Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần III. 11
rong nhà ga lớn của Phi trường quốc tế Lincoln, Luật sư Freemantle đang bối rối.
Điều kỳ lạ nhất, ông ta nghĩ, rằng không người có thẩm quyền nào phản đối cuộc biểu tình lớn, ngày càng ồn ào của cư dân Meadowood, lúc này, đang độc chiếm một phần lớn của sảnh chính trung tâm.
Đầu giờ tối nay, khi Elliott Freemantle yêu cầu trung úy cảnh sát da đen cho phép tổ chức một cuộc biểu tình chỉ trích công khai, anh ta đã từ chối một cách kiên quyết. Vậy mà, họ đã ở đây, với một đám đông khán giả tò mò - và không có một cảnh sát nào lỏ mặt ra!
Freemantle nghĩ lại: thật không hiểu được.
Tuy vậy, những gì đã xảy ra là vô cùng đơn giản.
Sau cuộc chất vấn với tổng giám đốc sân bay, Bakersfeld, phái đoàn, do Elliott Freemantle dẫn đầu, đã trở lại từ tầng lửng hành chính đến sảnh chính của nhà ga. Ở đó, các nhóm truyền hình, người mà Freemantle đã nói chuyện trên đường tới đây, đã lắp đặt xong thiết bị của họ.
Các cư dân Meadowood còn lại - đã có ít nhất năm trăm người kiên trì, và còn nhiều người đang kéo đến - đang tập trung xung quanh nhóm hoạt động TV.
Một người trong nhóm TV bảo ông ta, “Chúng tôi đã sẵn sàng nếu ông cần, thưa ông Freemantle”.
Hai đài truyền hình đã có mặt, cả hai đều lên kế hoạch quay phim phỏng vấn riêng để sử dụng vào ngày mai. Với sự sáng trí thành thói quen, Freemantle đã tìm hiểu xem họ sẽ phát theo các chương trình nào, để chuần bị tư thế cho thích hợp với sở thích của từng loại khán giả vô tuyến truyền hình. Cuộc phỏng vấn đầu tiên, ông ta đã tìm hiểu được, là cho một chương trình trong giờ cao điểm, nổi tiếng, thích tranh cãi, sống động và thậm chí là gây sốc. Ông ta đã sẵn sàng cung cấp cả ba.
Phóng viên truyền hình, một thanh niên đẹp trai với mái tóc Ronald Reagan, hỏi, “Thưa ông Mr. Freemantle, tại sao các ông ở đây?”
“Bởi vì sân bay này là hang ổ trộm cắp”.
“Ông sẽ giải thích điều vừa nói chứ?”
“Chắc chắn rồi. Các chủ nhà của cộng đồng Meadowood đang phải hứng chịu âm mưu trộm cắp nhắm vào họ. Trộm cắp sự bình yên của họ, quyền riêng tư của họ, sự nghỉ ngơi sau giờ làm việc và giấc ngủ của họ. Trộm cắp việc giải trí của họ; ăn cắp sức khỏe tinh thần và thể chất của họ, và sức khỏe và phúc lợi của con cái họ. Tất cả những điều này - các quyền cơ bản theo Hiến pháp của chúng tôi - đang bị trộm cắp một cách đáng xấu hổ, mà không được bồi thường hoặc công nhận, bởi các nhà điều hành của Phi trường Lincoln”.
Người phóng viên mở miệng mỉm cười, khoe hai hàng răng không tì vết. “Thưa luật sư, đó là những lời lẽ mang tính chiến đấu”.
“Đó là bởi vì khách hàng của tôi và tôi đang có tâm trạng chiến đấu đây”.
“Có phải tâm trạng đó là vì bất cứ điều gì đã xảy ra ở đây tối nay?”
“Đúng vậy, thưa ông, chúng tôi đã thấy sự thờ ơ chai lỳ của ban giám đốc sân bay này đối với các vấn đề của khách hàng của tôi”.
“Vậy kế hoạch của các ông là gì?”
“Tại tòa án - nếu cần thiết là tòa án cao nhất - bây giờ chúng tôi sẽ tìm cách đóng cửa các đường băng cụ thể, thậm chí toàn bộ sân bay vào ban đêm. Ở châu Âu, nơi người ta văn minh hơn về những chuyện này, ví dụ, sân bay Paris có quy định giờ cấm máy bay. Nếu không làm được điều đó, chúng tôi sẽ yêu cầu bồi thường thích đáng cho những chủ nhà bị thiệt hại nặng nề.
“Tôi cho rằng những gì các ông đang làm vào lúc này có nghĩa là các ông cũng đang tìm kiếm sự ủng hộ của dư luận”.
“Đúng vậy, thưa ông”.
“Các ông có tin rằng dư luận sẽ ủng hộ các ông không?”
“Nếu họ không ủng hộ, tôi mời họ dành hai mươi bốn giờ đến sống ở Meadowood - chứng tỏ rằng màng nhĩ và sự tỉnh táo của họ sẽ đứng vững hay không”.
“Chắc vậy rồi, thưa luật sư, sân bay có các biện pháp chính thức về giảm tiếng ồn mà”.
“Một trò bịp bợm, thưa ông! Một sự giả mạo! Một lời nói dối công khai! Tổng giám đốc của sân bay này đã thú nhận với tôi tối nay rằng ngay cả cái trò đáng khinh, còn gọi là những biện pháp giảm tiếng ồn, cũng không được tuân thủ”.
Và cứ tiếp tục như thế.
Sau đó, Elliott Freemantle tự hỏi liệu ông ta có nên giảm nhẹ phát ngôn về các thủ tục giảm tiếng ồn hay không - như Bakersfeld đã làm - bằng cách đề cập đến các điều kiện đặc biệt của cơn bão đêm nay. Nhưng dù chỉ một nửa sự thật hay không, cách ông ta nói về nó là mạnh hơn, và Freemantle nghi ngờ liệu những lời nói đó có bị phản đối hay không. Dù sao, ông ta đã có những màn trình diễn hay - trong cuộc phỏng vấn thứ hai cũng như lần đầu. Cũng trong cả hai lần quay phim, các máy quay lia máy nhiều lần về các khuôn mặt hăng hái, biểu cảm của cư dân Meadowood. Elliott Freemantle hy vọng rằng khi họ nhìn thấy mình trên màn hình TV vào ngày mai, họ sẽ nhớ ai là người chịu trách nhiệm cho tất cả sự chú ý mà họ đang nhận được.
Số lượng cư dân Meadowood đã theo ông ta đến sân bay - như thể ông ta là Pied Piper [39] của họ - làm ông ta ngạc nhiên. Tham dự cuộc họp tại hội trường trường Sunday tại Meadowood đã có sơ sơ khoảng sáu trăm. Trước màn đêm tồi tệ và muộn màng giờ này, ông ta nghĩ rằng chỉ cần một nửa số đó làm chuyến đi xa hơn đến sân bay, là tốt lắm rồi; nhưng không chỉ phần lớn đám đông ban đầu đến; một số gọi điện cho bạn bè và hàng xóm đến tham gia cùng họ. Ông ta thậm chí còn được yêu cầu thêm nhiều bản sao của mẫu hợp đồng in sẵn cử ông ta làm cố vấn pháp lý, mà ông ta rất vui khi được phân phát. Một phép tính nhẩm số học đã thuyết phục ông ta rằng hy vọng đầu tiên về một khoản phí tổng cộng hai mươi lăm nghìn dollars từ Meadowood có thể bị vượt qua.
Sau các cuộc phỏng vấn trên TV, phóng viên của tờ Tribune, Tomlinson - người đã ghi chép trong quá trình quay phim - hỏi, “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ông Freemantle? Ông có dự định trình diễn vài loại thao diễn lực lượng ở đây không?”
Freemantle lắc đầu. “Thật không may, ban quản lý của sân bay này không tin vào tự do ngôn luận và chúng tôi đã bị từ chối đặc quyền cơ bản của một cuộc biểu tình công khai. Tuy nhiên”, ông ta chỉ ra những cư dân Meadowood đã tập hợp lại, “Tôi có ý định báo cáo với những quý bà và quý ông này”.
“Chẳng phải nó cũng tương tự như một cuộc biểu tình công khai sao?”
“Không, không phải như vậy”.
Cũng giống như vậy, Elliott Freemantle tự thừa nhận, đó sẽ là một sự khác biệt tốt, đặc biệt là khi ông ta có mọi ý định biến những gì tiếp theo thành một cuộc biểu tình công khai nếu ông ta có thể. Mục tiêu của ông ta là bắt đầu bằng một bài phát biểu gây hấn, mà cảnh sát sân bay sẽ nghiêm túc ra lệnh cho ông ta dừng lại. Freemantle không có ý định chống cự, hoặc bị bắt. Chỉ cần bị cảnh sát chặn lại - nếu có thể trong lúc hùng hồn nhất của nhà hùng biện - sẽ biến ông ta thành một vị thánh tử đạo của Meadowood và, tình cờ, tạo thêm một câu chuyện đầy màu sắc cho các bài báo ngày mai. (Các tờ báo buổi sáng, ông ta tưởng tượng, đã lên khuôn với các bài báo trước đó về bản thân ông ta và Meadowood; các biên tập viên của các báo buổi chiều sẽ cảm ơn ông ta về vai chính mới).
Điều quan trọng hơn nữa, các chủ nhà của Meadowood sẽ bị thuyết phục hơn nữa rằng họ đã thuê một cố vấn và lãnh đạo mạnh mẽ, xứng đáng với lệ phí của ông ta - những tấm chi phiếu trả góp đầu tiên, Luật sư Freemantle hy vọng, sẽ bắt đầu tràn tới ngay sau ngày mai.
“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục”, Floyd Zanetta, chủ tọa cuộc họp trước đây ở Meadowood, báo.
Trong khi Freemantle và phóng viên Tribune đang nói chuyện, một vài người đàn ông Meadowood đã vội vã lắp ráp hệ thống tăng âm xách tay, được mang từ hội trường trường Sunday. Một trong những người đó đưa cho Freemantle một micro. Sử dụng nó, ông ta bắt đầu nhắm vào đám đông.
“Thưa các bạn, chúng tôi đến đây tối nay trong một tâm trạng có nguyên do và với những suy nghĩ mang tính xây dựng. Chúng tôi đã tìm cách truyền đạt tâm trạng và suy nghĩ đó đến ban quản lý của sân bay này, tin rằng chúng tôi có một vấn đề thực sự và cấp bách, đáng được xem xét cẩn thận. Thay mặt các bạn, tôi đã cố gắng - bằng những lý do hợp lý nhưng chắc chắn - để làm cho vấn đề đó được biết đến. Tôi hy vọng báo cáo lại cho các bạn - tốt nhất, một số lời hứa sẽ cải thiện; hoặc ít nhất, một số thông cảm và hiểu biết. Tôi rất tiếc phải nói với các bạn rằng phái đoàn của các bạn không nhận được điều gì cả. Thay vào đó, chúng tôi chỉ được ban cho sự thù địch, sự lừa gạt và một sự đảm bảo cay độc, không khoan nhượng rằng trong tương lai tiếng ồn của sân bay và xung quanh nhà các bạn sẽ trở nên tồi tệ hơn nữa”.
Có tiếng hét phẫn nộ vang lên. Freemantle giơ tay. “Hãy hỏi những người đã đi cùng tôi. Họ sẽ nói cho các bạn”. Ông ta chỉ về phía trước đám đông. “Có phải tổng giám đốc của sân bay này đã thông báo cho chúng ta rằng còn điều tồi tệ hơn sẽ đến hay không?” Lúc đầu, một vẻ miễn cưỡng, sau đó chắc chắn hơn, những người đã ở trong đoàn gật đầu.
Elliott Freemantle tiếp tục trình bày bóp méo một cách khéo léo về sự thẳng thắn trung thực mà Mel Bakersfeld đã thể hiện với phái đoàn, Elliott Freemantle tiếp tục, “Tôi thấy những người khác, cũng như bạn bè và khách hàng của tôi ở Meadowood, đã dừng lại, vì tò mò, để khám phá những gì đang diễn ra. Chúng tôi hoan nghênh sự quan tâm của họ. Hãy để tôi thông báo cho các bạn...” Ông ta tiếp tục phong cách diễn thuyết thành cố tật của mình.
Đám đông, trước đây đã khá lớn, giờ vẫn còn lớn hơn và tiếp tục đông thêm. Hành khách trên đường ra cổng khởi hành đã gặp khó khăn khi đi qua. Thông báo các chuyến bay đã bị nhấn chìm bởi tiếng ồn. Trong số những người Meadowood, một số người đã giơ lên những biểu ngữ nguệch ngoạc vội vàng có nội dung: CÁC HÃNG HÀNG KHÔNG HAY NGƯỜI DÂN TRƯỚC TIÊN?... MÁY BAY BAY BẤT HỢP PHÁP TRÊN ĐẦU MEADOWOOD!... PHẢN ĐỐI TIẾNG ỒN ĐỘC HẠI... MEADOWOOD CŨNG ĐÓNG THUẾ... TỐ CÁO LINCOLN RA TÒA!
Bất cứ khi nào Freemantle dừng lại, tiếng hét và tiếng ồn ào nói chung ngày càng lớn. Một người đàn ông tóc bạc mặc áo gió hét lên, “Hãy để cho sân bay nếm thử tiếng ồn của riêng họ”. Lời nói của ông ta tạo ra một tiếng gầm ủng hộ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, giờ đây, “báo cáo” của Elliott Freemantle đã phát triển thành một cuộc biểu tình quy mô. Ông ta đang mong đợi cảnh sát sẽ can thiệp bất cứ lúc nào.
Điều mà Luật sư Freemantle không hay biết là trong khi các nhóm quay TV đang chuẩn bị và cư dân Meadowood đang tập hợp, mối quan tâm của ban quản lý sân bay về Chuyến Hai của Trans America đã bắt đầu. Ngay sau đó, mọi cảnh sát trong nhà ga đang tập trung tìm kiếm Inez Guerrero, và do đó, cuộc biểu tình của cư dân Meadowood đã thoát khỏi sự chú ý.
Ngay cả sau khi tìm thấy Inez, Trung úy cảnh sát Ordway vẫn bị giữ lại cuộc họp khẩn cấp trong văn phòng của Mel Bakersfeld.
Kết quả là, sau mười lăm phút nữa, Elliott Freemantle bắt đầu lo lắng. Ấn tượng như cuộc biểu tình là, trừ khi bị bắt dừng lại chính thức, nó sẽ có không bao nhiêu điểm. Chúa ở đâu rồi, ông ta nghĩ, cảnh sát sân bay đâu rồi, và tại sao họ không thực biện trách nhiệm của họ?
Cuối cùng, Trung úy Ordway và Mel Bakersfeld từ tầng lửng hành chính cùng nhau đi xuống.
Vài phút trước cuộc họp tại văn phòng của Mel đã giải tán. Sau khi thẩm vấn Inez Guerrero và gửi thông điệp cảnh báo thứ hai cho Chuyến Hai, không còn gì làm để giữ mọi người lại. Tanya Livingston, với ông TBVC và phi công trưởng của Trans America, lo lắng trở lại Văn phòng của hãng hàng không trong nhà ga, để chờ đợi bất kỳ tin tức mới nào ở đó. Những người khác - ngoại trừ Inez Guerrero, người đang bị giữ để thẩm vấn bởi các thám tử cảnh sát thành phố - đã trở lại với công việc của riêng họ. Tanya đã hứa sẽ thông báo cho Thanh tra Hải quan Standish, người đang đau khổ và lo lắng về cháu gái của mình trên Chuyến Hai, ngay lập tức nếu có bất kỳ sự phát triển mới nào.
Mel, không chắc chắn nơi ông sẽ thức đêm nay ở đâu, rời khỏi văn phòng với Ned Ordway.
Ordway thấy cuộc biểu tình của Meadowood trước tiên và bắt gặp cái nhìn Elliott Freemantle. “Lão luật sư chết tiệt đó! Tôi đã nói với ông ta rằng sẽ không có cuộc biểu tình nào ở đây”. Anh vội vã đi về phía đám đông trong sảnh. “Tôi sẽ giải tán chuyện này nhanh chóng”.
Đi bên cạnh, Mel cảnh báo, “Có thể lão ta tính toán để anh làm như vậy - chỉ để lão ta trở thành người hùng”.
Khi họ đến gần, Ordway tiến về phía trước đám đông, Elliott Freemantle tuyên bố, “Mặc dù có sự đảm bảo từ ban quản lý sân bay vào đầu giờ tối nay, giao thông hàng không đông đúc - điếc tai và khủng khiếp như mọi khi - vẫn tiếp tục vào giờ muộn như thế này. Ngay cả bây giờ…”
“Đừng bao giờ để ý nó”, Ned Ordway cắt ngang một cách thô bạo. “Tôi đã nói với ông rằng sẽ không có cuộc biểu tình nào trong nhà ga này mà”.
“Nhưng, thưa trung úy, tôi đảm bảo với ông đây không phải là biểu tình”. Freemantle vẫn cầm micro, để lời nói của ông ta vang lên rõ ràng. “Tất cả những gì đã xảy ra là tôi đã trả lời phỏng vấn trên truyền hình sau cuộc họp với ban quản lý sân bay - tôi có thể nói rằng đó là một cuộc họp không thỏa đáng - sau đó báo cáo với những người này...”
“Hãy báo cáo ở chỗ khác, không phải nơi đây!” Ordway xoay quanh, đối mặt với những người khác gần anh nhất. “Bây giờ, hãy giải tán đi”.
Có những ánh mắt thù địch và những lời lẩm bẩm giận dữ trong đám đông. Khi viên cảnh sát quay lại Elliott Freemantle, đèn flash của các phóng viên ảnh nháy lên. Đèn pha TV, đã bị tắt, một lần nữa sáng lên khi máy quay truyền hình tập trung vào hai người. Cuối cùng, Elliott Freemantle nghĩ, mọi thứ đều diễn ra theo cách ông ta muốn.
Bên lề đám đông, Mel Bakersfeld đang nói chuyện với một trong những người bên truyền hình và Tomlinson của Tribune. Các phóng viên đã tham khảo các ghi chép của mình và đọc lại một đoạn văn. Khi lắng nghe, khuôn mặt Mel tràn ngập sự tức giận.
“Thưa trung úy”, Elliott Freemantle nói với Ned Ordway, “Tôi có sự tôn trọng lớn nhất đối với ông và bộ đồng phục của ông. Cũng giống như vậy, tôi muốn chỉ ra rằng chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp ở một nơi khác tối nay - tại Meadowood - nhưng vì tiếng ồn từ sân bay này, chúng tôi không thể nghe thấy chính mình”.
Ordway nạt lại, “Tôi ở đây không phải để tranh luận, ông Freemantle. Nếu ông không làm như tôi nói, ông sẽ bị bắt. Tôi đang yêu cầu ông đưa nhóm này ra khỏi đây”.
Ai đó trong đám đông la to, “Giả sử chúng tôi không đi thì sao?”
Một giọng nói khác thúc giục, “Chúng ta hãy hãy ở lại đây! Họ không thể bắt giữ tất cả chúng ta”.
“Không!” Elliott Freemantle giơ tay tự cho mình đúng. “Hãy nghe tôi! Sẽ không có rối loạn; không trái lệnh. Các bạn và khách hàng của tôi - viên cảnh sát này đã ra lệnh cho chúng ta ngừng lại và rời đi. Chúng ta sẽ thực hiện theo yêu cầu của ông ấy. Chúng ta có thể coi đó là một sự can thiệp nghiêm trọng vào quyền tự do ngôn luận...” có những tiếng reo hò và la ó tán thưởng... nhưng không thể nói rằng chúng ta không tôn trọng pháp luật bất kỳ điểm nào”. Để rõ hơn, ông ta nói thêm, “Tôi sẽ có một tuyên bố cho báo chí ở bên ngoài”.
“Xin cho một phút!” Giọng của Mel Bakersfeld sắc bén qua đầu những người khác. Ông xô mình về phía trước. “Ông Freemantle, tôi quan tâm muốn biết những gì sẽ có trong thông cáo báo chí của ông. Liệu nó sẽ là một báo cáo sai lệch nữa không? Một liều bản án luật pháp bị bóp méo khác để đánh lừa những người không biết gì hơn? Hoặc chỉ là sự ngụy tạo đơn giản, lỗi thời mà ông là chuyên gia hay không?”
Mel nói rất to, những lời ông nói với những người gần đó. Có một tiếng kêu của phản ứng thích thú. Những người đã bắt đầu rời đi, đều dừng lại.
Elliott Freemantle phản ứng một cách tự động. “Đó là một tuyên bố độc ác, vu khống!” Ngay sau đó, ngửi thấy nguy hiểm, ông ta nhún vai. “Tuy nhiên, tôi sẽ cho qua chuyện đó”.
“Sao vậy? Nếu nó là vu khống, ông quá biết cách xử lý nó mà”. Mel đối mặt với luật sư trực tiếp. “Hay có lẽ ông sợ nó chứng minh là đúng”.
“Tôi không sợ gì cả, ông Bakersfeld. Thực tế là, chúng tôi đã được ông cảnh sát này nói rằng cuộc họp đã kết thúc. Bây giờ, nếu ông thứ lỗi cho tôi...”
“Tôi nói rằng nó đã kết thúc với ông thôi”, Ned Ordway chỉ ra. “Những gì ông Bakersfeld làm là chuyện khác nữa. Ông ấy mới là người có thẩm quyền ở đây”. Ordway đã di chuyển đến bên cạnh Mel; họ cùng nhau chặn đường ông luật sư.
“Nếu ông là một cảnh sát thực sự”, Freemantle phản đối, “Ông phải đối xử với chúng tôi như nhau”.
Mel nói bất ngờ, “Tôi nghĩ ông ấy nói đúng”. Ordway liếc nhìn ông tò mò. “Anh nên đối xử với chúng tôi như nhau. Và thay vì kết thúc cuộc họp này, tôi nghĩ anh nên cho phép tôi có cùng đặc quyền nói chuyện với những người mà ông Freemantle vừa nói. Đó là, nếu anh muốn trở thành một cảnh sát thực sự”.
“Tôi nghĩ là tôi muốn như vậy”. Viên Trung uý cảnh sát da đen cao lớn, cao vượt hai người kia, cười toe. “Tôi bắt đầu thấy nó theo cách của ông - và ông Freemantle”.
Mel quan sát Elliott Freernantle một cách nhạt nhẽo, “Ông thấy đấy, anh ấy đã tham gia với chúng ta. Bây giờ, vì tất cả chúng ta đều ở đây, chúng tôi cũng có thể làm sáng tỏ một vài điều”. Ông đưa tay ra. “Hãy đưa tôi cái micro đó”.
Sự tức giận của Mel một hoặc hai phút trước giờ đã không còn rõ ràng. Khi phóng viên tờ Tribune, Tomlinson, đọc lại từ ghi chép của mình các ý chính những gì Elliott Freemantle đã nói trong các cuộc phỏng vấn trên TV và sau đó, Mel đã phản ứng nóng nảy. Cả Tomlinson và nhà sản xuất TV đều yêu cầu Mel bình luận về những gì đã được nói. Ông đã đảm bảo với họ rằng ông sẽ cho họ điều đó.
“Ồ không được!” Freernantle lắc đầu dứt khoát. Mối nguy hiểm mà ông ta ngửi thấy một vài khoảnh khắc trước đó đột nhiên gần gũi và thực hơn. Một lần trước đây, đầu giờ tối nay, ông ta đã đánh giá thấp người đàn ông Bakersfeld này; ông ta không có ý định lặp lại sai lầm đó. Bản thân Freemantle giờ đây đã có các cư dân Meadowood tập hợp lại dưới sự kiểm soát chặt chẽ; điều đó cần thiết cho mục đích của ông ta rằng họ phải được giữ theo hướng đó. Tất cả những gì ông ta muốn vào lúc này là để mọi người giải tán nhanh chóng.
Ông ta tuyên bố một cách kiêu ngạo, “Quá nhiều điều đã được nói đủ rồi”. Phớt lờ Mel, ông ta đưa micro cho một người đàn ông ở Meadowood và chỉ hệ thống tăng âm xách tay. “Hãy tháo mọi thứ ra và lên đường thôi”.
“Đưa nó cho tôi”. Ned Ordway với tới và chặn cái micro. “Và hãy để lại mọi thứ tại chỗ”. Anh ta gật đầu với một vài cảnh sát khác đã xuất hiện ở rìa đám đông. Họ tiến vào. Trong khi Freemantle bất lực nhìn, Ordway trao micro cho Mel.
“Cảm ơn anh”. Mel phải đối mặt với đám đông của những người ở Meadowood - nhiều khuôn mặt thù địch của họ - và những người khác, đang đi qua nhà ga, đã dừng lại để lắng nghe. Mặc dù đã hai mươi phút sau nửa đêm, và bây giờ là sáng thứ bảy, việc đi lại đông đúc trong sảnh chính không có dấu hiệu giảm bớt. Do nhiều chuyến bay bị trì hoãn, áp lực có thể sẽ tiếp tục cho đến hết đêm, kết hợp với hoạt động cuối tuần tăng cao cho đến khi lịch trình trở lại bình thường. Nếu một trong những mục tiêu của dân Meadowood là tạo ra tác động phiền toái, Mel nghĩ, thì nó đã thành công. Hơn một nghìn người hay hơn nữa đã đi lại trong không gian rộng rãi của sảnh chính, hành khách đến và đi phải chiến đấu tìm đường đi của họ như con nước lũ gặp phải một bãi cát bất ngờ. Rõ ràng tình hình này không được tiếp diễn trong một vài phút nữa.
“Tôi sẽ ngắn gọn”, Mel nói. Ông nói vào micro, cho họ biết ông là ai và ông làm gì.
“Đầu giờ tối nay tôi đã gặp một phái đoàn đại diện cho tất cả quý vị. Tôi đã giải thích một số vấn đề của sân bay; rằng chúng tôi cũng hiểu và thông cảm với quý vị. Tôi mong đợi những gì tôi nói sẽ được truyền đạt lại, nếu không chính xác, thì ít nhất là về nội dung chính. Thay vào đó, tôi thấy rằng tôi đã bị xuyên tạc và quý vị đã bị lừa dối”.
Elliott Freemantle phát ra một tiếng gầm giận dữ. “Đó là một lời nói dối!” Mặt ông ta đỏ ửng. Lần đầu tiên tối nay, mái tóc thời trang hoàn hảo của ông ta đã bị rối tung.
Trung úy Ordway nắm chặt cánh tay luật sư. “Yên lặng ngay! Ông đã nói hết lượt mình rồi”.
Trước mặt Mel, một micrô của nhóm TV được nhét vào bàn tay mà ông đang sử dụng. Đèn máy quay TV bật sáng khi ông tiếp tục.
“Ông Freemantle buộc tội tôi nói dối. Ông ấy rất mạnh trong việc sử dụng từ ngữ tối nay”. Mel tham khảo một ghi chú trong tay. “Tôi hiểu chúng bao gồm ‘trộm cắp’, ‘sự thờ ơ’, rằng tôi đã gặp phái đoàn của quý vị với ‘sự thù địch và sự lừa gạt’; hơn nữa, rằng các biện pháp giảm tiếng ồn mà chúng tôi đang cố gắng thực thi là ‘bịp bợm, giả mạo và dối trá công khai’. Chà, chúng ta sẽ thấy những gì quý vị nghĩ về việc ai nói dối - hoặc xuyên tạc - và ai không.
Mel nhận ra là trước đó ông đã sai lầm, khi nói chuyện với một phái đoàn nhỏ chứ không phải với nhóm chính này. Mục tiêu của ông là đạt được sự hiểu biết, nhưng tránh sự lộn xộn trong nhà ga. Cả hai mục tiêu đều thất bại.
Nhưng ít nhất ông sẽ nhắm đến sự hiểu biết ngay bây giờ.
“Hãy để tôi giải thích về quan điềm của sân bay này về việc khử tiếng ồn”.
Lần thứ hai tối nay Mel đã mô tả các hạn chế hoạt động đối với các phi công và hãng hàng không. Ông nói thêm, “Tại thời điểm bình thường, những hạn chế này phải được thi hành. Nhưng trong thời tiết khó khăn, chẳng hạn như cơn bão đêm nay, các phi công được quyền bành động tùy theo hoàn cảnh và an toàn máy bay phải đặt lên hàng đầu”.
Về đường băng: “Bất cứ lúc nào có thể, chúng tôi sẽ tránh cất cánh trên Meadowood từ đường băng 2-5”. Tuy nhiên, ông giải thích, thỉnh thoảng vẫn có nhu cầu sử dụng đường băng đó khi đường băng 3-0 không sử dụng được, như bây giờ.
“Chúng tôi làm hết sức mình cho quý vị”, Mel nhấn mạnh, “Và chúng tôi không thờ ơ, như đã bị cáo buộc. Nhưng chúng tôi đang làm công việc của một sân bay và chúng tôi không thể trốn tránh khỏi những trách nhiệm chủ yếu của mình, cộng với mối quan tâm của chúng tôi đối với an toàn hàng không”.
Sự thù địch trong các thính giả của ông vẫn còn rõ ràng, nhưng bây giờ cũng có sự quan tâm.
Elliott Freemantle - nhìn chằm chằm vào Mel và tức xì khói - cũng nhận thức được sự quan tâm đó.
“Từ những gì tôi đã nghe”, Mel nói, “Ông Freemantle đã chọn không truyền lại một số quan điểm mà tôi đưa ra cho phái đoàn của quý vị về vấn đề chung của tiếng ồn sân bay. Tôi đã thực hiện vài nhận xét”, ông tham khảo các ghi chú của mình một lần nữa, “Không hề có cái gì gọi là ‘sự thờ ơ vô cảm, thô bạo’, như đã bị xuyên tạc, nhưng trong một nỗ lực thẳng thắn trung thực. Tôi dự định chia sẻ sự thẳng thắn đó với quý vị ở đây”.
Bây giờ, như trước đó, Mel thừa nhận có rất ít tiến bộ trong lĩnh vực giảm tiếng ồn có thể được thực hiện; những biểu hiện nhăn nhó xuất hiện khi ông mô tả tiếng ồn lớn hơn dự kiến từ máy bay mới sẽ sớm được sử dụng. Nhưng ông cảm thấy có sự đánh giá cao cho sự trung thực khách quan. Ngoài một vài nhận xét rải rác, không có sự gián đoạn, lời nói của ông vẫn còn nghe được trên các tiếng ồn chung của nhà ga.
“Có hai điều khác mà tôi đã không đề cập đến với phái đoàn của quý vị, nhưng bây giờ tôi có ý định bổ sung”.
Giọng Mel cứng rắn. “Tôi nghi ngờ điều đó có thề làm quý vị không thích”.
Điểm đầu tiên, ông thông báo cho họ, liên quan đến cộng đồng Meadowood.
“Mười hai năm trước đây cộng đồng của quý vị chưa tồn tại. Đó là một mảnh đất trống - có giá trị thấp cho đến khi sự tăng trưởng và sự gần gũi với sân bay khiến giá trị đất xung quanh tăng vọt. Về mặt đó, Meadowood của quý vị cũng giống như hàng nghìn cộng đồng mọc lên như nấm xung quanh các sân bay ở khắp mọi nơi trên thế giới”.
Một phụ nữ hét lên, “Khi chúng tôi đến sống ở đây, chúng tôi không biết gì về tiếng ồn máy bay”.
“Nhưng chúng tôi biết!” Mel chỉ tay vào người phụ nữ. “Ban quản lý sân bay biết rằng máy bay phản lực đang đến, và biết tiếng ồn của máy bay sẽ như thế nào, và chúng tôi đã cảnh báo mọi người, và các ủy ban địa phương, và đã yêu cầu họ đừng xây nhà. Lúc đó tôi chưa ở sân bay này, nhưng có biên bản và hình ảnh trong hồ sơ của chúng tôi. Sân bay này đã đặt các bảng báo hiệu nơi bây giờ là Meadowood: MÁY BAY SẼ CẤT CÁNH VÀ HẠ CÁNH TẠI KHU VỰC NÀY. Các sân bay khác cũng làm như vậy. Và ở khắp mọi nơi, nơi các bảng báo hiệu xuất hiện, các nhà phát triển dự án và buôn bán bất động sản đã xé chúng xuống. Sau đó, họ bán đất và nhà cho những người như quý vị, giữ im lặng về tiếng ồn sắp tới và kế hoạch mở rộng sân bay - điều mà họ thường biết rõ - và tôi nghĩ cuối cùng họ đã đánh lừa tất cả chúng ta”.
Lần này không có lời nào phản đối nữa, chỉ có một biển những khuôn mặt trầm ngâm và Mel đoán rằng những gì ông nói đã động tới tâm can họ. Ông có một cảm giác hối tiếc buồn thảm. Đây không phải là nhân vật phản diện mà ông muốn đánh bại. Họ là những người đàng hoàng với một vấn đề thực sự và cấp bách; những người hàng xóm mà ông ước gì có thể giúp được nhiều hơn.
Ông bắt gặp ánh mắt trên gương mặt chế nhạo của Elliott Freemantle. “Ông Bakersfeld, tôi cho rằng ông nghĩ điều đó là khá thông minh”. Luật sư quay đi, hét về phía đám đông mà không cần bộ tăng âm. “Đừng tin tất cả những điều đó! Các bạn đang bị mê hoặc đấy! Nếu các bạn gắn bó với tôi, chúng ta sẽ thắng những người ở sân bay này và chúng ta sẽ thắng họ rất tốt!”
“Trong trường hợp bất kỳ ai trong số quý vị không nghe thấy”, Mel nói vào micro, “Đó là ông Freemantle khuyên quý vị nên gắn bó với ông ta. Tôi cũng có vài điều muốn nói về chuyện đó”.
Ông nói với đám đông đang chăm chú, “Nhiều nhà kinh doanh sống nhờ vào những người như quý vị, đã tận dụng lợi thế của họ bằng cách bán đất hoặc nhà ở những khu vực không nên được phát triển, hoặc chỉ nên được phát triển cho ngành công nghiệp, nơi tiếng ồn sân bay không là vấn đề. Quý vị đã mất tất cả, bởi vì quý vị có đất và nhà; nhưng tiếc thay, giá trị của chúng đã bị sụt giá nhiều”.
Một người đàn ông nói một cách u ám, “Mẹ kiếp, đúng là như thế!”
“Giờ đây, có một kế hoạch khác đang tìm cách để rút tiền của quý vị. Các luật sư trên khắp Bắc Mỹ đang nóng lòng đi tới các cộng đồng lân cận sân bay bởi vì họ nói ‘Trong nơi nhiều tiếng ồn hơn đó có nhiều vàng hơn’”. [40]
Luật sư Freemantle, mặt đỏ bừng và méo mó, giọng chói tai, “Ông mà nói thêm một lời nữa - tôi sẽ kiện ông!”
“Về cái gì?” Mel bắn trả. “Hay ông đã đoán được những gì tôi sắp nói hay sao?” Ối chà, ông nghĩ, có lẽ Freemantle sẽ khởi động một hành động kiện tụng gì sau đó, mặc dù ông nghi ngờ điều đó. Dù bằng cách nào, Mel cảm thấy một chút liều lĩnh cũ - một quyết định cho việc nói ngay thẳng, và không bao giờ để tâm đến hậu quả - đang điều khiển ông. Đó là một cảm giác mà trong một hoặc hai năm qua, ông hiếm khi trải qua.
“Cư dân tại các cộng đồng mà tôi đã nói”, Mel lập luận, “Đang được đảm bảo rằng các sân bay có thể bị kiện - và sẽ thành công. Chủ nhà gần các sân bay đang được hứa hẹn sẽ có một đống dollar ở cuối mỗi đường băng. Ái chà, tôi không nói rằng các sân bay không thể bị kiện, tôi cũng không nói rằng không có một số luật sư giỏi, tốt tham gia vào các vụ kiện chống sân bay. Điều tôi đang cảnh báo quý vị là cũng có rất nhiều loại khác”.
Vẫn là người phụ nữ kêu to ban nãy hỏi - lần này nhẹ nhàng hơn. “Làm sao chúng tôi nhận ra để biết họ là ai?”
“Thật là khó khăn khi không có chút hiểu biết; nói cách khác, trừ khi quý vị tình cờ biết một số luật về sân bay. Nếu không, quý vị có thể bị lẫn lộn bởi một danh sách các bản án pháp lý trình bày theo một chiều”. Mel chỉ do dự một chút trước khi thêm vào, “Tôi đã nghe một vài bản án pháp lý cụ thể được đề cập tối nay. Nếu quý vị muốn, tôi sẽ nói với quý vị một khía cạnh khác của các bản án đó”.
Một người đàn ông ở phía trước nói, “Chúng tôi sẽ nghe phiên bản của ông, thưa ông”.
Nhiều người đang tò mò nhìn Elliott Freemantle.
Mel do dự, nhận ra rằng chuyện này đã diễn ra lâu hơn ông dự định. Tuy nhiên, ông cho rằng một vài phút nữa sẽ không có gì khác biệt.
Bên lề đám đông, ông bắt gặp ánh mắt của Tanya Livingston.
“Các vụ kiện pháp lý mà cả quý vị và tôi đều đã nghe nói đến đều được dẫn chứng một cách khéo léo”, Mel nói, “Đó là những chiếc ô dù cũ cho những người điều hành sân bay chúng tôi. Cái đầu tiên, tôi nghĩ, là vụ Hoa Kỳ kiện Causby”.
Vụ kiện cụ thể đó - một trụ cột trong trình bày của Luật sư Freemantle cho nhóm Meadowood, Mel giải thích, là một phán quyết cũ cách đây hơn hai mươi năm. “Nó liên quan đến một nông dân nuôi gà và các máy bay quân sự. Máy bay liên tục bay qua nhà của ông nông dân, thấp đến sáu mươi bảy feet - thấp hơn rất nhiều so với bất kỳ máy bay nào từng đến gần Meadowood. Những con gà sợ hãi; một số đã chết”.
Sau nhiều năm kiện tụng, vụ án đã được đưa lên Tòa án Tối cao Hoa Kỳ. Mel chỉ ra: “Tổng số tiền bồi thường thiệt hại chưa đến bốn trăm dollar - là giá trị của những con gà bị chết”.
Ông nói thêm, “Không có một đống dollar cho người nông dân đó, cũng sẽ không có - theo bản án pháp lý đó - cho quý vị đâu”.
Mel có thể nhìn thấy Elliott Freemantle, khuôn mặt ông ta chuyển từ đỏ thẫm sang trắng bệch vì giận dữ. Ned Ordway một lần nữa phải giữ cánh tay luật sư.
“Có một vụ kiện pháp lý khác”, Mel quan sát, “Mà ông Freemantle đã chọn không đề cập đến. Đó là một vụ kiện quan trọng - cũng liên quan đến phán quyết của Tòa án tối cao - và được nhiều người biết đến. Thật không may cho ông Freemantle, nó không ủng hộ những lập luận của ông, mà đi ngược lại với chúng”.
Vụ kiện đó, ông giải thích, là vụ Batten kiện Batten, trong đó, vào năm 1963, Tòa án Tối cao đã phán quyết rằng chỉ có một “sự xâm phạm thân thể” thực sự mới tạo ra trách nhiệm pháp lý. Chỉ riêng tiếng ồn là không đủ.
Mel tiếp tục, “Một phán quyết khác, cùng xu hướng, là vụ Câu lạc bộ công cộng Loma Portal kiện American Airlines - một phán quyết năm 1964 của Tòa án Tối cao California”. Trong vụ đó, ông báo cáo, Tòa án phán quyết rằng chủ sở hữu tài sản không được quyền hạn chế máy bay bay qua nhà gần một sân bay. Quyền đi lại bằng đường hàng không của công chúng, tòa án California đã đặt ra, là tối thượng và áp đảo.
Mel đã trích dẫn các vụ kiện pháp lý lưu loát, không ngập ngừng, mà không cần tham khảo các ghi chú. Rõ ràng thính giả của ông đã rất ấn tượng. Giờ ông mỉm cười. “Các bản án pháp lý giống như thống kê. Nếu quý vị thao túng chúng, quý vị có thể chứng minh bất cứ điều gì”. Ông nói thêm, “Quý vị không cần phải tin lời tôi đã nói. Hãy tìm kiếm. Tất cả đều có trong hồ sơ lưu trữ”.
Một phụ nữ đứng gần Elliott Freemantle càu nhàu với ông ta, “Ông không nói với chúng tôi tất cả những điều đó. Ông chỉ nói một chiều có lợi cho ông”.
Một số sự thù địch nhắm vào Mel trước đó giờ đã chuyển sang ông luật sư.
Freemantle nhún vai. Rốt cuộc, ông ta quyết định, ông ta vẫn còn hơn một trăm sáu mươi hợp đồng đã được giữ lại, mà ông ta đã cẩn thận chuyển vào một cái túi khóa trong cốp xe của mình. Không có gì được nói ở đây có thể đảo ngược thực tế của những hợp đồng đó.
Nhưng sau một hai phút ông ta lại bắt đầu hoang mang?
Mel Bakersfeld đã được một số người hỏi về các hợp đồng pháp lý mà họ đã ký vào tối nay. Giọng nói của họ tỏ vẻ bị phản bội, nghi ngờ. Rõ ràng cách cư xử của Mel, cũng như những gì ông nói, đã gây ấn tượng mạnh mẽ. Đám đông đang chia thành các nhóm nhỏ, hầu hết đang thảo luận sôi nổi.
“Tôi đã được hỏi về một hợp đồng nhất định”, Mel tuyên bố. Trong số đám đông, những giọng nói khác im lặng khi ông nói thêm, “Tôi nghĩ quý vị biết hợp đồng mà tôi đề cập. Tôi đã thấy một bản của nó”.
Elliott Freemantle xông tới trước. “Vậy thì sao! Ông không phải là luật sư; chúng tôi đã giải quyết xong điều đó trước đây. Do đó, ông không có thẩm quyền đối với các hợp đồng”. Lần này Freemantle đã đủ gần micro để lời nói của ông ta được mọi người nghe thấy.
Mel quật lại, “Tôi sống với các hợp đồng! Mọi người kinh doanh trong sân bay này - từ hãng hàng không lớn nhất cho đến người bán thuốc nhức đầu - đều hoạt động theo hợp đồng được tôi chấp thuận và được thương lượng bởi nhân viên của tôi”.
Ông quay lại đám đông. “Ông Freemantle đã chỉ ra chính xác, rằng tôi không phải là một luật sư; vì vậy tôi sẽ cho quý vị một lời khuyên của một doanh nhân. Trong một số trường hợp, các hợp đồng quý vị đã ký tối nay có thể phải thi hành. Hợp đồng là hợp đồng. Quý vị có thể bị ra tòa như là con nợ; tiền có thể phải nộp đủ. Nhưng ý kiến của tôi là, nếu quý vị kháng cáo ngay lập tức, sẽ không có điều gì xảy ra. Một điều là, quý vị chưa nhận được hàng hóa; chưa có dịch vụ nào được thực hiện. Một điều khác, mỗi người trong quý vị sẽ phải kháng cáo riêng biệt”. Mel mỉm cười. “Bản thân điều đó, sẽ là một công việc”.
“Một vấn đề nữa”. Ông nhìn thẳng vào Elliott Freemantle. “Tôi không tin rằng bất kỳ tòa án nào cũng tán thành với số tiền phí thuê luật sư cho một vụ kiện hết sức mơ hồ như thế lại lên đến mười lăm nghìn dollar”.
Người đàn ông lên tiếng ban nãy hỏi, “Thế chúng tôi phải làm gì?”
“Nếu quý vị thực sự thay đổi suy nghĩ của mình, tôi đề nghị hôm nay hoặc ngày mai quý vị hãy viết thư. Gửi nó cho ông Freemantle. Trong đó, tuyên bố rằng quý vị không còn cần đại diện pháp lý như đã được thỏa thuận, và tại sao. Hãy chắc chắn phải giữ lại một bản. Một lần nữa, theo ý kiến của tôi - đó là lần cuối cùng quý vị nghe thấy ông ta”.
Mel đã thẳng thừng hơn ông dự định ban đầu, và ông cũng rất liều lĩnh, ông cho rằng, đã đi quá xa. Nếu Elliott Freernantle chọn, ông ta chắc chắn có thể gây rắc rối. Trong một vấn đề trong đó sân bay - và do đó là Mel - có mối quan tâm tích cực, Mel đã can thiệp vào giữa khách hàng và luật sư, đặt ra sự nghi ngờ về tính xác thực của kết quả sau cùng. Xét đoán sự thù hận trong mắt vị luật sư, ông ta sẽ rất vui mừng khi làm hại Mel. Tuy nhiên, bản năng đã nói với Mel rằng Freemantle hoàn toản không muốn bị xem xét công khai về mánh khoé câu khách của ông ta và về phương pháp làm việc. Một thẩm phán xét xử, nhạy cảm về đạo đức nghề nghiệp, có thể đặt ra những câu hỏi khó trả lời, sau đó, Hiệp hội luật sư cũng sẽ bảo vệ các tiêu chuẩn của nghề luật. Mel càng nghĩ về nó, ông càng ít lo lắng.
Mặc dù Mel không biết điều đó, Elliott Freemantle cũng đi đến kết luận tương tự.
Dù Freemantle có thể là ai khác, ông ta là một người thực dụng. Ông ta từ lâu đã nhận ra rằng trong cuộc sống có những ván cờ đã thắng, những ván cờ khác lại thua. Đôi khi sự thất bại xảy ra đột ngột và phi logic. Một cơ hội, một sự châm biếm, một sơ suất nhỏ, có thể biến một thành công gần như chắc chắn thành một thất bại nhục nhã. May mắn cho những người như Freemantle, điều ngược lại đôi khi đúng.
Người quản lý sân bay, Bakersfeld, đã được chứng minh là người khó nắm bắt - một sơ suất lẽ ra nên tránh. Ngay cả sau cuộc va chạm đầu tiên của họ, mà Elliott Freemantle bây giờ nhận ra có thể là một lời cảnh báo cho ông ta, ông ta vẫn tiếp tục đánh giá thấp đối thủ của mình bằng cách ở lại sân bay thay vì rời khỏi đây sớm và tiếp tục tiến lên phía trước. Một điều khác mà Freemantle đã phát hiện quá muộn là Bakersfeld, cực kỳ sắc sảo, cũng là một con bạc biết chơi. Chỉ có một con bạc liều lĩnh mới dám tố như Bakersfeld đã làm lúc trước. Và chỉ Elliott Freemantle - tại thời điểm này - biết rằng Bakersfeld đã thắng.
Freemantle nhận thức được rằng Đoàn luật sư có thể coi hoạt động đêm nay là không phù hợp. Thêm vào đó: ông ta đã có va chạm với một ủy ban điều tra của hiệp hội một lần rồi, và không có ý định khiêu khích một lần nữa.
Bakersfeld đã đúng, Elliott Freemantle nghĩ. Sẽ không có nỗ lực để đòi số tiền công, thông qua các tòa án, trên cơ sở các hợp đồng ủy quyền pháp lý đã ký. Các mối nguy hiểm là quá lớn, khả năng thắng kiện không chắc chắn.
Ông ta sẽ không từ bỏ hoàn toàn, tất nhiên. Ngày mai, Freemantle quyết định, ông ta sẽ soạn thảo một lá thư cho tất cả cư dân của Meadowood đã ký hợp đồng; trong đó ông ta sẽ làm hết sức mình để thuyết phục họ rằng việc giữ ông ta là cố vấn pháp lý, với mức phí cá nhân đã định, nên tiếp tục. Tuy nhiên, ông nghi ngờ nếu nhiều người sẽ đồng ý. Sự nghi ngờ mà Bakersfeld đã gieo - chết tiệt hắn ta! - quá hiệu quả, quá tuyệt vời. Có thể có một số lựa chọn nhỏ còn lại, từ một vài người sẽ sẵn sàng tiếp tục, và sau đó cần phải quyết định xem họ có đáng hay không. Nhưng viễn cảnh về một vụ thu hoạch lớn đã biến mất.
Mặc dù vậy, một điều gì đó khác, ông ta nghĩ, sẽ sớm xuất hiện. Nó luôn luôn có.
Ned Ordway và một số cảnh sát khác hiện đang giải tán đám đông; giao thông bình thường qua sảnh chính đã được nối lại. Hệ thống tăng âm xách tay cuối cùng đã được tháo dỡ và mang đi.
Mel Bakersfeld nhận thấy rằng Tanya, người mà ông đã bắt gặp ánh mắt trong một hoặc hai khoảnh khắc trước, đang tiến về phía ông.
Một phụ nữ - một trong những cư dân Meadowood mà Mel đã nhận thấy nhiều lần trước đây - đang đối mặt với ông. Cô có khuôn mặt thông minh mạnh mẽ và mái tóc nâu dài ngang vai.
“Ông Bakersfeld”, người phụ nữ lặng lẽ nói. “Chúng ta đã nói tất cả rất nhiều, và chúng tôi hiểu một số việc tốt hơn trước đây. Nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy bất cứ điều gì để có thể nói với các con tôi khi chúng khóc, và hỏi tại sao tiếng ồn không dừng lại để chúng có thể ngủ được”.
Mel buồn bã lắc đầu. Trong một vài từ, người phụ nữ đã chỉ ra sự vô ích của mọi thứ đã xảy ra tối nay. Ông biết ông không có câu trả lời cho cô ấy. Ông nghi ngờ - trong khi các sân bay và nhà ở vẫn ở gần nhau - nếu có bao giờ tìm được một câu trả lời.
Ông vẫn đang tự hỏi phải nói gì thì Tanya đưa cho ông một tờ giấy gấp.
Mở ra, Mel đọc thông điệp rõ ràng là được đảnh máy vội vã:
chuyến 2 nổ trén không
máy bay hư hại, có ng` bị thương
đang quay lại đây, hạ cánh
khẩn cấp, khoảng 0130
cơ trưởng yêu cầu đường băng
3-0. tháp báo đường băng
vẫn bị tắc.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường