Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 35
ields ép Tracy quay ngược lại vào trong căn nhà. Khung cảnh bên trong khiến cả hai cùng ngỡ ngàng. Penny Orr và Andrea Strickland không còn ngồi trên sofa nữa, và khẩu súng săn cũng không còn nằm yên bên chiếc lò sưởi.
“Khốn nạn!” Fields nói, vẫn chĩa khẩu súng vào Tracy trong khi hắn đi sâu vào trong nhà và liếc nhìn vào căn phòng bên trong. Tracy cảm nhận được một làn gió nhẹ ở trong phòng ngủ và không thể không mỉm cười.
Fields chửi thề rồi lấy chiếc còng tay đeo trên dây thắt lưng ra. “Ôm cột đi, Crosswhite.” Hắn ra hiệu cho cô đi về phía một trong hai chiếc cột trụ đỡ mái của căn nhà.
Tracy không di chuyển theo lệnh của hắn ngay. “Mày biết là mày sẽ không thoát đi đâu được cả, Fields ạ.” Cô muốn kéo dài thời gian nhiều nhất có thể để Andrea Strickland và Penny Orr có thể bỏ chạy càng xa càng tốt. Orr đã nói rằng Strickland thích đọc sách và đi bộ đường dài, cô ấy đã đi bộ hết những ngọn núi này trong những tháng ngày trưởng thành. Hi vọng là Strickland nắm rõ địa hình khu vực này, biết được những chỗ có thể trốn được. Tracy không nghĩ Fields sẽ giết cô và mạo hiểm để lại vết máu trong ngôi nhà này, vì thế cô quyết định sẽ ép hắn tới cùng.
“Tao đã gọi điện về văn phòng rồi Fields ạ. Các anh chàng của tao đang cho người tới đây. Họ đã biết mày chính là kẻ thuê người truy lùng tung tích. Viola, nghiêm túc đấy chứ hả?” Cô bật cười lớn. “Mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả?”
Fields bước ra phía trước, họng súng chỉ còn cách trán cô có vài mét. “Tao đã nghĩ sẽ chẳng có đứa quái nào tìm ra được cái xác. Còn bây giờ, ôm lấy cái cột chết tiệt đó đi, nếu không tao sẽ lôi thây mày vào rừng, bắn chết mày và để bọn thú rừng ăn hết nội tạng của mày. Tao không nói đùa đâu.”
Tracy bước lên phía trước và vòng tay ôm lấy cây cột. Fields khóa còng tay lại, giơ súng lên và rồi dừng lại. “Tao chưa bao giờ ưa mày cả.” Hắn nói, và vung phần báng súng đập mạnh vào thái dương của cô.
o O o
Ngay khi điều tra viên Crosswhite rời khỏi căn phòng và lái xe trở lại thị trấn, tôi đã cảm nhận thấy có gì đó không bình thường. Vị điều tra viên tên Fields kia đi ra ngoài và nhìn theo điều tra viên Crosswhite đang rời đi. Khi quay trở lại, ông ta đang hút thuốc.
“Anh ra ngoài hút thuốc được chứ?” Tôi yêu cầu, trong đầu suy nghĩ tới đứa con trong bụng và cả số lượng lớn sách vở ở trong căn nhà gỗ.
Ông ta mỉm cười và vẩy tàn thuốc xuống sàn nhà. “Ồ, lửa mà cháy ở đây thì nên chuyện đấy nhỉ?”
“Ý tôi muốn nói là khói kìa.”
“Cô khỏi lo chuyện đó. Được rồi, Andrea, số tiền ở đâu rồi?”
Với câu hỏi đó, tôi biết Stan Fields là kẻ đã giết Devin Chambers. Tôi đã gài bẫy cô ta, cũng giống như tôi đã gài bẫy Graham, nhưng tôi chưa bao giờ cố tình khiến ai trong hai người họ phải mất mạng. Tôi chỉ muốn cô ta bị trừng phạt vì những gì cô ta và Graham đã làm, những gì hai người họ đã cố gắng gây ra cho tôi. Nhưng đến cuối cùng, tôi biết những gì tôi làm đã khiến cô ấy bị giết hại. Tôi có cảm giác chính tôi là kẻ đã đoạt mạng cô ấy.
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Tôi nói. “Ông chưa lấy được nó sao?”
Ông ta tiếp tục mỉm cười. “Cô giỏi lắm. Tôi phải thừa nhận là thế. Nhân tiện, tôi cũng không trách cô vì đã gài bẫy thằng chồng của mình. Gặp hắn rồi, tôi nghĩ hắn sẽ giũ sạch tội dễ dàng thôi. Cô đã lừa được tôi. Tôi đã tin chắc rằng hắn đã giết cô. Câu hỏi đặt ra là, tại sao lại phải giết? Nhưng câu trả lời chẳng bao giờ là quá phức tạp cả. Nếu không phải vì gái thì sẽ là vì tiền, tiền bồi thường bảo hiểm. Đôi lúc sẽ là cả ba thứ kể trên. Thế là tôi đào sâu tìm hiểu và phát hiện ra rằng còn có một khoản tiền mặt kha khá chưa được ghi chép lại. Nếu tôi chứng minh được là hắn đã giết cô, hắn sẽ phải ngồi tù, và không còn ai khác ngoài kia biết hay quan tâm đến số tiền đó nữa.” Ông ta lại vẩy tàn thuốc xuống sàn một lần nữa. “Ngoại trừ việc… cô bồ của chồng cô hóa ra còn tệ hại hơn hắn ta. Cô ả định chơi đểu chồng cô để chiếm số tiền đó, và rồi ả biến mất cùng thời điểm với cô, cả khoản tiền đó cũng bốc hơi theo. Thế là tôi đã xin lệnh khám xét căn hộ và nơi làm việc của cô ả, tạm giữ máy tính của cô ta, và tôi đã tìm thấy một chuỗi bằng chứng hết sức rõ ràng rằng cô ả và gã chồng của cô đã làm những việc xấu xa và cô ta đã lấy tên giả của cô, Lynn Hoff. Nói tôi nghe, đó có phải là một phần trong kế hoạch gài bẫy cô ả của cô không?”
“Tôi không hề muốn cô ấy phải chết.” Tôi nói. “Tôi chỉ muốn thoát khỏi họ và cho con của tôi có một cuộc sống tốt hơn mà thôi - cuộc sống mà tôi từng có trước khi tai nạn ô tô xảy ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ được rằng cô ta sẽ lần theo số tiền.”
“Cô thấy đấy, vấn đề của cô là đã đánh giá thấp cô ta. Cô ả là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, và với lũ lừa đảo, tiền là tất cả. Bọn chúng sẽ không nhìn mọi chuyện theo cái cách mà cô và tôi nhìn đâu. Cấu tạo não của chúng nó khác chúng ta. Chúng nhìn thấy tiền của cô, nhưng trong đầu chúng lại nghĩ đó là tiền của chúng. Cô chỉ tạm thời đang giữ tiền mà thôi, cho đến khi chúng lấy lại nó khỏi tay cô.”
“Vậy là chính ông đã giết cô ta?”
Fields nhún vai. “Phải vậy thôi. Nhưng trước khi tôi kịp chuyển số tiền đó đi, đã có kẻ nào đó nhanh tay hơn. Đó là khi tôi phát hiện ra cô vẫn còn sống. Thằng Graham còn lâu mới biết tiền ở chỗ nào, mà nó cũng chẳng có thời gian mà đi lùng số tiền đó khi mà tôi đã ép văn phòng công tố quận liệt nó vào danh sách tình nghi liên quan đến vụ mất tích của cô. Nào, tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Số tiền đó ở đâu?”
Tôi không trả lời.
Fields ném đầu mẩu thuốc lá xuống sàn nhà. Nó vẫn cháy đỏ lập lòe, nhưng ông ta không hề có ý định dí giày để đập tắt nó. Ông ta rút súng ra và chĩa vào đầu dì của tôi.
Tôi chuẩn bị lên tiếng thì Stan Fields ngoái đầu nhìn theo tiếng động phía bên ngoài, tiếng động cơ của một chiếc xe ô tô. Ông ta bước ngược trở về phía cánh cửa và nhìn ra ngoài. Tôi biết đó là tiếng của một chiếc ô tô, tôi đã quá quen với những âm thanh ở xung quanh đây.
“Đứng im đấy.” Ông ta nói. “Cử động là tao sẽ giết chết cả hai dì cháu mày.”
o O o
Đầu Tracy đau như chuẩn bị nứt ra làm đôi. Trong bóng tối, cô vẫn có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ mờ ảo ảo. Cô nhận ra mình đang ngồi bệt trên sàn căn nhà gỗ của Andrea Strickland, tay bị còng vào một chiếc cột. Cô lết người ngồi lại sát chiếc cột hơn một chút để cho tay đỡ mỏi, vết thương trên đầu khiến cô phải nheo mắt vì đau. Cô cúi thấp đầu xuống và lấy tay chạm vào da đầu. Khi bỏ tay ra, cô phát hiện những ngón tay dính đầy máu. Cô cố gắng chậm rãi chống một gối xuống sàn để đứng dậy. Căn phòng chao đảo quay cuồng như cảm giác ngồi tàu lượn, và cô phải ôm lấy cái cột để khỏi bị ngã nhào. Khi cơn chóng mặt đã qua bớt, cô cố gắng đứng hẳn dậy, hai tay bị còng cũng được kéo dần lên cao. Cô cảm thấy nôn nao, nhưng cô vẫn cố nén nhịn và đợi cho tầm nhìn của cô được rõ nét trở lại. Khi đã nhìn được rõ ràng, cô phát hiện ra một vấn đề còn lớn hơn - làm thế nào để thoát ra? Cô ngửa đầu nhìn lên. Chiếc cột đã được đóng chắc vào xà ngang của nhà bằng một cái khóa kim loại. Cô cúi đầu nhìn xuống. Chiếc cột cắm sâu xuống phía dưới sàn nhà, có vẻ như đã được gắn chắc vào một cột móng. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cố sức kéo thật mạnh chiếc cột, nhưng chẳng thể khiến nó nhúc nhích. Căn nhà gỗ này được xây vô cùng kiên cố. Sẽ chẳng thể nào làm cây cột suy chuyển được.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen, nhưng không phải là vì trời đã chuyển tối muộn. Là thời tiết đã thay đổi. Những đám mây từ xa đã cuộn tới phủ hết các đỉnh núi, vạn vật nhanh chóng chìm trong một màu xám đen. Tiếng sấm thét gào từ ngoài xa, cách đây chừng vài cây số, gió cũng bắt đầu thổi. Cô hi vọng bầu trời tối đen và thời tiết ngoài kia sẽ giúp Andrea Strickland và Penny Orr ẩn mình.
Cô nhìn xung quanh để tìm bất cứ thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi chiếc còng tay. Khi không tìm được gì, cô càng lúc càng cảm thấy chán nản. Cô hi vọng chí ít Andrea Strickland cũng hiểu rõ vùng núi này, cũng biết một nơi nào đó để ẩn nấp, và có thể phục kích được Fields bằng khẩu súng săn trong tay.
Cô nghe thấy một tiếng động mà cô nghĩ là một tiếng sấm khác, nhưng rồi cô nhận ra đó là tiếng gót giày đang đạp lên chiếc cầu bằng gỗ.
Có ai đó đang lại gần. Là Fields sao?
Cô bước vòng ra nấp đằng sau chiếc cột, chiếc cột bằng gỗ đang che cô khỏi cửa chính. Một sĩ quan cảnh sát trong bộ cảnh phục đi lướt ngang qua những ô cửa sổ bằng kính. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu ka ki và một chiếc quần màu xanh thẫm.
“Này anh! Này anh!” Tracy gọi lớn.
Vị cảnh sát đạp phải thứ gì đó trên đường đi và bước vào bên trong, tay của anh ta đã đặt sẵn lên súng. “Chị là điều tra viên Crosswhite à?”
Faz. Tin nhắn của cô đã đến nơi. Faz đã không làm cô phải thất vọng.
“Phải. Phải, chính tôi đây. Anh có nhìn thấy ai khác ngoài đó không?”
“Không.”
“Phù hiệu của tôi ở trên thắt lưng.”
Viên cảnh sát bước vào. Anh ta chừng ngoài ba mươi, tóc húi cua, cơ thể rắn chắc. “Chúng tôi nhận được cuộc gọi từ Seattle nói rằng có một sĩ quan cảnh sát đang cần trợ giúp khẩn cấp.”
“Có lẽ đó chính là tôi. Có một gã ở quanh đây, hắn có súng, thế nên hãy chú ý lắng nghe và quan sát. Anh có chìa khóa mở còng chứ?”
Anh ta đút súng trở lại bao, nhanh chóng tiến lại để mở còng cho Tracy, trong lúc đó vẫn tiếp tục quan sát bên ngoài cửa chính và cửa sổ.
Còng được mở ra, Tracy xoa tròn hai bên cổ tay. “Tracy Crosswhite.” Cô nói. “Sở Cảnh sát Seattle.”
“Rick Pearson.” Anh ta nói. “Đồn cảnh sát quận Inyo. Sở Cảnh sát Seattle đang làm gì ở đây vậy?”
“Tới nói chuyện với một nhân chứng. Anh nhìn thấy bên ngoài kia có bao nhiêu chiếc xe đang đỗ vậy?”
“Ừm… hai… và một chiếc xe Jeep. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Fields vẫn còn ở quanh đây.
“Chỉ có mỗi mình anh thôi à?”
“Đúng vậy. Chúng tôi trực ở trạm Independence. Còn một sĩ quan khác đang làm việc, tôi có thể gọi tới giúp đỡ. Và tôi có thể gọi cho trụ sở chính.”
“Trụ sở chính ở đâu?” Cô di chuyển về phía thềm cửa nhưng phải nắm lấy khung cửa để đứng vững vì đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt
“Vết rách trên đầu chị to quá kìa.”
Tracy chạm tay vào vết thương và lắc lắc đầu cho hết chóng mặt. “Trụ sở chính ở đâu?”
“Bishop.”
“Cách đây bao xa?”
“Bốn mươi lăm phút lái xe.”
“Chúng ta sẽ cần nhiều người tới đây nhất có thể.” Cô bước ra ngoài thềm cửa và nhặt khẩu Glock lên. “Và xe cộ thích hợp để có thể di chuyển trên địa hình kia. “
“Ngoài kia không đi xe được xa đâu. Nhất là lại sắp có dông.”
Cơn dông là một vấn đề mà Tracy chưa cân nhắc tới. Cô đi qua cầu, quay trở lại chỗ những chiếc ô tô đang đỗ. “Ngoài kia có hai người phụ nữ và một gã cảnh sát biến chất, hắn ta sẽ giết họ nếu tìm được họ. Anh có vũ khí gì trong xe?”
Họ tiến gần tới chiếc SUV màu trắng xanh của viên cảnh sát.
“Súng ngắn và một khẩu súng trường, và đạn dự trữ.”
“Tôi sẽ cần dùng khẩu súng trường.” Cô nói. “Anh hãy thông báo kêu gọi nhiều người tới trợ giúp nhất có thể. Khi họ tới nơi, hãy nói với họ là chúng ta đang cần tìm hai người phụ nữ, một người ngoài hai mươi và người còn lại ngoài năm mươi. Gã có súng ngoài năm mươi tuổi, tóc đuôi ngựa đã bạc và có ria mép. Hắn có vũ khí trong tay và đặc biệt nguy hiểm. Anh có đồ sơ cứu chứ?”
“Đồ sơ cứu à? Có chứ, luôn luôn sẵn sàng.”
“Thông báo xin chi viện đi, và tôi sẽ rất biết ơn nếu anh có thể băng bó nhanh đầu giúp tôi.”
“Chị định đi đâu?”
Tracy nhìn về phía những bụi rậm và những ngọn núi phía trước mặt. “Vào trong kia.” Cô nói.
“Trong đó là một vùng đất cực kỳ kì dị đấy, điều tra viên ạ.”
“Đó là điều mà tôi hi vọng.” Cô nói.
o O o
Khi Fields rời khỏi căn nhà gỗ, tôi quay lại nói với dì của mình. “Hắn sẽ giết chúng ta. Hắn phải làm như thế. Hắn sẽ giết tất cả chúng ta. Chúng ta phải đi thôi dì ạ.”
“Đi đâu?” Dì nói. Tôi có thể nhìn và nghe thấy sự sợ hãi trên gương mặt và trong giọng nói của dì.
“Vào trong núi. Đi thôi dì.” Tôi vội tóm lấy khẩu súng săn và một nắm đạn dự trữ và nhanh chóng chạy về phía sau căn nhà. Dì của tôi vẫn ngồi nguyên trên ghế. “Đi thôi nào.” Tôi nói, giọng gấp gáp hơn nữa.
Dì của tôi đứng dậy và đi theo tôi vào trong phòng ngủ. Tôi ngó đầu nhìn ra cửa sổ đằng sau, nhưng không thấy Fields đâu cả. “Dì cầm lấy cái này đi,” Tôi đưa cho dì khẩu súng và đẩy cửa sổ lên. Thời tiết và thời gian đã phủ đầy gỉ sét lên khung cửa sổ khiến nó dính chặt cứng. Tôi hạ cửa sổ xuống, rồi đặt cả hai tay xuống dưới khung cửa, dùng hết sức mình đẩy mạnh nó lên. Khung cửa sổ kêu lên rin rít và nâng lên cao được chừng mười lăm phân trước khi bị kẹt thêm lần nữa. Tôi không dám chắc như thế đã đủ để chúng tôi chui qua hay chưa, nhưng cũng chẳng thể nào đẩy cao thêm được nữa.
Tôi cầm lại khẩu súng. “Dì đi trước đi.”
Dì của tôi cúi người xuống, cho đầu ra trước rồi uốn người cố lách ra khỏi cửa sổ. Tôi tóm giữ lấy chân để dì không bị ngã. Dì đã chạm được nốt chân còn lại xuống mặt đất. Tôi đưa cho dì cầm khẩu súng và trườn qua cửa sổ đang mở, rơi úp xuống một bãi toàn đá và lá thông rụng. Tôi đứng dậy, vội vã phủi sạch tay và cầm lại khẩu súng. Tôi nghe thấy tiếng Fields nói. “Đứng im, cấm cử động.” Trong giây lát tôi đã nghĩ là hắn đang nói với chúng tôi, nhưng rồi tôi nhận ra là hắn đang đứng ở góc nhà, nói chuyện với một ai đó. Chúng tôi phải di chuyển, thật nhanh. Ông của tôi đã chặt sạch cây ở xung quanh ngôi nhà để tạo thành một con đường ngăn cháy. Đường giới hạn cây gỗ và rừng cây rậm nằm cách đó chừng mười mét. Phía trên đầu, mây đang tiếp tục kéo đến, chắc chắn chiều nay sẽ có mưa dông, chuyện này không phải là hiếm gặp ở trong vùng núi này. Trời nóng ngột ngạt ở trong thung lũng, và hơi nóng sẽ bốc lên, gặp phải khí lạnh ở trên các đỉnh núi. Ngày sẽ hóa đêm chỉ trong vài phút, sấm sẽ đánh rung cả căn nhà, và cơn mưa sẽ to dần, hiện dòng suối chảy róc rách kia trở thành một con sông chảy xiết. Hi vọng tất cả những thứ đó sẽ đủ để che chở cho cuộc trốn chạy của chúng tôi. Đó là cơ hội duy nhất mà chúng tôi có.
Tôi nắm lấy tay của dì và kéo dì đi ngay sau lưng tôi. Chúng tôi trèo qua con dốc nghiêng, chạy vào trong rừng.
Chúng tôi vội vã chạy dọc theo con đường mòn mà ngày còn nhỏ tôi vẫn đi, và tôi vẫn đi qua đó mỗi ngày kể từ khi tôi mất tích trên núi Rainier.
o O o
Tracy khoác khẩu súng trường lên vai và quay trở lại căn nhà. Cô đi vòng ra đằng sau và nhìn thấy cửa sổ đang mở. “Giỏi lắm, cô gái ạ.” Cô nói. Cô thực sự bắt đầu thấy thích Andrea Strickland. Cô gái trẻ đó thật nhanh nhẹn và tháo vát. Cô ấy có thể sống sót trong nghịch cảnh.
Cô nhanh chóng di chuyển tới đường giới hạn cây gỗ và nhìn thấy một con đường trông có vẻ là đường mòn. Cô bước đi chậm chạp theo con đường đó, mỗi bước đi đều khiến đầu cô đau nhói.
Địa hình khô và cằn cỗi khác hẳn với Bắc Cascades xanh tươi và ẩm ướt. Địa hình ở đây khiến cô nhớ tới vùng thấp Rainier, những kết cấu núi đá cao vút, chóp núi lởm chởm, và rất nhiều đá tảng, nhưng cũng có một ít cây thông, hoa và cây bụi.
Di chuyển ở vùng núi cao khiến hai lá phổi của cô như muốn bốc cháy. Axit lactic sản sinh ra khiến cho các cơ bắp ở chân cô đau nhừ, và vết thương ở bên thái dương giật mạnh khiến đầu óc cô càng thêm trống rỗng và cô thấy nôn nao. Sau vài trăm mét, cô phải dừng lại để lấy lại nhịp thở. Màu của những đám mây u ám lởn vởn trên các đỉnh núi xám xịt ngày một đậm hơn, chúng cuồn cuộn lên như mặt biển đang sủi bọt, chuẩn bị nổi cơn lôi đình. Một tia chớp lóe lên sáng rực cả bầu trời, một tia sét hình chiếc dĩa màu trắng xanh giáng xuống như muốn đánh vỡ tan mặt đất. Gần như ngay lập tức, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển mặt đất, tiếp sau đó là tiếng gầm gào trầm trầm, nghe giống như tiếng ai đó đánh trống. Nếu Fields không giết được cô, có lẽ sét cũng sẽ làm thay phần hắn.
Tracy bám chắc và cố gắng đi dọc con đường mòn toàn đá, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận ra mình chỉ đang làm điều vô ích. Andrea Strickland có vẻ như đã rời khỏi con đường mòn có sẵn và đi theo một hướng khác, có lẽ là để tìm một chỗ trốn an toàn. Tracy không có đủ kĩ năng để lần theo dấu của cô gái đó, nhưng cô biết Fields, một kẻ đã dành cả thập kỉ sống trong sa mạc, có thể lần ra dấu vết của hai người phụ nữ. Điều mà cô cần là phải tìm đến một khu vực cao hơn, một nơi mà cô sẽ có được ưu thế quan sát toàn bộ khu vực xung quanh, và hi vọng là cô có thể nhìn thấy họ.
Cô rời khỏi con đường mòn, hai tai tập trung lắng nghe để phát hiện liệu có tiếng súng nổ hay không. Cô di chuyển lên phía sườn đồi, đi về phía một tảng đá nhô lên phía bên dưới một trong số những đỉnh núi cao lởm chởm. Càng tiến lên trên, sườn đồi càng dốc, mặt đất bên dưới chân cô càng thêm mấp mô. Mỗi bước đi, đá trơn tuồn tuột dưới gót giày, buộc cô phải gặp người lại như một con gấu, bám lấy đá mà leo lên. Cô thở hổn hển, mồ hôi chảy thành dòng. Một tia sét nữa lại vụt qua khiến cho mặt đất xung quanh cô như muốn nứt tung. Theo bản năng, cô nằm sấp bụng xuống. Cô cảm nhận được những sợi lông trên hai cánh tay xoắn vào nhau và dựng thẳng đứng. Cô bịt kín tai khi tràng sấm nổ giòn ngay trên đầu cô. Rồi cô cảm nhận được những giọt mưa đầu tiên, mưa nặng hạt dần, rơi xuống lưng cô và táp vào những tảng đá xung quanh.
Cô nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục leo, khẩu súng trường đeo trên vai, thả dọc xuống lưng. Cô phải hết sức cẩn thận với mỗi bước đi nếu không muốn bị trượt xuống khỏi sườn đồi. Cô đã đi tới bên sườn của tảng đá lồi lên, cô ước tính tảng đá này phải cao đến chín mét. Nếu cô có thể leo lên trên, cô sẽ có được góc nhìn toàn cảnh cả khu vực thung lũng.
Mưa ngày một lớn khiến quần áo của cô sũng nước. Cô vẫn tiếp tục leo lên một cách thật cẩn trọng. Cô lắc đầu rũ nước để không bị chảy nước vào mắt.
Cuối cùng, khi lên được tới đỉnh, cô có thể nhìn thấy toàn bộ thung lũng, nhưng cô lại phải nằm bẹp xuống đất khi một tia sét khác lóe sáng. Lần này, tiếng sấm rền vang, to và trầm, kèm theo một loạt tiếng nổ đằng sau dường như khiến cả vùng núi rung lên. Khi âm thanh của sấm đã tắt, Tracy lại hối hả đứng lên, bỏ súng xuống và áp sát ống ngắm trên súng lên mắt, nhìn xung quanh thung lũng để tìm kiếm Andrea Strickland và Penny Orr, tìm kiếm bất kì dấu hiệu nào của sự chuyển động.
Nhưng cô chẳng nhìn thấy gì hết.
o O o
Vì không thể thích nghi với độ cao và với việc phải sử dụng nhiều thể lực, dì của tôi mệt nhoài và không thể thở ra hơi. Tôi tóm lấy tay dì và kéo dì chạy lên núi, cảm nhận được bước chân loạng choạng của dì. Hơi thở của dì nặng nề khò khè, sự lo lắng và sợ hãi rõ ràng chỉ càng khiến dì thêm khó thở. Tôi đã tập luyện rất chăm chỉ để leo núi Rainier, và ngày nào tôi cũng phải đi bộ ngang qua những đỉnh núi này. Tôi cần phải đưa hai dì cháu chúng tôi thoát ra khỏi thung lũng và chìm vào sự bảo bọc của những tảng đá, ở đó chúng tôi có thể tìm được chỗ trên, và ở đó tôi sẽ có cơ hội sử dụng đến khẩu súng săn này. Tôi chưa từng sử dụng lại súng kể từ ngày còn thiếu niên, nhưng trước đó ông tôi đã dạy tôi rất kĩ càng. Ông luôn bảo tôi không cần phải bắn trúng hồng tâm. Tôi chỉ cần bắn trúng những khu vực ở quanh điểm mà tôi đang nhắm tới là được rồi,
Dì bị trượt chân. Dì thét lên một tiếng nghẹn đặc, nhưng tôi đã cố nắm thật chặt tay dì và không để dì bị ngã xuống sườn đồi.
“Cháu cứ đi tiếp đi.” Dì ngồi bệt xuống đất và nói. “Dì chỉ đang làm quấn chân cháu mà thôi.”
“Cháu sẽ không đi nếu không có dì.” Tôi nói. “Đứng lên đi dì.”
“Dì không đi nổi nữa.” Dì nói.
Tôi nhìn xuống dưới núi và thấy Fields đang leo lên chỗ con đường đá. Tôi không chắc là hắn ta đã nhìn thấy chúng tôi, nhưng hắn đang đi theo con đường mà chúng tôi đã đi, và hắn đang bám theo rất gần. “Đứng lên đi dì Penny. Đứng lên ngay bây giờ!”
Dì loạng choạng đứng lên. Tôi ghé nhìn qua người dì xuống phía dưới núi. Fields đã rẽ sang hướng này. Hắn đang nhìn thẳng về phía chúng tôi. Hắn cúi thấp đầu xuống và bắt đầu leo dốc.
“Đi nào dì.” Tôi nói với dì. “Đi thôi nào.” Tôi giật mạnh lấy cánh tay của dì và lôi dì đi. Chỗ những tảng đá mà tôi muốn tới chỉ ở cách chúng tôi chừng ba mươi mét nữa, nhưng đường đi cực kỳ cheo leo. Dì của tôi sẽ không thể đi tới đó được mất.
Fields vẫn đang tiến lại gần, hai chân khuỵu xuống gần sát với mặt đất.
Dì lại bị trượt chân, lần này tay của dì tuột khỏi tay tôi. Những hòn đá trơn khiến dì bị trượt xuống, lăn vòng, ngã nghiêng hẳn sang một bên. Dì dừng lại ở giữa tôi và nơi Fields đang đứng lại tạm nghỉ. Hắn ta ngước mắt lên. Hắn nhìn tôi và mỉm cười. Hắn biết chắc tôi sẽ không thể nào kịp lao xuống núi và túm lấy tay của dì trước hắn.
Tôi hạ gối xuống, ngắm mục tiêu và nổ súng.
o O o
Tracy dùng ống ngắm trên khẩu súng trường để kiểm tra một vòng từng khu vực của vùng thung lũng. Mây đen và cơn mưa đã tạo thành một lớp phủ màu xám đen, khiến mọi thứ cực kỳ khó nhìn. Có một vài lần, cô tạm dừng lại tại đúng một chỗ, tập trung nhìn vào những điểm mà cô cho là người, nhưng cuối cùng cô nhận ra đó chỉ là mấy tảng đá có hình thù khác lạ, hoặc một loài thực vật nào đó. Cô hạ ống ngắm xuống và lau khô nước bám trên trán.
Cô nghe thấy tiếng gì đó có vẻ giống như tiếng sấm nổ, theo sau là một tiếng vọng lại, nhưng rồi cô nhận ra không hề có sét đánh. Âm thanh đó không phải ở trên đầu mà từ dưới thung lũng vọng lên, một nơi nào đó bên dưới chỗ cô đang đứng. Cô quay người lại nằm lên đá và trở về đúng tư thế, đưa ống ngắm lên mắt và nhìn xuống phía dưới. Đầu tiên cô nhìn thấy Fields. Hắn đang nằm ép bụng xuống một bên sườn đồi. Khoảng chừng hơn chục mét ở phía trên sườn đồi, có một ai đó đang nằm, là Penny Orr. Tracy vội vã quan sát khu vực xung quanh. Ở phía xa hơn trên đồi, cô nhìn thấy Andrea Strickland, hai tay của cô gái nắm trọn khẩu súng, báng súng bị ép chặt bên dưới cánh tay và đưa hẳn sang một bên.
Cô nhìn thấy họng súng lóe sáng và nghe thấy tiếng phát súng thứ hai dội lại. Khi cô đặt ống kính trở lại mắt, cô nhìn thấy Fields đang đứng dậy. Strickland đã bắn trượt. Cô ấy sẽ phải nạp đạn lại lần nữa.
Cô ấy sẽ không có đủ thời gian.
Tracy trườn sang bên mép và để họng súng của khẩu súng trường tạm gác lên một tảng đá. Cô hạ thấp người xuống vị trí nằm úp và trườn lên phía trước, cô áp sát mắt vào ống nhòm, cố gắng tập trung ngắm bắn. Khẩu súng ở vị trí quá thấp.
Fields đang tiếp tục di chuyển, tiến lên phía trên sườn đồi. Cô chỉ có thể đoán được là Andrea Strickland đang cực kỳ hoảng loạn tìm cách tiếp đạn cho súng.
Cô chộp lấy một vài viên đá bằng phẳng, đặt chồng chúng lên nhau và ném những viên đá gồ ghề ra chỗ khác. Cô đặt lại súng vào vị trí. Cô dán chặt mắt vào ống ngắm.
Fields đang tiến gần tới chỗ Penny Orr. Người phụ nữ này đang nằm nghiêng sang một bên, im lìm, không động đậy. Tầm nhìn của Tracy bị nhòe đi bởi những giọt nước mưa lăn từ trên trán của cô, rơi vào trong mắt. Cô phải dời mắt khỏi ống ngắm và chớp cho nước mưa trôi ra, tiếp đó cô ghì thật chắc ống ngắm vào hốc mắt. Cô cố gắng điều chỉnh để tiêu điểm hướng thẳng vào Fields lúc này vẫn đang tiếp tục di chuyển. Cô sẽ không thể bắn vào đầu hắn. Bắn một phát trúng ngực hắn là cơ hội duy nhất mà cô có thể làm. Cô hi vọng viên cảnh sát đã kiểm tra kĩ càng vũ khí của mình. Với khoảng cách như thế này, cô có thể bắn chính xác mục tiêu hoặc họa chăng nếu có lệch cũng chỉ năm, sáu phân là cùng.
Fields đã đi tới chỗ Orr, súng ở trong tay hắn. Hắn đứng ngay bên cạnh người phụ nữ đang nằm bẹp trên đất, hết cúi xuống nhìn bà ấy lại ngước mắt nhìn lên, có lẽ là nhìn về phía Andrea Strickland. Rồi hắn mỉm cười, một nụ cười tự mãn như muốn nói ‘Mày thua rồi,’ rồi hắn giơ tay lên và ngắm bắn.
Tracy ấn cò súng nửa chừng, để cho một làn khí xì nhẹ ra, và rồi cô bóp cò.
o O o
Tôi bắn lại lần thứ hai. Fields nhanh chóng nằm bẹp xuống. Trong giây lát, tôi đã nghĩ là mình đã bắn trúng hắn. Thế rồi, chầm chậm, hắn lại đứng dậy. Tôi đã bắn trượt. Khẩu súng săn chỉ có thể bắn ở cự li gần và chỉ chứa được hai viên đạn. Fields mỉm cười. Rồi hắn giương súng và nhả đạn về phía tôi, khiến tôi ngồi sụp xuống đất. Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, hắn đã đứng dậy, tiến lên phía trên núi, tới gần chỗ của dì Penny. Tôi ngồi dậy, mò mẫm trong túi áo để tìm đạn dự trữ, nhưng tay tôi lạnh ngắt và cứng đờ vì nước mưa và vì nhiệt độ đã giảm. Tôi không thể nào lôi đạn ra khỏi túi áo. Khi đã lôi ra được, tôi nhận ra mình vẫn chưa hề mở khóa nòng súng.
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Fields chỉ còn cách dì vài mét. Đủ gần để có thể bắn chết dì.
Tôi làm rơi một viên đạn, nhìn nó lăn xuống đồi và vuột khỏi tầm tay. Tôi run rẩy cố bẻ mở khóa nòng, thổi phù phù vào hai bàn tay đang chụm lại để lấy hơi ấm cho mười đầu ngón tay, rồi tôi lại lục tìm viên đạn thứ hai trong túi đồ, nhưng tôi bị phân tâm khi còn bận nhìn Fields. Hắn đã gần đến chỗ dì tôi đang nằm. Tôi không thể nhét đạn vào trong, tay tôi lạnh ngắt và run rẩy. Fields ngước mắt nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười. Tôi đã đẩy được đạn vào trong nòng súng. Fields đã ngắm xong mục tiêu với khẩu súng ngắn trong tay. Dì của tôi vẫn nằm thẳng đơ trên mặt đất. Tôi sẽ không xong kịp được đâu. Tôi đóng sập khóa nòng lại và hét lên.
“Không!”
Tracy nhìn thấy một màu đỏ tươi phụt ra, là máu.
Thân trên của Fields xoắn lại, co giật, như thể mới bị một luồng điện đánh ngang. Cánh tay đang cầm súng của hắn vung lắc điên dại. Cô vẫn tiếp tục để mắt ngắm sẵn ở ống ngắm, chuẩn bị sẵn sàng bắn thêm phát nữa, nhưng Fields đã loạng choạng bật ngửa ra sau và lăn lông lốc xuống chân đồi, tiếp tục bị trượt xuống mãi cho tới tận gần con đường mòn.
Tracy tiếp tục chĩa súng về phía hắn, quan sát sự chuyển động của hắn qua ống ngắm.
Nhưng không có gì dịch chuyển cả.
Cô hướng ống ngắm nhìn lên phía trên đồi. Andrea Strickland đang trượt và nghiêng người bước từng bước nhỏ xuống chỗ dì của cô ấy. Khi xuống tới nơi, cô ấy quỳ xuống rồi họ ôm nhau. Hai người cứ ôm nhau như thế suốt một lúc lâu, rồi Andrea ngẩng đầu nhìn lên con đường mòn đầy đá. Cô ấy dường như đã nghe thấy tiếng súng nổ phát ra từ đó, nơi Tracy đang ẩn nấp.
Tracy bỏ ống ngắm ra khỏi mắt và nhìn theo hai người phụ nữ bằng mắt thường. Cô hiểu cảm xúc của họ trong lúc này. Sau khi cha tự tử, mẹ là người thân duy nhất còn lại của Tracy, nhưng quãng thời gian mà họ được ở bên nhau quá ngắn ngủi. Mẹ của cô mất vì ung thư chỉ hai năm sau khi Sarah mất tích, bỏ lại Tracy đơn độc một mình. Cô hi vọng Penny Orr có thể sống thật lâu. Cô hi vọng hai người phụ nữ đều từng chịu tổn thương có thể tương trợ cho nhau những khi cần thiết.
Cô ngồi tựa lưng vào đá và nghiêng đầu nhìn lên trời, cảm nhận được nước mưa rơi xuống mặt. Cô nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi, đập vào những tảng đá xung quanh. Cô nghĩ tới Penny Orr và Andrea Strickland. Cô nghĩ tới người em gái mà cô không có cơ hội cùng sống để đợi cho tới ngày tóc cả hai cùng bạc. Cô nghĩ tới cha mẹ và nghĩ tới cuộc sống mà cô từng có, và nghĩ tới cuộc sống mà cô đã trải qua.
Cô ước gì cô vẫn còn một người thân đang sống trên đời, một người để cô ôm lấy.
Rồi cô nghĩ tới Dan, và suy nghĩ ấy khiến cô bật khóc.
Cô thấy vui vì Andrea Strickland sắp có con, một đứa trẻ chỉ của riêng mình cô ấy, để cô ấy cưng nựng, chiều chuộng và yêu thương. Và trong khoảng khắc đó, cô nhận ra vẫn chưa phải quá muộn để đem một đứa trẻ đến với thế giới này, một đứa trẻ mà cô sẽ thương yêu bằng tất cả những gì cô có.
Ở phía xa, một tia sét xé ngang bầu trời, một tia sáng màu trắng xanh làm sáng bừng cả bầu trời. Vài giây sau, tiếng sấm nổ râm ran, cơn dông đang dần trôi xa.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt