Chương 35
aggy và Darcy hẳn là phải dùng xong bữa sáng rồi. Hẳn là đang chúi mũi vào những tờ báo ngày chủ nhật, Fauve nghĩ, tính toán múi giờ chênh nhau sáu tiếng đồng hồ. Nàng nhặt trái táo, rời xưởng hoạ và đi gọi điện trong viện của La tourrello.
Nàng đã ấn nút nhưng lại vội vàng gác máy trước khi có tín hiệu trả lời. Cái quyết định bất thần này, sự thay đổi tàn nhẫn này liệu có làm phiền lòng Maggy và Darcy đang hạnh phúc bao nhiêu trong cuộc sống mới của họ?
Phải chăng đích thị đây là cái thói ích kỉ vẫn từng ngự trị trong lối sống của bố? Bao giờ cũng thích gì làm nấy, không cần tính đến hậu quả về sau. Giờ đây liệu nàng có như bố mình, đặt công việc lên trên hết? nhu cầu được vẽ của nàng liệu có bức thiết như bố trước đây? Và phải chăng chính điều này đã khiến ông trở thành như mù quáng?
Đứng lặng, Fauve thử hình dung cuộc đời mình ở New York nếu nàng quay trở lại. Có thể vẫn được vẽ trong những kì nghỉ cuối tuần và suốt tuần vẫn có thể trông nom số hai trăm người mẫu của hãng Lunel cùng cả cái thiên hạ nhỏ của tranh. Dù sao thì nàng cũng đã được dạy dỗ để nhằm tới cái đích ấy.
Giờ đây nghĩ lại thấy không phải thế, không thật như thế, hoàn toàn không phải thế nữa kìa. Khi nàng tốt nghiệp trung học, Magili chưa hề bao giờ nói với cháu, hoặc để cho cháu hiểu là cháu bà một ngày kia sẽ kế tục công việc của bà. Chính nàng đã lao vào, xem như đây là nghề duy nhất có thể giải quyết được những vấn đề của nàng. về công việc này, Fauve chỉ biết độc có một điều, nếu không thực sự thích thú thì đừng có đụng vào nó. Khi người ta thờ ơ nhận ra rằng đó là một cô gái của Lunel đã ngồi chụp ảnh cho bìa tờ Vogue, thì cũng là lúc nên rút lui cho khoẻ.
Khi cầm lại ống nói lên, nàng tự nhủ là mình đã biết rõ một điều ; Maggy muốn trước hết cháu bà phải thật thà, ngay cả khi sự thật có thể làm ta đau khổ.
- Fauve yêu cầu Darcy dùng máy thứ hai và nàng kể lại cho hai người nghe câu chuyện xảy ra ngay sáng hôm đó. nàng cố hết sức nói thẳng, và nói rõ ràng ở mức cao nhất. Khỏi cần phải vòng vo rào đón và nói rằng mình chưa có quyết đinh dứt khoát.
- Cháu ạ, maggy nói giọng xa xôi và dường như nghẹn lại, bà phải thú thật là bà không hề chờ đợi một cơ sự như thế này, Fauve.
- bà nghe này, cháu hiểu điều này là thế nào đối với bà, cháu đã suy tính mãi rồi. Cháu biết là bà rất cần, hoặc bà hoặc cháu, một trong hai người phải có mặt hàng ngày ở hãng. Giờ thì bà phải làm việc cả buổi hoặc là giao thêm trách nhiệm cho Casey.
- Bà đã bắt đầu phải tự hỏi không biết cái gì đã giữ được cháu ở bên ấy. Darcy này, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rằng bây giờ thì con Fauve nó không chạy vòng vòng nữa đâu, nó đã thay đổi rồi phải không? Maggy nói, vẻ như bà đã thắng một keo.
- Magali, bà không hiểu rằng cháu vừa nói gì sao?Cháu không muốn điều khiển một hãng manơcanh nữa.
- bà hiểu quá đi chứ. Không phải ai cũng có cái năng khiếu ấy đâu, giọng Maggy đượm vẻ tự mãn.
- Vậy thì vẫn không có gì thay đổi chứ?
- Tôi không muốn dính vào chuyện nghề nghiệp, Darcy xen vào. Nhưng bà Maggy này, tốt hơn hết là tôi phải nói thật với bà ; tôi cực lực phản đối việc bà đã cho xây hẳn một cái vườn cảnh trong phòng ăn.
- Lạy Chúa, Darcy, ông thừa biết là tôi trù tính cho mọc những chậu lan khi Fauve quay về. Maggy giận dữ phản đối.
- Nhưng mà nó lại không quay về và bà sẽ có những móng tay đen nhẻm từ mùa xuân đến mùa thu. Nào tôi có định lấy về làm vợ một công nhân nông nghiệp đâu..... tôi đã lấy làm vợ cô Maggy Lunel. Tôi biết rằng bốn ngày nghỉ này làm bà đến chết vì buồn. Bà đã khá ra nhiều thứ kể từ ngày con Fauve đi Pháp. Khỏi cần chuyện vườn ươm.
- Darcy! Ông đoán về... cái chuyện nghỉ cuối tuần này đã lâu chưa đấy? Maggy hỏi?
Một thời gian rồi...
- Có phải là chuyện riêng không đây? Fauve hỏi.
- Cháu báo cho bà biết rằng tiền têlêphôn đắt lắm đấy, Jean Perrin đã nói là nàng sẽ được hưởng tiền thừa kế ít nhất là hai mươi lăm triệu đô la nhưng Fauve vẫn chưa dám tin là sự thật.
- Darcy này, thế ông thật không thích cái vườm ươm ấy à?
- Không thích chút nào cả.
- Thôi được, trong trường hợp này thì đến thứ sáu này tôi sẽ quay về hãng.
- Thế còn thứ hai? Darcy lo lắng hỏi.
- Thứ hai tôi nằm ở vùng quê.
- Tốt, hiểu rồi. Từ chiều thứ sáu đến chiều thứ hai, đồng ý rồi chứ?
- Đồng ý. Ngày thứ hai tôi để cho Casey, Loulou và Ivy trông nom hãng.
- Ivy à? Fauve ngạc nhiên.
- Ivy Columbo... Có còn Ivy nào khác đâu? Nó không thích là người mẫu nữa. Bảo rằng nghề này ngắn ngủi quá. Nó mới vào nghề, tất nhiên, nhưng nó biết nghề lắm. Đây là một nhân tố rất tốt. Theo bà thì nó còn tiến xa. Nó làm bà nghĩ tới chính bà hồi bằng tuổi nó. Cháu biết nó vừa đính hôn chưa? Mê một anh chàng người Ý điển trai gặp ở nhà thờ Sixtine ở Rome hồi tháng ba vừa rồi.Nhưng Fauve này, tất nhiên nếu cháu thay đổi ý kiến thì cháu vẫn có được việc làm tại hãng. Cháu đã quá rõ điều ấy rồi.
- Cháu cảm ơn bà.Fauve đáp một cách lơ đãng
Nàng hình dung hãng do ba cô nàng đảm nhiệm. Loulou có thâm niên, Casey thì thông minh nhưng Ivy thì lại xuất sắc.
- Thế cháu sẽ ở đâu? Maggy trở lại vấn đề thực tế.
- Cháu sẽ ở La Tourello, tất nhiên rồi.
- Sao kia.....Ở đó một mình? Maggy lo lắng. Ý nghĩ mới kì quái làm sao chứ?
- Bà thật khó hiểu quá. Khi cháu nghĩ tới việc bà từng một mình tại một căn phòng nhỏ ở Montparnasse không biết ai vào với ai, đêm nào cũng đi nhảy đầm đến sáng và người ta phải khiêng bà về, hoàn toàn ở trần, đặt bà trên một cái giỏ hoa quả! Đó là không kể đến chuyện thuốc phiện.
