Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lạc Nhi Ý
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Dâng Trà
K
hi Nhiếp Chính vương nghe thấy chữ 'chết', sắc mặt bỗng nhiên tái xanh, đầu mày hơi nhíu lại, khí lạnh trong ánh mắt tăng lên.
"Vương gia! Thần nữ... Thần nguyện chịu tội thay tiểu nữ!" Vân Kiến Thụ choàng thức tỉnh, vội quỳ rạp xuống, đột ngột mở lời.
Dù có ngu ngốc thế nào một khi nói ra những lời này cũng khó tránh khỏi tội chết!
Ông chỉ mong Lạc Nhi có thể sống tiếp! Cho dù đây chỉ là một hy vọng mong manh!
"Cha!" Vân Tử Lạc lúc này mới ý thức được bản thân thật sự không thể ăn nói tùy tiện.
Chí ít phải để tâm một chút tới Vân Kiến Thụ.
Nàng vừa giận vừa lo, hốc mắt đã đỏ ửng lên rồi phẫn nộ hướng ánh nhìn về phía Nhiếp Chính vương, đôi mày dài như bươm bướm giương cánh bay, ánh mắt quật cường nhưng rõ ràng lại đang có những giọt lệ lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.
Nắm đấm của Nhiếp Chính vương từ từ thả lỏng. Trong khoảnh khắc, mọi cảm giác tức giận bay biến hết, ngược lại có chút bối rối.
Chàng rất khó hiểu, rõ ràng nàng bất kính trước, sao bây giờ lại giống như mình vừa ức hiếp nàng vậy?
Lời nói cũng bất giác tới bên bờ môi, chàng cau mày: "Nàng khóc gì chứ?"
"Khóc?" Vân Tử Lạc vô thức lặp lại, rồi vội dụi mắt: "Ai khóc?! Ngài nhìn nhầm rồi!"
"Cứng miệng!" Nhiếp Chính vương thấp giọng nói một câu nhưng bờ môi lại bất giác cong lên, thanh âm cũng có phần khác thường mà chính bản thân chàng không nhận ra. Chàng gượng gạo quay đầu, lạnh lùng nói với Vân Kiến Thụ: "Vân tướng quân đứng dậy đi, nàng ấy... chắc là không cố tình."
Vân Kiến Thụ mừng rỡ, vội dập đầu tạ ơn.
"Tạ ơn vương gia." Vân Tử Lạc cũng cúi đầu cảm tạ, rồi tới đỡ Vân Kiến Thụ.
Sắc mặt nhợt nhạt của Thái hậu dần hồng hào trở lại. Bà chỉ không hiểu, thái độ của Nhiếp Chính vương sao lại chuyển biến nhanh như vậy?
Nhưng trong lòng bà cũng thầm thở phào, uyển chuyển nói với Nhiếp Chính vương: "Con bé Lạc Nhi này từ nhỏ đã không ra khỏi phủ, tính tình cô độc, trong việc quản giáo có hơi thiếu sót. Chuyện lần trước cũng may Nhiếp Chính vương khoan hồng độ lượng, không so đo với nó. Hôm nay ai gia đặc biệt gọi hai đứa nó tới đây để chuộc lỗi với ngài."
Rồi bà nghi hoặc hỏi Vân Kiến Thụ: "Sao Hạo Nhi chưa tới?"
Vân Kiến Thụ khó xử, khóe môi giật giật.
Nhiếp Chính vương đã nói trước: "Bổn vương đã giữ lại trong phủ rồi."
Thái hậu nói, vờ như kinh ngạc: "Không được đâu, Nhiếp Chính vương! Hạo Nhi ở trong Vân phủ được chiều đã quen, sao có thể phục vụ cho ngài? Hay là để nó quay về đi, tránh không cẩn thận lại phạm sai lầm."
"Thái hậu không cần lo lắng, bổn vương sẽ tự biết quản giáo cho tốt." Nhiếp Chính vương không nhìn bà, nhưng giọng rất lạnh nhạt, hai chữ 'quản giáo' cũng được nhấn mạnh.
Thái hậu tỏ ra ngượng ngập, biết Nhiếp Chính vương đã quyết tâm không chịu thả Vân Hạo về, đành nói: "Vậy thì mong Nhiếp Chính vương bỏ quá cho những lúc nó không hiểu chuyện, ai gia xin cảm tạ."
Vân Tử Lạc đứng một bên, thầm nghĩ. Nhiếp Chính vương thật sự quá đáng lắm, ngay cả Thái hậu cô cô mà cũng không chịu nể mặt!
Xem ra muốn cứu Vân Hạo chỉ còn cách đi đường khác.
Đang mải suy nghĩ, bên tai nàng bỗng vọng đến giọng nói ấm áp của Thái hậu: "Lạc Nhi, dâng trà đền tội với Nhiếp Chính vương đi."
"Dạ, Thái hậu cô cô." Vân Tử Lạc đáp lời, đón lấy chiếc chén ngọc tinh xảo trong tay cung nữ, hơi khom gối, dâng hai tay lên: "Vương gia, mời dùng trà."
Nhiếp Chính vương 'ừm' một tiếng rồi đón lấy trà của nàng. Khi hai đầu ngón tay chạm vào nhau trong giây lát, cảm giác ấm áp chợt nảy nở. Chàng hơi thất thần, bàn tay bỗng xoay ngược lại nắm lấy đôi tay nhỏ lạnh lẽo như bị ma xui quỷ khiến.
Một đôi tay tuyệt đẹp, hoàn toàn khác biệt với gương mặt nàng.
Tay nàng mềm mại như không xương, từng khớp ngón tay thon dài, nõn nà, móng tay không được sơn đỏ mà để màu trong suốt tự nhiên.
Nhiếp Chính vương nắm chặt tay nàng, đầu ngón tay hơi run rẩy. Cái cảm giác quái lạ ấy chạy thẳng vào tim, ngứa ngáy, tê dại, có chút hoảng loạn.
Vân Tử Lạc cúi đầu, bỗng nhiên cảm nhận được động tác phía trên, trái tim chợt rớt xuống.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên theo phản xạ, chạm phải tia sáng hơi chuyển động trong đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Chính vương, gương mặt nàng hơi đổi sắc, bèn rút hai tay của mình ra.
Chiếc chén tinh xảo đó rơi thẳng xuống đất không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào...
Nàng quỳ thấp, bóng Nhiếp Chính vương lại cực kỳ cao lớn, động tác cũng chỉ phát sinh trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những người khác không có ai nhìn rõ vừa xảy ra chuyện gì. Điều duy nhất họ nhìn thấy là Vân Tử Lạc dâng trà lỡ tay, để rơi tách trà.
Vân Tử Lạc không kịp nghĩ gì nữa, lập tức nhào tới trước, nhanh chóng giơ tay phải ra, bắt lấy tách trà ấy thật nhanh.
"Choang" một tiếng, nắp trà sứ trượt ra khỏi miệng cốc, Vân Tử Lạc lấy tay trái chụp lấy. Trong quá trình lắc lư kịch liệt, nước trà nóng bỏng trào ra, hắt toàn bộ lên mu bàn tay phải mềm mại của nàng.
Tiếng nước sôi bỏng da thịt vang lên.
Đau nhói tận tim nhưng nàng vẫn cắn răng không buông tay.
Nàng không muốn một lần nữa thất lễ gây họa cho Vân gia.
"Mau thả ra! Tay nàng sao rồi?"
Chất giọng trầm khàn của nam nhân gấp gáp vang lên bên tai. Một đôi tay lớn đoạt lấy tách trà nàng nắm chặt không buông: "Nàng điên rồi sao?!"
Vân Tử Lạc mơ màng ngẩng đầu lên. Bóng hình sừng sững như núi của Nhiếp Chính vương đang đứng sững trước mặt mình, có thể bao trùm lấy nàng.
Trên gương mặt là biểu cảm lo lắng không thể che giấu.
Nhiếp Chính vương không cho phép nàng giãy giụa, lập tức bắt lấy bàn tay phải đang bỏng rát, có cả hơi nước bốc lên của nàng, một sự hoảng sợ lướt qua đôi mắt. Chàng lớn tiếng quát: "Người đâu, mau mang thuốc tới!"
Biểu cảm của Vân Tử Lạc dần lạnh đi, thầm nghĩ: Nếu không phải ban nãy tại ngài làm động tác đó, mình có rơi vào hoàn cảnh này không?
Một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng, nàng hơi dùng sức, hất tay chàng ra.
"Không cần vương gia bận tâm." Rồi nàng từ từ bò dậy.
"Lạc Nhi!" Vân Kiến Thụ cất giọng run rẩy tới đỡ, đau lòng vô cùng khi nhìn thấy tay con gái bị thương nhưng lại không biết nên nói gì. Đây cũng là lần đầu tiên ông bắt gặp sự thất thường của Nhiếp Chính vương.
Sự phẫn nộ tích tụ lại trong đôi mắt phượng của Nhiếp Chính vương. Chàng nghiêm mặt nhìn nàng, giọng nói cũng có phần giận dữ: "Ai bảo nàng đỡ tách trà đó!"
"Trà này dâng cho vương gia, sao ta dám để nó rơi vỡ?" Vân Tử Lạc hỏi ngược lại.
Nhiếp Chính vương không nói được câu nào.
"Vương gia, ngài mau thả tay ra! Trà sẽ làm bỏng tay ngài đấy!" Một thị vệ thân cận của Nhiếp Chính vương sốt sắng hét lên. Hắn nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Chính vương, sắc mặt tái nhợt.
Vân Tử Lạc cũng cùng mọi người trong điện im lặng nhìn qua.
Tách trà nóng đó đang được kẹp giữa hai ngón tay bên bàn tay trái của Nhiếp Chính vương.
Còn có nước trà nóng bỏng men theo miệng chén rỏ xuống, rơi trên ngón tay chàng, bốc khói nóng.
Nhiếp Chính vương nặng nề hừ một tiếng, hai ngón tay dùng sức, 'rắc' một tiếng. Tách trà đó rời ra thành nhiều mảnh, nước trà nóng rót bỏng toàn bộ lên tay chàng. Nhưng chàng dường như không hề cảm thấy đau, buông tay một cái, vô số mảnh vụn bèn rơi xuống đất...
~Hết chương 34~
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lạc Nhi Ý
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
Lạc Nhi Ý - Tuyết Sơn Tiểu Lộc
https://isach.info/story.php?story=lac_nhi_y__tuyet_son_tieu_loc