Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xí Đồ Tiện Nhân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35
M
ạnh Chu quay về phòng định rửa mặt một chút, vừa rồi đi qua phòng chứa củi nên trên người hơi bẩn. Nhưng đã nhìn thấy Tiểu Vũ ở trong phòng.
Lục Yêu sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, nàng ta nhìn thấy vết bẩn trên người Mạnh Chu liền vội vàng kéo Mạnh Chu lại kiểm tra từ trên xuống dưới: "Tiểu thư, người đã đi đâu vậy, sao cả người lại như thế này?"
Mạnh Chu kín đáo che lại con dao nhỏ ở bên hông, khẽ nở nụ cười: "Em đi tìm một bộ xiêm y sạch sẽ tới cho ta thay, yên tâm trên người ta không có việc gì." Nàng quay sang Phi Vũ: "Tiểu Vũ, trước tiên muội nếm thử điểm tâm ở trên bàn đi, đều là do tài nghệ của Lục Yêu, ta đi một lát rồi quay lại."
Phi Vũ lém lỉnh cười, đợi Mạnh Chu đi khuất sau đó lấy mỗi thứ một miếng điểm tâm ở trên bàn bỏ vào trong khăn tay, một miếng cũng không ăn.
Thay xiêm y sạch sẽ, kêu Lục Yêu cất con dao nhỏ xong, Mạnh Chu mới an tâm đi ra thì thấy Tiểu Vũ chép chép miệng, nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: "Nhị tẩu, tài nghệ của Lục Yêu tỷ tỷ thật cao siêu."
Mạnh Chu thấy khóe miệng của nàng ta rất sạch sẽ, khăn tay vừa nhét vào trong tay áo, khẽ cười nói: "Nhất định là nha đầu Lục Yêu kia cho ta một ngạc nhiên lớn, ta chỉ kêu nàng ấy đến xem muội có ở trong phòng hay không thôi, nào ngờ nàng ta lại bảo muội tới đây, còn bắt đợi nhiều... canh giờ thế này."
Phi Vũ cười rộ lên: "Không phải như vậy, lúc Lục Yêu tỷ tỷ tới đó vẻ mặt gần như gắp khóc, muội còn tưởng rằng Nhị tẩu bị người ta khi dễ chứ."
Lục Yêu há hốc mồm, đang định phản bác lại thì nghe thấy tiểu thư nhà mình nói: "Lục Yêu, đi châm một bình trà đến đây." Lục Yêu hiểu rõ, đây là muốn mình tránh mặt cho nên không nói gì, đóng cửa, lặng lẽ lui ra.
Trong phòng rất yên ắng, giữa lúc im lặng Mạnh Chu chợt cất tiếng cười thản nhiên, thật lâu sau mới mở miệng: "Tiểu Vũ, chuyện đêm tân hôn muội nói với ta khẳng định là thật sao? Không phải là muội nghe lầm chứ?"
Sắc mặt của Phi Vũ không được tốt lắm, giọng nói có phần gấp gáp: "Sao Nhị tẩu lại nói như thế, loại chuyện này muội sao có thể nghe lầm được?"
Mạnh Chu khẽ cười trấn an: "Muội muội đừng nóng vội, ta chỉ nghĩ không ra, sao hôm nay bà bà lại phái người đi bắt Ngân Hạnh? Nếu thực sự là do bà bà phái tới..."
Phi Vũ đứng dậy: "Nhị tẩu, thật xin lỗi, muội chợt nghĩ ra muội còn một khúc hát luyện chưa tốt, sư phụ Minh Nhi muốn kiểm tra, muội phải đi luyện đàn trước, ngày khác sẽ đến tìm tỷ nói chuyện phiếm."
Mạnh Chu không giữ lại mà kêu nàng ta luyện tập cho tốt. Chờ sau khi nàng ta đi liền hơi nhíu mày, sau đó cầm miếng bánh điểm tâm trên bàn cắn từng miếng nhỏ.
Nàng đang suy nghĩ, nếu Tiểu Vũ nói dối, vậy tại sao muội ấy muốn nói dối?
Vào buổi tối, Tần Kha ở trong thư phòng, Lục Bái vừa mới tới nói vụ án tân nương bị ám sát đã có kết quả rồi, mấy người áo đen kia cùng tiết lộ là do một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi cho bọn họ một khoản tiền lớn.
Lúc này Lục Bái không dám đi xuyên qua hiên nhà nữa, lần trước mất một khoản tiền lớn khiến cho hắn đau khổ một trận. Hắn cải trang thành tên nô tài đi từ thư phòng ra, đầu cúi xuống rất thấp, bước chân lại vội vã. Không ngờ mới đi được vài bước liền đụng phải một người, là một người phụ nữ!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt vẻ mặt từ kinh hoảng đến thoải mái, cuối cùng nén giọng oán hận: "Hù chết lão tử, còn tưởng rằng đụng phải vị tiểu thư nào."
Mạnh Chu kéo hắn sang bên cạnh, xác nhận không có người mới yên tâm hỏi: "Đúng lúc ngươi đến rồi, trong nha môn có tin tức gì sao?"
Lục Bái chỉ chỉ vào thư phòng, một bộ dạng không liên quan: "Người đi hỏi tên tiểu tử Tần Kha kia kìa, hắn lại cảnh cáo ta, nếu ta còn dám gạt hắn giúp người làm mấy chuyện nguy hiểm như thế này, hắn ta sẽ khiến ta nghèo nàn đến nỗi không có quần mặc!"
Nói xong còn căm giận bất bình liếc mắt nhìn Mạnh Chu, giống như nàng cũng là đồng phạm, sau đó thở hổn hển bước đi, đi rất nhanh, thoáng cái không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Mạnh Chu vừa giận vừa cười.
Ngọn nến trong thư phòng theo gió khẽ bập bùng, Tần Kha để sách xuống, mặt mang theo nụ cười nhìn qua khe cửa kia nói: "Tới rồi còn trốn trốn tránh tránh làm cái gì?"
Cửa kẽo kẹt một tiếng liền bịđẩy ra, đứng ở cửa đúng là vẻ mặt tái nhợt của Ngân Hạnh, nàng ta xiêu vẹo ngã xuống, giọng nói suy yếu: "Nhị công tử, cứu ta." Nói xong mấy chữ này, trên người dường như không còn sức lực, dáng vẻ yếu ớt thực dọa người.
Tần Kha cũng nghe nói chuyện tình trong phủ hôm nay, mặc dù không có ấn tượng gì với Ngân Hạnh nhưng dù sao cũng là nha hoàn trong phòng mình, người hầu chịu nhục ít nhiều chủ tử cũng có chỗ thất lễ. Nghĩ vậy hắn kêu Phương Chính tới, bảo hắn mang Ngân Hạnh xuống dưới rửa mặt một chút. Không ngờ Phương Chính không xuất hiện mà người xuất hiện lại là Mạnh Chu!
Song Mạnh Chu thản nhiên cười rộ lên, nàng ngồi xổm xuống, mặt lộ vẻ thông cảm nhìn Ngân Hạnh, giọng nói dịu dàng: "Khiến ngươi chịu khổ rồi, nghe nói ngươi bị bà bà nhốt một ngày, hôm nay nhìn trên người ngươi quả thực có không ít vết thương. Ta kêu nha hoàn dẫn ngươi đi rửa mặt, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, lúc khác lại nói tiếp."
Nói xong nàng kêu Lục Yêu tới, sau khi dặn dò một hồi bảo Lục Yêu dẫn thêm người. Chờ Lục Yêu lui ra, cửa thư phòng mạnh mẽ đóng sầm lại, phát ra tiếng động lớn thật kinh người.
Mà bên trong phòng, Mạnh Chu cười dịu dàng với Tần Kha, bước tới kéo cổ áo hắn, dựa cả người mình vào: "Cả buổi tối có mỹ nữ ôm ấp, tướng công thật có phúc."
Đều nói nữ nhân ghen một chút lý trí cũng không còn, cuối cùng Tần Kha cũng cảm nhận được. Có chỗ nào ôm ấp chứ, vì tránh nghi ngờ hắn chưa từng tới gần Ngân Hạnh nửa bước, giống như thấy nữ nhân kia ngã xuống hắn cũng định kêu Phương Chính tới. Không phải là để không ình một chút cơ hội phạm sai lầm sao?
Tần Kha thừa dịp giữ lại eo nhỏ của Mạnh Chu, hai tay khẽ vuốt ve lưng của nàng, vừa cười vừa nói: "Ý nương tử nói là, có mỹ nữ như nàng ôm ấp, ta chẳng phải là có phúc lớn sao!"
Mạnh Chu ồ một tiếng, đẩy hắn dựa vào trên bàn sách... Giống như là muốn đè hắn ở trên bàn... cái này khiến cho Tần Kha ngạc nhiên lớn, từ bao giờ nương tử trở nên chủ động nhóm lửa như vậy?
Đương nhiên đối với loại thay đổi tốt như lần này, Tần Kha vô cùng cam tâm tình nguyện, hắn giang tay mặc Mạnh Chu đẩy mình ngã ở trên bàn, nhìn nàng cúi xuống ghé vào người mình. Xuyên qua cổ áo, Tần Kha có thể lờ mờ nhìn thấy phong cảnh bộ ngực của nàng, quả nhiên là vô tận, đời người cũng thật là may mắn!
Bỗng nhiên trên người nhẹ đi, chỉ thấy Mạnh Chu đã sớm lui ra hai bước lớn, khóe miệng còn toát ra nụ cười đắc ý. Nàng giơ tờ giấy trong tay: "Đây là thứ Lục Bái đưa cho chàng, cho ta mượn xem một chút." Lúc nói xong nàng đã sớm nhanh chóng lướt qua chữ viết trên tờ giấy. Đây là bản sao của khẩu cung, trên đó viết lại lời khai của người áo đen.
Nhìn Mạnh Chu đem khẩu cung đặt ở trên ngực mình, sau đó ngoái đầu nhìn Tần Kha cười: "Tướng công ban đêm lạnh, sớm đi nghỉ đi, nếu vẫn còn mỹ nữ nửa đêm gõ cửa, tuyệt đối nhớ kỹ không thể mở cửa, bởi vì nửa đêm gõ cửa có lẽ là..."
Nàng còn chưa nói hết cửa thư phòng đã phát ra một tiếng rầm, một trận gió lạnh thổi tới, trong lòng nàng hoảng sợ vội vàng lùi lại một bước lớn, ngã vào trong lòng Tần Kha.
Tần Kha cất tiếng cười, giang hai cánh tay mặc cho Mạnh Chu trốn vào trong ngực mình: "À, hóa ra nàng sợ thứ kia nửa đêm gõ cửa."
Ở cửa, Phương Chính ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh nói: "Nhị thiếu phu nhân, nô tài kiểm tra qua, xung quanh không có gì khác thường." Vừa rồi gặp phải Nhị thiếu phu nhân, nàng nói gần đây thấy thứ kỳ quái, cho nên bảo hắn đi kiểm tra. Phương Chính không thắc mắc, tìm kiếm đào bới xung quanh, ngoài mấy tên hạ nhân tuần tra ban đêm, không hề có những thứ khác. Hắn mở cửa thư phòng, vốn định bẩm báo một tiếng không ngờ lại thấy dáng vẻ thân mật của Nhị thiếu gia và Thiếu phu nhân. Quả nhiên là... Phương Chính đỏ mặt một trận, vốn có ý tốt, hắn bổ sung một câu: "Nô tài đích thân ra ngoài coi chừng, Nhị thiếu phu nhân cứ yên tâm lưu lại đây đêm nay, nô tài cái gì cũng không nghe thấy không nhìn thấy."
Đang nói, cánh cửa cất tiếng đáp lời đóng chặt lại.
Mạnh Chu vô cùng kinh ngạc, quay đầu tỉ mỉ quan sát Tần Kha, không khỏi phát ra tiếng cảm thán: "Quả nhiên là 'Trên không nghiêm dưới làm loạn', coi xem chàng đã hại bao nhiêu người lương thiện chính nghĩa rồi..."
Tần Kha cong môi: "Nếu vậy vi phu đành phải để cho nàng xem cái gì là trên không nghiêm." Vừa dứt lời, hắn nghiêng người đặt Mạnh Chu ở trên bàn sách, vươn tay đẩy một cái, giấy sách trên bàn lập tức giống như hoa rơi lả tả trên mặt đất.
Mạnh Chu cảm thấy có một bàn tay từđáy quần mò vào trong tiết khố của mình, bàn tay mát lạnh khiến cho nàng giật mình một cái, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Tướng công tốt, lạnh, ta..." Nàng định nói: "Đêm nay ta muốn nghỉ ngơi", nhưng còn chưa có cơ hội nói ra, chẳng biết Tần Kha từ chỗ nào lấy ra tấm da cừu lớn lót vào trên bàn sách, hắn cong môi khẽ cười: "Như vậy lát nữa sẽ không lạnh."
Tấm da cừu đủ lớn, một nửa lót ở dưới thân, nửa còn lại đắp lên trên người hai người. Khí nóng không ngừng cuồn cuộn vây quanh hai người, trong phút chốc bầu không khí làm người ta ngây ngất. Mạnh Chu mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang chiến đấu hăng hái trên người mình, trong ánh mắt không biết nên tức giận hay là vui vẻ.
Váy áo trên người không biết đã bị trút ra từ lúc nào, Tần Kha mang theo vẻ mặt đắc ý, khóe môi dán vào mặt của nàng cười khẽ: "Nàng không cần lo ta không tháo được khuy áo, bởi vì ta đã dặn dò hạ nhân, sau này y phục của nàng chỉ có một loại khuy áo này. Nếu có loại khác thì sẽ bỏ hết đi."
Nhìn nụ cười đắc ý của hắn, Mạnh Chu dở khóc dở cười: Người này là cường đạo, là sắc ma, là kẻ trộm tim!
"Kẻ trộm tim" cũng không cho nàng có cơ hội thở dốc, cự vật bên hông hắn giương súng, thu mông thẳng lưng một cái, cự vật quen cửa quen nẻo dò vào bên trong mật huyệt, đã tới nhiều lần bởi vậy cự vật rất nhanh tìm được giải đất mẫn cảm của Mạnh Chu, ở nơi đó tăng thêm sức đụng một cái, quả nhiên mật ngọt chảy róc rách như dòng suối nhỏ, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lưng đặt trên tấm da cừu, bàn dường như cũng mềm mại hơn, theo luật động của thân thể Tần Kha, chiếc bàn rắn chắc cũng không tránh được phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, hòa cùng tiếng người, giống như một khúc nhạc điên đảo thần hồn, dẫn hai người rơi vào một hồi quấn quít vô tận.
Hai chân Mạnh Chu ôm lấy thân thể Tần Kha, cố sức đứng dậy muốn nghênh hợp mỗi lần chiến đấu của hắn. Hai tay nắm thành quả đấm đặt trên lưng Tần Kha, bởi vì như vậy nàng mới không ở trong lúc vô ý làm thương lưng của Tần Kha.
Trên người nàng cuồn cuộn chảy ra một cảm xúc kích thích run rẩy, giống như luồng nhiệt từ trên đỉnh đầu đổ xuống, mỗi một tấc da thịt đều căng ra, hơi thở nam tính đến từ trên người Tần Kha thâm nhập vào từng tấc da thịt.
Cơ thể của hắn gắt gao vây chặt nàng, cùng nàng tan vào nhau... loại cảm giác này giống như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt cả đêm thu!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xí Đồ Tiện Nhân
Thương Tố Hoa
Xí Đồ Tiện Nhân - Thương Tố Hoa
https://isach.info/story.php?story=xi_do_tien_nhan__thuong_to_hoa