Chương 34
ảnh tượng trước Grauman's Chinese Theater không giống như những gì Taylor từng thấy.
Máy ảnh, phóng viên, các xe của các hãng thông tin, máy bay trực thăng - tất cả các bộ phận và các dụng cụ theo dõi thông tin giải trí đều tham gia vào sự kiện lớn của Jason Andrews, ngày công chiếu đầu tiên bộ phim được dự đoán sẽ là phim đỉnh điểm của mùa hè năm nay, Inferno.
Và những người hâm mộ. Ôi trời ơi, những người hâm mộ, Taylor cũng phải lo lắng dè chừng họ.
Một đám đông lớn đứng dọc hai bên của thảm đỏ đang la hét inh ỏi trước cổng rạp hát. Họ cổ vũ, họ reo hò, họ đổ xô tới. Tất cả đều hi vọng nhìn thấy người hùng của họ dù chỉ trong chốc lát.
Đứng bên đường đối diện, Taylor tự hỏi đến lần thứ 27 kể từ lúc nhảy vào xe chạy đến đây là cô đang làm cái quái gì vậy. Cảnh tượng thật là điên rồ. Hoàn toàn mất trí.
Nhưng đó là cuộc sống của Jason.
Và nếu cố muốn là một phần của cuộc sống đó, cô nên bắt đầu làm quen với nó. Như, ngay bây giờ.
Bỗng nhiên, cô nghe đám đông gào thét lên với một sự cuồng nhiệt mới. Tiếng la hét ồn ào và reo hò đó chỉ có thể có một ý nghĩa.
Jason đã đến.
Taylor lo lắng theo dõi từ bên này đường. Cô đã chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ điều gì trong cuộc sống của cô và sẽ không định bắt đầu làm như vậy vào lúc này. Đã đến lúc đối đầu với thử thách, đối diện với sự sợ hãi của cô. Đã đến lúc phụ nữ vùng lên.
Nên với một vẻ mặt cương quyết, cô băng qua đường và bước về hướng nhà hát.
Ôi Chúa ơi.
Taylor chen vào đám đông. Đấy không phải chuyện dễ dàng vì có rất nhiều người cứng đầuở đây, ai cũng nghĩ họ có quyền được nhìn thấy Jason Andrews. Phải mất nhiều công sức xô lấn, đẩy, chen nhưng cuối cùng cô cũng vô được tới lối vào cổng của đoạn đường trải thảm đỏ.
Nơi một bức tường thành kiên cố do các bảo vệ tạo thành hiện ra trước mặt cô.
Những cánh tay cuồn cuộn bắp thịt khoanh lại trên những bộ ngực nở nang. Gương mặt không nở lấy một nụ cười. Họ đứng cạnh nhau thành 1 hàng và nhìn xuống Taylor, người bỗng cảm thấy như cô cao có 5 cen-ti-met.
Người bảo vệ đứng ở trung tâm nhướng mày khinh khỉnh hỏi cô.
"Có chuyện gì không?"
Taylor muốn phì cười khi nghĩ đến câu trả lời cô sắp nói.
"Có, à thì, chắc anh sẽ không tin chuyện này - và tôi xin lỗi vì chuyện không giống ai - nhưng chuyện rất quan trọng là tôi cần phải vào trong buổi ra mắt phim này."
Người bảo vệ đảo tròn mắt. Ôi giá mà anh có một xu.(không hiểu để cho Taylor hay ý là ai nói vậy cho anh ta một xu thì anh ta giàu lắm.)
"Cô có trong danh sách không?" anh ta lạnh nhạt hỏi.
"Đây mới là chuyện thú vị," Taylor nói, chỉ vô cô như nhấn mạnh. "Tôi đã có tên trong danh sách, nhưng coi nè, chúng tôi cãi nhau và tôi nói những câu rất tệ và tôi có lẽ đã nên gọi anh ấy 2 ngày trước nhưng nếu tôi đã gọi thì tôi với anh đâu có giây phút dễ thương này, hehe..." Cô thử quyến rũ người bảo vệ với một nụ cười.
Nhưng nó không hiệu quả.
Taylor hồi hộp hắng giọng. "Mà thôi, điểm quan trọng là trợ lý của anh ấy đã gọi tôi ngày hôm qua và đề cập là umm... tôi không được mời đến buổi ra mắt phim này."
Người bảo vệ nhìn cô chán nản.
"Nó là một câu chuyện rất dài." Taylor giải thích.
"Và tôi chắc sẽ rất xúc động." Nhìn cô như cô không tồn tại, anh ta bước sang người đứng sau cô, một tên trông mướt mát với kính đen và một cái thẻ đặc biệt đeo ở cổ. Taylor cố kìm ý muốn giật cái thẻ đó khỏi hắn ta và chạy ngay vô cửa nhà hát.
Khi cô bị xô đến gần sợi dây thừng đỏ bởi đám đông đang sốt ruột đằng sau cô, Taylor tính toán các lựa chọn của cô. Nhưng khi cô nhìn những người bảo vệ khổng lồ, cô chỉ có thể nghĩ đến những phiên bản khác nhau của trò: đánh lạc hướng rồi bò qua các đôi chân mà hay thấy trong Tom và Jerry.
Bỗng định mệnh can thiệp thay cho cô.
Với hình dáng của Jeremy Shelby.
"Chà, chà, đây không phải là cô Taylor Donovan tiếng tăm lừng lẫy sao," anh ngạo mạn nói, bước vào phía bên "trong" của sợi dây thừng đỏ. Anh nhìn hơi có vẻ không thoải mái trong bộ đồ "kẻng", nghĩa là một cái áo sơ-mi thực sự có cúc. Từ cách anh nhìn cô đầy cảnh giác, Taylor đoán anh đã biết hết về cuộc tranh cãi giữa cô và Jason.
Jeremy lấy ra một điếu thuốc gắn lên môi. Người bảo vệ mới quen của Taylor nhanh chóng ngăn chặn chuyện đó.
"Ê anh bạn, không được hút thuốc ở đây," anh ta nói.
Jeremy nhìn người bảo vệ rồi lại cất thuốc vô túi và quay sang cô.
"Vậy điều gì đã đem cô đến đây tối nay, Taylor? Tôi nghĩ tôi nghe cô được chỉ định là không được mời."
Taylor tiến sát hết mức đến cái dây thừng đỏ đang chia cách họ. "Giúp tôi đi, Jeremy," cô năn nỉ.
Anh nhìn cô. "Tại sao tôi phải làm như vậy?"
"Bởi vì, mười chín năm trước đây, anh cũng đã từng một lần nghĩ sai về anh ấy."
Jeremy nhìn cô thản nhiên. Sau một lúc lâu, môi anh nở nụ cười.
"Ôi, con ranh ạ, cô biết tôi sẽ để cô vô mà - tôi là hay chết vì mấy chuyện như vầy lắm." Anh quay sang người bảo vệ và ra dấu cho anh ta để Taylor vô. "Không sao đâu, cô ấy được."
Người bảo vệ ngẩng cao đầu. "Nghe vậy thật hay. Thế anh là ai?"
Nghe giọng điệu coi thường của người bảo vệ, Jeremy nổi giận.
"Tôi là ai? Tôi là ai?" Anh bực bội hỏi. "Tôi sẽ nói anh nghe tôi là ai - 11 kịch bản tôi viết đã được sản xuất thành phim bởi các hãng phim lớn."
Người bảo vệ nhìn anh nghi ngờ. "Phim gì?"
"À, ví dụ như Vampire Nation," Jeremy nói, tự hào nhắc đến một trong những bộ phim ăn khách của mùa hè năm ngoái.
Người bảo vệ mỉm cười vui vẻ. "Anh viết nó? Chao, tôi mê phim đó lắm! Chết tiệt, tôi nhớ ra anh rồi - tôi thấy anh thuyết trình ở hội nghị Comic-Con năm ngoái."
Jeremy khoanh tay trước ngực và nháy mắt với Taylor. "Vậy sao? Bây giờ anh nghĩ anh có thể để cô ấy vô chưa?" anh hỏi người bảo vệ và chỉ vào Taylor.
Người bảo vệ giơ tay vẻ bất lực. "Tôi muốn lắm anh bạn, thật đấy. Nhưng... thôi mà, anh là nhà viết kịch, may lắm anh mới được vô buổi ra mắt phim này đó."
Taylor cố nín cười khi mặt Jeremy chảy ra.
Khi người bảo vệ định quay đi, Jeremy miễn cưỡng thay đổi chiến thuật. " Được rồi, tôi cũng là bạn tốt nhất của Jason Andrews đó." Anh cáu kỉnh nói.
Người bảo vệ cười. "Anh và khoảng 500 người khác nữa, anh bạn". Anh ta chỉ về phía đám đông đang cố chen qua sợi dây thừng đỏ.
Jeremy liếc Taylor và thở dài. "Tôi đôi khi thực sự ghét thành phố này. Mẹ nó - chúng ta phải gọi dù lớn thôi." Anh vẫy một người đàn ông mặc comp-le đang đứng cách đó khoảng 6 mét.
"Marty! Marty!"
Taylor ngó Marty Shepherd tiếng tăm lừng lẫy, người quảng cáo của các sao và nhân vật quan trọng thứ 8 của Hollywood, quay sang và chậm rãi bước về phía cô và Jeremy. Ông ta thấp hơn cô tưởng, và già hơn. Tóc ông ta bạc nơi thái dương, nhưng mắt ông ta đen và sắc sảo.
Khi Marty bước qua, ông cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới. "Cô chắc là Taylor Donovan," ông ta nói trước khi Jeremy có thể giới thiệu họ. Ông ta nghiêng đầu như muốn hỏi. "Tôi nghe cô bị chỉ định là không được mời."
Taylor liếc sang Jeremy.
"Có một thông báo như vậy." Jeremy giải thích.
"Tôi có một vấn đề, cô Donovan," Marty nói tiếp. "Đây là buổi ra mắt phim. Buổi ra mắt trên toàn thế giới của bộ phim được dự đoán sẽ bùng nổ mùa hè này, với thân chủ số một của tôi thủ vai chính." Ông ta chỉ về phía thảm đỏ đằng kia. "Nhưng ngay bây giờ, thân chủ số một của tôi ở đó, gắt gỏng với phóng viên, từ chối cười khi chụp ảnh và nói chung là một người không ai chịu nổi."
Ông ta nhìn cô thật gay gắt. "Tôi chưa bao giờ thấy anh ta cư xử như vậy trước đây, cô Donovan. Tôi nghĩ chuyện đó có liên quan đến cô."
"Marty, nêu ông có thể để tôi vô vài phút..."
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Taylor cắn môi. Nếu thêm một người hỏi cô câu đó...
Cô nghĩ Marty cần một câu trả lời hơi khác với câu cô nói với Jeremy để cho cô qua.
"Bởi vì nó sẽ tạo hiệu quả quảng cáo tốt."
Marty có vẻ bị hấp dẫn. Ông ta nhướng mày. "Hiệu quả quảng cáo tốt?"
" Tuyệt vời. Tốt nhất."
Ông ta cân nhắc điều này. "Được rồi, Taylor," ông thận trọng nói. "Để coi cô làm được gì." Ông ta quay sang người bảo vệ ra dấu. "Cho cô ấy vào."
Người bảo vệ lập tức để Taylor vô. Trước khi cô có thể nghĩ kỹ về điều cô sắp làm, cô đã qua cổng và bước trên thảm đỏ, chen qua các ngôi sao nam nữ, nhà sản xuất, đạo diễn và nhiều người khác giống vậy. Cô như một làn gió nhẹ thoáng qua họ và họ cũng vậy, chỉ thấy thoáng một phụ nữ mặc comp-lê với mái tóc sẫm màu là họ phớt lờ cô.
Taylor đã đi gần đến cửa nhà hát khi cô thấy anh.
Trong suốt mấy tháng qua, khi họ trở nên thân thiết hơn, có những lúc cô hoàn toàn quên đi Jason là một ngôi sao điện ảnh quốc tế.
Nhưng giây phút này thì không.
Anh đứng đó, trung tâm của vũ trụ, trung tâm của các hoạt động, người mà mọi người ở buổi ra mắt phim này đều muốn được nhìn thấy. Đám đông vây lấy anh, các tay săn ảnh chen nhau chụp hình, và các người hâm mộ gào thét tên anh. Nhưng làm sao đó, anh như lơ lửng trên cao, không thấy gì, không bị ảnh hưởng gì bởi các máy ảnh đang đua nhau lóe sáng hay những mic-rô chen chúc trước mặt anh.
Vào giây phút đó, trên thảm đỏ, Taylor thấy Jason như phần còn lại của thế giới thấy anh. Cô thấy Jason Andrews diễn viên, ngôi sao, thần tượng. Người Đàn Ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống, người đàn ông được phụ nữ khắp nơi ngưỡng mộ.
Taylor bỗng cảm thấy không chắc chắn. Cô bước lùi một bước.
Và một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Cô quay sang và thấy Jeremy bên cạnh.
"Vẫn là nó thôi, Taylor à," anh nói.
Cô gật đầu và hít một hơi thật sâu. Được, cô có thể làm được chuyện này. Đám đông di chuyển, và cô bỗng nhìn thấy một người khác nữa, một người cô đã không mong nhìn thấy ở buổi ra mắt phim này.
Naomi Cross.
Người nữ diễn viên tóc vàng yểu điệu khoác tay Jason và vui vẻ vẫy tay khi cô làm dáng cho các máy ảnh.
Taylor nhìn hai người họ đứng cạnh nhau. Tốt nhất cô nên hiểu đúng chuyện này. Cô liếc sang Jeremy.
"Tại sao Jason lại nói dối về Naomi?"
Jeremy lo lắng hắng giọng. "Ồ, chuyện đó. Umm.. à, cô biết đó, à... để xem cô có ghen không." Anh thấy vẻ mặt Taylor. "Kế của nó, không phải tôi," anh nhanh chóng nói thêm. Rồi anh nghiêng đầu tò mò. "Sao cô biết vậy?"
Taylor không thể nén cười. "Cái đồng hồ."
"À, đúng... cái đồng hồ." Jeremy cũng cười.
"Đấng Toàn Năng cũng có những khuyết điểm đơn giản thế. Tôi thích nghĩ là ông Trời tạo như vậy để làm mọi thứ được cân bằng."
Taylor nhìn Naomi nghiêng sát và thì thầm gì đó vào tai Jason. Máy ảnh chụp như điên và tim cô nhói lên.
"Anh có chắc là không có gì giữa họ không?"
Jeremy bóp nhẹ vai cô trấn an. "Taylor, tôi nghĩ có một điều có lẽ cô nên biết về Naomi Cross."
Jason hờ hững nhìn vào máy ảnh và các phóng viên đang dí mic-rô vào mặt anh hi vọng bắt được anh nói một vài từ.
Trong lúc chạy qua đây trên chiếc li-mô, anh đã bảo Marty là anh sẽ không trả lời phỏng vấn ở buổi ra mắt phim này. Anh không giải thích gì thêm với Marty nữa. Cũng không nói tại sao anh đang có tâm trạng buồn bực khi Marty đùa là sẽ trả anh 25 triệu đô để biết ý nghĩ của anh.
"Ít nhất thì cũng tỏ vẻ hào hứng vì anh đang ở đây, cưng à." Naomi thúc anh, nói nhẹ vào tai anh để chung quanh không ai có thể nghe thấy. Công chúng cần được thỏa mãn." Cô dịu dàng vẫy tay với một nhóm hâm mộ đang gọi tên cô.
Jason bước thêm một bước gần hơn đến cửa nhà hát, hi vọng sớm kết thúc cuộc diễu hành này. Naomi miễn cưỡng đi theo anh. Luôn luôn chuyên nghiệp, nụ cười không bao giờ tắt trên môi cô trong khi cô và Jason tiếp tục cuộc trò chuyện của riêng họ.
"Tôi đã nói với anh là tôi ngạc nhiên thế nào khi Marty gọi tôi chưa?"
"Tôi đã hứa với cô," Jason trả lời.
"Ồ đúng rồi... vì đã giúp anh trong hoàn cảnh đó ở buổi tiệc của anh. Với cô bạn luật sư của anh." Naomi nhìn anh. "Dạo này cô ấy sao rồi?"
"Tôi không muốn nói về cô ấy."
"Vấn đề với tổ uyên ương rồi à?" Naomi cười tinh quái. "Có lẽ tôi nên gọi cô ấy vậy. Anh biết không, tôi luôn tìm kiếm một luật sư giỏi..."
Jason trừng mắt. "Cô không phải mẫu người của cô ấy đâu, Naomi."
"Hmm, tiếc thật. Vậy thì có chuyện gì vậy cưng? Sao cô ấy không ở đây với anh?"
Phải cố gắng hết sức và hết trình độ của một diễn viên từng đoạt giải Oscar, Jason mới có thể giữ nét mặt thản nhiên. Sự thật thì anh cảm thấy đau đớn tột cùng mỗi khi nghĩ đến Taylor.
"Cô ấy đi rồi. Cô ấy đã quay lại Chicago," anh nói một cách vô hồn.
Naomi gật đầu, rồi cười thật dễ thương. "Anh chắc không?" Cô chỉ về phía sau Jason. Thắc mắc, anh quay lại...... và thấy Taylor.
Cô đứng đó, trên thảm đỏ, trước anh, chỉ cách anh vài mét.
Đám đông bỗng nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Jason và tất cả đều lặng im. Đó là người phụ nữ bí mật, ai đó thì thầm. Những tiếng thì thầm phấn khích lan ra khắp nơi.
Cạnh Jason, Naomi hắng giọng. "Coi nào, bây giờ tôi cần đóng vai ghen tuông rồi." Cô liếc anh. "Và tôi ghen... với anh đấy, Jason. Bực thật cái vụ yêu đương khác giới này, mấy người ngày càng trở thành trào lưu phổ biến rồi."
Cô tự hào ưỡn ngực lên, sẵn sàng cho vai trò của cô. "Cám ơn đã giúp tôi quảng cáo, tôi nợ anh." Và nói xong, Naomi quay phắt người và giận dữ bước đi ngang Taylor. Khi cô đến đủ gần để chỉ Taylor có thể nhìn thấy, cô nháy mắt với nàng, rồi xuyên qua đám đông, sẵn sàng đối diện với các ống kính.
Để Tayor và Jason lại với nhau.
À, và với hàng nghìn người đang theo dõi họ.
Jason nói trước, với một giọng nhạt nhẽo. "Cô làm gì ở đây vậy?"
Taylor gượng mỉm cười khi nghe câu hỏi và cô đùa. "Em, à, nghe anh đang ở đây."
Jason lắc đầu. "Không phải lúc này, Taylor, đừng châm biếm nữa."
Cô thấy hoảng hốt. Không châm biếm? Nhưng... đó là cách của cô mà. Không có nó, cô thấy cô trơ trọi. Yếu đuối.
Ngay lúc đó, một ánh đèn máy hình nhá lên, ngay vào mắt Taylor. Rồi một cái nữa, và một cái nữa, rồi 10, 20 cái... cô quay đi, cố làm quen với các ánh đèn sáng nhấp nháy đó. Và lúc đó, cô thấy đám đông và mọi người trên thảm đỏ đang nhìn cô chăm chú.
Chờ đợi.
Khi Jason thấy cô im lặng, vẻ mặt anh từ thản nhiên đổi sang lạnh lẽo. Anh quay đi và bước về phía cửa nhà hát.
Taylor phản ứng ngay. "Jason, khoan đã, cho em cơ..."
Anh giận dữ quay ngay lại ngắt lời cô. "Tại sao cô ở đây? Nó là một câu hỏi rất đơn giản, Taylor. Chỉ một lần thôi, tôi muốn một câu trả lời thật từ cô."
Taylor gật đầu. Nó là một câu hỏi đơn giản. Nhưng cô sợ mấy chuyện như vầy mà: Trải lòng và nói hết ra.
Nhưng cô cũng biết đây chính là Khoảnh Khắc - cơ hội duy nhất của cô để sửa sai. Nên với hàng nghìn người chung quanh đang theo dõi, cô lấy hết can đảm, dẹp bỏ tự ái và quay sang người đàn ông đào hoa nổi tiếng nhất nước Mỹ và nói...
"Em ở đây là vì anh, Jason. Bởi vì em nhận thấy rằng người duy nhất có thể làm tan vỡ trái tim em cũng là người duy nhất nên bảo vệ nó."
Đám đông im phăng phắc.
Jason chớp mắt, sững sờ với lời cô.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài đến nhói tim, Taylor thấy tim cô đập thình thịch. Ờ, có lẽ cô đã hơi quá đà với câu nói đó.
Hoặc có thể là cô đã hiểu sai.
Nhưng bất thình lình, Jason hăm hở bước trên thảm đỏ. Anh ào đến bên cô, túm eo cô và không hề suy nghĩ, cô vòng tay ôm lấy cổ anh và các máy ảnh, phóng viên, cả thế giới biến mất...... khi anh hôn cô.
Và đám đông như như phát điên!
Quả là một nụ hôn! Taylor nghe loáng thoáng tiếng đám đông la hét và những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng thật ra cô chẳng thèm quan tâm ai đang nhìn cô vào lúc đó. Với Jason, trong khoảnh khắc đó, là điều duy nhất cô muốn.
Anh lùi lại trước, nhìn sâu vào mắt cô.
"Anh yêu em, Taylor. Anh nghĩ là anh đã chờ đợi em đến trong cuộc đời anh từ rất lâu rồi." Anh mỉm cười vẻ bối rối. "Anh không hề nghĩ em sẽ cho anh cơ hội để nói câu đó."
Xúc động với lời anh nói, Taylor nhìn anh và mỉm cười âu yếm.
"Anh đã có được em với chiếc áo "Shit Happens"."
Jason phá ra cười. Anh kéo Taylor vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô.
Và đó là tấm hình các báo đã đăng ngày hôm sau vói hàng chữ nổi bật "Jason Andrews đang yêu!"
Bỗng nhiên, Marty từ đâu xuất hiện.
"Jason, anh nên nói gì với báo chí. Họ yêu cầu được biết tên người phụ nữ bí mật."
Jason liếc nhìn Taylor. "Tùy ý em."
Sau một hồi cân nhắc, Taylor gật đầu. Đây dù sao cũng là cuộc sống của anh.
Và Jason ra dấu với cánh báo chí đang xếp hàng dọc sợi thừng đỏ, những nhà báo đang nôn nóng với qua sợi dây ngăn cách khi Jason và Taylor bước tới. Ít nhất mười nghìn cái mic-rô được đưa ngay vô trước mặt cô.
"Cô là ai?" người phóng viên từ tạp chí E! lên tiếng.
"Taylor Donovan," cô nói, hơi ngại ngùng. Bỗng cô biết cảm giác khi bị ở trong một cuộc thẩm vấn là thế nào.
"Cô là diễn viên hả?"
"Cô là người mẫu?" một nhà báo hỏi vọng lên từ phía sau.
"Không, tôi là một luật sư đến từ Chicago."
Các phóng viên thì thầm với nhau, có vẻ ngạc nhiên vì điều này.
Một xướng ngôn viên của Access Hollywood lấn tới, mic-rô trong tay. Cô ấy hỏi gặng "Cô và Jason đang hẹn hò à?"
Taylor ngập ngừng. Chà, không gì giống với việc cuộc sống riêng tư của mình bị thảo luận trước hàng nghìn người lạ mặt.
Quen thuộc với những chuyện như vầy hơn cô, Jason trả lời thay cô câu hỏi đó. "Không, chính xác thì tôi sẽ không gọi đó là hẹn hò," anh nói. Mọi người đều nhìn anh ngạc nhiên. Kể cả Taylor.
Anh nháy mắt với cô.
"Cô Donovan là vị hôn thê của tôi," anh tuyên bố.
Và đám đông lại phát cuồng lên!
Cánh thợ săn ảnh đua nhau chụp hết tấm này đến tấm khác trong khi những người hâm mộ cổ vũ ầm ĩ với lời tuyên bố này.
Taylor nhìn Jason trân trối.
Khi cô không nói gì trong một lúc lâu, khá lâu, anh rục rịch có vẻ lo lắng. Có lẽ anh đã hơi quá đà với câu đó.
"Sao? Em không có gì để nói sao?" Jason hỏi.
Taylor nghiêng đầu. "Anh không nghĩ chúng mình nên làm tình với nhau trước đã?"
Jason cười nghiêng ngả. Anh giằng cây bút từ tay một phóng viên đang đứng gần họ nhất, người đang viết vội vào sổ ghi chú của anh ta. "Đừng in câu đó," anh nghiêm giọng nói.
Jason quay sang Taylor với nụ cười ranh mãnh. "Ừ, đúng, anh cũng đang hi vọng mình có thể làm việc đó rồi."
Cô nhướng mày. "Em hiểu rồi. Vậy... chúng mình còn chờ gì nữa?"
Jason ôm cô vào lòng và âu yếm thì thầm vào tai cô. "Rồi có ngày em sẽ biết là câu hỏi đó có thể gây cho em những rắc rối gì."
Taylor ngước lên nhìn anh. "Anh sẽ phải ở lại buổi ra mắt phim này lâu không?" cô dịu dàng thì thầm với anh.
Họ rời nơi đó 20 giây sau.
Hóa ra, Taylor thực sự là một luật sư "hư hỏng".
Đầu tiên, cô "hư hỏng" lúc ở trong xe khi Jason đang vội vã lái về căn hộ của cô.
"Nếu em tiếp tục như vậy, em sẽ lại có một chiếc PT Cruiser nát bét nữa."
"Anh nói anh muốn lái," Taylor thì thầm vào tai anh trong khi đang cắn cắn vào cổ anh.
"Bởi vì anh là đàn ông."
"Được thôi, em ngừng đây nếu anh thật sự muốn như vậy..."
Chiếc xe nghiêng hẳn qua một bên khi quẹo cua.
"Kệ đi," Jason rên lên. "Anh sẽ mua cho em chiếc xe khác."
Rồi cô "hư hỏng" khi về đến căn hộ của cô, khi mới vừa bước vô nhà, rồi trên bàn nhỏ cạnh cửa.
"Phòng ngủ của em ngay cuối lối đi," Taylor hổn hển khi Jason xé toạc áo sơ-mi của cô. Cúc áo bay tung tóe.
"Rồi mình cũng sẽ vô tới đó," anh nói, nhấc váy của cô lên và luồn tay vuốt ve đùi cô. Anh mỉm cười tinh quái khi các ngón tay anh lần lên cao hơn. Cô rên lên và ưỡn người lên, đẩy lưng vào tường.
"Đi vô đó ngay bây giờ, Jason," cô ra lệnh.
"Chà, chà, coi ai đang sốt ruột kìa..."
Khi cuối cùng họ cũng vô được tới phòng ngủ, cô cũng "hư hỏng" ở đó luôn.
"Vậy mà em nói sẽ ghét anh muôn đời," Jason trêu cô khi anh thảy cô lên giường.
Cô nôn nóng nắm lấy thắt lưng quần anh, kéo anh xuống giường với cô. "Đây là làm tình vì giận dữ - em thật không thích anh chút nào hết." Chân cô cuốn lấy eo anh, cô nằm đè lên người anh. Anh chụp tay cô và giữ ở bên trên đầu cô.
"Cô có chắc không cô Donovan? Bởi vì cô có vẻ rất thích khi tôi làm như vầy...."
Sau đó, cô thậm chí còn "hư hỏng" trên bàn bếp khi Jason ngây thơ chỉ ra rằng họ còn 40 phút rảnh rỗi cho đến khi đồ ăn Tàu họ đã gọi được giao tới.
"Anh có chắc là anh không mệt không?" Taylor trêu, luồn tay vào tóc anh và kéo anh vào giữa chân cô. "Dù đối với một ông 39 tuổi, anh có vẻ có nhiều năng lượng đó."
Jason kéo cô để môi cô sát vào môi anh. Ba mươi tám, bé ạ. Sinh nhật của anh là tháng 12."
Và họ tiếp tục "hư hỏng".
Cuối cùng khi cả hai đã mệt đến nỗi họ thật sự ngã ra giường, Taylor gối đầu lên ngực Jason. Anh vòng tay ôm cô thật chặt và họ rơi vào giấc ngủ ngay lập tức. Một giấc ngủ say và êm đềm.
Và sáng ra, họ bắt đầu lại "hư hỏng" từ đầu.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại