Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34
T
ôi vẫn giữ một số ảnh của cha, chụp trong khoảng thời giantrước khi cha rời Mỹ để đi tìm thầy Rossi, dù suốt thời thơ ấu, khi lần đầutiên thấy chúng, tôi hoàn toàn không biết chúng cho thấy những gì sau này. Vàinăm sau, tôi đã đóng khung và lồng kính một trong các tấm hình đó và bây giờ nóđược treo phía trên bàn làm việc của tôi, một tấm hình đen trắng của thời kỳảnh đen trắng đang trên bờ vực thoái trào vì ảnh màu. Tấm hình chụp cha từ khitôi còn chưa ra đời. Cha nhìn thẳng vào máy chụp ảnh, cằm hơi ngước lên tựa nhưsắp đáp lại điều gì đó mà người chụp đang nói. Có lẽ tôi không bao giờ biếtngười chụp bức ảnh đó là ai; tôi cũng quên hỏi xem cha còn nhớ hay không. Khôngthể là Helen, nhưng có lẽ là một người bạn khác, một người bạn nghiên cứu sinhnào đó. Năm 1952 - chỉ có thời điểm chụp được chính tay cha ghi lại ở mặt sautấm hình - cha đã là nghiên cứu sinh được một năm và bắt đầu nghiên cứu về cácthương gia Hà Lan.
Trong hình, có vẻ như cha đang đứng kế bên một tòa nhà, căncứ vào công trình xây dựng bằng đá theo phong cách Gothic ở hậu cảnh nên có thểnói đây là một phần kiến trúc của trường đại học. Cha gác một chân lên chiếcghế băng dài, mặt tươi cười, cánh tay đặt trên lưng ghế, bàn tay buông điệuđàng gần đầu gối. Cha mặc áo sơ mi trắng hoặc có thể là một màu sáng nào đó vàthắt cà vạt có sọc chéo, quần màu sậm may theo kiểu xếp li, đi đôi giày da bóngláng. Vóc dáng cha vẫn giống y như trong ký ức của tôi về cha sau này - caotrung bình, vai rộng trung bình, ăn mặc chỉnh tề, vẫn có vẻ dễ gần và không quánổi bật, một đặc điểm cha chưa bao giờ đánh mất suốt thời trung niên của mình.Trong tấm hình, mắt cha màu xám và sâu thẳm chứ không xanh thẫm như ngoài đời.Cùng với cặp mắt trũng sâu và hàng lông mày rậm rịt, xương gò má cao, chiếc mũito, hai cánh môi dày nở thành một nụ cười, vẻ mặt cha khá giống với loài linhtrưởng - nét mặt của một loài thú thông minh. Nếu là một tấm hình màu, mái tócrủ xuống trán của cha hẳn phải có màu đồng dưới ánh mặt trời; tôi biết chắc nhưvậy vì có lần cha đã miêu tả cho tôi về màu tóc đó. Khi tôi sinh ra, ngay từlúc bắt đầu biết nhận thức, tóc cha đã bạc trắng.
"Đêm hôm đó ở Istanbul, cha mới cảm nhận trọn vẹn thế nào làmột đêm mất ngủ. Một phần vì nỗi kinh hoàng khi nhớ lại giây phút đầu tiên nhìnthấy gương mặt một người đã chết chợt sống lại và cố hiểu điều mình đã chứngkiến - chỉ riêng khoảnh khắc đó cũng khiến cha không thể nào chợp mắt. Phầnkhác là vì cha cảm thấy vô cùng lo lắng cho những giấy tờ tài liệu đang cất giữtrong cặp vì trước khi biến mất tên thủ thư đã chết ấy cũng đã thấy cha. Hắnbiết Helen và cha có bản sao tấm bản đồ kia. Việc hắn xuất hiện ở Istanbul làdo hắn theo dõi chúng ta, hay là vì bằng cách nào đó hắn đã tự suy đoán đượcbản chính của tấm bản đồ có ở đây? Hoặc, nếu hắn không tự giải đoán được thìliệu hắn có được một nguồn kiến thức nào khác mà cha chưa biết giúp đỡ haykhông? Hắn đã xem những tài liệu trong bộ sưu tập của Quốc vương Mehmed ít nhấtmột lần. Liệu có phải hắn đã nhìn thấy và sao lại mấy tấm bản đồ gốc ấy không?Cha không thể trả lời được những câu hỏi hóc búa trên, và chắc chắn không dámngủ - dù là chỉ chợp mắt - khi nghĩ đến sự thèm khát của gã thủ thư đầu sai kiađối với bản sao tấm bản đồ của chúng ta, cái cách mà hắn nhảy bổ vào bóp cổHelen trong kho sách thư viện lúc còn ở Mỹ. Ở đó, hắn đã cắn Helen, và có lẽ từhành động này đã quen mùi cô. Thực tế này lại làm cha càng cảm thấy thêm rốitrí.
Nếu tất cả những điều này không đủ làm cho cha phải mở mắtthao láo suốt đêm, trong lúc thời gian cứ trôi qua, càng lúc càng tĩnh lặng,thì vẫn còn thêm một điều nữa - có một gương mặt đang ngủ say không cách xa chaquá - nhưng cũng không quá gần. Cha đã cố ép Helen ngủ trên giường, còn cha thìngồi trong chiếc ghế bành ọp ẹp. Nếu có đôi lần nào mí mắt cha sụp xuống, thìmột cái liếc nhìn về gương mặt mạnh mẽ kiên nghị ấy lại làm dậy lên trong chamột cơn lo lắng, làm cha bừng tỉnh như bị dội một gáo nước lạnh. Helen đã muốnở lại trong phòng cô - xét cho cùng, bà quản lý nhà trọ sẽ nghĩ gì, nếu pháthiện được việc thu xếp này? - nhưng cha đã thúc ép cho đến khi cô đồng ý, dù cóchút cáu kỉnh, nằm ngủ dưới đôi mắt canh chừng của cha. Cha đã xem quá nhiềuphim ảnh, đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, đến độ luôn lo sợ rằng một phụ nữ ở mộtmình vài giờ ban đêm có thể trở thành nạn nhân kế tiếp của lũ ma quỷ. Helen ngủvùi vì quá mệt, cha có thể nhìn thấy những vết thâm quầng dưới mắt cô, và mơ hồcảm thấy cô cũng sợ hãi. So với tiếng khóc nức nở vì khiếp sợ của một người đànbà khác, cơn sợ hãi xuất phát từ cô sẽ làm cha kinh hoàng và tạo ra chút cafeintỉnh táo trong mạch máu. Cũng có thể là vì có điều gì đó u sầu và mềm yếu ẩnchứa dưới cái vẻ bình thường vẫn ngang ngạnh, cứng nhắc của cô, dưới cá tínhkiên quyết, mạnh mẽ của cô, đã làm cha không tài nào nhắm mắt được. Cô nằmnghiêng, một bàn tay lót dưới gối, những lọn tóc như càng đen nhánh hơn trênnền vải trắng.
"Cha không thể nào viết hoặc đọc gì được. Chắc chắn chakhông mong muốn phải mở cái cặp xách mà cha đã nhét dưới giường Helen đang ngủ.Nhưng thời gian vẫn cứ trôi qua mà chẳng có tiếng sột soạt bên ngoài hành lang,không có tiếng thở nào ở lỗ khóa, chẳng có chút sương mù nào len lén luồn quadưới cánh cửa, không có tiếng vỗ cánh bên khung cửa sổ kia. Cuối cùng, một tiasáng yếu ớt đã ngập ngừng chiếu vào căn phòng mờ mờ tối, và Helen thở hắt ratựa như cảm nhận được ngày mới đã đến. Rồi một chùm ánh sáng chiếu qua khungcửa chớp, cô cựa quậy trở mình. Cha lấy áo khoác, nhẹ nhàng hết sức kéo cái cặpxách ở dưới giường ra để không gây ra tiếng động nào, và tế nhị lánh đi, chờ côở lối ra vào dưới lầu.
"Chưa đến sáu giờ nhưng từ đâu đó mùi cà phê đậm đã tỏa rathơm ngát cả căn nhà, cha ngạc nhiên khi thấy tiến sĩ Turgut đang ngồi ở mộttrong các ghế dựa bọc vải thêu, một cặp hồ sơ màu đen đặt trên lòng. Ông có vẻvô cùng tươi tắn và tỉnh táo, khi cha bước vào ông gần như bật dậy để bắt taycha. ‘Chào buổi sáng, anh bạn. Tạ ơn Chúa đã cho tôi gặp anh ngay.’
" ‘Tôi cũng vậy, cám ơn ông đã đến đây,’ cha đáp rồi ngồixuống chiếc ghế cạnh ông. ‘Nhưng điều gì khiến ông đến đây sớm vậy?’
" ‘À, tôi không chờ được khi có thêm tin tức cho anh.’
" ‘Tôi cũng có tin tức cho ông đây,’ cha nghiêm nghị nói.‘Nhưng ông nói trước đi, tiến sĩ Bora.’
" ‘Gọi tôi là Turgut thôi,’ ông chỉnh lại, vẻ lơ đãng. ‘Anhxem đây này.’ Ông bắt đầu tháo dây cột chiếc cặp hồ sơ. ‘Như đã hứa với anh,đêm qua tôi đã xem lại cẩn thận số giấy tờ tài liệu của mình. Tôi đã cho saocác tài liệu của trung tâm lưu trữ, như anh thấy, và tôi cũng sưu tập nhiều bảnbáo cáo các sự kiện xảy ra ở Istanbul suốt thời sinh tiền của Vlad và thời giantiếp theo ngay sau cái chết của hắn.’
"Ông thở dài. ‘Một số trong các tài liệu này đề cập đếnnhững sự cố bí ẩn xảy ra trong thành phố, những cái chết, lời đồn về ma cà rồnghút máu. Tôi cũng thu thập bất kỳ thông tin nào có thể từ các cuốn sách liênquan đến Giáo đoàn Rồng ở Wallachia. Nhưng đêm qua, tôi chẳng tìm được điều gìmới từ những nguồn đó. Sau đó, tôi đã gọi cho một người bạn tên Selim Aksoy.Anh ta không làm việc tại trường đại học - chỉ là chủ một cửa hàng - nhưng kiếnthức rất rộng. Anh ta rành về sách vở hơn bất kỳ người nào khác ở Istanbul,nhất là sách nói về lịch sử và huyền thoại của thành phố chúng tôi. Cũng làngười rất tốt bụng, anh ta đã dành gần như suốt cả buổi tối để dẫn tôi xem quathư viện riêng của anh ta. Tôi đã nhờ anh ta tìm kiếm dấu vết của một người quêquán ở Wallachia nhưng được an táng ở Istanbul vào cuối thế kỷ mười lăm, hoặctìm mọi manh mối có thể có về một ngôi mộ ở đây, nhưng có liên quan đến xứWallachia, Transylvania, hoặc Giáo đoàn Rồng. Tôi cũng đưa ra cho anh ta - cũngchẳng phải lần đầu tiên đâu - bản sao các tấm bản đồ, cuốn sách có hình conrồng của tôi, và giải thích cho anh ta biết giả thuyết do anh đưa ra, theo đónhững hình ảnh đó mô phỏng một vị trí, địa điểm hầm mộ của Vlad Dracula, KẻXiên Người.’
" ‘Chúng tôi đã cùng nhau lật qua nhiều, rất nhiều trangsách về lịch sử Istanbul, xem xét những bản in cổ, những cuốn sổ ghi chép vô sốđiều mà anh ta đã khám phá ra được tại các thư viện và viện bảo tàng. SelimAksoy rất cần mẫn. Anh ta không có vợ, không có gia đình riêng, không có đam mênào khác. Lịch sử thành phố Istanbul hầu như ngốn hết thời gian và sức lực củaanh ta. Chúng tôi đã làm việc rất khuya, thư viện riêng của anh ta đồ sộ đếnmức anh ta chưa bao giờ đọc thấu đáo hết sách trong đó, cũng như không chắcchúng tôi có thể khám phá ra được gì ở đó không. Sau cùng, chúng tôi phát hiệnmột vật kỳ lạ - một lá thư - được in lại trong một cuốn sách về các thư từ traođổi qua lại giữa các vị thượng thư trong triều đình Quốc vương Hồi giáo với cáctiền đồn của Đế quốc vào thế kỷ mười lăm và mười sáu. Selim cho biết anh ta muacuốn sách đó từ một người bán sách ở Ankara. Cuốn sách được in vào thế kỷ mườichín, do một trong các nhà sử học của chúng tôi ở Istanbul sưu tập và biênsoạn, ông ta là người quan tâm đến tất cả những sổ sách ghi chép của thời kỳđó. Selim nói anh ta chưa bao giờ thấy một bản thứ hai cuốn sách đó.’
"Nhận ra tính chu đáo kỹ lưỡng của tiến sĩ Turgut, cha kiênnhẫn chờ đợi, cảm nhận tầm quan trọng của tất cả thông tin cần thiết này. Từmột học giả chuyên về văn chương kinh điển, ông ta phút chốc đã trở thành mộtsử gia có hạng.
" ‘Selim chưa từng thấy bản in nào khác của cuốn sách, nhưnganh ta tin những tài liệu in lại trong đó không phải là - người ta gọi là gìnhỉ? - những thứ giả mạo, bởi anh ta đã nhìn thấy bản gốc của một trong sốnhững lá thư đó, trong một bộ sưu tập tương tự mà chúng tôi đã xem ngày hômqua. Anh ta cũng rất say mê trung tâm lưu trữ kia, anh biết đấy, tôi thường gặpanh ta ở đó.’ Ông mỉm cười. ‘Vâng, khi mắt chúng tôi hầu như muốn sụp xuống vìmệt mỏi, và bình minh cũng sắp đến, chính trong cuốn sách đó, chúng tôi đã tìmthấy một lá thư có lẽ là có ý nghĩa đối với cuộc tìm kiếm của anh. Người sưutập đã in cuốn sách kia tin rằng lá thư có nguồn gốc từ cuối thế kỷ mười lăm.Đây này, tôi đã dịch nó sang tiếng Anh cho anh.’
"Turgut rút trong cặp hồ sơ ra một trang giấy vở ghi chép.‘Đáng tiếc là lá thư trước đó, mà lá thư này đề cập đến, lại không có trongcuốn sách. Có trời chứng giám, có khi nó còn chẳng hề tồn tại ở bất kỳ nơi nào,nếu không thì anh bạn Selim của tôi đã tìm được ra nó lâu rồi.’
"Ông hắng giọng trước khi đọc to. ‘ "Kính gửi Ngài RumeliKadiasker vô cùng kính mến…" ’ Ông dừng lại. ‘Anh biết đấy, đó là vị tổng trấnđại phán quan của vùng Balkan.’ Tất nhiên là cha không biết, nhưng ông gật đầuvà tiếp tục. ‘ "Thưa Ngài, tôi đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn như Ngài yêucầu. Một số tu sĩ đã hợp tác tích cực nhờ số tiền chúng ta đã thỏa thuận, vàđích thân tôi đã khảo sát ngôi mộ. Điều họ đã báo cáo cho tôi trước đây là cóthật. Họ không giải thích gì thêm, chỉ nhắc đi nhắc lại rằng họ rất sợ hãi. Tôiđề nghị tiến hành một cuộc điều tra khác về vấn đề này ở Istanbul. Tôi đã cắtcử hai vệ binh ở lại Snagov để canh chừng động tĩnh. Điều khó hiểu là không cóbáo cáo gì về dịch bệnh ở đó cả. Nhân danh đức Allah, tôi mãi thuộc về Ngài." ’
" ‘Còn tên người viết thư?’ cha hỏi ngay. Tim cha đập dồndập; cha đã tỉnh hẳn dù sau một đêm không ngủ.’
" ‘Không có chữ ký. Selim nghĩ rằng có lẽ chữ ký đã bị ráchkhỏi bản chính một cách ngẫu nhiên hoặc bị cố ý xé đi để bảo vệ cuộc sống riêngtư của người viết lá thư đó.’
" ‘Hoặc có thể vì lý do bảo mật, ngay từ đầu lá thư đã khôngcó chữ ký,’ cha đưa ra giả thiết. ‘Không còn lá thư nào khác trong cuốn sách đềcập đến vấn đề này sao?’
" ‘Không. Chẳng có thư trước mà cũng chẳng thư sau gì cả. Láthư đó là một mảnh rời rạc, nhưng Rumeli Kadiasker là một nhân vật rất quyềnthế, vì vậy chuyện này phải là một vấn đề hệ trọng có thực. Chúng tôi đã lùngsục rất kỹ và lâu trong những cuốn sách và tài liệu khác của Selim nhưng vẫnkhông tìm được gì có liên quan đến lá thư. Anh ta bảo, theo những gì anh ta cóthể nhớ, là chưa bao giờ thấy chữ Snagov trong bất kỳ tư liệu tường thuật vềlịch sử Istanbul nào. Vài năm trước, anh ta đã đọc những lá thư này một lần - chính vì tôi đề cập với anh ta giả thuyết về địa điểm mà phe đảng Dracula chôncất hắn mà khi xem xét qua mớ giấy tờ tài liệu anh ta mới lại lưu ý đến địadanh đó. Nên có thể là thực ra anh ta đã nhìn thấy nó ở đâu đó nhưng không thểnhớ lại được.’
" ‘Lạy Chúa,’ cha kêu lên, không phải vì nghĩ đến cái khảnăng hiếm hoi rằng Aksoy đã nhìn thấy cái từ Snagov kia ở một nơi nào khác màvì mối liên hệ kỳ lạ giữa thành phố Istanbul đang vây quanh chúng ta với xứ sởRumani xa xôi kia.
" ‘Vâng.’ Turgut bật cười vui vẻ tựa như ông và cha chỉ đangbàn bạc về thực đơn bữa điểm tâm. ‘Mấy viên quan điều tra được người Balkan cửđi thám thính ấy đã lo lắng về một chuyện gì đó ở đây, ở Istanbul này, lo lắngđến độ phải phái người, hai vệ binh, đến hầm mộ của Dracula ở Snagov.’
" ‘Nhưng, quái quỷ thật, họ đã phát hiện cái gì chứ?’ Chađấm lên thành ghế. ‘Mấy tay thầy tu ở đó đã báo cáo chuyện gì? Và tại sao bọnhọ lại sợ hãi?’
" ‘Đó cũng chính là điều làm tôi bối rối,’ Turgut nói như anủi cha. ‘Nếu Vlad Dracula nằm chết yên ổn ở đấy, tại sao ở cách xa hàng trămcây số, ở Istanbul, người ta lại lo lắng về hắn ta? Và nếu hầm mộ của Vlad thựcsự ở Snagov và vẫn luôn luôn ở đó, tại sao những tấm bản đồ chỉ dẫn lại khôngkhớp?’
"Cha chỉ biết khâm phục sự chính xác của các câu hỏi của ôngta. ‘Còn một điều nữa,’ cha nói. ‘Anh có nghĩ thực sự có khả năng Dracula đượcchôn cất ở đây, ở Istanbul này? Phải chăng việc đó giải thích sự lo lắng củaQuốc vương Mehmed về Dracula ngay cả sau khi hắn chết, và về tình trạng ngườivà vật bị hút máu từ thời kỳ đó trở đi?’
"Turgut đan hai tay vào nhau, tựa cằm lên ngón tay cái. Đúnglà một câu hỏi quan trọng. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ để giải đáp nó, và có lẽanh bạn Selim của tôi sẽ là người giúp chúng ta trong vụ này.’
"Chúng ta - những người bạn mới quen gặp nhau vì một chuyệncổ xưa - im lặng ngồi nhìn nhau một lúc trong căn phòng khách sáng nhờ nhờ củakhu nhà trọ, mùi cà phê bốc lên ngào ngạt. Rồi Turgut lên tiếng. ‘Rõ ràng,chúng ta phải nghiên cứu nhiều hơn, sâu hơn nữa. Selim nói sẽ dẫn chúng ta đếntrung tâm lưu trữ tư liệu ngay khi anh sẵn sàng. Ở đó, anh ta biết nhiều nguồntư liệu từ thế kỷ mười lăm về Istanbul mà bản thân tôi cũng chưa xem xét gìnhiều vì chúng khá xa so với các mối quan tâm của tôi về Dracula. Chúng ta sẽcùng xem xét chúng. Nếu tôi gọi điện, chắc chắn ông Erozan sẽ vui vẻ chuẩn bịsẵn tất cả những tài liệu đó cho chúng ta trước giờ làm việc. Ông ta sống gầntrung tâm lưu trữ và có thể mở cửa cho chúng ta trước giờ Selim phải đi làm.Nhưng cô Rossi đâu rồi? Cô đã thức dậy chưa vậy?’
"Cuộc nói chuyện này đã khơi dậy trong cha một loạt những ýnghĩ lẫn lộn, cha không biết phải chú tâm vào vấn đề nào trước. Việc giáo sưTurgut đề cập đến người bạn thủ thư làm cha bất chợt nhớ đến tay thủ thư kẻ thùcủa mình, cha hầu như quên bẵng gã vì quá phấn khích trước lá thư Turgut choxem. Bây giờ, cha phải đối mặt với nhiệm vụ đặc biệt là cảnh cáo tính nhẹ dạ cảtin của Turgut bằng cách thuật lại việc mình đã nhìn thấy một người đã chếtxuất hiện trở lại, mặc dù chắc rằng niềm tin của ông về ma cà rồng có thậttrong quá khứ có thể mở rộng thành niềm tin về ma cà rồng có thật trong thờiđại hôm nay. Nhưng câu hỏi của ông ta về Helen làm cha nhớ là đã sơ suất, mộtcách không thể tha thứ được, vì đã để cô lại một mình trong một thời gian dài.Cha muốn để cô được riêng tư khi thức giấc, và rất mong cô theo cha xuống dướinhà càng sớm càng tốt. Nhưng vì sao đến bây giờ cô vẫn chưa xuất hiện? Turgutvẫn tiếp tục nói. ‘Vì vậy Selim - anh ta không bao giờ ngủ - đang đi uống càphê sáng, vì không muốn làm anh ngạc nhiên ngay - a, anh ta đây rồi!’
"Chuông cửa nhà trọ reo lên và một người đàn ông mảnh khảnhbước vào, khép cánh cửa lại sau lưng. Cha tưởng mình sẽ gặp một nhân vật lớntuổi bệ vệ trong bộ cánh trịnh trọng của một doanh nhân, nhưng Selim Aksoy gầyvà trẻ trung, mặc quần tây màu sậm đã sờn và áo sơ mi trắng rộng thùng thình.Anh ta bước nhanh về phía chúng ta, vẻ mặt vừa hăm hở vừa căng thẳng, mỉm cườingượng ngập. Không phải đến lúc bắt chặt bàn tay xương xẩu kia cha mới nhận rađôi mắt xanh và chiếc mũi dài khoằm của anh ta. Cha đã nhìn thấy gương mặt anhta, mới gần đây thôi. Phải mất một thoáng để định thần, cha mới nhớ lại đượcbàn tay thanh mảnh đã trao cho cha một cuốn sách của Shakespeare. Anh ta là ngườibán sách trong khu chợ nọ.
" ‘Chúng tôi đã gặp nhau rồi!’ cha reo lên, cùng lúc anh tacũng thốt lên mấy tiếng tương tự, pha trộn vừa tiếng Thổ vừa tiếng Anh. Turgutsững người hết nhìn rồi lại nhìn cha, rõ ràng là không hiểu gì cả, bật cười khicha giải thích nhưng vẫn lắc đầu tựa như vẫn còn ngạc nhiên. ‘Thật là ngẫunhiên,’ ông ta chỉ nói vậy.
" ‘Các bạn sẵn sàng lên đường chưa?’ Aksoy gạt phăng cử chỉmời ngồi xuống của Turgut.
" ‘Chưa đâu,’ cha trả lời. ‘Nếu các anh không phiền, tôi sẽđi xem cô Rossi đang ở đâu, để xem liệu khi nào thì cô ấy có thể đi với chúngta.’
"Giáo sư Turgut khẽ gật đầu, có vẻ hơi quá vô tư.
"Cha suýt va đầu Helen ở cầu thang - theo đúng nghĩa đen,trong lúc đang nhảy ba bậc thang một. Cô phải chụp lấy tay vịn để khỏi bị ngã.‘Ui cha!’ cô thốt lên, giọng cáu kỉnh. ‘Trời ơi, anh làm cái gì vậy?’ Cô xoaxoa khuỷu tay, cha thì cố không cảm thấy bộ áo váy màu đen và bờ vai rắn chắccủa cô đang cọ vào cánh tay mình.
" ‘Đi tìm cô,’ cha đáp. ‘Xin lỗi - cô có bị đau không? Tôihơi lo vì đã để cô ở lại trên đó một mình quá lâu.’
" ‘Tôi ổn mà,’ cô nói, giọng đã hòa nhã hơn. ‘Tôi vừa nghĩra vài ý. Bao lâu nữa giáo sư Bora mới đến?’
" ‘Ông ấy đã ở đây rồi,’ cha nói, ‘và có một người bạn theocùng.’
"Helen cũng nhận ra anh chàng bán sách trẻ tuổi, cả hai ngậpngừng trò chuyện với nhau trong khi Turgut điện thoại cho ông Erozan, nói nhưhét vào ống nghe. ‘Trời đang mưa dông,’ ông quay sang ba người chúng ta, giảithích. ‘Tín hiệu điện thoại ở khu vực thị trấn này thường bị nhiễu khi trời mưa.Ông bạn tôi có thể gặp chúng ta ngay tại trung tâm lưu trữ. Thực ra, nghe giọngông ta có vẻ không khỏe, có lẽ là một cơn cảm lạnh, nhưng ông ta nói sẽ đếnngay. Cô dùng cà phê chứ, thưa cô? Tôi sẽ mua cho cô vài cái bánh mì vừng trênđường đi.’ Cha chẳng thích chút nào khi ông ta hôn tay Helen. Rồi tất cả chúngta vội vã lên đường.
Trong khi đi, cha muốn kéo Turgut ra sau để kể riêng cho ôngta nghe sự xuất hiện của gã thủ thư gớm ghiếc kia; cha nghĩ không nên giảithích chuyện này trước mặt một người xa lạ, đặc biệt đối với người mà Turguttừng mô tả là chẳng mấy mặn mà với chuyện săn ma cà rồng. Nhưng chúng ta cònchưa đi hết một con phố, Turgut và Helen đã chuyện trò thân mật, cha cảm thấykhổ sở bội phần khi nhìn thấy cô tặng cho ông ta nụ cười vốn rất hiếm hoi và vìbiết mình đang giữ cái thông tin đáng lẽ phải cho ông ta biết ngay. Anh chàngAksoy đi bên cạnh cha, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cha, nhưng phần lớn thời giananh ta có vẻ như chìm trong suy tư đến độ cha cảm thấy không nên cắt ngang dòngsuy nghĩ của anh bằng những nhận xét vu vơ về vẻ đẹp của đường phố vào buổisáng.
"Chúng ta nhận ra cửa ngoài của thư viện không khóa và imlặng bước vào - Turgut nói kèm theo một nụ cười, rằng ông ta biết bạn mình sẽđúng hẹn, rồi lịch sự nhường Helen đi trước. Hành lang dẫn vào vắng tanh, vớingăn quầy khảm chạm xinh đẹp và cuốn sổ đăng ký mượn sách để mở, sẵn sàng chonhững vị khách trong ngày. Turgut đẩy cánh cửa bên trong cho Helen, cô bước hẳnvào gian sảnh yên tĩnh và tối lờ mờ của thư viện trước khi cha kịp nghe cô thởhắt ra và thấy cô đột ngột khựng lại làm ông bạn Turgut gần như ủi vào ngườicô. Trước khi có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tóc gáy cha đã dựng đứnglên, ngoài ra còn một cái gì đó khác khiến cha phải nhào đến, một cách thô bạo,vượt qua ông giáo sư đến bên cạnh Helen.
"Viên thủ thư đứng bất động giữa phòng, chờ đợi, quay mặt vềphía chúng ta, vẻ nôn nóng. Tuy nhiên, đó không phải là dáng hình thân thuộcnhư chúng ta mong đợi, cũng không mang sẵn ra cái hộp mà chúng ta hy vọng được xemlại, cũng chẳng có chồng bản thảo bụi bặm về lịch sử của thành phố Istanbulnào. Mặt gã tái nhợt, tựa như đã bị hút sạch sinh khí - chính xác là như bị hútsạch sinh khí. Đó không phải là người bạn thủ thư của giáo sư Turgut, mà là gãthủ thư mà cha biết, đôi mắt láo liên và sáng quắc, cặp môi đỏ rực dị thường,ánh mắt đói khát nhìn xoáy về hướng chúng ta. Ngay lúc đó, ánh mắt hắn dừng lạitrên cha, cha cảm thấy bàn tay đã từng bị hắn bẻ quặt trong kho sách thư việntrường đại học của cha ở Mỹ run lên. Hắn đang khao khát một cái gì đó. Nhưngdẫu có đủ bình tĩnh để phỏng đoán nỗi khát khao đó là gì - dù đó là sự thèmkhát có được tri thức ở đây hay là điều gì khác - thì cha cũng không có thờigian để suy nghĩ. Trước khi cha kịp đứng chặn giữa Helen và sinh vật ghê tởmkia, cô đã rút trong túi áo khoác ra một khẩu súng và bắn thẳng vào hắn."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova