Chương 34
hậm chí trước khi mở mắt ra, Tess đã cảm nhận được mùi hương trầm. Khi thật sự mở mắt, Tess thấy hình như có hàng trăm ngọn nến, những ngọn lửa vàng chiếu rọi khắp căn phòng một thứ ánh sáng mờ dịu, lung linh.
Tess nằm trên một tấm thảm kilim[39] cũ sờn và xù xì. Bất thình lình, cuộc chạm trán với Bill Vance ùa về ngập tâm trí nàng và nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi. Nhưng anh ta không có ở đó. Chỉ có một mình nàng.
Tess ngồi dậy, cảm thấy chóng mặt nhưng nàng vẫn cố gượng đứng lên một cách run rẩy trên đôi chân mình. Nàng cảm thấy một cơn đau nhói trong lồng ngực, rồi một cơn đau khác bên sườn trái. Tess liếc nhìn xuống, sờ soạng xung quanh, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Anh ta đã bắn mình. Không thể tin là anh ta bắn mình thật.
Nhưng mình chưa chết mà...?
Tess nhìn lại quần áo của mình, cố tìm những dấu hiệu có thể nói lên việc gì đang xảy ra và tự hỏi tại sao mình vẫn còn thở. Rồi nàng nhận ra hai cái vết chỗ nàng bị bắn, hai lỗ thủng trên quần áo, các mép lỗ thủng hơi bị tưa và cháy nám. Và Tess từ từ nhớ lại, hình ảnh Vance và khẩu súng trong tay anh ta. Nàng nhận ra rằng Vance không có ý định giết nàng mà chỉ vô hiệu hóa nàng, và khẩu súng anh ta dùng để bắn nàng hẳn là một loại súng gây choáng.
Đó cũng chẳng phải là một ý nghĩ đặc biệt khiến nàng an tâm.
Nhìn quanh phòng bằng ánh mắt vẫn còn lờ đờ, Tess đoán mình đang ở trong một căn hầm. Những bức tường trơ trụi, nền lát đá, trần có vp được đỡ bằng những chiếc cột chạm khắc cầu kỳ. Không cửa sổ. Không cửa ra vào. Ở góc phòng là chiếc cầu thang gỗ dẫn lên trên, vào trong một khoảng tối mà ánh sáng từ các ngọn nến không chiếu tới, hầu hết các ngọn nến được cắm trên những khối sáp đã tan chảy chẳng theo một hình thù nào cả.
Tess dần dần nhận ra nơi này còn hơn cả một hầm rượu. Có người sống ở đây. Kê sát bức tường là một cái giường nhỏ, và một cái thùng gỗ cũ được dùng làm bàn kê cạnh giường ngủ. Trên bàn bày la liệt sách vở và giấy tờ. Đầu bên kia là một cái bàn dài. Trước bàn có một cái ghế xoay kiểu văn phòng, hơi bị nghiêng đi có vẻ như đã trải qua nhiều năm sử dụng. Hai đầu bàn thậm chí còn chất đống nhiều sách vở và giấy tờ hơn, chễm chệ giữa bàn và được nhiều cây đèn cầy còn nguyên bao quanh là chiếc máy mã hóa bị đánh cướp từ Viện Bảo tàng Metropolitan.
Ngay cả trong bóng tối của căn phòng được thắp sáng bằng nến, chiếc máy vẫn tỏa sáng như hiện hữu từ thế giới bên kia. Dường như tình trạng của nó tốt hơn so với hình dung trong trí nhớ của Tess.
Tess nhìn thấy túi xách của nàng trên bàn, chiếc ví mở toang nằm bên cạnh, và nàng chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình. Tess mơ hồ nhớ có nghe tiếng chuông trước khi bất tỉnh. Tess nhớ đã mò mẫm tìm điện thoại khi chuông còn reo và biết chắc đã bấm được nút, máy đã được kết nối. Nàng tiến lên một bước để lấy cái túi, nhưng trước khi cầm được túi thì một tiếng động đột ngột buộc nàng phải xoay người lại. Tess nhận thấy tiếng động phát ra từ đầu cầu thang; tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại cùng với âm thanh kim loại va chạm nhau. Rồi tiếng chân bước xuống bậc cầu thang và một đôi chân hiện ra, đôi chân đàn ông. Anh ta mặc cái áo khoác dài.
Tess vội vàng lùi lại khi anh ta xuất hiện. Vance đang nhìn về phía nàng, mỉm cười thân thiện và trong khoảnh khắc, nàng tự hỏi phải chăng nàng đang tưởng tượng ra chuyện anh ta đã làm để hạ gục nàng.
Vance tiến đến phía Tess, tay xách theo một chai nước to bằng nhựa.
“Tess ạ, tôi xin lỗi,” anh ta lên tiếng, giọng đầy vẻ biết lỗi. “Nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Lấy một cái ly giữa đống sách trên bàn, Vance rót một ít nước và đưa cho Tess. Rồi anh ta lục lọi trong túi cho đến lúc tìm được một vỉ thuốc. “Đây. Thuốc giảm đau loại mạnh đấy. Uống một viên với thật nhiều nước. Nó sẽ giúp cô hết nhức đầu.”
Tess liếc nhìn và nhận ra nhãn hiệu của vỉ thuốc. Dường như nó vẫn còn nguyên, chưa ai đụng đến.
“Chỉ là Voltarol thôi. Nào, uống đi. Cô sẽ thấy khỏe hơn.
Tess do dự một lúc, rồi bóc một viên thuốc ra khỏi vỉ, chiêu một ngụm nước để nuốt. Vance lại rót đầy ly và Tess lại uống hết một cách thèm khát. Vẫn còn choáng váng và chuyện xảy ra với mình, Tess trân trối nhìn Vance, đôi mắt nàng cố tập trung dưới ánh sáng của những ngọn nến. “Chúng ta đang ở đâu? Nơi này là chỗ nào vậy?”
Vẻ mặt Vance buồn bã, gần như là bối rối. “Tôi nghĩ cô có thể gọi là nhà.”
“Nhà ư? Anh không thực sự sống ở đây đấy chứ?”
Vance không trả lời.
Tess cảm thấy khó mà hiểu được điều gì đang diễn ra. “Anh muốn gì ở tôi?”
Vance nhìn nàng dò xét. “Cô tìm đến tôi kia mà.”
“Tôi tìm đến anh để nhở giúp tìm hiểu một vài điều,” Tess bực tức ngắt lời. “Tôi không ngờ anh lại bắn và bắt cóc tôi thế này.”
“Bình tĩnh nào, Tess. Không ai bị bắt cóc cả.”
“Ồ, thế à? Vậy là tôi được tự do ra về chứ gì.”
Vance nhìn đi nơi khác, suy nghĩ. Rồi anh ta quay lại đối mặt với Tess. “Có thể cô sẽ không muốn ra về. Một khi đã nghe câu chuyện từ phía tôi.”
“Tin tôi đi, tôi chỉ muốn thoát ngay ra khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.”
“Vậy thì... có thể cô nói đúng.” Vance có vẻ bối rối, thậm chí là xấu hổ. “Có lẽ việc này hơi phức tạp.”
Tess cảm thấy cơn tức giận trong nàng đang nhường chỗ cho sự thận trọng. Mình làm gì thế này? Đừng chọc giận anh ta chứ. Không thấy anh ta đang rối trí hay sao? Anh ta đang bất ổn. Sẵn sàng chặt đầu người đấy. Bình tĩnh nào. Tess không biết nhìn đi đâu hay nói gì. Liếc nhìn chiếc máy mã hóa lần nữa, Tess phát hiện ra một lỗ hổng trên tường, chỗ kê cái bàn. Lỗ hổng nhỏ, hình vuông và lắp cửa chớp. Nàng cảm thấy một tia hy vọng lóe lên, rồi nhanh chóng tan biến khi hiểu rằng anh ta hẳn sẽ không để một lối thoát lộ liễu như vậy. Anh ta có thể bị rối trí nhưng không ngu ngốc.
Ánh mắt Tess lại bị hút vào chiếc máy mã hóa. Mọi chuyện đều liên quan đến nó. Nàng cảm thấy cần phải tìm hiểu nhiều hơn. Tess tự trấn tĩnh rồi lên tiếng hỏi, “Nó là của dòng Đền Thánh, đúng không?”
“Đúng... và nghĩ xem, tôi đã đến thư viện của Vatican nhiều lần, và trong suốt thời gian ấy hẳn nó đang nằm trong một cái hầm nào đó, phủ đầy bụi bặm. Tôi không nghĩ là họ biết cái gì trong tay.”
“Và sau ngần ấy năm tháng, nó còn hoạt động được à?”
“Chỉ cần chùi rửa một chút và tra dầu mỡ vào, nhưng phải đấy, nó vẫn còn hoạt động. Hoàn hảo. Các Hiệp sĩ Đền Thánh đều là những tay thợ thủ công lành nghề.”
Tess quan sát chiếc máy mã hóa. Nàng chú ý thấy trên bàn, bên cạnh cái máy là rất nhiều giấy tờ. Những tài liệu cổ xưa, giống như những trang giấy của một bản thảo chép tay. Tess nhìn Vance, anh ta cũng đang nhìn nàng. Tess có cảm giác anh ta gần như thích thú với vẻ băn khoăn của nàng.
“Tại sao anh làm chuyện này?” sau cùng Tess thốt lên. “Tại sao anh lại cần nó ghê gớm đến vậy?”
“Tất cả bắt đầu tại Pháp, chỉ vài năm trước đây.” Vance đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những xấp tài liệu cổ xưa bên cạnh chiếc máy giải mã, tâm trí như bồng bềnh ở một nơi chốn nào đó. “Thực tế là, không bao lâu sau khi Martha và Annie mất, “anh ta nói, vẻ ủ dột. “Tôi đã bỏ trường đại học, tôi... hoang mang và giận dữ. Tôi xa lánh tất cả. Tôi dừng chân ở miền nam nước Pháp, vùng Languedoc. Trước kia tôi đã từng đến đó, trong những chuyến du lịch bộ hành với Martha. Phong cảnh ở đấy rất đẹp. Cô có thể dễ dàng hình dung lúc ấy nó như thế nào. Đó là một vùng đất giàu lịch sử cho dù phần nhiều lịch sử của nó khá là đẫm máu... Dù vậy, trong thời gian đó, tôi tình cờ biết được một câu chuyện mà tôi cứ nhớ mãi. Câu chuyện đã xảy ra cả mấy trăm năm trước. Câu chuyện kể về một linh mục trẻ tuổi được mời đến bên giường một ông lão đang hấp hối để làm các nghi lễ sau cùng và nghe lời xưng tội. Người ta tin rằng ông lão là một trong những Hiệp sĩ Đền Thánh cuối cùng còn sống. Vị tu sĩ bước vào dù người sắp chết không thuộc dòng tu của ông và không yêu cầu, trên thực tế, thậm chí lúc đầu ông lão còn từ chối gặp mặt. Sau cùng, ông lão dịu lại và chuyện kể lại rằng khi vị linh mục trẻ bước ra ngoài, mặt ông ta trắng bệch ra vì sốc. Không chỉ khuôn mặt mà kể cả mái tóc cũng bạc trắng. Người ta đồn từ sau ngày hôm ấy vị linh mục kia không bao giờ cười lại nữa. Và nhiều năm sau đó, ngay trước khi chết, vị linh mục đã tiết lộ sự thật. Hóa ra vị Hiệp sĩ Đền Thánh kia đã kể lại câu chuyện của mình và cho vị linh mục xem một số giấy tờ. Một thứ gì đó đã thực sự gây sốc và tước đi sự sống của người tu sĩ. Chuyện là vậy. Tôi không thể rũ bỏ được câu chuyện đó. Tôi không thể quên đi hình ảnh mái tóc của vị tu sĩ bỗng bạc trắng chỉ sau vài phút ở bên một ông lão sắp chết. Từ thời điểm đó trở đi, việc tìm hiểu bản chép tay cổ đó là gì, hoặc nó ở đâu đã trở thành...”
Một nỗi ám ảnh, Tess nghĩ thầm.
“... một sứ mệnh, đại loại là vậy.” Vance khẽ mỉm cười, tâm trímơ màng về những hình ảnh của những thư viện hẻo lánh, xa xôi. “Tôi không biết đã đào bới bao nhiêu tàng thư bụi bặm trong các viện bảo tàng, nhà thờ và tu viện khắp nước Pháp, thậm chí vượt qua dãy Pyrenee sang miền Bắc Tây Ban Nha.” Anh ta dừng lại, rồi vươn tay ra đặt lên đống giấy tờ bên cạnh máy mã hóa. “Rồi một ngày kia, tôi đã tìm được thứ gì đó. Trong một lâu đài của dòng Đền Thánh.”
Một lâu đài có hàng chữ khắc trên cổng. Tess cảm thấy tâm trí quay cuồng. Nàng nghĩ đến những từ ngữ Latinh đã nghe Vance thốt lên, nghĩ về câu châm ngôn latinh mà Clive đã kể với nàng được khắc ngay ở cổng lâu đài Blanchefort, Tess lại liếc nhìn đống giấy tờ. Nàng có thể nhận ra chúng là các bản tài liệu viết tay cổ. “Anh đã tìm được bản chép tay thật à?” Tess hỏi, ngạc nhiên khi thấy bản thân như cảm nhận phần nào nỗi kích động mà nàng biết Vance hẳn đã trải qua. Và rồi, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu nàng. “Nhưng chúng đã bị mã hóa. Vì vậy anh cần đến cái máy mã hóa này.”
Vance chậm rãi gật đầu, xác nhận suy đoán của Tess. “Phải. Quả thật là nản lòng. Đã bao năm qua, tôi biết mình đang ngồi trên cái gì đó rất quan trọng. Tôi biết mình có trong tay những tài liệu tốt nhưng không đọc được. Phương pháp thay thế đơn giản hoặc loại bỏ mã đều không có hiệu quả, nhưng rồi tôi biết họ khôn ngoan hơn thế nhiều. Tôi phát hiện bí mật liên quan đến công cụ mã hóa của dòng Đền Thánh, nhưng không thể tìm đâu ra các loại máy này. Có vẻ như thực sự vô vọng. Toàn bộ tài sản của họ đã phá hủy khi họ bị bố ráp vào năm 1307. Nhưng rồi định mệnh ra tay can thiệp và đã mang cái báu vật nhỏ bé này ra khỏi những hầm sâu trong lòng Vatican, nơi nó đã nằm bẹp suốt bao năm tháng, được cất giấu từ lâu và hầu như đã bị lãng quên.”
“Và giờ anh có thể đọc được chúng.”
Vance vỗ vào xấp giấy. “Như báo buổi sáng vậy.”
Tess nhìn những tập tài liệu. Nàng cảm thấy ân hận vì cảm giác kích động dữ dội đang dâng trào trong người và phải tự nhắc nhở bản thân rằng nhiều người đã chết oan, rằng người đàn ông này có thể đã loạn trí; và căn cứ vào những sự kiện mới xảy ra thì anh ta rõ ràng là nguy hiểm. Phát hiện mà anh ta đang tìm tòi có khả năng là một phát hiện lớn, lớn hơn bất kỳ phát hiện nào mà Tess từng có cơ hội khám phá, nhưng nó thấm đẫm máu người vô tội và Tess không thể tự cho phép mình quên đi thực tế đó. Phát hiện này cũng có mặt đen tối của nó, một điều gì đó làm đảo lộn lịch sử của chính nó mà nàng không thể gạt bỏ.
Tess quan sát Vance, một lần nữa anh ta lại có vẻ như đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. “Anh hy vọng tìm ra cái gì?”
“Mộgì đó đã mất đi quá lâu.” Đôi mắt Vance nhíu lại, vẻ dữ dội. “Một cái gì đó sẽ làm mọi việc trở thành đúng đắn.”
Cái gì đó đáng để giết người, Tess muốn nói thêm nhưng lại thôi. Thay vào đó, nàng nhớ lại những gì đã đọc về ý kiến của Vance cho rằng người sáng lập dòng Hiệp sĩ Đền Thánh là một người Cathar. Vance vừa cho nàng biết anh ta đã tìm được lá thư tại vùng Languedoc – nơi anh ta cho là nguồn gốc xuất phát của dòng họ Hughes de Payens, giả thiết vốn bị nhà sử học người Pháp phản đối kịch liệt trong bài viết mà Tess đã đọc. Tess muốn tìm hiểu thêm về điều đó, nhưng chưa kịp nói ra nàng nghe thấy một tiếng động từ bên trên, giống như tiếng gạch cọ trên nền đá.
Vance đột ngột nhảy dựng lên. “Ở yên đấy,” anh ta ra lệnh.
Tess đảo mắt nhìn lên trần, tìm nguồn phát tiếng động. “Cái gì vậy?”
“Cứ ở đây,” Vance nhắc lại khi khẩn trương di chuyển. Anh ta ra phía sau bàn, rút ra khẩu súng điện đã dùng để bắn Tess, nhưng rồi quyết định bỏ nó lại. Rồi lại lục lọi trong một cái bao, anh ta lôi ra khẩu súng khác, một khẩu súng ngắn thông thường và lúng túng nạp đạn, hấp tấp chạy đến cầu thang.
Vance bước nhanh trên các bậc cầu thang, khi đôi chân anh ta khuất khỏi tầm nhìn, Tess nghe tiếng thịch của cánh cửa kim loại bị đóng và khóa lại sau lưng anh ta.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa