Chương 4
hiều hôm sau, Atsuko tiếp tục việc điều trị, Shima bắt đầu có dấu hiệu phục hồi rõ rệt.
Cô ăn một bữa tối đơn giản. Sau khi cho hai bệnh nhân ăn uống xong xuôi, Atsuko hóa thân thành Paprika, đi vào giấc mơ của Shima trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Ắt hẳn ký ức về những buổi trị liệu của Paprika vẫn còn lưu lại trong trí nhớ ông.
Cô gắn đầu nhọn của DC Mini sao cho thiết bị có thể gắn vào da đầu, chuẩn bị sẵn sàng phòng khi Inui và Osanai làm gián đoạn buổi trị liệu. Bây giờ DC Mini có thể cùng máy thu song song hỗ trợ việc trị liệu.
Tiềm thức của Shima bị bóp méo bởi những giấc mơ của cùng một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, thứ đã làm Tsumura phát bệnh. Kiểu chào Đức Quốc xã biểu thị sự quy phục của đứa con trước hình tượng người cha, nhưng bởi Shima trước nay chưa bao giờ bị ám ảnh bởi điều đó, hình ảnh ấy nhanh chóng bị tách rời ra khỏi tiềm thức của ông. Bây giờ việc Atsuko cần làm là khiến Shima nói trong mơ càng nhiều càng tốt. Cho dù ông chỉ toàn nói những điều vô nghĩa, Shima vẫn có thể bằng cách đó quay trở lại với con người cũ của mình.
Trong mơ, Shima Toratarou đang ở nhà ăn của trường đại học. Gì kia, nhà ăn của trường đại học? Paprika ngạc nhiên. Không cần Atsuko ngoài đời thực phải biến thành Paprika, cô chỉ cần tự cho mình là Paprika và người bệnh sẽ tiếp nhận danh tính ấy của cô.
Thời Atsuko còn là sinh viên, nhà ăn đã được xây mới, sáng sủa và rộng rãi hơn trước nhiều, nhưng nhà ăn trong giấc mơ của Shima vẫn là nhà ăn cũ, vừa hẹp lại thiếu sáng. Shima hồi đó hẳn vẫn còn là sinh viên. Ông nhòm qua khe hở trên bức vách ngăn cách giữa nhà ăn và hành lang, không biết vì không có tiền mua cơm hay sợ sệt gì nữa. Có lẽ vì ban nãy ăn ít, giờ ông đói quá nên mới mơ ra như thế. Hay đây chỉ đơn thuần là hồi ức về tình trạng rỗng bụng mãn tính thời sinh viên?
Trong nhà ăn, Owada, Giám đốc không thường trực của Viện Nghiên cứu, đang ngồi dùng bữa cùng các sinh viên khác. Thoạt nhìn qua cứ ngỡ ông ta là sinh viên thật, nhưng Paprika biết chắc một điều trước kia Owada không học trường này.
Shima không vào trong nhà ăn, có lẽ cũng vì sợ sệt Owada.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”, Shima kêu lên thảm thiết. Nhưng lời van lơn ấy không chạm đến tai Owada.
Giờ Shima tái phát luôn cả chứng rối loạn lo âu thì gay to, nên Paprika ngồi xuống bên một chiếc bàn, vẫy tay gọi ông tới gần. Cô làm vậy để Shima có thể tạm thời quên đi cảm giác tội lỗi của ông đối với các Ủy viên Hội đồng quản trị khác, những đối tượng hiện ra trong giấc mơ trong hình ảnh Owada.
“Này, cậu không cần phải xin lỗi đâu, qua đây đi.”
“Tôi cãi nhau với bạn”, Shima ngồi xuống trước Paprika, rụt rè nói như muốn biện hộ. “Nhưng giờ không làm thế được nữa rồi, cậu là con gái mà.”
“Đúng rồi”, Paprika mỉm cười, gật đầu tán thành. “Hai chúng ta không phải là một.”
Shima bắt đầu hiểu ra mình không thể đồng nhất hóa với Paprika, nhưng vẫn cố chấp giữ nguyên lằn ranh ngăn cách giữa ông và Paprika. Nếu nói theo cách của Shima, hai người “tranh cãi” về sự ám ảnh với “bạn bè” của ông. Nhờ DC Mini, Paprika có thể đọc được rõ ràng những suy nghĩ của Shima trong mơ, hình ảnh rõ nét hơn, tầm nhìn cũng được mở rộng đến tận những điểm mờ xung quanh. “Mọi chuyện được khơi lên bởi một tên hống hách. Trong nhà bếp có ma”, ông thầm thì sợ sệt. Hai người đang ngồi trong rạp hát, chụm lại gần nhau trong góc hàng ghế thứ hai.
“Đừng sợ gì cả. Ngoài con ma ra còn có ai khác trong bếp không?”
“Paprika”, trước câu hỏi gợi mở của cô, cuối cùng Shima cũng nhớ ra người ngồi bên cạnh mình là Paprika, tình yêu ông dành cho cô lại ồ ạt ùa về trong trí nhớ. “Paprika ơi, sau khi em đặt chiếc bình rỗng ở đó và đi về, vì tôi đã cạo trọc đầu nên em nổi giận. Tokita dũng cảm xung phong ra trận nên em cũng không có ở đây. Nhưng nhà mình ở Mejiro vẫn chưa làm sao cả.”
Nghe Shima nói chuyện, Paprika cảm giác có gì đó bất bình thường. Cô hướng ánh nhìn về phía sân khấu.
Inui Seijirou đứng ngay trung tâm khán đài, khoác lên mình bộ áo choàng tu sĩ. Một chiếc bàn thờ không biết từ đâu xuất hiện, được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn nến cắm trên giá. Khung cảnh chuyển sang phía bên trong của nhà thờ. Tất cả quan khách đồng loạt đứng dậy. Shima lại một lần nữa hoảng sợ hét lên.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà.”
Giấc mơ của Shima và Inui đang chồng lên nhau. Hoặc cũng có thể Inui cố tình làm gián đoạn việc trị liệu của Paprika. Dù thế nào đi nữa, Shima đang hoảng hốt cực độ, phải tách giấc mơ của hai người ra mới được. Paprika quyết định bước vào giấc mơ của Inui và tự mình đương đầu với hắn ta. Cô đã chờ đợi cơ hội này biết bao lâu rồi.
Vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, những ngón tay đã quá quen thuộc với thiết bị PT của Paprika ấn phím trên điều khiển, cắt đứt liên kết giữa cô và giấc mơ của Shima. Ông phải tự mình đối mặt với giấc mơ của bản thân thôi.
Trong nhà thờ vang vọng những giai điệu quá xa rời với khái niệm trang nghiêm, trái lại người ta có thể mường tượng ra sự dâm đãng gợi dục từ những khúc ca ấy. Inui Seijirou tiếp tục kích động khán thính giả với một bài diễn thuyết của một kẻ nguyền rủa cả nhân gian. Paprika đứng trên lầu, hét lên phản đối. Inui giật mình nhìn lên, nhưng ngay lập tức hắn nhếch mép, một nụ cười khinh bỉ lướt qua trên khuôn miệng. Hắn chỉ thẳng vào cô, thốt ra những lời phỉ báng.
“Một sự ©★o của nền khoa học, là phận đàn bà mà ■★ cũng nên!”
Paprika biết hắn định nói gì, cô có thể đọc được ý nghĩ trong mơ của hắn. Ấy là thứ giáo lý lúc nào Inui cũng quăng vào mặt cô. Paprika giận điên người. Nếu đây là giấc mơ của chính cô, Paprika đã bay lên và hạ cánh ngay trên khán đài nơi Inui đang đứng, lao tới cho hắn một cú đấm. Nhưng bởi đây là giấc mơ của Inui, hắn sẽ không để xảy ra một tình huống như thế. Để biến đây thành giấc mơ của cô, Paprika sẽ phải ngủ sâu hơn nữa, nhưng như vậy cô sẽ mất khả năng kiểm soát hành động của mình. Cô đành phải dùng cầu thang.
Paprika chạy đến bậc cuối cùng của chiếc cầu thang xoắn vặn đến khó hiểu, nhưng mãi không thể chạm chân tới khán đài. Cô băng qua nào hành lang, nào sảnh khách sạn, một khu phố mua sắm, cuối cùng bước vào một cửa tiệm na ná salon làm đẹp. Vì Inui không để cô tiếp cận hắn, hay một phần trong cô không muốn chạm trán với Inui? Nhưng không phải thế, trong trường hợp này sẽ có một cách giải thích khác.
Trước khi trực tiếp đối đầu với kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, cô vẫn còn vài thứ phải hoàn thành. Trên chiếc ghế đối diện tấm gương, Osanai Morio ngồi đó, đầu đầy lô cuốn tóc. Hắn xuất hiện ở đây để bảo vệ Inui. Paprika bắt buộc phải đối phó với hắn trước.
“Có phải… Chiba Atsuko đó không?”, hình ảnh Paprika phản chiếu trong mắt Osanai. Hắn nhìn cô đầy cảnh giác. “Chắc chắn là Chiba Atsuko rồi.”
“Sao anh biết được?”
“Mùi Poison. Tại sao cô lại giả dạng thiếu nữ thế kia? À, Paprika đó sao? Tôi hiểu rồi, cô đã biến thành Paprika.”
Tại sao hắn có thể ngửi ra mùi nước hoa Poison trên người cô được chứ? Hai người thậm chí còn không nằm cạnh nhau kia mà? Phải chăng nhờ DC Mini, kể cả khi không ngủ cùng nhau, người dùng vẫn có thể ngửi được cả mùi cơ thể của đối phương? Paprika ngẫm nghĩ, tâm trí vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Bây giờ chẳng điều gì có thể làm cô ngạc nhiên được nữa. Paprika hẳn đã ngủ sâu hơn, cũng không loại trừ khả năng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Osanai.
Cảm nhận được nguy hiểm, Paprika cười to, chuẩn bị vào thế phản công.
“Đúng rồi, Paprika đây. Trẻ và liều lắm đấy!”
Osanai phân tích sự kích động dậy lên trong hắn khi nghe những lời đó từ Paprika. Tại sao mình lại sửng sốt đến thế? Vì nguy hiểm. Đúng rồi, vì nguy hiểm! Sự tự tin của ả đàn bà này từ đâu mà có? Bởi cô ta cũng có thể xâm nhập vào tâm trí hắn sao? Có lẽ nào ả đang dùng DC Mini? Không thể nào!
“Anh cầm hết DC Mini rồi còn gì?”
Nhưng Osanai đương nhiên có thể đọc được suy nghĩ của Paprika vì bản thân hắn đang dùng DC Mini. Cô ta không dùng máy thu để đơn phương theo dõi tình hình, mà sử dụng DC Mini để tấn công mình khi bản thân chưa quen dùng thiết bị. Cô ta chưa có thời gian cho việc đó.
Osanai sợ sệt. Hắn đứng dậy, toan bỏ chạy. Chết tiệt. Con ả đó sao lại dùng DC Mini? Ả lấy nó ở đâu ra?
“Tôi không để anh thoát đâu”, Paprika cười đầy ẩn ý, cô sẽ làm Osanai chìm sâu vào giấc ngủ hơn nữa. “Đừng quên tôi sẽ bám theo anh, dù anh có chạy đằng nào đi nữa.” Osanai nhặt chiếc bình nhựa màu trắng đựng đồ trang điểm ném vào người Paprika, nhưng cô đọc được suy nghĩ của đối phương và biết ngay hắn đang cố tự tỉnh dậy. Tỉnh rồi hắn sẽ nghĩ ra kế hoạch mới. Paprika quyết tâm không để chuyện đó xảy ra, cố ghìm nổ lực tỉnh dậy của Osanai xuống. Nếu có thời điểm nào phải dùng đến sự cứng đầu vượt xa mọi logic của đàn bà, thì hẳn chính là lúc này đây.
“Dậy rồi!”, hắn rú lên.
Osanai đang ở trong căn hộ tầng mười lăm của hắn, nơi phòng ngủ có đặt thiết bị PT. Paprika đang níu chặt lấy hắn, trên người mặc bộ pyjama. “Sao cô theo tôi đến tận đây?”, Osanai hét lên sợ hãi. “Tôi dậy rồi kia mà, chúng ta không còn ở trong mơ đâu.”
Hắn vẫn chưa quay trở về thực tại. Ngoài đời cô vẫn là Atsuko, nhưng bây giờ khi ôm chặt Osanai như một thiếu nữ hư hỏng, cô là Paprika. Lạ thật, cô thầm nghĩ, sao mình vẫn ngửi được mùi hơi thở của Osanai, y hệt như lần hắn định cưỡng hiếp cô.
“Đấy là anh tưởng vậy thôi, thực ra chuyện anh tỉnh rồi cũng chỉ là mơ.”
Paprika cười và vươn tay chạm vào đầu Osanai. Dù biết đây chỉ là mơ, cô không thể không giằng lấy chiếc DC Mini gắn trên đầu hắn ta. “Anh đưa cái này cho tôi đi.”
Paprika cảm giác chạm vào vật gì cưng cứng. Osanai đã gắn DC Mini vào đầu hắn với băng dính. Cô nắm lấy tóc hắn và ra sức kéo. Dù gì cũng chỉ là mơ thôi mà.
“Đau! Cô làm thế cũng được tích sự gì đâu?”, Osanai hét lên. “Chính miệng cô vừa nói đây chỉ là mơ thôi còn gì!”
Osanai la oai oái, đẩy Paprika ra xa. Cô đập hông vào một vật nào đó, mở mắt ra lại thấy mình là Atsuko.
Cô bật dậy. Đối diện cô là thiết bị PT. Shima nằm trên chiếc giường dành cho bệnh nhân phía bên phải Atsuko, Tokita vẫn ngủ mê man trên giường cô. Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng leo lét từ màn hình điều khiển.
Hông cô đau điếng. Hẳn cô đã có vết bầm ở đó từ trước, vì đau quá nên mới thức giấc. Bất giác cô nhìn vào bàn tay phải mình đang nắm chặt. Vài sợi tóc mắc vào giữa những ngón tay cô.
Atsuko mở lòng bàn tay ra, nuốt nước miếng. Nếu Shima và Tokita không nằm ngủ trên hai chiếc giường kế bên, hẳn cô đã hét toáng lên rồi. Trong tay cô là chiếc DC Mini. Là chiếc DC Mini gắn trên đầu Osanai. “Mình mang được nó về rồi!”, Atsuko run rẩy. “Mình mang được nó về rồi!”
Từ trong mơ. Về hiện thực.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