Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Ai Nói Xuyên Qua Hảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Hai Kẻ Ngốc Tử Luyến Ái
S
áng sớm một ngày này, Cung Viễn Tu cưỡi lạc đà, không cẩn thận bị dây cương chạm đến miệng vết thương. “A, đau.” Hắn đau khẽ kêu một tiếng. Vu Thịnh Ưu cùng hắn cưỡi chung một lạc đà, kéo tay hắn một phen, vừa cởi bỏ băng vải kiểm tra,vừa nhịn không được quở trách:“Sao lại không cẩn thận như vậy.” “Đau.” Cung Viễn Tu ủy khuất hé miệng. “Thật là.” Vu Thịnh Ưu nhìn tay hắn, trên vết thương đã kết vảy kia bị rách một chút, chảy ra tơ máu, cầm lấy tay hắn, liếm liếm miệng vết thương. Đầu lưỡi linh hoạt từng chút liếm trên vết thương của hắn, Cung Viễn Tu trái tim đầu tiên là một trận co rút nhanh, sau đó tâm không ngừng bùm bùm, đập loạn không ngừng. “Vù vù, không đau a.” Vu Thịnh Ưu lại thổi thổi miệng vết thương, đắc ý giơ tay hắn lên chỉ cho hắn xem, bộ dáng ta rất lợi hại nói:“Miệng vết thương vỡ ra không lớn, dùng nước miếng liếm liếm là tốt rồi. Xem, không đổ máu.” Cung Viễn Tu đỏ mặt vựng vựng hồ hồ gật đầu, hoàn toàn không nghe thấy nàng đang nói cái gì. Ba người lại đi một ngày, đã đến Khang Thành phồn hoa, rốt cục đã qua những ngày ăn gió nằm sương, bọn họ vào ở khách sạn tốt nhất Khang Thành, rốt cục có thể ăn đến mỹ thực, ngủ thẳng đệm chăn! Vu Thịnh Ưu cảm động quả thực muốn rơi lệ, tuy rằng lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, cảm giác cũng không tệ, nhưng mà, đúng là có chỗ che đầu vẫn tốt hơn, huống chi, lại là một nơi xa hoa như thế này, chăn tơ tằm a, buổi tối có thể ngủ ngon rồi! Ba người cất hành lý, liền cùng nhau xuống tửu lâu dưới lầu ăn cơm, tửu lâu sinh ý dị thường tốt, tiếng người ồn ào, cơ hồ đầy ngập khách, tìm lấy một bàn còn trống ngồi xuống, chọn một ít thức ăn tinh xảo, ba người uống nước trà chờ đồ ăn bưng lên. Lúc này, Cung Viễn Tu con mắt vòng vo chuyển, bỗng nhiên:“Ai nha –” kêu một tiếng. “Làm sao vậy?” Vu Thịnh Ưu buông chén trà trong tay khẩn trương hỏi. “Miệng vết thương lại nứt ra rồi.” Cung Viễn Tu chỉ vào một tia máu hồng ngắn ngủn trên vết thương nói. “Tại sao lại nứt ra?” Vu Thịnh Ưu nhíu mày. “Không biết.” Cung Viễn Tu nháy mắt mấy cái, sau đó dùng thanh âm đáng thương, chỉ vào tay nói:“Đau quá, nương tử, đau đau.” Vu Thịnh Ưu nghi hoặc nhìn hắn, Cung Viễn Tu gần hai ngày nay, miệng vết thương trên tay đã vỡ ra tới bảy,tám lần. “Nương tử, vù vù.” Cung Viễn Tu chờ mong mở to tuấn mắt nhìn nàng. Lại thổi? Vu Thịnh Ưu gãi đầu, nhìn Cung Viễn Hàm vẻ mặt đầy ý cười, thản nhiên thưởng trà, linh cơ vừa động, cười chỉ hướng Cung Viễn Hàm nói:“Gọi nhị đệ ngươi thổi cho, ta thổi cho ngươi nhiều vậy không tốt nữa, kêu Viễn Hàm vù vù cho ngươi, nói không chừng sẽ tốt hơn.” “A?” Cung Viễn Tu do dự, mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn nghe lời đưa tay đến trước mặt Cung Viễn Hàm nói:“Nhị đệ, vù vù.” Cung Viễn Hàm ánh mắt trôi đi một chút, khóe miệng ôn nhu tươi cười có chút cứng ngắc. “Nhị đệ……” Cung Viễn Tu ánh mắt như thế chọc người đau lòng. Vu Thịnh Ưu vẻ mặt cười xấu xa ở một bên thúc giục:“Thổi a!” Cung Viễn Hàm nhìn bàn tay thon dài trước mắt, lại nhìn Vu Thịnh Ưu vẻ mặt cười xấu xa, lại nhìn Cung Viễn Tu vẻ mặt ủy khuất, cuối cùng nghẹn ra một câu:“A, hôm nay thời tiết không tệ.” Vu Thịnh Ưu:“Không cần nói sang chuyện khác! Mau thổi!” “Nhị đệ……” Cung Viễn Tu tiếp tục dùng ánh mắt trong suốt đáng thương hề hề nhìn hắn. Không ai có thể không động lòng trước ánh mắt như vậy của Cung Viễn Tu. Cung Viễn Hàm cũng thế, bất đắc dĩ thổi thổi tay Cung Viễn Tu:“Vù vù.” “Còn chưa đủ, phải để nước miếng dính lên phía trên. Như vậy mới có tác dụng giúp vết thương đóng vảy” Vu Thịnh Ưu tiếp tục nói. (Hàm ca lại để rớt nước miếng? =”= không tưởng tượng nổi )
Cung Viễn Hàm:“…… Lát nữa ta còn muốn ăn cơm.” Rất ghê tởm đi. “Nhị đệ ngươi ghét bỏ ngươi.” Vu Thịnh Ưu tà ác cáo trạng. “Nhị đệ……” “…… Chúng ta ăn cơm không tốt sao?”. Một tiếng thở dài từ trong phòng Cung Viễn Tu từ từ truyền ra, lộ ra ba phần ưu sầu, ba phần phiền muộn, còn có bốn phần buồn rầu. Cung Viễn Hàm đi ngang qua, vừa lúc nghe thấy một tiếng thở dài này, hắn thật không tin tưởng lỗ tai chính mình, đại ca cư nhiên lại thở dài? Từ sau khi trở nên choáng váng, mỗi ngày đều vui vẻ giống như con chim nhỏ, cư nhiên lại thở dài? Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn vào bên trong, chỉ thấy Cung Viễn Tu ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn bàn tay nơi được băng bởi một chiếc khăn tay trắng, lấy tay sờ sờ khăn, đưa mũi ngửi ngửi khăn tay, ngây ngốc nở nụ cười một hồi, lại sờ sờ, lại ngửi ngửi, phiền não gãi gãi tóc, cuối cùng lại là một tiếng thở dài. Ách — đây là cái tình huống gì? Đại ca hắn khi không vui sẽ khóc, sẽ kêu, sẽ tranh cãi ầm ĩ, từ khi nào thì học được tránh ở trong phòng phiền não rồi? Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, đi đến bên người hắn kêu:“Đại ca.” Cung Viễn Tu kinh ngạc ngẩng đầu:“Nhị đệ? Đệ vào lúc nào?” “Mới vừa rồi.” Cư nhiên ngay cả hắn tiến vào cũng không phát hiện, xem ra là phiền não không ít. “Nga.” Cung Viễn Tu gật gật đầu, lại bò ra trên bàn. Cung Viễn Hàm cũng không gấp, ngồi vào vị trí bên người hắn, cầm lấy cái chén, rót một chén trà lài cho chính mình, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà có chút lạnh, buông chén trà cười khẽ hỏi:“Đại ca là có chuyện gì phiền não?” Cung Viễn Tu bĩu môi, không biết nói từ đâu, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi một câu:“Nhị đệ, hắc y nhân vì sao lại không tới?” Viễn Tu đợi thiệt nhiều ngày, chờ thiệt nhiều ngày, nhưng mà bọn họ vẫn không đến. Cung Viễn Hàm đạm chọn mi, có chút kỳ quái hỏi:“Đại ca, vì sao hy vọng bọn họ đến?” “Bởi vì…… Bởi vì……” Cung Viễn Tu đỏ hai gò má. Cung Viễn Hàm chọn mi nhìn hắn, hắn như vậy, không cần phải nói cũng hiểu được, dọc đường đi cố ý phá miệng vết thương, cố ý tìm cơ hội cùng đại tẩu thân cận, ha ha, xem ra là phiền não của thiếu niên, mối tình đầu a. Ca ca hắn, trưởng thành a! Tiêu sái mở ra chiết phiến, phẩy nhẹ vài cái, cười khẽ nói:“Đại ca, huynh không nói rõ ràng, làm đệ đệ, cũng không có biện pháp giúp huynh nga.” Cung Viễn Tu mặt càng đỏ hơn, do dự nhìn hắn, muốn nói sao?:“Ưm……” Nhưng mà, người ta ý đồ thật không tốt a! “Không nói quên đi.” Cung Viễn Hàm tỏ vẻ không sao cả đứng lên, xoay người định đi. “Ta muốn hôn nhẹ nương tử ta.” Bắt lấy ống tay áo Viễn Hàm, đỏ mặt, gấp giọng nói. Cung Viễn Hàm đưa lưng về phía Cung Viễn Tu, bật cười ra tiếng:“Chỉ đơn giản như vậy?” “Rất đơn giản sao?” Nhưng Viễn Tu phiền não thật lâu rồi, Viễn Tu rất muốn cùng nương tử thân cận, muốn hôn nhẹ nương tử. Cung Viễn Hàm cười:“Đương nhiên đơn giản, nàng là nương tử của huynh, huynh muốn hôn nhẹ thì trực tiếp hôn a.” “Ách? Có thể muốn hôn liền hôn sao?” Cung Viễn Tu mở to hai mắt hỏi. “Đương nhiên có thể a, nương tử chính là lấy để thân cận.” “Thật sự sao?” Viễn Tu cơ hồ kinh hỉ! “Đương nhiên.” Mỗ Hàm gật đầu một cái thật sâu! (Hàm ca suốt ngày dạy hư trẻ nhỏ >”Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Vu Thịnh Ưu ôm một trái dưa hấu lớn tiến vào:“Hắc hắc, Viễn Tu, ăn dưa hấu. Viễn Tu Viễn Tu, mau lấy dao đến bổ.” “Nga.” Cung Viễn Tu bối rối nhìn chung quanh tìm dao. Tới khi hắn tìm được, Vu Thịnh Ưu sớm chờ không được, cậy mạnh dùng sức ‘Ba’ một tiếng dùng tay tách dưa hấu, nước dưa hấu bắn tung tóe, Vu Thịnh Ưu vui vẻ chọn một miếng lớn ngon lành ăn, vừa ăn còn vừa mời Cung Viễn Hàm:“Viễn Hàm, ăn a, đừng khách khí.” Cung Viễn Hàm liếc mắt, không nhúc nhích, ai muốn ăn dưa hấu ngươi lấy tay tách chứ! Cung Viễn Tu cầm một miếng dưa hấu nhỏ, vừa nhỏ miệng ăn, vừa vụng trộm nhìn nương tử chính mình, ánh mắt tinh lượng, làn da nguyên bản trắng nõn bởi vì thời tiết nắng nóng, bị phơi nắng có chút đen, nhưng mà, như vậy nàng càng có sức sống, đặc biệt xinh đẹp. Muốn hôn liền hôn sao? Cung Viễn Tu nhìn phía Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Hàm gật đầu nhìn hắn cổ vũ! Cung Viễn Tu được cổ vũ, một phen giữ chặt Vu Thịnh Ưu, thực nghiêm túc kêu:“Nương tử!” “Hử?” Dừng lại động tác nhấm nuốt, miệng phình. Cung Viễn Tu nhắm ngay môi của nàng, mạnh mẽ lao qua! “Chụt ~” Thanh âm hai môi chạm nhau. “Bịch~!” Thanh âm dưa hấu rớt xuống. Trầm mặc sau một màn quỷ dị. “Ha ha ha ha!” Là tiếng cười của mỗ Hàm vô lương. Cung Viễn Tu đỏ mặt, có chút thỏa mãn, lại có chút ngượng ngùng, nhiều nhất vẫn là vui vẻ cười, ha ha, rốt cục đã hôn được! Đã hôn được, đã hôn được a! Vu Thịnh Ưu trợn to mắt, choáng váng, không dám tin tưởng,vừa vào cửa lại nhận được lễ vật như vậy, lại nghe được tiếng cười sang sảng của Cung Viễn Hàm, đỏ mặt che miệng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Cung Viễn Tu:“Ngươi làm gì vậy!” “Nhị đệ nói nương tử là lấy để thân, Viễn Tu muốn hôn nhẹ nương tử, muốn đã lâu, đã lâu, phi thường muốn hôn nhẹ.” Cung Viễn Tu hai tay bắt vào nhau, đỏ mặt, ánh mắt đen huyền nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi:“Chẳng lẽ…… Không được sao?” “Khụ, cũng không phải không được……” Mặt đỏ, nhăn nhó. “Có thể sao?” Mặt đỏ, ánh mắt chờ mong. “Chán ghét.” Mặt đỏ, sao lại trực tiếp hỏi như vậy. “Chán ghét sao?” Mặt đỏ, xụ xuống. “Không chán ghét.” Mặt đỏ, cười, hì hì. Ngồi ở bên cạnh bàn, Cung Viễn Hàm cười nhìn trước mắt hai người đều mặt đỏ như nhau, a, thật sự là rất thú vị, nếu nói ca ca chỉ số thông minh chỉ có mười tuổi, như vậy Vu Thịnh Ưu chỉ số thông minh nhiều nhất cũng cũng chỉ có tám tuổi, hai người kia, sao lại đáng yêu như vậy? Ha ha. (Tám tuổi = = Ưu tỷ thật mất mặt a )
Nhẹ lay động chiết phiến, nhìn bên dưới hai người hạnh phúc như thế, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Ban đêm hôm đó, Cung Viễn Tu bắt đầu phát sốt. Toàn bộ thân mình tựa như hỏa lò, khiến Vu Thịnh Ưu vốn ngọt ngào ngủ trong lòng hắn bị đánh thức. Vu Thịnh Ưu nửa đêm tỉnh lại, chỉ thấy Cung Viễn Tu bên người hai gò má đỏ bừng, nàng nâng tay,sờ trán hắn! Thật nóng! Kéo tay phải hắn, ngưng thần bắt mạch! Thiên! Hắn hẳn là bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng khiến cho sốt cao, nhưng mà…… Vì sao nhịp tim của hắn lại nhanh như vậy! Mặc kệ thế nào, trước tiên phải hạ sốt! Vu Thịnh Ưu cuống quít đứng lên, mặc xong quần áo, tìm loạn trong hành lý của mình, dược, dược, dược! Hạ sốt dược! Dược, dược, dược, xuân dược, xuân dược, độc dược…… Trong bao của nàng, cư nhiên ngay cả một loại dược đứng đắn cũng không có. Đáng giận, Vu Thịnh Ưu lao ra khỏi phòng, dùng sức đập cửa phòng Cung Viễn Hàm:“Viễn Hàm, Viễn Hàm! Mau ra đây! Viễn Tu bị bệnh.” Không tới một hồi, Cung Viễn Hàm liền vọt ra, tóc rối tung, có loại vẻ đẹp mê người, nhưng Vu Thịnh Ưu căn bản không có tâm trí thưởng thức sắc đẹp, vội vàng lôi kéo hắn, khóc nói:“Làm sao bây giờ? Viễn Tu bị bệnh, cực kỳ nóng!” Cung Viễn Hàm khẽ cau mày kéo Vu Thịnh Ưu trở lại phòng Cung Viễn Tu, lấy tay sờ trán hắn, quả nhiên rất nóng! “Đại phu,đại phu, mau tìm đại phu a!” Vu Thịnh Ưu ở bên giường vội vàng. “Trấn định lại! Ngươi không phải là đại phu sao?” “Ta? Ta chính là thiên hạ đệ nhất lang băm a!” Người nào đó rốt cục thừa nhận nàng là lang băm!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ai Nói Xuyên Qua Hảo
Tú Nguyệt
Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tú Nguyệt
https://isach.info/story.php?story=ai_noi_xuyen_qua_hao__tu_nguyet