bữa với chúng tôi không, và ông Jaggers lập tức nhận lời mời.
Song ông nhất quyết muốn đi bộ về nhà cùng tôi để tôi không thể thực hiện
được một chuẩn bị bổ sung nào dành cho ông, và trước hết ông còn một hai lá
thư cần viết, và (tất nhiên rồi) còn đôi bàn tay cần rửa. Vậy là tôi nói sẽ ra
phòng ngoài nói chuyện với Wemmick.
Sự thực là khi 500 bảng đã yên vị trong túi, một ý nghĩ đã từng hay
hiện diện trong đầu tôi lại len lỏi vào trong đó; và tôi cảm thấy Wemmick là
người thích hợp để tìm kiếm lời khuyên cho những ý nghĩ như thế.
Ông ta đã khóa trái cái két an toàn của mình lại và đang sửa soạn quay
về nhà. Ông ta đã rời khỏi bàn làm việc, cầm hai giá nến dính đầy sáp mỡ
mang ra để thẳng hàng với mấy cái chụp dập nến trên một tấm ván kê gần
cửa, sẵn sàng để được dập tắt; ông ta đã cời lò sưởi cho tắt, đội mũ mặc áo
khoác sẵn sàng, và đang dùng chìa khóa két đập lên khắp chỗ trên ngực mình
như bài luyện tập sau giờ làm việc.
“Ông Wemmick,” tôi nói, “tôi muốn hỏi ý kiến của ông. Tôi thực sự rất
muốn làm gì đó cho một người bạn.”
Wemmick mím chặt cái thùng thư của mình lại và lắc đầu, như thể
quan điểm của ông ta kịch liệt chống lại bất cứ sự yếu đuối nào theo kiểu đó.
“Người bạn này,” tôi nói tiếp, “đang cố gắng bước vào đời sống thương
mại, nhưng không có tiền, và thấy chuyện khởi đầu quá khó khăn và dễ nản
lòng. Vì thế tôi muốn giúp cậu ấy khởi nghiệp theo cách nào đó.”
“Bằng cách bỏ tiền ra?” Wemmick nói, giọng còn khô hơn bất cứ thứ
mạt cưa nào.
“Bằng cách bỏ không một khoản tiền,” tôi đáp, vì một ký ức chẳng mấy
dễ chịu vừa lướt qua trong đầu nhắc nhở tôi về đống giấy nợ được xếp ngay
ngắn ở nhà, “bằng cách bỏ ra ít tiền, và có thể cả một chút ứng trước từ phần
gia tài tôi sẽ được hưởng nữa.”
“Cậu Pip,” Wemmick nói, “nếu cậu thích, tôi rất muốn cùng cậu điểm
qua trên các ngón tay tôi tên của những cây cầu cho tới tận Chelsea Reach.
Để xem nào; có cầu London, một; Southwark, hai; Blackfriars, ba; Waterloo,
bốn; Westminster, năm; Vauxhall, sáu.” Ông ta điểm qua lần lượt từng cây
cầu, với cán chiếc chìa khóa két an toàn vẫn nằm trên lòng bàn tay. “Cậu thấy
đấy, có đến sáu cây cầu để chọn.”
“Tôi không hiểu ý ông,” tôi nói.
“Hãy chọn cây cầu cho mình, cậu Pip,” Wemmick đáp, “và bước lên
nó, rồi đứng trên nhịp giữa ném tiền xuống sông Thames, và cậu biết kết quả
của hành động đó thế nào. Giúp đỡ một người bạn theo cách cậu định làm, và
cậu cũng biết kết cục của nó thôi - song đó là một hồi kết kém vui vẻ và ít lời
lãi hơn nhiều.”
Tôi hoàn toàn có thể nhét cả một tờ báo vào miệng Wemmick, ông ta
đã mở nó ra thật rộng trong lúc nói những lời kể trên.
“Nghe thật đáng thất vọng,” tôi nói.
“Ý tôi là vậy mà,” Wemmick nói.
“Vậy quan điểm của ông,” tôi vặn hỏi, ít nhiều thấy phẫn nộ, “là một
người không bao giờ nên…”
“… Đầu tư tài sản có thể mang theo người vào một người bạn?”
Wemmick nói. “Chắc chắn là không nên rồi. Trừ phi anh ta muốn rũ bỏ
người bạn đó - khi đó việc này trở thành câu hỏi tốn mất bao nhiêu tài sản có
thể mang theo người là thích đáng để rũ bỏ anh bạn kia.”
“Và đó,” tôi hỏi lại, “là quan điểm nghiêm túc của ông sao, ông
Wemmick?”
“Đó là quan điểm nghiêm chỉnh của tôi trong văn phòng này,” ông ta
đáp.
“À!” tôi thốt lên, tiếp tục dồn ép Wemmick, vì tôi nghĩ đã thấy ông này
vừa để lộ ra một kẽ hở, “nhưng liệu đó có phải là quan điểm của ông tại
Walworth không?”
“Cậu Pip,” Wemmick nghiêm nghị đáp, “Walworth là một nơi, còn văn
phòng này là một nơi khác. Cũng giống như Người Già là một người, còn
ông Jaggers là một người khác. Không thể lẫn lộn với nhau được. Những cảm
xúc tại Walworth của tôi cần được ghi nhận tại Walworth; và chỉ có thể ghi
nhận không gì khác ngoài những cảm nhận chính thức của tôi tại văn phòng
này.”
“Được lắm,” tôi nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, “vậy tôi sẽ tới
Walworth tìm gặp ông, hãy tin chắc là thế.”
“Cậu Pip,” Wemmick đáp, “cậu sẽ được chào đón tại đó, trong khung
cảnh riêng tư với tư cách cá nhân.”
Chúng tôi thực hiện cuộc trò chuyện này với giọng nói hạ thấp, biết
quá rõ khó có đôi tai nào trên đời tinh nhạy bằng đôi tai người giám hộ của
tôi. Vì lúc này ông vừa xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng mình, bận rộn lau
khô tay, Wemmick liền hoàn tất việc mặc áo khoác và đứng sang bên để tắt
mấy cây nến. Cả ba chúng tôi cùng bước ra phố, và từ bậc cửa Wemmick rẽ
theo hướng của ông ta, còn ông Jaggers và tôi rẽ theo đường chúng tôi.
Hơn một lần trong buổi tối hôm ấy, tôi không đừng được thầm ước gì
ông Jaggers cũng có một Người Già tại nhà ông trên phố Gerrard, hay một
khẩu Ngòi Chích, hay một thứ gì đó, hoặc một ai đó để kéo chùng đôi lông
mày của ông xuống một chút. Đó quả là một suy ngẫm không hề dễ chịu vào
một ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt, thời điểm trưởng thành dường như
cũng chẳng còn mấy đáng giá khi chìm trong một thế giới đầy nghi hoặc và
cảnh giác mà ông tạo ra quanh nó. Ông luật sư hiểu biết và thông minh hơn
Wemmick cả nghìn lần, nhưng tôi cũng thích được ăn tối cùng Wemmick
hơn cả nghìn lần. Và ông Jaggers không chỉ làm mình tôi ủ ê rầu rĩ, vì sau khi
ông ra về, Herbert nói về chính mình, với đôi mắt nhìn đăm đăm vào ngọn
lửa trong lò sưởi, rằng cậu nghĩ chắc hẳn bản thân cậu đã gây ra một tội lỗi
tày trời rồi quên sạch mọi chi tiết về nó, và cậu cảm thấy chán nản và tội lỗi.
Great Expectations (Tiếng Việt) Great Expectations (Tiếng Việt) - Charles Dickens Great Expectations (Tiếng Việt)