Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Quân Lấy Chồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: .2
TƯỚNG QUÂN LẤY CHỒNG
( 将军出阁 )
Tác giả: Cầu Mộng
Thể loại: ngôn tình, cổ trang, HE
Độ dài: 10 chương (hoàn)
Nguồn convert: tangthuvien.com
Edit: quaivatcon
Link: quaivatcon.
Chương 9.2
Nhìn thê tử ngồi xổm trong viện nhổ cỏ, hắn hơi nhướng mày. Buổi tối hắn âu yếm nàng vẫn còn chống cự, xem ra muốn cho nàng hoàn toàn quên mất bóng ma này còn cần một ít thời gian.
Nàng ngày hôm nay ăn mặc thập phần giản dị mà không mất phần thanh nhã, châu sai ngày xưa thường cài trên đầu cũng đổi thành một thanh trâm bạch ngọc.
Hắn biết nàng có tâm sự, bởi vì nàng còn yêu cầu Hạnh nhi hôm nay chuẩn bị thức ăn chay, mà đương hắn hỏi Hạnh nhi thì đáp án là — từ lúc nàng theo tiểu thư tới giờ, ngày này hàng năm đều là như vậy.
Bạch sam, đạm nhan, chay tịnh. Thần tình của nàng cũng lộ ra nhàn nhạt ưu thương.
Hắn muốn hỏi, rồi lại sợ động đến chuyện thương tâm của thê tử, nhưng mà không hỏi, hắn trong lòng lại khó chịu vô cùng. Trái lo phải nghĩ, cũng không có biện pháp lưỡng toàn.
Ôn Nhược Thủy cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, ở trong viện nhổ xong cây cỏ liền đến một bên tẩy trừ bùn đất trên tay.
“Nương tử –” hắn do dự.
“Ân?” Ôn Nhược Thủy lên tiếng.
“Nàng. . .” Này xác thực rất khó nói nên lời a!
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đợi mãi thủy chung cũng không thấy hắn tiếp tục, nàng đơn giản trực tiếp hỏi.
“Ta muốn hỏi, ” hắn ánh mắt lóe lên, “Sao hôm nay nàng không cài phượng sai?”
Hạnh nhi trốn ở phía sau cửa trù phòng vỗ trán liên tục. Ngay cả, nàng còn nhìn ra cô gia lúng ta lúng túng, tiểu thư thế nào lại nhìn không ra, cô gia thực sự là. . .
Ôn Nhược Thủy mỉm cười, “Không muốn cài.” Ngươi không nói cũng được, ấp a ấp úng như vậy, phân nửa là không phải chuyện tốt lành gì.
“Ta là muốn nói. . .” Vẫn không ra! Lý Dật Phong có điểm khinh thường chính mình nha!
“Nói cái gì?” Nàng dù bận vẫn ung dung hỏi.
“Nàng không có gì để nói với ta sao?”
Từ trù phòng truyền đến tiếng thở dài, Ôn Nhược Thủy làm như không nghe thấy gì liếc mắt, mỉm cười như cũ, “Không có.”
Xem nàng đi tới trước thạch bàn ngồi xuống, hướng trù phòng nói: “Hạnh nhi, ta đói bụng”, Lý Dật Phong cũng theo qua, ngồi vào chỗ đối diện nàng.
Ôn Nhược Thủy cũng không để ý đến hắn, mặc hắn một mình thiên nhân giao chiến.
Thực sự là xem không đặng mà! Hạnh nhi bưng cơm nước từ trù phòng đi ra, một bên bày biện trên bàn, vừa nói: “Tiểu thư, cô gia là muốn hỏi người vì sao hàng năm ngày này đều làm như vậy.”
Ôn Nhược Thủy nở nụ cười.
Lý Dật Phong… xấu hổ cười!
“Tiểu thư, vì sao?” Hạnh nhi lá gan bự hơn truy vấn.
“Để tưởng nhớ một cố nhân.” Nàng nhẹ nhàng nói ra đáp án.
Nàng đã nói a… hắn những tưởng nàng sẽ không nói, nhưng nàng lại nói! (A này lằng nhằng kinh =.=)
“Là cố nhân như thế nào?” Lý Dật Phong được nước lấn tới.
“Ân nhân cứu mạng.” Ôn Nhược Thủy cầm đũa lên, nhìn thoáng qua Hạnh nhi, lại nói: “Rượu ta bảo ngươi mua đâu?”
“Mua rồi tiểu thư, bây giờ mang ra saoo?” Khó có được lúc tiểu thư nhiệt tình hăng hái vậy nha!
Ôn Nhược Thủy lắc đầu, “Không phải ta uống.”
“Cô gia muốn uống?” Hạnh nhi kinh ngạc, “Cô gia hiện tại có thể uống rượu sao?”
“Ta không thể a.” Lý Dật Phong khẳng định ngay lặp tự.
“Là để cố nhân uống.” Ôn Nhược Thủy vẫn như cũ nhàn nhạt đáp.
Lý Dật Phong suy nghĩ một chút, cầm lấy chiếc đũa. Không nên hỏi thì hơn.
“Một hồi theo ta cùng đi được không?” Không ngờ, Ôn Nhược Thủy ăn một ngụm sau, nhìn hắn nói một câu như vậy.
“Ách? Hảo a.” Lý Dật Phong tâm tình trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên.
“Nô tì thì sao? Tiểu thư?” Hạnh nhi chỉ vào mũi mình.
“Ngươi ở lại trông nhà.”
Lý Dật Phong không khỏi bật cười.
Hạnh nhi vẻ mặt bất mãn!
Bất quá, sau khi ăn xong thấy tiểu thư cùng cô gia hai người mang theo hai vò rượu chỉ là đi tới bờ sông cách đó không xa, nàng liền hết ấm ức.
Nhìn nước sông chầm chậm trôi, Lý Dật Phong có chút nghi hoặc, “Vì sao lại tới nơi này?”
Ôn Nhược Thủy sâu kín thở dài, nhìn vò rượu trong tay nói: “Hắn sau khi chết bị vó ngựa giẫm đạp giày xéo hoàn toàn biến dạng, ngay cả như vậy, ta cũng không thể đem thi thể hắn mang về mà chôn cất cho tử tế, cho nên hàng năm cũng chỉ có thể hướng về phương xa kia tế hắn một chén rượu nhạt mà thôi.” (ta thương a này nhất a :( )
Nàng cúi đầu, hắn nhìn không thấy gương mặt của nàng nhưng tinh tường nhận ra chuỗi lệ nàng rơi rơi, tâm hắn bỗng chốc co rút lại, không nói nên bất luận lời an ủi nào.
“Nếu như không phải hắn thay ta cản một mũi tên đó, mất mạng chính là ta.” Nàng thanh âm nghẹn ngào, lấy tay áo lau lệ, ngờ đâu càng lau càng nhiều.
“Hắn thích uống rượu?” Lý Dật Phong thử hỏi.
Ôn Nhược Thủy cười yếu ớt, khóe mắt còn vương lệ, “Là nha, Trần đại ca rất thích uống rượu, không rượu sẽ không vui.” Hắn yêu nhất đó là “Thiêu đao tử” nơi biên tái, cay nồng mà rất bình dân.
“Chúng ta cùng nhau kính hắn một chén.” Cảm tạ hắn bảo hộ nàng, bằng không liền không có hạnh phúc của hắn hôm nay.
Nàng nước mắt tuôn rơi, mở vò rượu, nhìn viễn phương: “Hắn chỉ thích uống nguyên vò rượu, nói như vậy mới thống khoái.” Nói rồi, nàng đem rượu quẳng xuống giữa sông, ôn nhu thì thầm: “Trần đại ca, Nhược Thủy ở chỗ này bái tế ngươi.”
Lý Dật Phong bắt chước nàng đem rượu ném vào lòng sông, trong lòng yên lặng nói: đa tạ!
Nhìn vò rượu chìm nổi rồi biến mất giữa làn nước, Ôn Nhược Thủy nhắm mắt lại, lệ nhưng không cách nào ngừng được, đau thương nàng ẩn giấu đã lâu, chôn thật sâu, rất sâu…..
Hắn vươn tay ôm lấy nàng, nàng tựa vào lòng hắn lên tiếng khóc lớn, nức nở mãi không ngừng.
Hắn nhẹ nhàng mà vỗ về lưng nàng, mặc cho nàng đem bi thương trong lòng phát tiết đi ra. Hắn không trách lòng nàng thủy chung vẫn cất giấu hình bóng một người, không có người này liền không có nàng, không có nàng liền không có hắn hạnh phúc như bây giờ.
Dần dần, tiếng khóc của nàng nhỏ lại, dựa vào ngực hắn không có động tĩnh, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, bất giác mỉm cười, thì ra nàng khóc đã rồi ngủ thiếp đi mất.
Hạnh nhi đứng trong nhà mơ hồ nghe được tiếng khóc của chủ tử, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, thẳng đến khi thấy cô gia ôm tiểu thư đôi mắt sưng đỏ vào cửa, mới dám tin mình không có nghe sai.
“Tiểu thư, nàng làm sao vậy?” Hạnh nhi đem thanh âm đè xuống thật thấp, sợ làm chủ tử giật mình tỉnh giấc.
“Không có việc gì.” Lý Dật Phong cũng cúi đầu trả lời, sau đó đem người ôm vào phòng ngủ.