- Hẳn là Adrien đã nhắc lại chuyện cũ đây. Bà chưa hề bao giờ hút thuốc phiện, cháu nên nhớ thế. Không phải vì không có người mời đâu, bà không thích cái trò ấy. Dù sao thì vào cái thời ấy bà còn quá trẻ. Nhưng bằng tuổi cháu bà đã biết kiếm sống giỏi lắm rồi và đã sống một cuộc đời đáng kính nể.
- Với một đứa con hoang và một gã tình nhân? Fauve nói dịu dàng.
- Hồi đó bà chưa quen Darcy, phải không anh yêu? Xem thử nào. Lally tổ chức cuộc đi săn vào vào năm ấy nhỉ? Có phải....
- Thời điểm không quan trọng, Fauve cắt ngang. Dù sao thì cháu cũng không đến nỗi phải sống một mình. Cháu sẽ yêu cầu Lucette mang con đến ở đây với cháu. bà ấy đang sống với gia đình nhà chồng nên rất ngán. Cháu tin chắc bà ấy sẽ đồng ý thôi. Với lại còn bao nhiêu người nữa vẫn còn làm việc ở ngoài đồng, La Tourrello sẽ hồi sinh.
- Fauve này, Darcy xen vào, ông vừa gặp Ben Lichfield thứ nam rồi ở số nhà 21. Cháu có biết rằng Peter Krindler đã dành cho hắn cái bàn số 7 trong lúc hắn mới chỉ vừa 30 tuổi? Hắn hỏi ông bao giờ thì chaú về.
- Anh ta đi với ai?
- Một cô xinh như mộng.Một cô người mẫu thì phải.
- Thế ư? Cô ta làm việc ở hãng nào vậy?
- Hãng Lunel chứ còn hãng nào nữa. Maggy nói, bực bội. Arkansas đấy chứ ai và Darcy thì còn lạ gì nữa..
- Arkansas à? Tại sao cháu không nghĩ ra được sớm hơn nhỉ? Thật tuyệt! Vậy là bob vẫn là con cháu trong nhà, nếu cháu có thể nói thế được. Bà đừng quên nói với Arkansas là cô ấy đã xử sự một cách kì cục sáng chủ nhật vừa qua.
- Ừ bà đã nói.
- Thế là cô nàng đã tự mình phát hiện ra. Đáng lẽ phải làm việc ấy từ trước rồi. Bà hôn cô ấy hộ cháu. Quên mất, Maggy, cháu đã gửi đến ba bức chân dung bố cháu vẽ bà, bức vẽ mà Kate đã chiếm đoạt làm của riêng, vẽ bà nằm dài trên đống đệm xanh.Bà còn nhớ không?
- Quên sao được chuyện ấy. Darcy chen vào. Ta sẽ treo nó ở đâu nhỉ?
- Ông bà ắt sẽ tìm được một chỗ tốt để treo, Fauve nói vui vẻ. Cháu giữ lại sáu bức khác để dành cho cháu chắt của cháu.
- Cháu của cháu? Cháu....cháu... cháu không.... Maggy lắp bắp.
- Thật vậy mà Magali, song cháu sẽ không đi lấy chồng đâu. Fauve nói trêu bà. Còn nếu có bầu thì hẳn sẽ là một trường hợp thuộc về thuyết di truyền có một không hai, Darcy, ông có còn nhớ cái con phệnh đường có lần ông đã cho cháu không?
- Tất nhiên rồi.
- Nếu bây giờ cháu nhờ ông gửi nó sang đây cho cháu thì ông có cho cháu là ngốc nghếch không? Nó vẫn được bày trên cái xích đu trong phòng khách của cháu đấy.
- Tất nhiên là không. Mọi người đều cần có một chú phệnh đường. Cháu còn cần thứ gì nữa?
- Thực sự thì ngôi nhà này hoàn toàn rỗng không. Có thể ông phải thuê một người vận chuyển mọi thứ sang đây cho cháu.
- Gửi những gì sang cho cháu?
- Trong phòng có gì thì gửi đi hết. Ôi, cháu biết chẳng có gì là to tát cả nhưng những thứ đó sẽ làm cho cháu có đủ dũng khí để bắt đầu tu sửa ngôi nhà.
- Tại sao lại không? Chả có gì là phiền phức cả.
- Cảm ơn Darcy, cháu yêu ông lắm.Cháu rất hài lòng vì ông đã bắt buộc Magali phải cưới ông.
- Thực sự là bà ấy đã bắt buộc ông thì đúng hơn.
- Không thể thế được! Fauve rũ ra cười.Bà đã làm gì? Ông kể cháu nghe xem nào.
- Nói chuyện lâu rồi - Maggy cắt ngang - Fauve yêu quý, bà nghĩ là cháu đã chọn lựa đúng. Bà rất sung sướng cho cháu, cho bà và Darcy mặc dầu ông âý không đáng được hạnh phúc. Một người đàn ông không giữ được lời hứa....
- Cháu phải tạm biệt ông bà thôi. Có người bấm chuông ngoài cửa. Mấy hôm nữa cháu lại phôn cho bà. Cháu hôn ông bà.
Lòng nhẹ tênh, nàng ra mở cửa và chạm chán với Eric Avigdor đang trễ nãi đứng tựa bên khung cửa, áo vét vắt ngang vai.
- A, ông đốc công. Mời vào.
- Anh ở Baux về chiều qua và sáng nay đi kiếm em. Không thấy ở khách sạn, anh đoán có lẽ em đến đây.... Anh không làm phiền gì em chứ?
- Tất nhiên là không rồi. Em rất mừng được gặp con trai của người bạn già Avigdor.
- Em... em nói kiểu gì mà nghe lạ hoắc.
- Nói kiểu gì ư? Nàng hỏi, mắt lúng liếc và mái tóc rối tung.
- Anh cũng không biết nữa....Anh không nhận ra tiếng em nữa. Anh nói một cách khôn khéo.
- Em xem đó như lời khen. Nhà cửa xây đến đâu rồi?
- Việc lớn nhất đã hoàn thành. Sẽ sẵn sàng đúng thời hạn, à, anh sắp được trở lại nhịp sống bình thường hơn. Fauve, anh rất buồn vì chỉ được gặp em rất ít và mặc dù thế, dường như em vẫn không có thời gian dành cho anh. Bố anh vừa cho biết là tuần sau em sẽ quay về New York.
- Bổn phận gọi em, Fauve nhìn anh vẻ thăm dò. Nàng thì thầm: hẳn là mẹ mình xưa cũng ăn nói như vậy với những người đàn ông đến cầu hôn bà. Trong giây phút đó, nàng cảm thấy hoàn toàn là máu mủ nhà Lunel và nào ai dám chê trách gì nàng?
- anh không nghi ngờ gì việc đó. anh không muốn bắt em phải chuẩn bị một bữa ăn. Hay là ta đi nhà hàng ở Bonnieux? Ở đấy ăn ngon lắm.
- Không em đói ngấu rồi, không đợi được và còn nhiều món ăn thừa phải thanh toán hết.
Hai người vào bếp, trên bàn đã bày đầy những món ăn nàng lấy tủ lạnh ra một giờ trước đó. Trong khi Eric uống vang trắng, Fauve dọn đĩa và trộn món salát cà chua.
- Anh chưa được nhìn thấy em đóng vai đầu bếp bao giờ đấy.
- Món tủ của em là gà quay trộn với hàng tấn kem tươi.
- Anh không hình dung được là em đang làm bếp.
- Có thể anh không hình dung gì về em bao giờ hết, nàng thầm thì và đổ thêm dầu ôliu vào món xốt.
- Em vô lí lắm.
- Có thể thật. Tha lỗi cho em. Vào bàn đi thôi, bữa ăn trưa đã sẵn sàng.
Họ ăn lặng lẽ. Đầu cúi xuống, cặp lông mày hình thành một đường màu da cam.Fauve tránh không nhìn vào tay của Eric, càng không nhìn vào mặt anh. Nhất là không nhìn vào mắt anh.
- Anh biết không, em không ngờ anh lại thuộc loại người dễ quên đi lời hứa, nàng bỗng nói vẻ đắn đo.
- Em nói về chuyện gì vậy?
- Anh hứa là sẽ đưa em đi thăm Lunel,anh còn nhớ không? Em luôn hi vọng là sẽ tìm được ở đó một số vết tích, một thứ gì đó có thể làm sáng tỏ được lí lịch của em. Anh đã hứa bao nhiêu năm rồi. Em vẫn đợi, nàng nói bình tĩnh, chú ý không để lộ ra chút gì là hờn dỗi trong giọng.
- Lạy Chúa, Fauve, em có thấy là em hơi quá đáng không? Em biến đi không một lời để lại trong suốt bấy nhiêu năm rồi, xuất hiện trở lại nhưng với một lí do không dính dáng gì đến anh cả. Suốt ngày em chỉ bận rộn với mấy ông luật sư, những nhà buôn tranh, bọn nhà báo và nhiếp ảnh, không kể nhóm bạn bè mới của em và em lại chuẩn bị ra đi. Thật là kì quái khi kết tội anh đã không giữ được lời hứa với em.
- Nhưng anh không chối là đã hứa với em, nàng nói bình tĩnh với nụ cười thơ ngây, vẻ như không thấy những lời phản bác bực dọc của anh.
- Tất nhiên là không rồi.Anh có thể chứng minh điều này và anh vẫn còn những tấm bản dồ để sẵn trong xe. Lạy Chúa, em giết anh không bằng. Lunel nằm ở phía nam Nime và phía bắc Montpellier- đâu có xa đường một chiều A9. nếu khởi hành ngay bây giờ thì chỉ một giờ sau là đến nơi, đi tắt qua Saint Rémy và Tarascon. Không xa biển là bao, nó nắm ở cuối xứ Provence và miền Languedoc thôi mà.
- Anh đã tới đó mà không có em cùng đi à?
- Không, rõ ràng là không. Không bao giờ anh làm thế.
- Thế thì tại sao anh biết cặn kẽ thế? Eric, quả lê của em đâu rồi?
- Quả lê ấy à?....anh chót ăn mất rồi, xin lỗi đãng lẽ anh phải hỏi em có muốn ăn một nữa không. Trông mặt em sao lạ vậy?
- Anh đã ăn rồi.....Anh đã làm mất cái đề tài thứ nhất của em - Fauve phá ra cười.
- Đề tài đầu tiên của em? Nó chỉ là một quả lê. Anh thề với em đấy, Fauve, anh chưa đi tới Lunel bao giờ cả, nhưng anh chỉ muốn biết rõ nó nằm ở đâu thôi.
- Tại sao? Nàng vẫn không nín được trận cười.
- Trong trường hợp em quay lại và ngỏ ý muốn đi tới đó.
- Thế anh đã để những tấm bản đồ ấy ở trong xe từ bao giờ?
- Suốt từ dạo em bỏ đi.... hồi em 16 tuổi. khi thay xe mới, anh chỉ việc chuyển cái hộp xe sang là xong.
- Tốt, thế thì em tha lỗi cho anh đấy. Chỉ có ý đồ thôi cũng là tốt lắm rồi.
- Nó còn hơn cả một ý đồ.
- Anh muốn nói gì vậy? Fauve tì cằm lên tay và nhìn anh một cách nồng nàn. Do tình cảm chăng? Hay là do một nỗi hoài nhớ nhung dĩ vãng? một cử chỉ lãng mạn để làm anh nhớ lại thời anh đã say mê.?
- Đồ chấy rận!
- Ôi những lời nhiếc móc!
Nàng nhướng mày lên vẻ dò hỏi, cố gắng không làm lộ niềm hoan hỉ trong lòng.
- Đừng có diễn lại cái trò trẻ con ấy với anh nữa. Em đã đùa cợt chán rồi, hồi ở Rome, em còn nhớ không?Em đã giật dây anh....... Đã làm cha anh tưởng đâu là em yêu anh, để đến phút cuối em lại bốc hơi đi mất.. Cũng hệt như lúc này đây. Một trò đùa cợt quá đáng!Không có chữ nào để đánh giá thái độ của em!
Anh đứng dậy.
- Fauve đi vòng quanh bàn, mặt mày rạng rỡ, đầy vẻ tự tin, cũng như nàng đã tin vào cái gì mình muốn trong xưởng vẽ, ngay buổi sáng hôm đó.
Eric nhìn nàng tim đập rộn ràng. Tình yêu của anh, mối tình của cả đời anh đang chìa tay mời mọc.
- Anh hãy thử nói với em, theo cách riêng độc đáo của anh, rằng anh vẫn yêu em thử xem nào? Fauve hỏi và đưa tay quàng lấy cổ Eric. Anh vẫn đang muốn hỏi em làm vợ đấy chứ? Bởi vì, em xin báo cho anh biết trước, em đang ở trong tâm trạng muốn chấp nhận việc đó. Nếu anh yêu em, thì đây là lúc để lấy em.
- Bao giờ anh cũng vẫn yêu em, chỉ có em là không thích anh mà thôi. anh thì thào, nhìn sâu vào cặp mắt to màu xám ranh mãnh của nàng. Nhưng... anh lại không muốn lợi dụng những phút vui vẻ của em. Em đã làm anh đau khổ nhiều rồi. Anh sợ là đến mai em lại thay đổi ý kiến.
- Eric, đây không phải là chuyện bốc đồng. Em đùa đấy thôi. Đơn giản là em chỉ muốn anh tự phải nói ra. Trong tất cả những năm dài này, em chỉ muốn lấy anh làm chồng. anh còn nhớ chăng, anh từng mơ được đi trốn với em năm mười sáu tuổi? Này nhé, cả em nữa, em cũng từng mơ như vậy nhưng không dám công khai thừa nhận, bởi vì hồi đó em rất sợ phải có một sự cam kết. Tình cảm của em đối với anh vẫn khồng hề thay đổi nhưng em đã sợ không dám đặt lòng tin vào một người đàn ông. Giờ đây thì chuyện ấy qua rồi. Có hai điều em thích nhất trên đời và điều này sẽ không có ý nghĩa gì nếu không cùng một lúc có cả điều kia. Em muốn là vợ anh và được vẽ.
- Vẽ ư? Chuyện này xảy ra thế nào? Bao giờ, không, chả có gì quan trọng cả. Em sẽ kể cho anh nghe sau. Thật là tuyệt diệu. Anh vẫn nghĩ là em sẽ quay lại với nghề vẽ.
- Eric, anh có muốn sống ở đây, La Tourrello không?
- Ngôi nhà này đang đợi chúng ta, em không thấy thế sao?
- Có... giờ đây thì có. Sáng nay em đã hiểu ra điều này.
Anh lấy ngón tay vuốt nhẹ lên môi nàng. Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
- Em muốn đi Lunel không? Anh vẫn giữ lời hứa với em.
- Không đi trong lúc này, không đi trong hôm nay.
- Em không muốn đến đó nữa à?
- Em không phải đi đâu mà vội. Nàng nói, vẻ mơ màng. Em không cảm thấy thật sự cần thiết nữa. Nhưng Eric, ta sẽ ra xe và đi về phía cuối đường. Không xa đâu. Em đang muốn mua một quả lê khác.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió