Chương 33: Bóng Ma
iacomo không biết mình đã ở trong xà lim bao lâu rồi. Dựa theo độ dài râu ria của mình, ông biết là đã nhiều ngày rồi, có lẽ là nhiều tuần. Nhiều tuần im lặng. Ông chỉ nghe thấy tiếng khò khè nơi chính hơi thở và tiếng ho khan mới xuất hiện của mình. Ông không thể nhìn ra mấy bức tường giam giữ ông, nhưng theo cái cảm giác trơn lạnh của chúng mà xét thì ông biết mình đang nằm trong một trong những xà lim nằm thấp hơn mực nước kênh. Nỗi sợ của ông lạnh như đá.
Im ắng hoàn toàn. Im đến nỗi ông tưởng tượng mình là kẻ duy nhất trong nhà lao. Nhưng ông biết không phải vậy, rằng đó là bởi bề dày của những bức tường giữ tiếng kêu của những kẻ khác không lọt đến tai ông. Ông nghĩ mình thà được nghe thấy họ. Bất cứ gì trừ bóng tối đơn độc này.
Mùi chất thải của chính ông có khắp nơi. Những ngày đầu ông giới hạn chất thải của mình trong các góc xà lim, tìm thấy chỗ tiếp giáp của hai bức tường bằng hai bàn tay sờ soạng. Chẳng mấy chốc ông cũng thôi không bận tâm nữa, và mùi hôi thối đã đến mức ông cầu cho mình ngừng thở.
Trong những giờ đầu bị tống giam ông cảm thấy cái rân ran chờ đợi khủng khiếp làm trương da thịt ông. Từng giây từng phút ông chờ cánh cửa mở ra và cái bóng ma đen khủng khiếp bước vào, để hỏi thêm những câu hỏi nữa. Chúng đã đọc cho ông nghe lá thư của Đại sứ. Họ cho là có một ai đó ở Murano đang giúp Vua nước Pháp xây cung điện. Những câu hỏi không ngớt. Có ai thường xuyên gửi thư từ xưởng đi không? Có ai vắng mặt không? Bệnh? Chết? Ông đã khóc khi kể lại cho họ về cái chết của Corradino, vì ông nhớ chàng trai quá đỗi - dù sống hay đã chết, ngày lại ngày chàng cũng không còn bên ông nữa. Sự ly biệt cũng là cái chết.
Họ chẳng đoái hoài đến nỗi buồn thương của ông. Corradino chết vì cái gì? Chuyện này là khi nào? Rồi nhiều giờ trong tiền sảnh trong khi họ cật vấn một ai đó khác. Theo những gì Giacomo nghe chữ được chữ mất thì ông đoán là đó là một bác sĩ. Cuộc chất vấn khó nghe thấy được qua mấy cánh cửa bằng gỗ sồi. Nhưng tiếng gào thét thì dễ dàng nghe thấy. Vào cuối buổi thẩm tra vị bác sĩ được giải đi, van xin và suy sụp. Lần đầu tiên trong ngày hôm ấy, Giacomo bắt đầu sợ cho mạng sống của mình khi ông được giải trở lại gian phòng mênh mông để đối mặt cái bóng ma mang mặt nạ đen. Trong trí tưởng tượng của mình Giacomo nghĩ đó cũng chính là người đàn ông, nhiều năm trước, đã đến xưởng tìm Corradino. Ngày ông đã cứu mạng cậu bé. Nhưng ông biết không thể nào như thế. Cái bóng dáng lẻn vào giấc ngủ chập chờn của ông - cũng ghê gớm như chính Thần Chết. Nhưng khi thời gian cứ qua đi còn ông cứ chờ đợi thì ông biết họ đang làm gì. Nỗi sợ hãi là vũ khí của họ. Họ muốn đẩy ông tới chỗ điên loạn.
Ông đã chống chọi với nó. Có Chúa biết là ông đã làm thế. Nhưng trí tưởng tượng trong xương thịt tàn tạ của ông đã làm chật xà lim của ông với những bóng hình từ quá khứ. Ả điếm ông nhặt ở Cannaregio khi ông còn là một chàng trai trẻ. Ả đã bế đứa con của ông đến cho ông - gọi thằng bé là Roberto theo tên cha của Giacomo, thử kêu gọi bản năng của ông. Nhưng Giacomo đã trở về với thủy tinh, và Roberto và ả đã đến Vicenza. Giờ ả ngồi đó, cặp mắt lên án, bế đứa con tới gần ông. Ông nhìn vào cái bọc tã và thấy cái hốc toang hoác trong đầu lâu của đứa bé, giòi bò lúc nhúc. Những tiếng thét của Giacomo nghẹt lại vì cái ẩm ướt.
Đôi khi chính Corradino đến thăm, và chế giễu ông già về một bí mật mà ông sẽ không hé môi. Giacomo nằm cuộn tròn, ôm chặt thịt da tan nát của mình, trần ghì vào vách tường trơn trượt, để không nhìn thấy những cái bóng lù lù hiện ra từ trong bóng tối. Nhưng trong những giờ phút minh mẫn, khi đầu óc tỉnh táo, ông biết cơ thể mình đang bệnh. Những cái ho của ông đã trở thành những cơn đau xé rát ngực ông, và trong vài cơn ho vừa rồi ông đã nếm thấy cái vị tanh lạnh của máu trong miệng mình. Ông ước có một con dao găm bằng thủy tinh - một cái của Corradino là tốt nhất - để tự kết liễu đời mình.
Nhiều ngày sau, ông không biết là khi nào, một giọng băng giá nói với ông.
"Ông thống khổ quá chừng." Đó là một lời khẳng định, không phải một câu hỏi.
Giacomo quay mặt khỏi bức tường đã trở thành bạn của mình. Xà lim được chiếu sáng bởi một ngọn nến phúc lành, duy nhất. Nhưng niềm khuây khỏa của Giacomo khi thấy ánh sáng chóng tắt. Vì trong góc, chìm sâu trong bóng tối, ông thấy cái bóng ma trong những cơn ác mộng của mình. Đến lúc này thì ông đã quen với những bóng ma. Ngay cả bóng ma này cũng sẽ biến đi thôi nếu ông túm chặt lấy bức tường của mình.
Ông tỏ ý quay lưng lại.
"Chú ý đến ta đây, bởi ta là thật. Ta không phải là một trong những ảo ảnh của ngươi. Ta có thể khoan dung. Ta có thể cho ngươi thức ăn, nước uống; thậm chí trả tự do cho ngươi nếu ngươi cho ta biết cái ta muốn biết."
Trong giây lát Giacomo không nói được, giọng ông yếu vì những trận ho và gào thét.
Bóng dáng cho sự lưỡng lự của ông là một sự thách thức. Nếu ông biết, Giacomo đã kể cho hắn nghe bất cứ gì, tất cả mọi thứ, giá mà ông biết.
"Ngươi có biết vì sao chưa một kẻ nào có thể thoát khỏi đây không?"
Giacomo biết rất rõ. Ông cố hết sức nói có, vì ông không muốn nghe thấy điều đó nữa, không phải ở đây.
"Vì rằng nếu một tên lính canh để một tù nhân trốn thoát, tên lính canh đó phải thụ cho hết án của tù nhân."
Cuối cùng Giacomo cũng khào khào được. "Tôi biết."
Cái bóng người không mặt nghiêng cái đầu đội mũ trùm. "Thế thì ngươi thấy đấy, ta là hy vọng duy nhất của ngươi."
Hy vọng. Niềm hy vọng từ Ma vương.
"Chúng ta đã đến Sant’Ariano. Đến huyệt của bạn ngươi. Ngươi có biết chúng ta thấy gì không?"
Im lặng.
"Chúng ta thấy đất tơi và vải bố rách. Bạn ngươi đã đi rồi."
Mây hé ra cho Giacomo, khi ông chợt hiểu ra. Non omnis moriar. Corradino không chết hẳn. Ông thấy muốn ca hát. Niềm hy vọng âm thầm của ông từ khi ông đọc dòng chữ La tinh cũng đã thành sự thật. Con trai ông vẫn còn sống. Lá thư ông đã giữ lại là một niềm trấn an, một mách bảo là ông không nên đau buồn. Tôn kính Chúa. Giacomo cảm thấy ấm áp lần đầu tiên trong nhiều tháng trời. Nhưng giọng nói tiếp:
"Đêm đó một con tàu đã được thuê đi từ Mestre đến Marseilles. Hai người đàn ông đã lên tàu từ một ghe đánh cá, có tìm thấy đất dưới đáy ghe. Bạn Corrado Manin của ngươi đã qua xứ Pháp rồi. Hắn là người chúng ta tìm."
Niềm hân hoan và nỗi nhẹ nhõm lại ra đi nhanh như khi chúng đến. Giacomo cảm thấy điên tiết lên khi ông biết ra cái người ta đã làm với ông, với Murano, với nghệ thuật làm thủy tinh và gương mà ông đã dâng hiến đời mình. Trong bóng tối hai mắt khô khốc của ông lại trào nước mắt, nhưng không phải nước mắt lạnh của buồn đau mà là nước mắt nóng hổi vì giận dữ. Ta sẽ không chết hẳn. Không, nhưng con đã giết ta, và cả nghề của chúng ta. Corradino, con trai ta, làm sao con lại có thể? Con đã cho đi bí quyết của chúng ta. Non ominis moriar.
Những chữ ấy vọng lại trong cái giọng gớm ghiếc.
"Non omnis moriar."
Máu Giacomo đông lại. Họ đã đến nhà ông. Dĩ nhiên là họ đã đến. Họ đã bắt được mẩu thư.
"Ta biết là những chữ này có một ý nghĩa nào đó. Chúng ta đã tìm thấy mẩu thư hắn gửi cho ngươi."
Giacomo tự nguyền rủa mình. Tình cảm đã khiến ông giữ lại mẩu thư nhỏ - thứ cuối cùng Corradino viết, hay là ông tưởng thế. Mẩu thư này, cái có nghĩa là cái chết cho chính ông, là kỷ vật từ một kẻ đã phụ bạc ông. Nếu Giacomo đã biết cái gì đang được trù tính, chính ông có lẽ đã giết Corradino rồi. Cái mỉa mai thật quá thấm thía.
"Ngươi đã giúp hắn." Một lần nữa, một câu khẳng định.
"Không!"
"Ngươi biết cái hắn toan tính. Hắn đã viết cho ngươi mẩu thư."
"Không, tôi thề." Một tiếng thét sau rốt.
"Ngươi sẽ chết tại đây."
Thế là họ bỏ ông lại. Ánh đèn, bóng ma và tên lính canh bên ngoài. Khi tiếng bước chân xa dần, Giacomo bắt đầu gào thét. Cái đau trong lồng ngực và cổ họng ông nào có là gì. Sự phản phúc làm tổn thương hơn cả.
Những giờ không nói năng, không ai biết đến sau đó. Những giờ phút của ông đầy cả Corradino, cười cợt ông, lấy đi kỹ xảo và lòng nhân từ của ông, và phải, tình thương, bấy nhiêu năm trời và giờ đây đang làm thủy tinh tốt nhất đời hắn cho Pháp. Trong đầu Giacomo, những lâu đài cung điện được làm bằng những bức tường pha lê. Những ghế, bàn, và thức ăn là bằng thủy tinh. Corradino ngồi bên cái bàn trĩu xuống dưới thức ăn bằng thủy tinh. Hắn đang ăn uống no say những cao lương mỹ vị bằng thủy tinh cho đến khi máu trào ra từ miệng hắn, vẫn nói cười suốt với một ông vua thủy tinh. Hắn phải bị ngăn lại thôi.
Giacomo cảm thấy cái chết đang đến gần. Và Tử Thần đã đến. Lại vẫn với một tên lính canh và một ngọn nến.
Cánh cửa mở ra và bóng ma bước vào. "Thế nào? Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Giọng Giacomo yếu, nhưng vẫn còn nghe được.
"Nếu tôi nói cho ông biết, ông có cho tôi giấy bút để viết thư cho con trai Roberto của tôi không?"
Giống như đang mặc cả với Ma vương và điều đó lấy đi sự can đảm cuối cùng của Giacomo. Bóng đen khủng khiếp cúi cái đầu đội mũ trùm. "Ta sẽ cử tới cho ngươi một người chép thuê nếu ngươi cho ta biết cái ta cần. Và ta sẽ gửi đến cho ngươi tất cả những tiện nghi cho những giờ khắc cuối cùng của ngươi. Giờ thì, nhanh lên. Sự sống của ngươi đang rút dần đi."
"Con trai tôi… nó đang sống ở Vicenza. Nó mang họ del Piero. Tôi ước nó… tôi muốn nó biết, và con cái của nó biết, rằng Corradino đã kết liễu tôi, và rằng hắn, không phải tôi, là kẻ phản bội."
"Điều đó sẽ được thực hiện. Giờ thì, ngươi có gì cho ta hay?"
"Corradino, hắn… có một đứa con gái."
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano