Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Có Phải Anh Yêu Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36
C
ho dù Tô Mạc nghe thấy nhưng cô không muốn trả lời. Lúc ấy, cô chỉ muốn trốn chạy. Chạy đi đâu cũng được, miễn là không còn phải ở đây nữa.
Sau khi ra khỏi nhà, thật lòng cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu nên cứ mải miết đi về phía vô định.
Cô biết ban nãy mình cư xử quá khích nhưng ngọn lửa trong lòng cô nay không có gì dập tắt nổi. Cô không chịu đựng được khi mẹ mình lại là hạng gái bao bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng thật sự là vậy. Bà Trần Tố không hề chửi oan, và thậm chí Ôn Tư Niên đã quá khoan dung với cô rồi.
Hóa ra những chuyện cô tính toán, so đo kia chỉ là một mớ chuyện cười, còn cô, chỉ là một con hề không hơn không kém. Cô chết lặng đi, toàn thân cô rã rời. Cô quỳ sụp xuống, ôm chặt hai đầu gối và khóc nức nở.
Con phố tấp nập người qua kẻ lại nhưng không ai để ý tới một đứa con gái đang ngồi khóc một mình trong góc đường.
Đêm đó, Tô Mạc không nhớ mình trải qua như thế nào. Cô chỉ biết mình thấy lạnh, lạnh đến nỗi không thấy buồn ngủ, buốt đến nỗi không còn cảm thấy điều gì nữa.
Cô cứ ngồi thu lu trong xó nhìn người đi qua, rồi lại đi lại, rồi lại vãn dần, đến khi chỉ còn lại mình cô đơn coi lẻ bóng.
Người cô mỗi lúc một rúm lại. Chốc chốc có mấy con mèo hoang, chó đi bụi tha thẩn qua chỗ cô. Có lúc chúng hiếu kì vây quanh quan sát, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại hãi hùng bỏ chạy không để lại vết tích.
Cô cứ khóc rồi lại nín, khóc rồi lại nín, suốt đêm không chợp mắt lấy một phút.
Nhưng khi những tia nắng mới đã len vào tận góc cô ngồi, cô mới biết mình nên về nhà. Với cả hôm nay cũng phải đi học nữa nên cho dù đường về có gian khổ thế nào thì cũng đành phải đi thôi.
Vừa nhỏm dậy, cô phát hiện toàn thân mình đã đóng băng. Có vận đọng tay chân một lúc mới có cảm giác như bình thường.
Sau khi lau sạch nước mắt, cô mới lững thững tìm đường về nhà.
Cho dù bà Lâm có phạm phải bao nhiêu sai lầm thì đó cũng là mẹ cô, là người duy nhất tren đời này yêu thương cô vô điều kiện.
Mãi cô mới lết được về đến nhà, lúc ấy cũng chẳng phải sớm sủa gì nữa. Đèn phòng khách vẫn sáng trưng, có lẽ nó đã phải sáng suốt đêm qua cho tới tận bây giờ.
Mẹ cô không có trong phòng khách, có lẽ đã về phòng ngủ rồi. Cô do dự một hồi và nhòn chân bước tới cửa phòng ngủ xem mẹ như thế nào.
Cửa phòng không khóa chỉ khép hờ. Vừa bước vào phòng cô đã nhanh chóng nhận ra điều gì đó bất thường. Cô hoảng hốt lao tới phía đầu giường và thấy mẹ đang nằm im, nhưng ngực mẹ không phập phồng như đang ngủ nữa.
Lọ thuốc ngủ đầu giường đã sạch trơn trong khi cô nhớ rõ mấy hôm trước nó vẫn còn rất đầy. Cô sợ hãi đưa ngón tay ra trước mũi mẹ nhưng không cảm thấy chút hơi ấm nào hết, có khi nào mẹ cô đã tắt thở?
- Mẹ… - Tô Mạc lập cập gọi nhưng cô thấy cổ họng đã khàn đặc lại.
Mẹ cô không đáp, vẫn nhắm nghiền mắt như người đang ngủ say.
- Mẹ…
-…
- Mẹ, trả lời con đi! Mẹ… Mẹ… - Cô chỉ biết lặp đi lặp lại tiếng “mẹ” như cái máy, như một đứa trẻ đang ê a tập nói. Nước mắt cô bắt đầu trào ra.
- Mẹ ơi, con sai rồi. Con biết con sai rồi, mẹ đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa… - Cô nức nở khẩn cầu. Nhưng người mà cô yêu thương nhất, và cũng là người yêu thương cô nhất vẫn không có một chút phản ứng nào. Giấc ngủ trên khuôn mặt ấy trông thật hạnh phúc, thật yên bình.
Nhưng bi kịch là nếu cô bị bỏ lại một mình trên thế gian này thì sẽ ra sao?
Nếu người yêu thương cô nhất cũng bỏ cô mà đi thì cô phải làm sao?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô lấy điện thoại ra theo vô thức.
Đầu dâu bên kia vang lên tiếng cằn nhằn quen thuộc của Diệp Tử Khiêm:
- A lô, làm gì mà không đi học? Định bùng à?
Tô Mạc không thể nào nói lên lời, cô cứ nấc lên ầng ậc như người bị sặc nước. Linh tính mách bảo Diệp Tử Khiêm có chuyện không lành đang xảy ra, cậu hạ giọng:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
- Mẹ tớ… Mẹ tớ… Nguy rồi… Làm thế nào bây giờ? Diệp Tử Khiêm làm thế nào bây giờ? – Dứt lời, nước mắt tràn ra giàn giụa, ướt đẫm hai gò má.
Diệp Tử Khiêm hoảng hốt, cậu im lặng vài giây rồi quát tháo:
- Không được cuống! Gọi xe cấp cứu ngay! Không sao đâu! – Ngay sau đấy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.
Diệp Tử Khiêm thở một hơi lấy sức, cậu quyết định bùng luôn tiết hôm nay. Cậu phải tìm Tô Mạc, ít ra vào những lúc như thế này, cậu phải ở bên cạnh cô.
Không biết Tô Mạc đã đưa mẹ đến bệnh viện nào nên phạm vi tìm kiếm cũng khá rộng. Nhưng may thay cuối cùng cậu cũng tìm được tới nơi.
Bà Lâm đang nằm trong phòng phẫu thuật. Tô Mạc đang thần người ngồi chờ trên chiếc ghế dài trước cửa, khuôn mặt ngơ ngác như mất hồn.
- Tô Mạc. – Cậu thốt lên, Tô Mạc ngập ngừng ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi mắt đen láy bỗng chốc rỗng tuếch, đôi bàn tay vẫn co ro đan vào nhau trông thật đáng thương.
Diệp Tử Khiêm thở daif và bước tới bên cạnh cô. Cậu cao lớn hơn hẳn những đứa bạn cùng tuổi nên có thể chặn đứng cô bất cứ lúc nào. Cậu đưa tay xoa đầu cô, giọng cậu chưa bao giờ hiền dịu như thế, đến nỗi người nghe chỉ muốn òa lên khóc:
- Rồi sẽ ổn thôi, đừng sợ.
-…
- Có tớ ở đây rồi, cho dù thế nào tớ cũng không đi đâu hết.
- Diệp Tử Khiêm..
- Ơi?
- Cảm ơn cậu…
- Đồ ngốc.
-…
Cậu ôm chặt cô vào lòng. Đây không phải là lần đầu tiên Tô Mạc được chạm vào lồng ngực cậu nhưng chưa bao giờ cô thấy ấm áp và dễ chịu đến thế. Cho dù bây giờ cô có chết đi thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Hãy để khoảnh khắc tuyệt đẹp này dừng mãi ở đây thôi.
“ Hãy để tớ lưu luyến mãi khoảng thời gian cảm động này, hãy để tớ khắc ghi hơi ấm của cậu vào lòng.
Cảm ơn cậu, Diệp Tử Khiêm.
Cảm ơn cậu vì đã đem hết tât cả những điều tốt đẹp nhất trong đời để dành tặng cho tôi”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Có Phải Anh Yêu Em
Tô Thất
Có Phải Anh Yêu Em - Tô Thất
https://isach.info/story.php?story=co_phai_anh_yeu_em__to_that