Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thánh Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35: Dũng Khí
T
hân Đồ khóe miệng lộ ra nụ cười xơ xác: “Đám phế vật Lôi Quang Đường dùng linh thạch chỉ lãng phí mà thôi. Đại sư huynh anh minh, nhiệm vụ lần này hoàn thành, trở về chắc có thưởng. Tuy nhiên Tác Minh diễn thì diễn nhưng cũng không cần quá sức như vậy, răng cũng rơi ra rồi.”
Mọi người cười to một trận, Tác Minh bây giờ vẫn còn có chút choáng váng. Hắn mới là chân chính khổ không nói thành lời được, cái cuốc chết tiệt kia đánh trúng mệnh môn của hắn, lực đạo không lớn nhưng đủ làm cho lực lượng của hắn tan rã. Con mẹ nó đây đúng là ngậm miệng ăn quả đắng à, lão tử cũng không thể ồn ào nói mệnh môn của mình ở gáy à?
Tác Minh cũng chỉ đùa cợt cùng mà thôi.
Chuyện này náo lớn tự nhiên náo tới tai của Từ Hoảng, bốn người này kỳ thực cũng tức giận.
“Con bà nó, đám tiểu tử Hoành Sơn Đường này khinh Lôi Quang Đường chúng ta không có người sao? Để ta gặp mặt ta phải giáo huấn bọn chúng một trận!”
Vương Bạc Đương nóng như lửa, cũng phẫn nộ không chịu thua kém đệ tử mình.
“Vương sư đệ đừng nóng giận, nói thế nào ta còn thấy được một chút khí phách. Nếu bị người giẫm lên còn mặt nhiên không lên tiếng, thật sự là không có cách cứu rồi.” Từ Hoảng nói.
“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta lấy gì mà đấu với Hoành Sơn Đường. Đại hội lần trước Hoành Sơn Đường thế nào các ngươi cũng biết. Triệu Quảng cũng không ở đây, căn bản không phải cùng một cấp bậc.”
Vương Bạc Đương là không có biện pháp, Hoành Sơn Đường nhiều thể tu. Theo lý thuyết đây cũng là sở trường của Lôi Quang Đường, nhưng Lôi Quang Đường thật sự không người. Đệ tử có không ít, nhưng khi xuất chiến, Vương Bạc Đương tìm nát óc cũng không thấy người nào thích hợp.
“Nếu thất bại có thể làm cho các đệ tử thức tỉnh cũng đáng có được. Không phá thì không xây được, hơn nữa trận chiến này cũng có thể rèn luyện Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang một chút. Hai đứa nhỏ này rất có triển vọng.”
Từ Hoảng nói.
Triệu Nhã và Vạn Tĩnh cũng chấp nhận, trận đấu chính thức, cho dù bị thương cũng không quá mức. Chuyện này so với tư đấu ngược lại còn tốt hơn. Trước tiên khiến cho hai người nhận thức một chút thực lực của cao thủ, đối với trưởng thành của bọn họ cũng có lợi, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc.
Khi Triệu Quảng rời khỏi, trình độ bình quân của Lôi Quang Đường quá yếu, sẽ làm cho Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang không có tính đối lập. Theo bản năng mà thả lỏng yêu cầu của bản thân, cũng thiếu khuyết việc ấn chứng với đối thủ.
“Thua ngược lại không sợ, có điều tiền cược lại rất cao, Lôi Quang Đường chúng ta sợ rằng bị ép không gượng dậy nổi!” Vương Bạc Đương kêu rên lên, người ngèo thì chí ngắn, ngựa gầy thì lông ngắn. Lôi Quang Đường mấy năm nay liên tục lót đáy, hơn nữa lại sắp phải đem tồn kho mấy năm chắp tay dâng tặng cho người, còn chỗ nào xoay người đây.
Vương Bạc Được kỳ thực cũng là nói ra tiếng lòng.
“Ta nghe Trương Tiểu Giang nói, chuyện này bọn chúng tự giải quyết.” Vạn Tĩnh nói.
Bốn người hiển nhiên đều lộ ra vẻ không tin: “Trước cứ như vậy đi, thật sự không được, thì phải làm sao bây giờ!”
Bốn người cũng rất buồn khổ, Thánh Đường tuy rằng không tàn khốc giống Ma Tu hay Tà Tu. Nhưng mà cũng có thể chế cạnh tranh lẫn nhau, bằng không căn bản không thể sinh tồn trong thế giới Tiểu Thiên này được. Bốn vị trưởng lão hiện giờ cũng cảm thấy rất rối rắm.
Triệu Nhã tuy rằng đằng sau có Triệu gia hậu thuẫn, nhưng nói như thế nào nàng cũng là một phần tử của Lôi Quang Đường. Hơn nữa Triệu gia khiến nàng tự thân bày ra thực lực của mình. Biến thành như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. Triệu Nhã hiện giờ tinh lực đặt hết lên người Hồ Tĩnh, chỉ cần bồi dưỡng được đứa nhỏ này thì cũng coi là một kiện công tích.
Đường chiến rất nhanh truyền khắp Lôi Quang Đường, cũng biến thành một chuyện cười. Lôi Quang Đường chẳng những thực lực yếu ớt, không ngờ lại không có đầu óc như vậy, cạm bẫy như thế mà còn nhảy vào, chỉ có thể dùng từ heo để hình dung.
Tuy nhiên lại có chút hâm mộ Hoành Sơn Đường, 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 hạ phẩm linh thạch, quả thực là chiếm đoạt một cách quang minh mà… Ôi, bản thân mình sao không xuống tay trước một bước chứ.
“Nữa, nữa nữa đi, trái một chút phải một chút, lên trên một chút, tiếp theo xuống…”
Chu Khiêm lúc này tương đối nhàn nhã, không có đám mây đen Triệu Quảng trên đầu. Hắn ngày càng thoải mái hơn, rốt cuộc cũng có thể làm chuyện mình muốn làm. Về phần đường chiến, vân vân… ôi trời sụp xuống còn có người khác đỡ, nhân sinh tinh túy là cái gì?
Một chữ -- hỗn (lăn lộn!)
Năm đó hắn và Phùng Tiến hi vọng tiến vào Lôi Quang Đường, hăng hái, kết quả thì hết nào. Không tới một năm sau Phùng Tiến bị đuổi ra khỏi Thánh Đường, ngẫm lại cảm thán nhân sinh vô thường. Hắn tu hành hoàn toàn là không ngờ tới. Hắn chỉ muốn theo Phùng Tiến mà thôi, kết quả Phùng Tiến mất, còn hắn vẫn “hỗn” nơi này.
Chung quanh Chu Khiêm bay hơn mười đạo hỏa phù, hắn cầm Thiên Tru Bút vẽ lung tung vài cái, điệu thấp, bình yên là đẹp nhất.
Nhàn rỗi không có việc gì làm thì chế tác ít phù lục, kiếm thêm khoản thu nhập, uống chút rượu, tương lai tìm một nữ tu thích hợp, cùng nhau song tu. Đây cũng là một loại nhân sinh, tranh đấu làm gì cơ chứ?
Rầm rầm rầm….
A, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên dọa Chu Khiêm nhảy dựng. Từ cẩu thối biến thành anh hùng, Chu Khiêm thật không thích ứng nổi, đồng thời cũng cảm thán nhân sinh kỳ thực rất nịnh bợ, kỳ thực hắn không muốn làm cái gì cả.
Vung tay lên, tất cả phù lục trong nháy mắt ảm đạm xuống, nhanh chóng trở thành một tập giấy mỏng rơi vào trong túi càn khôn của Chu Khiêm.
“A, không phải là Vương sư đệ sao, ngọn gió nào đưa ngươi tới chỗ của ta vậy, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vào, mời vào.”
Chu Khiêm mở cửa ra nhìn thấy Vương Mãnh, vẫn là một bộ dạng khách khí trước sau như một.
Vương Mãnh cười cười nói: “Chu sư huynh khách khí rồi, không cần đi vào đâu. Ta chỉ muốn tới truyền đạt một tiếng, ngươi đã bị trưởng lão tuyển chọn là một thành viên đường chiến, chúng mừng Chu sư huynh.”
Chu Khiêm yên lặng, cái này có gì mà đáng chúc mừng, hơn nữa hắn cũng không biết đối phương có phải giả truyền thánh chỉ không. Nhưng hắn lại không thể đi tìm trưởng lão chứng thực được, chiêu này quả là độc ác.
“Ha ha, ta biết rồi, sư đệ đang nói giỡn phải không? Cao thủ Lôi Quang Đường nhiều như mây, làm sao tới phiên ta được. Ta sẽ không làm mất mặt Lôi Quang Đường nha, nhượng hiền, nhượng hiền à!” (nhượng hiền: nhường cho người hiền tài khác.)
Vương Mãnh cười ngày càng lớn nói: “Chu sư huynh đừng khiêm nhường, sự tình đã định rồi. Nếu ngươi có kháng nghị xin đi tìm Triệu trưởng lão đi.”
Đối phó với người khác nhau phải có biện pháp khác nhau. Kiểu người như Chu Khiê, ngươi càng khách khí với hắn, hắn càng khách khí, cho nên phải thống khoái một chút.
Chu Khiêm lúc này vẻ mặt như quả mướp đắng, nhìn bóng dáng của Vương Mãnh Chu Khiêm ngơ ngác ngồi trong nhà. Tiểu tử này rốt cuộc từ đâu ra, luôn luôn gây khó dễ cho mình nha.
Người khác không biết, nhưng Chu Khiêm nhìn ra được, Vương Mãnh này thực sự có tài. Tiểu tử Tác Minh kia nổi danh là Bính Mệnh Tam Lang của Hoành Sơn Đường, một thể tu nào có thể dễ dàng bị đánh trúng mệnh môn như vậy, vận khí sao?
Tới cấp bậc này của hắn, đã sớm không còn tồn tại may mắn rồi, chuyện này cũng làm cho Thân Đồ không thể không lấy sách lược lấy lui làm tiến. Bởi vì hắn thật sự không nhìn ra được thực lực của Vương Mãnh. Cao thủ có thể ngụy trang, nhưng Chu Khiêm lại biết, Vương Mãnh thực không phải ngụy trang. Thân Đồ suy nghĩ nhiều rồi, Vương Mãnh này có khả năng có thiên phú kỳ quái, nhưng một khi thực lực bày ra, bị người phát hiện vẫn là không tránh khỏi đi.
Còn mình thì sao?
Phùng Tiến là thể tu Lôi Quang Đường có thiên phú nhất trong đám đệ tử mới những năm gần đây. Đáng tiếc tính tình hơi xung động, không hợp với Triệu Quảng, sau đó bị Triệu Quảng kích thích bỏ đi rồi. Chu Khiêm vẫn nén giận, chính là chờ đợi cơ hội báo thù. Nhưng kết quả hắn thực lực chưa vượt qua Triệu Quảng thì Triệu Quảng đã bỏ đi rồi, làm cho Chu Khiêm thật sự rất buồn khổ.
Giả trang nhiều năm như vậy, con mẹ nó, nhanh quên chính mình là ai rồi.
Đêm đó Chu Khiêm uống rất nhiều rượu, say một trận, trong mộng ánh mắt có chút đẫm lệ: “Huynh đệ à, năm đó phải chăng ngươi chịu nhịn một chút, chúng ta đã có thể kề vai chiến đấu…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thánh Đường
Khô Lâu Tinh Linh
Thánh Đường - Khô Lâu Tinh Linh
https://isach.info/story.php?story=thanh_duong__kho_lau_tinh_linh