Chương 34
uối cùng, An Dĩ Nhu cũng không khách sáo với anh trai, đi đến mấy quần chuyên bán hàng hiệu, trực tiếp mua thêm vài bộ quần áo. Thấy Tô Giản luôn đi theo cô khen ngợi, không khỏi có chút áy náy, nói với Tô Giản: "Chị dâu, chị có thích không?"
Tô Giản chủ yếu đến là để đi dạo với em chồng, không có hứng thú với những bộ quần áo này, nghe vậy khoát tay: "Chị không muốn mua!"
An Dĩ Nhu trực tiếp ôm lấy cánh tay Tô Giản, cười nói: "Vất vả lắm mới kéo được anh ba đi dạo cùng, chị dâu cũng đừng tiết kiệm thay anh ấy!" Vừa nói cô vừa hỏi Tô Giản: "Chị dâu, chị có thích hàng hiệu không?"
Tô Giản không nghiên cứu nhiều quần áo dành cho nam, đối với quần áo dành cho nữ thì càng không cần phải nói, chỉ mập mờ nói: "Đều được, chị không chọn."
"Chị dâu, chị thật dễ nuôi!" An Dĩ Nhu cười híp mắt: “Anh em cưới được chỉ là hạnh phúc của anh ấy!"
"Ừ!" Tô Giản theo bản năng nhận, lại nhìn về phía An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch vẫn luôn nắm tay anh không buông, nghe vậy nhìn anh một cái, An Dĩ Nhu ở bên cạnh cũng không bỏ lỡ ánh mắt bất đắc dĩ của anh trai mình, trong đó hàm chứa một chút cưng chiều mơ hồ.
An Dĩ Nhu nhếch mép: "Em thấy có một bộ đồ rất hợp với chị dâu, bằng không chúng ta cùng đi xem một chút!"
Tô Giản suy nghĩ một chút, cũng không từ chối. Trước đó vài ngày, anh nhận được điện thoại của trường học em gái Tô từng làm việc, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của anh, hỏi chừng nào thì anh có thể đi làm. Hiện tại dù anh sống lại, sớm muộn gì cũng phải đi làm việc, công việc trước kia của em gái Tô ở trường là giáo viên ngữ văn, hiện tại anh chiếm dụng thân thể này, tất nhiên anh phải gánh vác tất cả trách nhiệm của em gái Tô, công việc cũng vậy. Huống hồ, công việc trước kia của anh có một khoảng cách khá xa so với công việc của em gái Tô, nếu như anh chọn một công việc mà em gái Tô hoàn toàn không thể đảm nhiệm được, sẽ khiến người bên cạnh dễ dàng hoài nghi. Cho nên anh tạm thời chưa có ý định đổi công việc, mà quyết định đến trường học trước kia của em gái Tô xem thử một chút. Nói sao thì năm đó anh cũng đậu vào đại học đứng thứ ba cả nước, huống hồ cấp hai, thành tích ngữ văn của anh cũng không tệ, Tô Giản cảm thấy, nếu mình cố gắng một chút, chắc, có thể, có lẽ, sẽ không làm hại con em thế hệ sau.
Hiện tại chân anh đã có thể hoạt động, anh cũng sắp đến lúc phải đi làm sau kì nghỉ phép rồi. Nói thế nào cũng là giáo viên nhân dân, anh phải chú ý hình tượng, cho nên Tô Giản cảm thấy mình mua vài bộ quần áo mới cũng tốt.
An Dĩ Nhu thân thiết hỏi Tô Giản: "Chị dâu, chị thích mua kiểu gì?"
Tô Giản trả lời: "Đơn giản một chút là được rồi." Không phải anh không thích mặc đồ phức tạp, mà là anh không biết mặc.
Thấy An Dĩ Trạch vẫn luôn không lên tiếng, An Dĩ Nhu cũng không quan tâm, chỉ hỏi anh: "Anh ba, anh thích kiểu dáng nào?"
Tô Giản bất mãn: "Chị mua quần áo thì tại sao phải hỏi anh ấy?"
An Dĩ Nhu cười híp mắt: "Vì anh ba là người trả tiền!"
Tô Giản suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vì vậy lập tức không lên tiếng, nghe câu trả lời của An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch nói: "Giản Giản thích là được rồi."
Tô Giản ngẩn ra, không nghĩ tới An Dĩ Trạch lại có thể sử dụng giọng nói tự nhiên để trả lời một câu giống truyện ngôn tình như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác khác thường, nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh ra: Diễn ân ái! An Dĩ Trạch đang diễn ân ái! Có thể nói ra câu nói yêu thương tự nhiên như vậy, khả năng diễn xuất của An Dĩ Trạch quả thực rất tốt!
Tô Giản hiếm khi sinh lòng bội phục, tất nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, suy nghĩ một chút vể kiểu người vợ ngọt ngào, lập tức ngẩng mặt lên nhìn An Dĩ Trạch, bày ra khuôn mặt vui vẻ: "Ông xã, anh thật tốt! Gần đây, em thích mô hình của ‘Silver soul’!”
An Dĩ Trạch: "...Được."
Mô hình Gintama! Tô Giản lập tức vui vẻ, thấy An Dĩ Trạch cũng thuận mắt hơn không ít!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Giản lại cảm thấy khuôn mặt An Dĩ Trạch vô cùng đáng ghét!
An Dĩ Nhu đưa Tô Giản đến một cửa hàng chuyên hàng hiệu, ngay từ đầu Tô Giản đã nhìn một chuỗi số không trên bảng giá còn yên lặng kinh ngạc một chút, nhưng liếc sang cường hào đang ngồi bên cạnh mình và em gái An đang chọn quần áo ình một cái, lập tức bình tĩnh.
Cô giáo trường cấp hai thì nên mặc quần áo thế nào? Tô Giản yên lặng tưởng tượng một chút, kết quả trong đầu hiện lên chính là bộ dạng cô giáo chủ nhiệm hung hãn ăn mặc đoan chính của mình thời trung học.
Bao năm tốt nghiệp, nghĩ tới người này, Tô Giản vẫn không tự chủ được run lên, khá chần chờ hỏi An Dĩ Nhu: "Không lâu nữa chị sẽ quay lại làm việc, có phải chị nên mua một ít bộ độ nghiêm túc hay không?"
An Dĩ Nhu: "Chị dâu, chị là cô giáo cấp hai đúng không? Em nhớ là cô giáo cấp hai trước kia của em ăn mặc rất xinh đẹp, chị còn trẻ như vậy, lại còn đẹp nữa, sao lại mặc kín đáo chứ? Sẽ có vẻ già dặn!"
Tô Giản suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, lúc đi học anh cũng rất thích những cô giáo ăn mặc đẹp.
Vào phòng thử đồ thay, Tô Giản đi ra, hỏi An Dĩ Nhu: "Tiểu Nhu, em thấy thế nào?"
An Dĩ như còn chưa phát biểu ý kiến, An Dĩ Trạch đã lên tiếng trước: "Cái này không được."
Tô Giản tức giận nói: "Tại sao lại không được?" Rõ ràng An Dĩ Trạch nghi ngờ mắt thẩm mĩ của anh!
An Dĩ Trạch không chút biểu cảm đánh giá cô từ đầu tới chân, lại nói ra ba chữ: "Không trong sáng."
Mẹ nó, anh mới không trong sáng, cả nhà anh... cũng chỉ có một mình anh không trong sáng!
Tô Giản giận dữ nhìn An Dĩ Trạch: "Có chỗ nào không trong sáng?"
An Dĩ Trạch lại đánh giá từ trên xuống dưới một lần, giọng nói từ tốn: "Chỗ nào cũng không trong sáng."
Tô Giản: "..."
Thấy không khí giữa anh trai và chị dâu có chút quái dị, An Dĩ Nhu không thể làm gì khác hơn là ra mặt, cô cười nói với An Dĩ Trạch: "Nếu không anh ba chọn cho chị dâu một bộ đi!"
An Dĩ Trạch cũng không từ chối, đi tới trước giá, ánh mắt từ từ quét qua, lại từ từ liếc sang Tô Giản.
Tô Giản nể mặt An Dĩ Nhu nên cũng không lên tiếng, thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, liền khiêu khích liếc anh một cái... Ai không trong sáng, ngược lại tôi muốn xem anh sẽ chọn bộ nào cho tôi.
Anh cảm thấy, An Dĩ Trạch sẽ chọn cho anh một bộ mang phong cách cao quý, nếu không thì là một bộ kiểu hấp dẫn, đàn ông mà, sở thích cũng không khác mấy, bên ngoài thì lịch thiệp, bên trong thì say mê hoặc nữ thần là tình yêu của mọi người.
Kết quả lại ngoài dự đoán của anh, An Dĩ Trạch chọn một bộ âu phục màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, nhưng sau khi Tô Giản thay xong, cả người lại có vẻ dịu dàng ngọt ngào nhưng không mất vẻ đoan trang.
Tô Giản nhìn mình trong gương, bĩu môi, thầm nghĩ: Chủ yếu là do bộ dạng em gái Tô xinh xắn, mát mẻ trong lành!
Ánh mắt An Dĩ Nhu sáng lên, không tiếc lời khen ngợi: "Chị dâu thật xinh đẹp! Em có thể thử một bộ thế này không?"
Tô Giản gật đầu, An Dĩ Nhu vui vẻ chọn một bộ màu đen chạy vào phòng thay đồ.
Tô Giản lén nhìn giá của bộ đồ một chút, thấy có mấy số không phía trên, trong lòng lập tức thoải mái: Cái này đều lấy từ cường hào ra! Xoay đầu lại, mới phát hiện An Dĩ Trạch vẫn đang nhìn mình, Tô Giản nhìn lại, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: "Thích không?"
Tô Giản hất đầu: "Không thích thì sao?"
Sắc mặt An Dĩ Trạch không thay đổi: "Không sao, anh thích là được rồi."
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch lại tiếp tục chọn thêm vài kiểu khác, sau đó trực tiếp nói số đo của Tô Giản với nhân viên, nhân viên lập tức kính cẩn lấy ra, sau đó đưa cho Tô Giản.
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch vuốt vuốt mái tóc của anh: "Đi thử một chút."
Nội tâm Tô Giản dữ dội: An Dĩ Trạch, lúc nhỏ anh thích nhất là thay quần áo cho búp bê sao!
Quá nhiều quần áo, Tô Giản thề không giúp An Dĩ Trạch ôn lại tuổi thơ, vì vậy kiên định từ chồi. Còn tưởng rằng An Dĩ Trạch sẽ tức giận, ai ngờ tổng giám đốc An lại thong thả nói với nhân viên cửa hàng một câu: "Lấy cho tôi tất cả những thứ này."
Tô Giản: "..."
Cũng may An Dĩ Nhu thay đồ đi ra, kéo Tô Giản lại đánh giá, Tô Giản mới phục hồi tinh thần lại từ cường hào ngang ngược An Dĩ Trạch.
"Chị dâu! Thế nào?"
"Rất đẹp!"
"Em cũng cảm thấy không tệ, hiệu quả của bộ đồ này trên người chị thật tốt. Chị dâu, em cũng muốn mua một bộ, chị sẽ không để tâm chứ?"
"Không đâu, sao chị phải để ý?"
"Vì có vài người không thích người khác mặc quần áo giống mình, em sợ chị không thích."
"Không có không có! Chị hoàn toàn không có ý kiến!"
"Vậy thì tốt quá! Vậy em muốn bộ này màu đen!"
Hai người vui vẻ thảo luận, nhân viên cửa hàng cũng ở một bên phụ họa: "Hai vị thật tinh mắt, hai vị mặc bộ đồ này thật có khí chất!"
"Là anh tôi tinh mắt mới đúng!" An Dĩ Nhu cầm tay Tô Giản lên, nhìn sang An Dĩ Trạch: "Anh ba, anh nhìn một chút, em và chị dâu có giống chị em không?"
Trong lòng Tô Giản không khỏi có chút chua xót, đời này anh chưa từng cùng em gái này trải qua tình yêu nam nữ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội mặc cũng một bộ đồ, lại biến thành chị em...
An Dĩ Trạch quan sát hai người trước mặt một phen, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tô Giản. Dù Tô Giản lớn hơn An Dĩ Nhu hai tuổi, nhưng hiện tại, cô gái trước mắt mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt khéo léo vén tóc ra sau tai, đôi môi hơi chu lên, một đôi mắt to tròn trong sáng, dường như còn trẻ hơn An Dĩ Nhu.
An Dĩ Trạch bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề trước nay chưa từng chú ý tới: Cô nhóc nhà mình giống như một học sinh cấp hai, đứng trên bục giảng giảng bài, thật sự có thể khiến các em học sinh nghe theo sao...
An Dĩ Nhu hiếm khi thấy anh ba mình ngẩn ra,có vẻ mới mẻ, nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay của Tô Giản, mắt cười cong cong: "Chị dâu, chị nhìn xem, anh ba nhìn chị đến ngây người rồi."
Tô Giản bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm như vậy, hơi có chút không tự nhiên, vì vậy gọi một tiếng: "Dĩ Trạch?"
An Dĩ Trạch phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện hai cô gái nắm tay đứng trước mắt mình, một người đang cười tít mắt, một người thì đang nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Thấy anh phục hồi tinh thần lại, Tô Giản ho nhẹ một tiếng, hợp tình hợp lý nói: "Nhớ trả tiền đó!" Ngừng lại một chút, anh bổ sung: "Cả bộ đồ trên người Tiểu Nhu nữa!"
An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng, bình tĩnh hỏi: "Còn muốn mua gì không?"
Tô Giản bị giọng nói thản nhiên đầy vẻ cường hào này của anh đánh ột cái, trong đầu nóng lên, bật thốt: "Tàu sân bay!"
An Dĩ Trạch: "..."
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch