Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34
“C
ó phải cậu đói khát quá rồi không?” Nguyên Ngọ cầm chai nước lạnh lăn qua lăn lại bên má, chậm rãi nói: “Tình hình chúng ta bây giờ, hôn một cái sờ một chút đều không sao, cậu không ngại tôi không ngại, hẹn nhau bắn súng cũng được.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Nhưng…” Nguyên Ngọ cười cười, “Nếu về sau chúng ta nảy sinh tình cảm, cậu thấy bắt đầu từ bạn giường cũng được sao?”
Lâm Thành Bộ im lặng một hồi: “Tôi nói thật nhé.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Tôi không quan tâm đâu, là anh là được.” Lâm Thành Bộ nói, “Chỉ cần không phải là ‘nếu’, bắt đầu thế nào tôi cũng không để ý, nói thật, có thể bắt đầu là được, tôi không quan trọng việc bắt đầu thế nào.”
Nguyên Ngọ cười, cười đến nửa ngày mới thở một hơi thật dài: “Đây là kìm nén không nhẹ rồi.”
“Tùy anh nói.” Lâm Thành Bộ phì một tiếng.
“Đến đây.” Nguyên Ngọ tựa lưng vào ghế, ngoắc ngón tay.
“Làm gì?” Lâm Thành Bộ hơi nhích lên một chút, ngẫm lại lập tức chui ra, “Muốn đánh tôi à?”
“Sau cậu cứ có mấy cái hồi ức kinh khủng với tôi thế?” Nguyên Ngọ nói.
“Bị đánh, bị còng trên xe đều có rồi, anh cứ nói đi.” Lâm Thành Bộ lại tiến tới, “Tính tình anh bắt đầu đâu có tốt…”
Nguyên Ngọ túm lấy cổ áo cậu kéo về phía trước mặt, hôn lên môi cậu một cái.
Lâm Thành Bộ Khiếp sợ, tròng mắt mở trợn, nhìn đến lác cả mắt.
Môi Nguyên Ngọ không nói đến việc có hương vị thơm ngọt thế nào, cũng không mềm, còn hơi khô một chút, nhưng Lâm Thành Bộ vẫn cảm thấy mất hồn, không biết vì hạnh phúc đến bất ngờ hay vì vừa ý.
Nhưng nụ hôn của Nguyên Ngọ cũng đơn giản, chỉ chạm môi, đầu lưỡi quét qua một chút, không đợi cho Lâm Thành Bộ được cảm nhận rõ ràng, hắn đã rời ra, dựa lại vào ghế.
“Xong rồi?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm, “Có vậy thôi à?”
“Ôi.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Cậu còn muốn thế nào, đang trên đường lớn đấy.”
Lâm Thành Bộ cảm giác nếu không bắt lấy cơ hội này, không chừng mười phút nữa Nguyên Ngọ sẽ thay đổi chủ ý, cậu không quan tâm xung quanh thế nào, đạp một phát lao vào xe như viên đạn.
Nguyên Ngọ lên xe đều đẩy lùi ghế ra một chút, Lâm Thành Bộ nhào đến vừa vặn ép sát lên người hắn.
“Này.” Không biết có phải đè vào đâu không, Nguyên Ngọ thấp giọng thở dài.
Lâm Thành Bộ cảm giác nếu có người nhìn thấy, bộ dáng cậu lúc này y hệt lão yêu tinh đói bụng tám trăm năm mới tìm được đồ ăn.
Thân mật một chặp với Nguyên Ngọ, lông mày mắt mũi đều hôn qua, lúc hôn đến miệng thì hô hấp của cậu đã không theo kịp rồi.
Nhưng tay lại theo kịp, luồn vào quần áo Nguyên Ngọ sờ soạng hai cái.
Sau khi lăn lộn bất chấp giữa răng môi Nguyên Ngọ xong cậu hôn xuống cổ, xương quai xanh, còn định đẩy áo Nguyên Ngọ lên.
Lúc chuẩn bị gặm lên ngực Nguyên Ngọ mấy cái, Nguyên Ngọ nhẹ vỗ vào gáy cậu: “Này, tiểu Hoa.”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ chôn trước ngực Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Vé vào cửa thu mỗi người 100 được không?” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ sửng sốt hai giây, sau đó ngẩng đầu lên.
Cậu không cần quay đầu nhìn ra cửa xe đã cảm giác có bóng người bên ngoài, mà không chỉ một.
“Tôi đệt!” Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, đè giọng xuống nói một câu.
Lúc cậu ngồi dậy Nguyên Ngọ bắt đầu cười, cho đến khi cậu đập đầu liên tục lùi ra khỏi xe cũng chưa dừng lại.
Bên cạnh xe có hai bác gái và một đôi tình nhân trẻ, mặt mũi bác gái vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc, đôi tình nhân thì ý vị thâm sâu.
Tình huống này khiến Lâm Thành Bộ cực kỳ xấu hổ.
Đặc biệt, khi cậu lùi ra, mấy người cũng không có ý rời đi, mà cùng nhau nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt.
“Dám trêu nữa thì tôi cắn chết anh.” Lâm Thành Bộ vì muốn giải vậy, chỉ vào trong xe nói với Nguyên Ngọ một câu rồi vung tay đóng cửa xe lại.
Nhưng cậu đánh giá hơi cao trí thông minh của mình rồi, lý do bịa ra để thoát khỏi tình cảnh này còn có vẻ gây lúng túng hơn, cô gái kia không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lâm Thành Bộ không để ý, tiếp tục giả vờ, cậu quay người vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
“Tôi đệt, bọn họ ở ngoài bao lâu rồi?” Cậu khởi động xe, như chạy thoát thân mà phóng đi, từ kính chiếu hậu vẫn thấy mấy người đứng im tại chỗ, cậu vẫn chưa hoàn hồn sau một pha xấu hổ như vậy.
“Lúc hai ta nói chuyện bọn họ ở bên cạnh rồi.” Nguyên Ngọ gối lên cánh tay, khóe miệng còn vương ý cười.
“Rảnh rỗi thế,” Lâm Thành Bộ vỗ tay lái, “Không đi làm, đi chợ còn đứng đấy làm gì không biết!”
“Chờ xe buýt,” Nguyên Ngọ lại cười, “Bên cạnh là trạm xe buýt, cậu không thấy à?”
“…Không thấy,” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Đệt, tôi không nhìn thấy thật… từ từ đã anh đoán à?”
Vì Nguyên Ngọ rất vui, không để ý việc chỉ đường, Lâm Thành Bộ vẫn còn xấu hổ chạy đông rẽ tây một đoạn, lúc bình tĩnh lại không biết đã đến chỗ nào rồi.
“Đây là chỗ nào?” Lâm Thành Bộ cho xe đi chậm lại, nhìn ra ngoài, một con đường nhỏ không có ai, đường rời thành phố cũng không giống thế này.
“Lò hỏa táng.” Nguyên Ngọ ở bên nói.
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
“Đi lên phía trước là lò hỏa táng,” Nguyên Ngọ chỉ phía trước, bên cạnh là khu mộ, “Nguyên Thân… ở bên kia.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, nhanh chóng quay đầu xe.
“Không sao.” Nguyên Ngọ vỗ vai cậu.
“Tôi không biết, cũng không chú ý cột mốc đường.” Lâm Thành Bộ có chút run rẩy, dù nói thế nào, sự việc của Nguyên Thân với Nguyên Ngọ mà nói, là một ký ức không vui.
“Hơn nữa,” Nguyên Ngọ dựa vào ghế, “Tôi chưa từng đến một lần, không đến thăm Nguyên Thân cũng không đến thăm ba tôi.”
“Ba… anh?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, “Ba anh…”
“Ừm.” Ngón tay Nguyên Ngọ lại gõ lên cửa sổ xe, “Ba tôi chết bệnh, nhưng bệnh gì thì tôi không biết, không ai nói cho tôi, tôi cũng không đến bệnh viện thăm ông.”
Lâm Thành Bộ muốn hỏi tại sao, nhưng không dám mở miệng.
Không hỏi cũng đoán được, có vẻ người trong nhà không cho Nguyên Ngọ đi, người ta một khi đã mê tín thì cứ như trúng tà, không thể nói đạo lý được.
“Vậy…” Cậu nghĩ nghĩ, “Mẹ anh đâu?”
“Không biết, sau khi ba tôi mất tôi cũng không gặp bà,” Nguyên Ngọ cười cười, “Đoán chừng không chịu nổi ông bà nội?”
“…À.” Lâm Thành Bộ không biết nên nói gì.
“Nhưng không có cảm giác gì,” Nguyên Ngọ nhìn bên ngoài cửa sổ xe, “Ngay từ đầu tôi đã nghĩ, bà vì sao không đưa tôi đi, nhưng sau đó không có cảm giác nữa, cũng không nhớ bà.”
“Hận bà ấy sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không,” Nguyên Ngọ vặn chai nước, uống một ngụm, “Không hề hận, tôi không hận ai cả, cái gì mà thích chán ghét hận, hoàn toàn không có, chỉ là đôi khi không hiểu, vì sao.”
“Về sau không phải nghĩ tại sao,” Lâm Thành Bộ nói, “Không cần thiết, vì những người kia không đáng mà phải suy nghĩ, không cần.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn một cái, “Đúng rồi, đồ tôi bỏ trên thuyền đang ở chỗ cậu?”
“Đều ở chỗ tôi.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh muốn đi lấy à?”
“Hôm nay không đi, có thời gian thì nói sau,” Nguyên Ngọ giật giật quần áo, “Tôi không muốn làm hôm nay.”
“Cái…” Lâm Thành Bộ ngẩn người mãi mới phản ứng được, lập tức đầu như sắp bốc khói đến nơi, cậu cất giọng hắng tiếng, “Tiên sư, tôi không có nghĩ như thế đâu! Anh nghĩ tôi đói khát đến mức đấy cơ à! Anh lên nhà tôi lấy ít đồ còn sợ bị tôi làm gì nữa!”
“Ai biết được.” Nguyên Ngọ ung dung nói.
“Anh thế này là làm tổn thương tự tôn tôi đấy, chú ạ!” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
“Nhìn đường đi.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn phía trước: “Tổn thương tự tôn tôi lắm đấy chú!”
“…Nghe rồi mà.” Nguyên Ngọ nói.
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Tôi trong lòng anh chắc chả còn tí hình tượng nào rồi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Ầy!” Lâm Thành Bộ lại thở dài.
Buổi chiều Nguyên Ngọ muốn đến gặp bác sĩ Lương, sau khi lái xe quay về, Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ: “Hay đi ăn một bữa, rồi đi dạo, tôi đưa anh đi?”
“Tùy cậu.” Nguyên Ngọ gối lên tay vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
“Muốn ăn gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Để tôi nghĩ.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ lại xe vòng vòng, đi gần mười phút, Nguyên Ngọ vẫn chưa nói muốn đi ăn gì, cậu dừng xe ven đường: “Nghĩ xong chưa?”
“Ừm?” Nguyên Ngọ mở to mắt nhìn cậu, “Nghĩ gì?”
“Đệt! Tôi hỏi anh muốn ăn gì, anh nói để anh nghĩ?” Lâm Thành Bộ thực sự cạn lời.
“…Tôi quên.” Nguyên Ngọ day day ấn đường, chỉnh lại ghế, “Để tôi nghĩ.”
“Đừng nghĩ,” Lâm Thành Bộ chỉ bên cạnh, “Curry bò tự phục vụ, ăn món này đi.”
“Được.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
Curry bò tự phục vụ nằm trên tầng năm, Nguyên Ngọ ở trong thang máy nhìn chằm chằm bảng hướng dẫn, lúc thang máy lên đến lầu năm, hắn chỉ chỉ: “Ăn cái này đi, tầng ba.”
“Kem?” Lâm Thành Bộ nhìn chỗ ngón tay Nguyên Ngọ chỉ, “Bữa trưa ăn kem á?”
“Tôi nhìn đồ còn có hứng ăn.” Nguyên Ngọ nhìn lại một chút, “Tôi muốn ăn đồ ngọt…”
“Vậy cũng được.” Lâm Thành Bộ ấn thang máy xuống tầng ba, “Đi xem xem.”
“Tính tình cậu cũng không tệ,” Nguyên Ngọ dựa vào thang máy, “Ai mà bảo tôi giữa trưa đi ăn món này, nhất định tôi sẽ bực.”
“Chính anh muốn ăn còn định cáu với ai.” Lâm Thành Bộ bất đắc dĩ nói.
Cửa hàng kem rất thú vị, trang trí xinh đẹp, vừa vào có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, nhìn sang thấy toàn kem là kem.
Ngoại trừ phục vụ kem các vị, còn có cả salad hoa quả với kem, Nguyên Ngọ muốn ăn điểm tâm cũng có nhiều loại, như mì bọc kem, bánh quy ăn kèm.
Nhìn sang khách hàng của tiệm, toàn là mấy cô gái đi cùng bạn.
“Anh nhìn đi.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Không có đàn ông đến đây ăn.”
“Ừm, không phải hợp với cậu sao.” Nguyên Ngọ nhìn kem trong tủ, “Tiểu cô nương.”
“Anh thôi đi,” Lâm Thành Bộ nghiêng qua một chút, “Hiện giờ nhất định anh phải ăn đấy, bà cô ạ.”
Nguyên Ngọ quay ra quầy hàng cười rất lâu, sau đó chọn một phần salad và ít điểm tâm: “Nếm thử trước xem thế nào.”
Bọn họ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhân viên phục vụ mang đồ lên, Lâm Thành Bộ phát hiện có mấy phần bánh nhỏ không phải kẹp kem.
“Cái này nhân kem whipping mà.” Lâm Thành Bộ nói, “Không phải anh muốn ăn kem sao? Để tôi đi đổi.”
“Là gọi cho cậu.” Nguyên Ngọ cầm một cái bánh quy trên cốc kem ăn một miếng, “Không phải cậu thích kem sao, tự dưng lại hỏi sao trên bánh có kem whipping.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn không nói gì, một lát sau cầm mấy miếng bánh nhét hết vào miệng.
“Ê.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ không nói được nên đành cười với hắn một cái.
Mấy cái bánh dù là kem hay whipping thì đều ngon, đến cuối Nguyên Ngọ còn gọi một cái bánh pizza kem.
Sau khi ăn xong, Lâm Thành Bộ ngán đến mức không muốn nhìn lại đồ trên bàn: “Một tháng nữa tôi cũng không muốn ăn đồ ngọt, thật, kể cả kẹo cao su cũng không ăn.”
Nguyên Ngọ gọi nhân viên tới tính tiền, Lâm Thành Bộ muốn trả thì bị hắn cản lại: “Để tôi đi, hai năm nay cậu chi cho tôi cũng nhiều rồi.”
“Không tốn gì mà.” Lâm Thành Bộ nói.
“Điện nước ga đó.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Nhà kia anh có ở đâu mà tốn tiền điện nước ga,” Lâm Thành Bộ nói, “Chỉ có mỗi cái hệ thống tưới hoa, với tủ lạnh, thì tốn bao nhiêu chứ.”
Nguyên Ngọ cười cười không nói chuyện.
“Anh còn tiền không?” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng hỏi: “Lâu lắm rồi cũng không đi làm.”
“Còn.” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Qua một thời gian nữa tôi về lại Số 18.”
“Thế Vũ ca phải vui lắm.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh ta nhớ anh sắp phát điên rồi, bartender mỗi tháng đổi một người, anh ta đều không ưng.”
“Hắn bị ám ảnh cưỡng chế.” Nguyên Ngọ cười cười, “Quen phong cách của tôi rồi, đổi người khác thấy không đúng ngay.”
“Cũng không phải,” Lâm Thành Bộ lắc đầu, nhìn hắn, “Anh biết không, anh chỉ cần đứng ở chỗ đó, cảm giác đã không giống rồi.”
“Cái gì không giống?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Cái gì cũng không giống, cực kỳ có phong thái, cực kỳ đẹp trai,” Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Ầy, tôi không nói rõ được, dù sao tôi nhìn anh pha rượu thế nào cũng không chán, dù động tác giống nhau… tôi còn ghi lại một đống video….”
“Còn quay video?” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Sao tôi không biết.”
“Tất nhiên là anh không biết,” Lâm Thành Bộ buồn bực thấp giọng nói, “Nhiều người vây quanh như vậy, cả nam cả nữ, anh nhất định không tìm được tôi ở đâu đâu.”
“Cậu nói xe,” Nguyên Ngọ úp sấp trên bàn, “Cậu thích nhìn tôi thế nào nhất?”
“Cái gì anh thế nào?” Lâm Thành Bộ nghe xong hơi căng thẳng, “Là anh, còn ai là anh nữa! Chính là anh ấy, đừng có…”
“Này này,” Nguyên Ngọ vỗ vỗ tay cậu, “Tôi biết, chỉ có một người là tôi, tôi là Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ là tôi.”
“Vậy anh có ý gì?” Lâm Thành Bộ thở phào.
“Ý tôi là,” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Cậu thích xem tôi pha rượu, còn thích gì? Người cậu thích, là tôi sao? Cậu có biết tôi là người thế nào? Tính tình ra sao? Không thích nói chuyện? Còn gì nữa?”
“Anh còn có bệnh tâm thần.” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Cậu có phải chỉ thích vẻ bề ngoài của tôi không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Tôi không biết,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Thực sự không biết, việc này không thể nào nói được, anh có bộ dáng thế nào tôi đều thích, chỉ đơn giản vậy thôi, chưa hề xác thực ở đâu, bộ dạng gì.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu rất lâu.
“Làm sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không sao,” Nguyên Ngọ nói, đứng dậy chậm rãi rời khỏi phòng ăn, “Chính là… không hiểu rõ.”
“Không hiểu rõ cái gì?” Lâm Thành Bộ đuổi theo, “Không hiểu vì sao tôi thích anh?”
“Ừm,” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Cậu xem, tôi thích ăn cái này cái kia, vì nó ngon, thích ăn omurice, vì thích hương vị của trứng và các nguyên liệu khác, thích đậu hũ cậu làm vì…”
“Tôi biết, ý của anh là, thích một người hay một thứ gì đó, nhất định phải có vài điểm đáng nêu ra đúng không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không khác mấy.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Anh và đồ ăn đâu giống nhau,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh là người, là người đấy.”
“Anh không thế so sánh việc thích một người với thích đồ vậy được,” Lâm Thành Bộ không biết biểu đạt thế nào, cảm giác lúc này nên gọi Giang Thừa Vũ đến giảng cho Nguyên Ngọ mới đúng, “Người, không phải là đồ vật,… là….”
Nguyên Ngọ lúc này không cười, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
“Tôi không nói nữa, chuyện này cũng không biết nói thế nào.” Lâm Thành Bộ tựa vào lan can, “Từ đầu tôi bị anh hấp dẫn là vì thấy anh đẹp trai, sau đó phát hiện ra khi anh pha rượu rất có mị lực, sau nữa… cảm giác chính là như vậy, không cần lý do, chỉ là nhìn thấy anh thì cảm thấy dễ chịu, muốn ở chung một chỗ, anh đối xử lãnh đạm cũng được, tính tình thối nát cũng không sao, tôi không thấy phiền, chính là… ây không nói nữa, tôi vừa bảo không nói mà.”
“Tôi hiểu ý của cậu.” Nguyên Ngọ thổi dúm tóc trên trán.
“Tôi không cảm thấy anh đã hiểu, có lẽ anh chưa từng trải qua cảm giác như thế trong đời,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn một chút, “Nhưng không sao, khi nào anh cảm thấy thích tôi, thì sẽ hiểu, không cần xoắn xuýt chuyện này.”
“Ai?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, hơi híp mắt lại.
“Ai cái gì.” Lâm Thành Bộ không nhìn hắn, “Người trẻ tuổi tự tin như vậy đó.”
Đề tài này không được Nguyên Ngọ nói tiếp nữa, hắn bày ra bộ dạng như có điều gì đáng suy ngẫm.
Lâm Thành Bộ phát hiện ra ở phương diện này Nguyên Ngọ có thể có tật xấu, ngay cả việc thích một người cũng đòi tìm lý do. Nhưng giờ cậu không thèm để ý, Nguyên Ngọ đối với cậu tới giờ không có cảm giác gì, dường như cũng không quan trọng, nhưng thái độ của Nguyên Ngọ đã thay đổi, cậu lại cảm nhận rất rõ.
Thay đổi này có chút rõ ràng, có chút nhỏ bé, nhưng cậu đều cảm nhận được.
Chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hê hê.
Lúc Lâm Thành Bộ đưa Nguyên Ngọ đến dưới phòng khám của bác sỹ Lương, còn chưa tới giờ hẹn.
“Còn nửa tiếng nữa,” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh muốn lên lầu đợi không?”
“Đợi ở đây đi,” Nguyên Ngọ đến băng ghế dài bên cạnh, nhấc chân nguồi xuống, “Cô y tá trên đó nói nhiều lắm.”
“Được rồi,” Lâm Thành Bộ ngồi trước mặt hắn, nhìn Nguyên Ngọ ngồi như cưỡi ngựa cũng không thấy lạ, người này vui lên thì ngồi tư thế nào cũng được, “Anh muốn ăn gì không?”
“Cậu còn đói à?” Nguyên Ngọ giật mình.
“Không phải…” Lâm Thành Bộ do dự một chút, “Ăn một bụng kem…”
“Cậu tiêu chảy?” Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm.
“Không.” Lâm Thành Bộ trả lời rất ngắn gọn.
Nói xong Lâm Thành Bộ không nói gì nữa, Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm quang cảnh đường phố một hồi cảm thấy buồn ngủ, nghĩ sao ngủ một lúc đây, sau khi dời tầm mắt thì thấy trên trán Lâm Thành Bộ đầy mồ hôi.
“Cậu làm sao thế?” Nguyên Ngọ đưa tay sờ lên trán cậu một cái.
“Không sao,” Lâm Thành Bộ nói, “Nóng.”
“Thật sự tiêu chảy à?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Mặt mũi trắng bệch, trên tầng có nhà vệ sinh, cậu đi đi.”
“….A.” Lâm Thành Bộ ôm bụng đứng dậy, “Vậy tôi… lỡ như tôi lên lầu anh lập twucs…”
“Biết biết.” Nguyên Ngọ phất tay, “Cậu đi đi, đến giờ thì tôi tự lên.”
Lâm Thành Bộ nhíu mày vẫn ôm bụng, nhanh chóng bước qua phố đi vào tòa nhà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Vu Triết
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết
https://isach.info/story.php?story=toi_den_muon_cai_bat_lua__vu_triet