Chương 9
hap 8.2
Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đưa raa sự lựa,đúng như những gì nó nghĩ ông ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy do nó đặt sẵn từ trước,nó vốn biết được toàn bộ kề hoạch của ông ta từ trước rồi.Lần này gác mọi công việc để bay về đây thì đâu có phải chĩ về để thăm con gái cưng của ông...... Hồi lâu im lặng ông lên tiếng
- ta chấp nhận điều kiện kế tiếp nhưng...
- nhưng gì?
- con sẽ vào lớp ta chọn.
- tất nhiên nếu ông chấp nhận điều kiện của tôi.
- được,ta chấp nhận.
- rời khỏi đây và đưa luôn những người liên quan đến ông rời khỏi đây,nếu không...
- nếu không thì sao?
- tôi không nghĩ là mình sẽ đối xử công bằng như lúc trước với họ đâu,còn nữa nếu anh tôi không được trả lại sự tự do và ông cho dù ông là ba tôi hay ai đi còn đụng đến bạn của tôi thì chăng nữa thì cũng sẹ chì có kết cục mà thôi.
Nó nói rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng,để lại cho ba nó đứng ngây người một lúc rồi mỉm cười hài lòng.Nó đã thay đổi,biết quan tâm và dành tình cảm cho người mà nó quý trọng rồi. Nhưng đối với ông thì bao nhiêu đó vẫn chưa thể chứng minh được điều gì cả,nó vẫn là nó không hề thay đổi nhưng có lẽ thứ đang đập thình thịch bên ngực trái của nó thay đổi rồi.
Lang thang trên dãy hành lang dài của học viện,nó đi và cứ đi nhưng chẳng biết là đi đâu, đi mãi đi mãi cho đến lúc dừng lại cũng chẳng biết là nó đang ở đâu.Chỉ nghe thấy tiếng chim hót,tiếng là cây xào xạc, men theo con đường nhỏ kéo dài nó lại tiếp tục đi.Cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nó là đây là một khung cảnh thật đẹp,cỏ mọc xanh um,tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp một chốn bình yên..Phía xa kia là một cánh đồng toàn là hoa hướng dương loài hoa vẫn luôn vươn mình về phía mặt trời chối chang kia,đứng phía xa kia có một người con trai đẹp như thiên thần đang đứng nhìn nó,một cái nhìn thật âu yếm như không muốn phá vỡ khung cảnh trước mặt nhưng người muốn mà trời không muốn thì cũng như không. Đột nhiên đâu đó một cành cây khô rơi xuống gây ra tiếng động,nó quay lại đập vào mắt nó là một chàng trai đẹp như vị thần Apollo làn da cậu trắng như men sứ,đôi môi đỏ như máu,mi dài cong vút,sống mũi dọc dừa cao vút phải nói rằng là tạo hoá đã tạo ra một con người đẹp thì cũng cướp đi của họ những thứ quý giá.
Thu ánh nhìn lại sau vài giây nhìn ngắm người con trai trước mặt,nó quay lại nhìn cánh đồng hoa màu vàng kia.Hắn ta thấy vậy cũng đi đến đứng cạnh nó từ khi nào mà ngắm nhìn loài hoa ấy lâu lâu lại đưa ánh nhìn sang nó,khiến nó khó chịu chau mày lên tiếng.
- đừng nhìn tôi như thế.
- cô không nhìn thì sao biết tôi nhỉn cô.
-giác quan của tôi cho biết
- cô rảnh quá nhỉ giác quan nữa chứ, mà cô là ai mà đứng đây.
- tôi sao, Học viên của trường này,mà không biết Dương Định Vỹ thiếu gia hỏi tôi đễ làm gì không?
- cô điều tra về tôi sao Lâm nguyệt anh?
- Anh điều tra thân thế của tôi thì tại sao tôi lại không điều tra về anh được - nó nói rồi bước đi ra khỏi cánh đồng hoa mặt trời để lại hắn ta đứng đó với nụ cười thú vị
-" xem ra em rất thú vị đấy Nguyệt Anh à "- hắn vừa nghĩ trong đầu vừa bước đi theo sau nó.
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh