Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 34
húng bỏ bốn cái hũ còn nguyên vào bao tải, phòng trường hợp có thể phải dùng đến. Stanley vác bao tải. Còn Zero vác cái xẻng.
- Tớ phải cảnh báo cậu rằng tớ không phải là kẻ hay gặp may nhất trần đời đâu đấy - Stanley mở lời.
Zero chẳng tỏ vẻ lo lắng gì. Nó triết lý:
- Khi con người ta sống phần lớn cuộc đời trong một cái hố thì ta chỉ còn cách duy nhất là đi lên mà thôi.
Chúng trao cho nhau dấu hiệu ngón tay cái đưa lên, rồi cùng tiến bước.
Lúc này là thời điểm nóng nhất trong ngày. Dây đeo chiếc bi-đông trống rỗng của Stanley vẫn còn quấn quanh cổ cậu. Chợt nhớ đến chiếc xe tải chở nước, cậu ước gì mình đã dừng lại và rót đầy bi- đông rồi hẵng chạy đi.
Hai thằng đi chưa được bao xa thì Zero lên một cơn co giật khác. Nó ôm ghì lấy bụng, lăn lộn dưới đất.
Stanley chỉ còn biết chờ cho cơn động kinh qua đi. Cái thứ sploosh ấy đã cứu mạng Zero, nhưng giờ đây chính nó lại đang hủy hoại Zero từ bên trong. Cậu tự hỏi còn bao lâu nữa thì tới lượt mình cảm thấy tác hại này.
Cậu nhìn về ngọn Ngón Cái Lớn. Xem ra nó chẳng gần hơn chút nào so với lúc chúng bắt đầu khởi hành.
Zero hít một hơi thật sâu và ráng gượng ngồi thẳng lên.
- Cậu đi được chứ? - Stanley hỏi.
- Cho mình một giây đã - Zero thều thào. Nó hít một hơi nữa rồi dựng xẻng, dồn hết sức chống vào cán xẻng để đứng lên. Nó giơ ngón tay cái ra với Stanley. Rồi cả hai lại tiếp bước.
Thỉnh thoảng Stanley lại cố đi hồi lâu mà không nhìn ngọn Ngón Cái Lớn. Cậu vẽ ra hình ảnh của nó trong đầu, rồi chờ khoảng mười phút sau mới nhìn
lại nó, để xem thử nó có gần hơn chút nào không.
Hình như nó chẳng bao giờ gần hơn. Tựa hồ như cậu đang đuổi bắt mặt trăng vậy.
Và cậu nhận ra rằng, dẫu có đến được nơi ấy thì cậu và Zero cũng vẫn phải trèo lên núi.
- Tớ cứ thắc mắc không biết cô ấy là ai - Zero bất chợt hỏi.
-Ai?
- Mary Lou.
Stanley mỉm cười - Tớ đoán cô ấy từng là một người thật trên một cái hồ thật. Quả là khó tưởng tượng ghê.
- Tớ cược là cô ấy rất xinh - Zero tiếp lời - Chắc là ai đó yêu cô ấy lắm mới lấy tên cô ấy đặt cho một con thuyền.
- Ừ - Stanley tán thành - Tớ cược là cô ấy rất tuyệt vời trong bộ đồ tắm, ngồi trên thuyền trong khi anh bạn trai chèo.
Zero dùng xẻng như cái chân thứ ba. Hai chân không giúp nó đứng nổi.
- Tớ phải dừng lại nghỉ thôi - nó rên rỉ sau một quãng đường.
Stanley nhìn ngọn Ngón Cái Lớn. Trông nó vẫn chẳng có vẻ gần thêm tí nào. Cậu lo sợ nếu Zero dừng lại thì không chừng nó sẽ không bao giờ đứng lên được nữa.
- Tụi mình sắp tới rồi - cậu động viên.
Cậu tự hỏi không biết cái nào gần hơn: Trại Hồ Xanh hay núi Ngón Cái Lớn?
- Mình phải ngồi xuống thật mà.
- Ráng thêm một...
Zero ngã gục xuống. Cái xẻng đứng thẳng trên đầu lưỡi thêm một phần mười giây nữa, rồi đổ oạch xuống bên cạnh nó.
Zero quỳ gập gối, cong oằn người, đầu cắm xuống đất. Stanley nghe tiếng rên khàn đục của Zero. Cậu đờ người ra nhìn cái xẻng và không thể không nghĩ rằng có thể cậu phải đào một cái huyệt. Cái hố cuối cùng của Zero.
Vậy ai sẽ đào huyệt cho mình? - cậu ngẫm nghĩ. Nhưng Zero đã đứng dậy, một lần nữa lại giơ ngón tay cái lên.
- Nói với mình vài từ đi - giọng nó yếu ớt. Stanley phải mất vài giây mới hiểu ra ý nó muốn gì. Cậu liền mỉm cười và đánh vần - R-u-n.
Zero tự đọc thành từ. “Rrun. Run. Run. ”
- Tốt. F-u-n.
- Fun?
Trò đánh vần dường như có tác dụng với Zero. Nó giúp cậu có cái để mà tập trung vào, ngoài cơn đau và sự kiệt quệ.
Việc này cũng có ích cho Stanley. Lần tiếp theo nhìn ngọn Ngón Cái Lớn, cậu thấy hình như nó có gần hơn thật.
Chúng thôi trò đánh vần khi cơn đau đã tới độ không thể nói nổi nữa. Cổ họng Stanley khô rát. Cậu lả người kiệt sức, dù cảm thấy rất tệ nhưng cậu biết Zero còn cảm thấy tệ hơn mình gấp mười lần. Chừng nào Zero còn bước, chừng đó cậu vẫn cứ đi.
Có thể lắm chứ - cậu nghĩ ngợi, hy vọng mình không bị nhiễm bất kỳ loại vi khuẩn có hại nào. Thì Zero đã không mở được nắp hũ đấy thôi. Có lẽ bọn vi trùng gây bệnh cũng không xâm nhập vào hũ được. Hình như vi khuẩn chỉ chui vào những hũ được mở dễ dàng, những cái hũ không mà lúc này cậu đang mang theo trong bao tải đây.
Nghĩ đến cái chết, điều khiến Stanley hoảng sợ nhất không phải là bản thân cái chết. Cậu đoán khi chết cậu có thể chịu được đau đớn. Sẽ không ghê gớm hơn những gì cậu đang cảm thấy bây giờ. Thật ra, vào khoảnh khắc cái chết tới, có thể cậu đã lịm đi, chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa. Với cậu chết sẽ là sự giải thoát. Nhưng điều làm cậu lo nhất là cha mẹ cậu không hề hay biết chuyện gì xảy ra cho con mình, không biết nó đã chết hay còn sống. Cậu ghét phải tưởng tượng ra tình cảnh của cha mẹ cậu, ngày qua ngày, tháng này qua tháng khác, chẳng biết tin tức gì, cứ mỏi mòn sống trong niềm kỳ vọng giả tạo. Đối với cậu, ít ra thì mọi chuyện coi như đã xong. Nhưng với cha mẹ cậu, nỗi đau này sẽ không bao giờ dứt.
Cậu tự hỏi liệu Cai có phái một đoàn cứu hộ đi tìm cậu hay không. Đương nhiên là không. Mụ đã chẳng cử ai đi kiếm Zero. Chẳng ai quan tâm đến Zero. Họ chỉ làm một việc là hủy hồ sơ của cậu ta.
Nhưng Stanley có gia đình. Mụ không thể vờ vịt là cậu chưa từng ở trại. Cậu tự hỏi không biết mụ sẽ giải thích như thế nào với cha mẹ cậu. Và chừng nào mụ mới giải thích?
- Cậu nghĩ trên đó có gì? - Zero hỏi.
Stanley nhìn lên đỉnh Ngón Cái Lớn.
- À, chắc là một nhà hàng Ý - cậu đùa.
Zero ráng cười.
- Tớ sẽ gọi một ổ pizza xúc xích heo bò với một cốc bia to - Stanley tiếp.
- Còn mình sẽ kêu một ly kem trái cây ra trò. Kèm thêm kem đánh, đậu phộng, chuối, với một que kẹo mạch nha nóng hổi nữa.
Mặt trời hình như ở ngay trước mặt chúng. Ngón tay cái chỉ thẳng lên mặt trời.
Hai đứa đi tiếp đến cuối hồ. Những vách núi đá vôi trắng xóa khổng lồ dựng đứng trước mặt.
Không giống như bờ phía đông, nơi có Trại Hồ Xanh, bờ phía tây này dốc sâu xuống. Ở đây cứ như thể bọn trẻ vừa băng qua cái đáy bằng phẳng của một lòng chảo khổng lồ, và giờ thì bọn chúng phải trèo lên để ra khỏi chảo.
Chúng không còn nhìn thấy đỉnh Ngón Cái Lớn nữa. Những vách đá chặn tầm nhìn của chúng. Những vách đá ấy cũng chắn luôn mặt trời.
Zero rên rỉ và ôm lấy bụng, nhưng vẫn cố đứng.
- Mình ổn mà - nó phều phào.
Stanley nhìn thấy một khe nứt, rộng chừng ba tấc và sâu cỡ tấc rưỡi, chạy dài xuống theo vách núi. Hai bên thành khe nứt có mấu đá thò ra.
- Thử đến đó xem - cậu nói.
Khe nứt dốc lên chừng mười lăm mét, thẳng đứng. Stanley vẫn ráng cầm cái bao đựng hũ bên tay trái trong khi chầm chậm leo lên, bám vào hết mấu đá này đến mấu đá khác, đan chéo nhau qua hẻm núi. Đôi lúc cậu phải dựa vào thành khe nứt để chuyền sang gờ đá kế tiếp.
Zero loay hoay cách nào đó cũng theo kịp Stanley. Thân hình yếu ớt của nó run lập cập theo mỗi bước nó trèo lên vách đá.
Một số gờ đá đủ rộng để ngồi hẳn lên. Số khác lòi ra không hơn vài phân - chỉ vừa đủ cho một bước đệm vội vàng. Stanley dừng lại khi lên được khoảng hai phần ba đường, chỗ một gờ đá khá rộng. Zero lên tới đứng bên cạnh cậu.
- Cậu ổn chứ? - Stanley hỏi.
Zero đưa dấu ngón tay cái lên. Stanley đáp lại
bằng dấu hiệu tương tự.
Cậu nhìn lên phía trên, không chắc mình sẽ lên gờ đá kế tiếp như thế nào. Cậu không nhìn thấy một mấu tì chân nào trong khoảng một thước hay thước rưỡi bên trên. Cậu sợ không dám nhìn xuống dưới.
- Đẩy mình lên đi - Zero đề nghị - Xong mình sẽ dùng xẻng lôi cậu lên.
- Cậu lôi mình không nổi đâu - Stanley lo ngại.
- Nổi mà - Zero nói chắc.
Stanley chụm hai bàn tay vào nhau, và Zero đạp lên những ngón tay đan lại của Stanley. Cậu có thể nâng Zero lên đủ cao để chộp lấy phiến đá nhô ra. Sau đó Stanley tiếp tục đẩy Zero từ phía dưới để nó rướn mình leo hẳn lên gờ đá.
Trong khi Zero xoay sở tìm chỗ đứng an toàn trên cao, Stanley buộc cái bao vào xẻng bằng cách chọc thủng một lỗ qua những sợi bố gai. Xong, cậu đưa nó lên cho Zero.
Trước tiên Zero đón lấy cái bao, rồi đến cái xẻng. Nó đặt cho một bên xẻng tựa vào gờ đá. Cái cán gỗ thõng xuống phía Stanley.
- Rồi! - nó nói.
Stanley không tin cách này có hiệu quả. Cậu nhấc Zero lên là một chuyện, nó chỉ nhẹ bằng nửa cậu; Zero cố kéo cậu lên lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Stanley nắm chặt cán xẻng trong lúc trèo lên vách đá, hai chân tì vào thành khe nứt làm đà chống đỡ. Hai tay cậu thay phiên nhau bám lên, bám dần hết cán xẻng.
Cậu cảm thấy bàn tay Zero nắm lấy cổ tay mình.
Cậu buông một tay khỏi cán xẻng và chụp lấy mép gờ đá.
Cậu vận hết sức và trong một giây chống lại trọng lực, cậu dấn nhanh một bước trên vách núi, và, với sự giúp sức của Zero, rướn thân mình lên nốt đoạn đường còn lại tới gờ đá.
Cậu thở lấy hơi. Nếu cách đây vài tháng thì chắc chắn cậu không thể thực hiện được việc ấy.
Stanley để ý thấy một vệt máu to trên cổ tay mình. Hồi sau, cậu mới nhận ra đó là máu của Zero.
Cả hai bàn tay Zero bị những vết cứa dài và sâu. Nó đã nắm chặt lưỡi xẻng kim loại để giữ cho xẻng chắc một chỗ trong khi Stanley trèo lên.
Zero đưa cả hai bàn tay lên miệng và mút sạch máu.
Một hũ thủy tinh đã bị vỡ trong bao. Bọn chúng quyết định để dành những mảnh vỡ ấy, phòng khi cần dùng làm dao hoặc làm việc khác.
Chúng nghỉ một chốc, rồi tiếp tục trèo lên. Đoạn đường còn lại tương đối dễ leo.
Lúc chúng lên đến chỗ mặt đất phẳng, Stanley ngước lên và thấy mặt trời, một quả cầu rực lửa nằm thăng bằng ngay trên đỉnh Ngón Cái Lớn. Chúa đang xoay tròn một quả bóng rổ.
Chẳng mấy chốc chúng đã đi dưới bóng râm dài và hẹp của Ngón Cái Lớn.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố