Chương 22.2
awell nghiêng người trên mặt bàn để lấy một điếu thuốc lá trong hộp. Hắn nói:
- Tôi hút không làm phiền cô chứ? Cô không sợ đcau tim chứ? Với các bà thiếu phụ, ai mà hiểu được. – Hắn nhìn tôi qua cái bật lửa của hắn rồi nói tiếp – Tôi thấy là cô đã lớn lên một chút kể từ buổi gặp vừa rồi. Tôi tự hỏi cô đã làm gì. Những cuộc đi dạo dưới ánh trăng với Fank Crawley? – Hắn thở ra một làn khói thuốc lá – Xin cô cho biết có điều gì cho cô nến tôi gọi lão già Frith mang đến cho tôi một chai whisky?
Tôi không trả lời. Tôi bấm chuôn. Hắn ngồi lên thành cửa sổ và đung đưa đôi chân với một nụ cười nhỏ trên môi.
Robert vào theo tiếng chuông tôi gọi. Tôi nói:
- Mang rượu vào đây cho ông Fawell.
- À, Robert đấy à! – Fawell nói. – Đã lâu lắm tớ chưa được gặp câu. Vẫn còn làm tan nát trái tim của các cô gái ở Kerith đấy chứ?
Robert đỏ mặt nhìn tôi với vẻ rất khó chịu, Fawell nói tiếp:
- Thôi không sao cả, tớ không bán rẻ cậu đâu. Chạy đi kiếm cho tớ chai whisky về đây.
Robert biến đi. Fawell cười và gạt tàn thuốc xuống đất. Hắn nói tiếp:
- Có một hôm tôi đã rủ anh chàng Robert đi chơi đêm. Thấy thế Rebecca đánh cuộc với tôi một đồng louis là tôi không làm nổi thế. Tôi đã thắng cuộc. Một trong những đêm kỳ lạ nhất đời tôi. Thật là buồn cười. Robert mà hăng thiết thì đáng giá ngàn vàng. Và tôi phải xin thú nhanạ là hắn rất sành sỏi về phụ nữ. Hắn đã chọn được con bé kháu nhất bọn đêm hôm đó.
Robert đã trở lại mang rượu whisky và soda đến. Gã vẫn còn đỏ mặt và bối rối. Fawell mỉm cười nhìn gã rót rượu rồi phá lên cười và ngả người lên thành ghế đi văng. Hắn huýt sáo một điệu và mắt vẫn không rời Robert, hắn nói:
- Có phải vẫn con bé ấy không? Có phải vẫn điệu ấy không? Cậu vẫn mê những con tóc đỏ phải không?
Robert ném cho hắn một nụ cười tội nghiệp với vẻ rất khổ sở, Fawell chỉ cười to hơn. Robert đi ra. Fawell lại nói:
- Tội nghiệp thằng bé. Tôi tin là nó chẳng được mấy tí rảnh rang. Lão già Frith ngu ngốc ấy xiết chặt lắm!
Hắn bắt đầu uống rượu và đưa mắt nhìn xung quanh thỉnh thoảng lại ngừng vào tôi và mỉm cười:
- Nếu Max không về, tôi cho rằng phải làm thế này mới phải. Cô nghĩ thế nào?
Tôi không trả lời. Tôi đứng tựa người vào lò sưởi, hai tay để ra sau lưng. Hắn lại nói:
- Cô không nên để chỗ này trống trên bàn ăn.
Hắn nhìn tôi mỉm cười và cúi đầu xuống. Tôi nói:
- Thưa ông Fawell, tôi không muốn mang tiếng vô lễ, nhưng tôi muốn nói với ông rằng tôi mệt mỏi lắm. Tôi vừa phải trải qua một ngày thật vất vả. Nếu ông không muốn nói với tôi mục đích ông đến tìm Maxim, ông ở lại đây cũng chẳng lợi ích gì. Tốt hơn cả là ông nên nghe theo ý kiến của tôi lúc nãy là sang mai ông đến bàn giấy.
