Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Tiên Duyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 31: Xảo Ngộ Cao Nhân
H
oa Lân đúng là bê con không sợ cọp, đã phạm phải đại kỵ trên giang hồ! Nếu người của đối phương đều đã đến đông đủ, e là…
Bóng đen trước mặt quả nhiên là Sở Hạo Phi, gã nghênh ngang đứng cách Hoa Lân năm trượng, cười lạnh nói: “Xú tiểu tử, xem ra ngươi rất tự tin vào bản thân!”
Hoa Lân cười hê hê nói: “Không sai! Với võ công của ta, đối phó với hai tên tiểu cẩu các ngươi căn bản không cần phải mai phục gì cả.”
Sở Hạo Phi trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi mình và thất sư đệ đứng nói chuyện từ xa như vậy mà hắn cũng nghe thấy hết sao? Điều này là không thể!
Hoa Lân nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của gã liền lạnh lùng nói: “Hừ! Ta đã tạo cơ hội cho ngươi, thế mà ngươi vẫn không biết à? Ngươi có thể tới được Tần Châu thành là do bản thiếu gia còn để cho ngươi một con ngựa đấy! Minh bạch chưa?...Đồ ngu!”
Không hiểu vì sao Sở Hạo Phi bỗng cảm thấy lạnh người, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu tử này đúng là khắc tinh của mình sao? Nhưng lần này đã có thất đệ đánh úp rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc có thể tiêu diệt được hắn, nếu không về sau làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ được nữa.” Thế nên gã cười lạnh nói: “Đó là do ngươi tự tìm lấy cái chết! Không thể trách người khác được! Xem kiếm!”
Hoa Lân cũng động thân ngay sau đó, “soạt” một tiếng hữu thủ đã rút kiếm ra khỏi bao. Một màn kiếm quang trong suốt tỏa ra từ mũi kiếm rạch tới người đối phương, không khí như bị đông cứng lại, màn kiếm quang bỗng biến thành một phiến băng mỏng, hung mãnh cắt về phía trước…
Sở Hạo Phi sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội thi triển công phu Thiết Bản Kiều, ngửa người né tránh, chỉ thấy sau khi luồng kiếm khí đó xẹt qua, một chiếc lá đã bị cắt thành hai mảnh không một tiếng động…
Sở Hạo Phi sợ Hoa Lân lại xuất kiếm khí nên hoảng hốt thuận thế lăn về bên phải, trán toát đầy mồ hồi lạnh. Lúc này, vài miếng băng mỏng mới rơi từ trên không xuống, không ngờ kiếm khí đó lại có thể ngưng tụ thành thực thể.
Hoa Lân mới bước chân vào giang hồ, không biết võ công của mình được xếp vào bậc nào nên vừa rồi hắn đã dùng đến toàn lực. Nhìn thấy bản thân nhờ vào Hàn Tinh kiếm có thể phát huy uy lực lớn đến như vậy, hắn cũng bất ngờ đến giật thót mình, lầm rầm nói: “Mẹ nó! Thì ra Hàn Tinh kiếm lại hữu dụng như vậy, chẳng trách lại được xếp vào một trong những tuyệt thế danh kiếm. Ài…Chỉ tiếc là ta đã có Hà Chiếu rồi!
Sở Hạo Phi mặt mày nhăn nhúm, phóng mắt nhìn khắp giang hồ, chưa đến trăm người có thể dùng kiếm khí để sát thương địch nhân, những cao thủ có kiếm khí đạt đến ba trượng tuyệt đối có khả năng tham gia Huyền Thiên kiếm điển năm năm một lần. Trong thoáng chốc vô số ý nghĩ đã lướt qua trong đầu gã, chẳng lẽ tất cả là nhờ vào tác dụng của Hàn Tinh kiếm?
Hoa Lân cảm thấy tâm tình hết sức thoải mái, trêu gã: «Thế nào? Đánh nữa không?»
Ánh mắt Sở Hạo Phi lóe lên một tia hàn quang quỷ dị, bật cười rộ khiến cho những chiếc lá cây tàn úa rơi rụng lả tả.
Hoa Lân cũng nhếch mép cười lạnh, đột nhiên, hắn quay người xoay ngang bao kiếm, “choang” một tiếng vừa khéo đỡ lấy một làn kiếm quang tập kích từ phía sau. Ngay sau đó hắn búng người lên không, lách khỏi một kiếm của Sở Hạo Phi từ phía chính diện.
Giữa không trung…
Hoa Lân vung kiếm hét lớn: “Thiên…Kiếm…Trảm!”
Chiêu này là tuyệt học hắn học trộm được từ Hạng Mạc Thiên! Không khí xung quanh nhanh chóng hội tụ lại trên thân kiếm, hình thành một thanh thiên kiếm đáng sợ, không khí như ngưng đọng. “Hây”, một kiếm bổ xuống, màn kiếm khí khổng lồ “roẹt roẹt roẹt roẹt…” rạch trên mặt đất, vươn dài vô hạn về phía rừng cây ở đằng xa…
Suy cho cùng đây cũng là kiếm pháp mà Hoa Lân học trộm nên xuất chiêu đương nhiên không được nhanh cho lắm, Sở Hạo Phi sớm đã tránh kịp sang một bên.
Nhưng dù có vậy, Sở Hạo Phi và thất đệ của gã cũng sợ tới mức chân run lẩy bẩy, lúc này bọn chúng mới biết là kiếm khí của Hoa Lân phát ra được hoàn toàn không phải chỉ nhờ vào Hàn Tinh kiếm.
Hoa Lân từ tốn hạ thân xuống mặt đất, nghiêng đầu dò xét hai tên hoại đản. Rất lâu sau bỗng nghe thấy trong rừng cây phía sau vang lên một tiếng động lớn. Ba người đều sửng sốt, trong chớp mắt, một phiến cây to đã đổ rầm xuống mặt đất.
Sở Hạo Phi lộ vẻ kinh hoàng, cơ bắp toàn thân co rút không ngừng, thầm nghĩ lần này đúng là đã phạm phải sai lầm lớn.
Hoa Lân lại càng thấy vui mừng, mọi biểu tình của chúng đều lọt vào mắt, đột nhiên hắn cười hăng hắc nói: “Hai tên tiểu cẩu! Lần này đã biết sự lợi hại của ta chưa?...Lần sau gặp bản thiếu gia, nhất thiết phải nhớ mà đi đường vòng, nếu không ta nhất định sẽ chẻ người các ngươi ra đấy!”
Hoa Lân tuyệt nhiên không phải kẻ thích giết người, nói xong liền vác theo bảo kiếm huýt sáo rời khỏi đó một cách đường hoàng.
Sở Hạo Phi vẫn đứng sững sờ, thất đệ của gã dùng khuỷu tay huých nhẹ hỏi: “Này! Nhị ca, rốt cục hắn tên là gì thế?”
Sở Hạo Phi đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm nói: “Đã nói với đệ rồi, hắn tên Hoa Lân!”
“Hoa Lân? Ài! Đệ luôn cảm thấy cái tên này hình như rất quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Hoa…Hoa Lân?” Lão thất đột nhiên khẩn trương nói: “A? Huynh nói gì, hắn là Hoa Lân? Không phải chứ?”
Bấy giờ Sở Hạo Phi mới bừng tỉnh, lấy làm lạ lùng hỏi: “Đệ biết hắn à?”
Sắc mặt lão thất biến đổi hoàn toàn: “Kinh đô Hoa gia! Không sai, hắn chính là độc tử của Hoa gia – Hoa Lân! Nhị ca, chẳng lẽ huynh quên rồi sao? Mười hai năm trước, chúng ta…”
Toàn thân Sở Hạo Phi lập tức nổi da gà, kinh hãi nói: “Không sai, đứa bé chúng ta bắt đi hồi đó cũng tên là Hoa Lân!...Điều này, chắc không phải nó chứ?”
Lão thất rùng mình một cái, run run nói: “Chắc chắn là nó! Đệ trông giữ nó cả đêm, làm sao có thể nhìn nhầm được? Còn nữa, chẳng phải Hoa phủ đã gửi độc tử của mình lên Thiên Sơn học nghệ sao? Nhị ca, tên tiểu tử này có phải vừa từ Thiên Sơn xuống không?”
Sở Hạo Phi cũng rùng mình, vẻ mặt khổ sở nói: “Nguy hiểm nguy hiểm! Tiểu tử này đúng là vừa từ Thiên Sơn xuống…”
Lão thất lập cập nói: “Chúng…chúng ta đừng có trêu vào hắn nữa! Bằng không nếu bị hắn biết được chuyện hồi nhỏ, chỉ sợ Phi Ưng đường…”
Sở Hạo Phi cũng sợ run người, thầm nghĩ thủ đoạn cùng gia cảnh của tên tiểu tử này thật quá lợi hại. Nếu tiếp tục đùa giỡn với hắn thì không những cái mạng nhỏ khó giữ mà ngay cả Phi Ưng đường không chừng cũng sẽ bị hắn phá sập! Gã không biết làm sao đành phải gật đầu đồng ý.
Lúc này, đột nhiên một chiếc bóng lướt qua trên mặt đất khiến bọn chúng sợ hãi nhảy dựng người. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một thân ảnh phiêu dật bay qua trên đầu chúng, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Cả hai đồng thanh hô lên kinh ngạc: “Ngự…ngự kiếm thuật?”
…
Hoa Lân thật tình rất vui, qua lần thử đao mổ trâu hôm nay, hắn bỗng cảm thấy võ công của mình đã là thiên hạ đệ nhất,
Đang dương dương đắc ý quay về thì một bóng đen xẹt qua trên đỉnh đầu hắn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người thi triển ngự kiếm thuật hạ thân phía trước cách hắn không xa.
Hoa Lân tự đấm mạnh vào đầu mình, mắng: “Thiên hạ đệ nhất cái gì, mẹ nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!”
Một thanh âm hòa ái truyền lại: “Ha ha…tiểu bằng hữu, cậu bảo ai là ếch ngồi đáy giếng vậy?”
Hoa Lân nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đó là một người mặc y phục rất đặc biệt. Áo trên ngắn ngủn, quần dài rộng thùng thình, tóc trên đầu chỉ dài có một tấc, chân đi một đôi giày vải kì quái. Nhìn bề ngoài thì người này chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng cảm giác hòa ái hiền từ cùng sự thâm thúy chất chứa trong đôi mắt lại hoàn toàn không tương xứng với niên kỉ.
Hoa Lân đi quanh người đó vài vòng, xem xét hồi lâu mới nói khẽ: “Kì quái…kì quái! Quý tính huynh đài? Huynh là ai? Năm nay bao tuổi? Tìm ta có chuyện gì?”
Hắn hỏi liền tù tì một hơi không hề ngừng nghỉ…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Tiên Duyên
Phiêu Ẩn
Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn
https://isach.info/story.php?story=ngoc_tien_duyen__phieu_an