Hắn trượt tay trên thành ghế đi văng đến chỗ tôi, cốc rượu vẫn trên tay, hắn nói:
- Không, không, cô không nên ác thế. Tôi cũng vậy, tôi cũng vừa trải qua một ngày mệt mỏi. Đừng bỏ rơi tôi, tôi hòan toàn vô hại, xin bảo đảm với cô. Có thể là Maxim đã kể với cô hàng đống sự việc về tôi.
Tôi không trả lời.
- Cô cho tôi là con chó sói ma hay sao? Không đúng đâu. Tôi cũng là một người như mọi người, hòan tòan vô hại. Với lại tôi thấy thái độ của cô tuyệt diệu trong tất cả câu chuyện, hòan tòan tuyệt diệu. Tôi xin ngả mũ trước cô, đúng thế!
Những câu nói cuối cùng hắn nói dẻo như kẹo. Tôi tiếc là đã bảo bác Frith cho hắn vào. Hắn lại tiếp tục nói và đung đưa cánh tay:
- Cô đến Manderley này và nhận một ngôi nhà nhớp nhúa để vác trên lưng, cô phải làm quen với hàng trăm người mà cô chưa hề quen biết, cô chịu đựng lão Max tính khí khó chịu và cô lấy làm mười chịu khó đi theo anh chàng. Tôi thấy đó là một cố gắng hế sức mình, và tôi nhắc lại như thế trước bất kỳ ai. Một sự cố gắng phi thường. Lão ấy không vững trên đôi chân đâu. – Hăn đứng lên và bỏ chiêc cốc rỗng lên mặt bàn – Việc làm đó đã giáng tới tôi một đòn nên thân, cô biết không? Một cú ra trò, Rebecca là em họ tôi. Tôi yêu cô ấy lắm.
- Phải, tôi có biết và lấy làm tiếc cho ông.
- Chúng tôi được nuôi dạy cùng nhau, lúc nào cũng bên nhau như hai con lợn con. Yêu cùng những thứ, ghét cùng những người. Cười cùng những trò vui. Tôi cho là trên đời này không ai yêu Rebecca bằng tôi. Và cô ấy cũng yêu tôi. Tất cả đều là một đòn nặng nề.
- Phải, phải, tất nhiên.
- Thế mà Maxim có ý định làm gì về vấn đề đó. Tôi muốn biết lắm. Lão có tưởng rằng bây giờ mình chỉ việc bình tĩnh ngồi chờ cho biên bản kỳ cục ấy kết thúc không? Cô nói đi nào?
Hắn không mỉm cười nữa. Hắn cúi xuống tôi:
- Tôi yêu cầu Công lý cho Rebecca và tôi sẽ thành công. Tự tử! … Chúa Tối Cao! Lão già cảnh sát lẩm cẩm báo cáo với tòa đó là một vụ tự tử. Cô với tôi, chúng ta đều biết đó không phải là một vụ tự tử, phải không? – Hắn tiến lại gần tôi hơn và từ từ nhắc lại – Hả?
Cửa mở ra. Maxim bước vào, Frank đi theo sao. Maxim đứng sững lại để cánh cửa mở rộng, nhìn Fawell:
- Anh giở trò quỷ quái gì ở đay?
Fawell quay lại, hai tay dúi túi quần. Hắn đợi một lát rồi bắt đầu mỉm cười, nói:
- Thế này Max ạ! Tôi đến để khen kết quả của biên bản.
- Anh có cút khỏi ngôi nhà này hay muốn chúng tôi ném cổ anh ra ngòai?
- Hãy bình tĩnh, bình tĩnh! – Fawell nói.
Hắn lại đột một điếu thuốc lá nữa và lại ngồi lên tay ghế đi văng:
- Các anh không sợ bọn gia nhân nghe thấy hết những điều tôi sắp nói đây à?
Maxim không động đậy. Tôi thấy Frank đóng cửa lại rất nhẹ nhàng.
- Bây giờ yêu cầu anh hãy nghe tôi. – Fawell nói – Anh đã giải quyết vấn đề một cách hết sức tuyệt diệu, hơn cả anh mong. Vâng, vâng, trưa nay tôi cũng có mặt ở phòng thẩm vấn, tôi tưởng anh cũng đã trông thấy tôi! Tôi đã được tham dự từ đầu đến cuối. Tôi đã trông thấy vợ anh ngất đi vào một lúc gay go và có vấn đề. Hiếm có một biên bản lại xoay chiều một cách như thế! Và may mắn cho anh nó lại xoay theo chiều ấy. Anh không lên lớp cho bọn luật gia đấy chứ? Không hả? Cũng có thể người ta tìm được.
Maxim bước lên một bước về phía Fawell, tên này giơ tay lên nói tiếp:
- Xin lỗi, một phút nữa thôi! Tôi chưa nói hết. Max này, anh cũng biết rằng tôi có thể làm cho vấn đề trở nên rắc rối đối với anh chứ? Và khi tôi nói rắc rối… có nghía là nguy hiểm.
Tôi ngồi trong ghế bành bên cạnh lò sưởi, tôi ôm chặt lấy tay ghế. Frank tiến lại gần tôi và đứng đằng sau tôi. Nhưng Maxim không động đây. Mắt chàng không ngừng nhìn Fawell, chàng nói:
- Có thật không? Thế nào mà là nguy hiểm?
- Hãy nghe đây, Max. Tôi cứ cho là giữa anh và vợ anh không có điều gì bí mật. Và xét theo bề ngòai, tôi thấy cả Crawley là bộ ba hòan hảo. Tôi có thể nói thả cửa. Hai anh đều biết giữa Rebecca và tôi đã xảy ra điều gì. Chúng tôi là tình nhân của nhau. Tôi không bao giờ phủ nhận điều đó. Cả bây giờ cũng vậy. Cho đến bây giờ, tôi cũng như những thằng ngu ngốc khác đều tin là Rebecca đã chết đuối trong vịnh và người ta đã tìm thấy xác cô ấy ở Edgecombe mấy tuần sau. Đó là một đòn giáng vào đầu tôi, một đòn tệ hại. Nhưng tôi tự nhủ thầm: đó là cái chết đúng với Rebecca, nàng đã ra đi như nàng còn sống và đấu tranh – hắn dừng lại – hắn vẫn ngồi trên mép ghế đi vằng và nhìn chúng tôi lần lượt từng người, hắn nói tiếp – Cách đây mấy hôm, tôi mở một tờ báo buổi chiều và biết tin người nhái rơi vào con tàu của Rebecca và thấy có một xác chết trong ca bin. Tôi không hiểu sao cả. Đứa quỷ nào mà Rebecca đã đem xuống con tàu của nàng? Điều đó không có nghĩa, vô lý quá! Tôi liền đi đến đây, vào ngồi trong một quán gần Kerrith và trông thấy bà Danvers. Thế là bà ta bảo tôi cái xác tìm thấy trong ca bin chính là Rebecca. Lại thế nữa. Tôi đã bắt đầu tin như mọi người, cáci xác thứ nhất được xác minh lầm và Rebecca đã đi xuống cabin để lấy áo măng tô rồi bị nhốt trong đó. Cuối cùng, buổi trưa hôm nay ngồi tham dự trong phòng thẩm vấn như anh đã thấy đấy. Và thế là vấn đề được diễn ra như trrên bánh x echo đến lời khai của Tabbe. Nhưng rồi sau, hả? Anh Max, anh nói thế nào về những cái lỗ thủng trong vỏ tàu và những vòi bảo hiểm bị mở, hả?
- Anh đừng tưởng tượng rằng sau những giờ thảo luận như thế rồi, - Maxim chậm rãi nói, - Tôi lại bắt đầu từ đầu với anh? ANh đã nghe những lời khai và anh đã nghe bản phán quyết: như thế đủ cho ông cảnh sát hình sự và đủ cả cho anh nữa!
- Vậy làm một vụ tự sát? Rebecca tự sát, nàng như thế à? Hãy ngh tôi nói đây, anh không biết là tôi có bức thư này. Tôi đã giữ nó vì là bức thư cuối cùng nàng viết cho tôi. Để tôi đọc nó cho các anh nghe, chắc các anh thú vị lắm.
Hắn rút trong túi ra một tờ giấy. Tôi nhận ra néy chữ sắc, mảnh và ngả/
“ Em đã thử gọi cho anh bằng điện thoại trong buồng nhưng không thấy ai trả lời. Em về thẳng Manderley, Tối nay em sẽ ra căn nhà nhỏ. Nếu anh kịp thời nhận được thư này, anh có đồng ý đến với em không? Ban đêm em sẽ ở lại căn nhà đó và để cửa mở cho anh. Rm có vấn đề muốn nói với anh và càng sớm càng tốt. Rebcca.”
Hắn lại bỏ tờ giấy vào túi rồi nói:
- Lời lẽ trong thư không phải là của người đàn bà đang muốn chết. Về đến nhà lúc bốn giờ sáng, tôi mới nhận được nó. Tôi không ngò rằng Rebecca lại đến Luân Đôn hôm đó, nếu không tôi đã sắp xếp để gặp nàng. Thật không may hôm đó tôi lại không ở nhà. Tôi nghĩ rằng muộn quá rồi để đi trong sáu giờ mới tới được Manderley. Tôi đi nằm với ý nghĩ ngày hôm đó sẽ điện thoại cho nàng. Buổi trưa hôm đó tôi gọi điện và được tin Rebecca chết đuối.
Hắn ngồi đó nhìn Maxim. Chúng tôi không ai nói gì. Hắn lại nói tiếp:
- Giả sử ông cảnh sát hình sự được đọc bức thư này buổi trưa hôm nay, vấn đề trở nên rắc rối đối với anh, anh có thấy không Max?
- Vậy tại sao anh không đến gặp ông ta mà trao bức thư này?
- Hãy bình tĩnh đã, anh bạn. Chớ vội nổi nóng với nhau làm gì. Tôi không muốn làm hại anh. Trời biết là anh không bao giờ là bạn của tôi, nhưng tôi chẳng thù hằn gì anh. Tất cả những ông chồng có vợ xinh đẹp đều hay ghen, và không thể cấm không xảy ra những người như Othello. Đó thuộc về bản chất, tôi không ghét họ, tôi thương họ. Tôi là một thứ xã hội theo kiểu của tôi, anh biết đấy, và tôi không thể nào hiểu được tại sao những kẻ đó lại không san sẻ vợ của họ, lại đen giết? NHư thế thì có sao đâu? Lại còn thú vị nữa. Một người đàn bà đẹp không phải là một cái bi en động cơ, nó không hỏng đi, càng dùng nhiều càng tốt. Vậy Max, tôi chơi ván bài lật ngửa trên bàn. Tại sao chúng ta không thỏa thuận với nhau được? Tôi không giấu. Tôi thích canh bạc như vậy. Những kẻ nào lật đổ được tôi là vì tôi chẳng có chút vốn liếng nào. Vậy nếu tôi có đuợc một món lợi tức đảm bảo vài ba nghì livrơ hàng năm cho giai đoạn chốt của cuộc đời tôi, tôi sẽ có thể khá phong lưu. Tôi sẽ không bao giờ quấy rối anh nữa. Tôi xin thề như vậy trước Chúa.
- Tôi đã nói với anh là phải rời khỏi ngôi nhà này, - Maxim nói – Tôi sẽ không yêu cầi gì anh hơn. Cửa ra vào ở ngay đằng sau lưng anh, anh có thể tự mở.
- Khoan đã Maxim! – Frank nói. – Không đơn giản như thế đâu! – Anh quay về phía Fawell nói tiếp – Tôi hiểu anh muốn gì rồi. Khốn thay, quả thật là anh có thể như anh đã nói, gây rắc rối vấn đề và làm khó khăn cho Maxim. Tôi không tin là anh ấy có thể thấy được rõ vấn đề như tôi. ANh muốn đề nghị Maxim một món tiền chính xác là bao nhiêu?
Tôi trong thấy Maxim trở nên trắng bệch và một mạch phồng lên trên trán. Chàng nói:
- Đề nghị anh Frank đừng nhúng tay vào việc này. Nó hoàn tòan càn hệ đến tôi. Tôi không chịu nhượng bộ cho một vụ tống tiền bêu riếu.
- Tôi không muốn vợ anh bị người ta chỉ ngón tay bảo là vợ tên giết người, một kẻ bị người ta treo cổ. – Fawell nói và cười nhìn tôi.
- Anh tưởng làm tôi sợ hả? – Maxim nói. – Vậy thì anh lầm rồi. Anh muốn làm gì thì làm, tôi không sợ. Phòng bên cạnh có máy điện thoại. Anh có muốn tôi gọi cho ông thiếu tá Julyan và mời ông ta đến đây không? Chính ông ta là quan tòa, ông sẽ quan tâm đến câu chuyện của anh.
Fawell nhìn chàng và cười:
- Chơi khá lắm, nhưng trò bịp không ăn thua gì đâu. Anh không dám gọi ông thiếu tá Julyan đâu. Tôi có đủ bằng chứng để làm cho anh phải bị treo cổ, Max.
Maxim từ từ đi qua thư viện và đi sang buồng nhỏ bên cạnh. Tôi nghe có tiếng kích của máy điện thoại. Tôi liền nói với Fran:
- Trời ơi! Đề nghị anh ngăn anh ấy lại.
Frank nhìn tôi và đi nhanh ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng nói của Maxim rất giá lạnh:
- Alô, chô tôi xin số 17 Kerrith” Fawell nhìn ra cửa với vẻ căng thẳng.
Rổi tôi nghe tiếng Maxim bảo Frank:
- Anh cứ để mặc tôi làm!
Và hai phút sau:
- Ngài thiếu tá Julyan? Tôi là Winter đây. Vâng, vâng, tôi biết. Ông có đến đây ngay được không? Vâng đến Manderley. Cần lắm. Tôi không thể giải thích bằng điện thoại được, nhưng rồi sẽ trình bày với ông ngay. Xin lỗi vì đã làm phiền ông. Vâng, xin cám ơn, tạm biệt!
Maxim trong buồng nhỏ đi ra, nói:
- Ông Julyan đến ngay bây giờ.
Chàng ra mở to các cửa sổ. Trời vẫn mưa như thác, Maxim đứng lặng im quay lưng lại chúng tôi và thở hít không khí mát mẻ.
- Maxim! – Frank dịu dàng nói.
Chàng không trả lời. Fawell lên tiếng cười và rút một điếu thuốc lá mới:
- Anh bạn, nếu anh thích được treo cổ, không việc gì đến tôi!
Hằn cầm tờ báo trên bàn và nằm xuống ghê đi văng, bắc chân chữ ngũ và giở các trang. Frank lưỡng lự, cặp mắt anh đi từ Maxim đến tôi, rồi anh lại gần ghế tôi ngồi:
- Anh không thể làm gì được sao? – Tôi nói khẽ. – Hay anh đi ra gặp ông thiếu tá và ngăn ông ta không vào đây? Anh sẽ giải thích là một sự lầm lẫn.
Từ cửa sổ, Maxim không quay lại nói:
- Frank không được ra khỏi phòng này. Chính tôi quyết định công việc này. Đúng mười phút nữa ông thiếu tá Julyan sẽ có mặt ở đây.
Chúng tôi không nói nữa. Fawell đọc báo. Không có tiếng động nào khác ngòai tiếng mưa liên tục. Mưa rơi không ngừng, đều đặn, với một tiếng không thay đổi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, bất lực. Tôi chẳng làm gì được. Frank cũng vậy. Trong một ngăn kéo hay một căn phòng, tôi có thể tìm thấy một khẩu sung lục, chúng tôi có thể giết chết Fawell và giấu xác hắn vào một cái tủ nào đó. Mọi vấn đề không diễn ra như vậy. Tôi cũng không thể đến quỳtrước mặt Maxim đề nghị chàng thí cho Fawell một món tiền. Tôi cứ phải ngồi lỳ ở đó, hai tay khoanh trước ngực nhìn mưa rơi, nhìn lưng Maxim trước cửa sổ. Tiếng mưa to quá không nghe thấy tiếng động cơ xe ôtô. Tiếng mưa che lấp mọi thứ tiếng khác. Chúng tôi chỉ biết thiếu tá đã đến khi cánh cửa phòng mở ra và Frith dẫn ông vào.
Maxim quay ngay lại và rời khỏi cửa sổ, chàng nói:
- Xin chào thiếu tá, chúng ta lại gặp nhau. Ông nhanh quá!
- Vâng, - Thiếu tá Julyan đáp, - Thấy ông nói có việc khẩn cấp, tôi vội vàng đến ngay. May thay xe của tôi chưa cho về. – ông nhìn Fawell lưỡng lự rồi đến bắt tay tôi và nói. – Mưa được thế này tốt quá, nhưng có vẻ lâu tạnh lắm. Tôi mong bà khỏe chứ!
Tôi lẩm bẩm không rõ mình nói gì. Ông đứng giữa phòng nhìn chúng tôi lần lượt từng người và xoa tay, Maxim bắt đầu lên tiếng:
- Chắc ông cũng biết rằng tôi không mời ông đến đây trong một ngày như thế này chỉ để nói chuyện phiếm trong lúc chờ đợi bữa ăn tối. Tôi xin giới thiệu Jack Fawell, anh họ vợ thứ nhất của tôi. Tôi không hiểu ông có quen không.
Thiếu tá Julyan nghiêng đầu rồi nói:
- Bộ mặt ông tôi thấy cũng không lạ. Hình như trước kia tôi đã gặp ở đây.
- Đúng thế, - Maxim nói. – Nào Fawell bắt đầu đi.
Fawell đứng lên khỏi đi văng và để tờ báo nhàu nát trên mặt bàn. Mười phút vừa qua như đã làm hắn tỉnh rượu. Hắn đi thẳng, không mỉm cười nữa. Tôi có cảm tưởng như hắn không hài long lắm về sự diễn biến của tình hình, hắn không ngờ lại gặp thiếu tá Julyan. Hắn bắt đầu bằng một giọng cao, khá mệnh lênh.
- Hãy nghe tôi, ông thiếu tá, chẳng việc gì phải quanh co úp mở. Lý do tôi đến đây là tôi không thỏa mãn với bản phán quyết tuyên bố trưa hôm nay.
- Ồ! – Thiếu tá Julyan nói, - Người kháng nghị phải là ông Winter chứ sao lại ông được?
- Tôi không nghĩ thế? – Fawell nói. – Tôi có quyền phát biểu, không những nhân danh anh họ Rebecca mà lại còn là chuồng tương lai nếu nàng còn sống.
Thiếu tá Julyan có vẻ sững sờ:
- Ôi, nếu như vậy thì lại khác! Có phải thế không ông Winter?
Maxim nhún vai nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thế!
Ông thiếu tá lần lượt nhìn từng người một không hiểu nên tin ai, rồi hỏi:
- Thế nào Fawell, ông khiếu nại gì?
Fawell nhìn ông một lát. Tôi thấy hắn đang thiết lập trong óc một mưu mô mà vì chưa tỉnh rượu hẳn nên chưa dám tiến hành. Hắn từ từ đưa tay lên lấy ra bức thư của Rebecca từ trong túi áo gilê, rồi nói:
- Đây là bức thư đã được Rebecca viết vài giờ trước khi chết mà người ta cho là tự tử trên biển. Tôi đề nghị ông đọc và xin cho biết người phụ nữ viết bức thư này có ý định tự tử không?
Ông thiếu tá lấy kinh ngạc và đọc thư. Sau đó đưa trả cho Fawell và nói:
- Không, mới đầu thì không. Nhưng tôi không hiểu bức thư này có liên quan đến gì. Có thể ông biết hoặc ông Winter?
Maxim không trả lời. Fawell cuốn bức thư trong ngón tay và không rời mắt nhìn ông thiếu tá.
- Cô em họ tôi trong bức thu này hẹn tôi tới một địa điểm cụ thể, ông thấy chứ? Cô ấy hẹn tôi một cách rõ ràng đêm hôm đó tới Manderley vì có vấn đề quan trọng muốn nói với tôi. Cô ấy đã hẹn, vậy phải đợi tôi suốt đêm ấy trong căn nhà nhỏ để được gặp tôi một mình. Sự việc cô ấy đi biển tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Sau một ngày mệt nhọc ở Luân Đôn, cô ấy thường làm một cuộc đi biển vài giờ. Nhưng đục những lỗ trong ca bin và chết đuối một cách tự nguyện như bất cứ một người phụ nữ nào thần kinh suy nhược thì không, thưa ông thiếu tá, không!
Hắn đỏ mặt và hét những câu cuối cùng. Thái độ của hắn làm hại hắn, và chỉ nhìn những nếp nhăn xung quanh miệng ông thiếu tá tôi cũng đủ biết ông không có cảm tình với tên Fawell. Ông nói:
- Ông bạn ạ, ông nổi nóng với tôi rất là vô ích. Tôi không phải là ông cảnh sát hình sự điêu khiển cuộc làm biên bản trưa nay, cũng không phải là một nhân viên thẩm vấn đã đọc bản phán quyết. Tôi không phải là thẩm phán của kh. Tất nhiên tôi rất mong mang hết sức mình giúp đỡ các ông, chô ông cũng như ông Winter. Ông nói rằng ông không đồng ý với việc coi cô em họ ông là đã tự sát. Mặt khác, ông cũng đã như chúng tôi, được nghe lời khai của người đóng tàu. Nhưng vòi bảo hiểm bị mở, mấy lỗ thủng. Tốt lắm. Chúng ta đi đến cùng. Theo ông, vấn đề đã xảy ra như thế nào?
Fawell quay đâu đi và từ từ nhìn Maxim. Hắn vẫn cuốn bức thư giữa các ngón tay:
- Rebecca không bao giờ mở những vòi bảo hiểm cũng không đục lỗ ở vỏ tàu. Rebecca không bao giờ tự sát. Ông đã hỏi ý kiến tôi và nhờ Chúa, ông sẽ có. Rebecca đã bị ám sát. Nếu ông muốn biết ai là thủ phạm, hắn đứng kia, trước cửa sổ với nụ cười quỷ sứ trên mặt. Hắn cũng không thể đợi đến đầu năm để cưới cô gái đầu tiên hắn gặp. Hăn đây, tên giết người đấy, hắn tên là Maxim De Winter. Ông hãy nhìn kỹ hắn mà xem. TReo cổ nó là đúng lắm, phải không?
Fawell phá lên cười, một nụ cười của kẻ say rượu the thé và quá đáng, không ngừng cuộn tròn bức thư của Rebecca giữa các ngón tay.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)