Chương 34
ins đứng dậy khi Tracy bước vào phòng Cao Bồi vào sáng hôm sau. “Phòng Công vụ gọi đây, hỏi tôi về bản tường trình. Họ đang mở một hồ sơ cho Taggart. Tôi tưởng cô đã bảo Nolasco ủng hộ cô cơ mà?”
“Ừ. Tôi đoán họ vẫn phải tiến hành điều tra thôi.”
“Tracy?”
Bennett Lee thận trọng bước vào phòng, như thể lo lắng sẽ bị bám bụi lên bộ vét sọc xanh lam của mình. “Cô không trả lời các cuộc gọi của tôi.”
“Ở đây hơi bận Bennett ạ.”
“Ừ, à, Giám đốc muốn tôi cung cấp cho báo chí một bản cập nhật vào chiều nay.”
“Tôi không có bản cập nhật nào cho anh đâu.”
“Nolasco nói cô có bản tóm tắt sơ bộ rồi mà; ông ấy bảo là cô đã gặp gỡ FBI.”
“Anh đang giỡn chơi với chúng tôi đấy à?” Kins nói.
Tracy nhắm mắt lại. Cô biết ngay là có lý do thì Nolasco mới cử họ đến nói chuyện với Amanda Santos, mặc dù cô mừng là ông ta đã làm vậy. Nếu Nolasco muốn tổ chuyên án thất bại, gây sai sót hoặc bỏ ngỏ một hồ sơ dang dở thì đây đúng là bước hợp lý tiếp theo. Nó sẽ khiến các phương tiện truyền thông và công chúng hiểu nhầm là việc bắt giữ sắp sửa diễn ra. Khi điều đó không xảy đến, nó sẽ cho cánh truyền thông cơ hội để nhắm thẳng vào tổ chuyên án. Tồi tệ hơn, một bản tóm tắt sơ bộ sẽ chôn vùi họ bên dưới hàng đống manh mối phần lớn là vô giá trị khác, và họ thì đã nhận được hơn một nghìn tin rồi.
Lee giơ tay lên. “Đừng bắn người đưa tin mà, Sparrow. Anh biết chuyện sẽ thế nào rồi đấy. Khi chúng ta không đưa ra được bản tóm tắt sơ bộ nào, chúng ta sẽ giống như không có chút manh mối gì.”
“Chúng ta đã làm gì có manh mối.” Kins nói.
“Các kênh truyền hình quốc gia đang gọi Seattle là Vùng đất sát nhân. Tôi đang gặp rất nhiều áp lực đây này, Tracy. Nolasco nói điều đó khiến chúng ta trông khá tệ hại.”
“Anh biết điều gì sẽ khiến chúng ta trông còn tệ hại hơn không, Bennett?” Kins lên tiếng. “Một bản tóm tắt sơ bộ nói rằng có thể kẻ sát nhân là một người đàn ông da trắng, độ tuổi từ hai mươi lăm đến bốn mươi lăm, có thể đã kết hôn, có thể đã li dị, có thể là một người cha, có thể đã được nuôi dưỡng bởi một bà mẹ bao bọc quá mức, là người đã khơi mào bản ngã giới tính của hắn, có thể là đứa trẻ hay đái dầm thích tra tấn các động vật nhỏ.”
Lee nhìn Tracy. “Cô có thể cho tôi bất cứ thứ gì được không?”
Tracy mủi lòng, và cô suýt nữa nói với Lee là cô sẽ ngồi xuống và viết ra điều gì đó thì đúng lúc điện thoại reo. “Chờ nhé!” Cô nói, nhấc máy lên. Cô lắng nghe một lúc. Dạ dày cô siết lại, và cô cảm thấy adrenaline dâng lên đột ngột. “Chúng tôi đến ngay đây.” Cô cúp máy. Kins đã lấy xong áo khoác của mình. Cô nhìn Lee. “Hôm nay anh sẽ không phải lo lắng về bản tóm tắt sơ bộ nữa đâu, Bennett.”
Lần cuối Dan ở bên trong các bức tường của nhà tù bang Walla Walla là lúc anh ngồi cạnh Tracy tại một bàn ăn tự phục vụ, nói chuyện với Edmund House, một tù nhân dày dạn với những cơ bắp và các tĩnh mạch căng phồng. Người đàn ông bước vào căn phòng chỉ bằng kích thước phòng điện thoại phía bên kia tấm kính mica trầy xước lần này là một người hoàn toàn tương phản với House. Bộ quần áo tù với chiếc áo phông và quần ka ki của Wayne Gerhardt rộng thùng thình trên bờ vai hẹp và thân hình cò hương. Một gương mặt hốc hác, làm nổi bật mũi và cằm, cùng mái tóc nâu sáng cháy nắng gợi lên hình ảnh của một gã bù nhìn rơm vùng Trung Tây.
Gerhardt kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống, nhìn Dan xuyên qua tấm kính mica bằng đôi mắt xanh đờ đẫn vì ngồi tù.
“Anh Gerhardt. Tôi là Dan…”
“Tôi biết anh là ai.” Giọng Gerhardt nhẹ nhàng, không chút thù địch. “Mọi người ở đây đều biết anh là ai. Anh từng đại diện cho Edmund House.”
“Đúng vậy.”
“Anh muốn gì ở tôi?”
“Tôi muốn hỏi anh vài câu.”
“Tại sao?”
“Tôi tò mò về một vài chi tiết trong vụ giết hại Beth Stinson.”
“Anh đang viết sách à?”
“Không, tôi là luật sư.”
“Thì sao nào? Anh đang viết sách à? Đó không phải điều mà mọi luật sư thời nay đều làm sao?” Khóe miệng anh ta nhếch lên.
“Tôi không viết sách.” Dan nói, bất giác mỉm cười trở lại.
“Ai đã kể anh nghe về vụ của tôi?”
“Tôi không thể nói cho anh biết lúc này được.”
Mắt Gerhardt nheo lại. Nếu anh ta đang cân nhắc rời đi thì giờ có vẻ đúng lúc rồi. Nhưng Dan không nghĩ anh ta sẽ làm thế. Anh ta, không có chút nào giống với tấm ảnh chân dung trong hồ sơ cảnh sát, đang đặt cược vào sự xuất hiện của người đàn ông này, chỉ để có ai đó trò chuyện. Bất cứ ai, ngoài những kẻ hiếp dâm, những tên sát nhân và những thằng điên, cũng có thể là một sự đổi gió đáng hoan nghênh. “Tôi là luật sư, anh Gerhardt ạ, nhưng về mặt pháp lý, tôi không phải luật sư của anh. Vậy nên những gì chúng ta nói ở đây không thể coi là sự bảo đảm trừ khi anh có ý định trao đổi với tôi khi tôi mang tư cách là một luật sư. Vì vậy tôi không thể tiết lộ mọi thứ cho anh, bởi vì nó không được bảo đảm. Thế nên bây giờ anh sẽ phải tin tưởng tôi.”
Gerhardt mỉm cười lần nữa, nhưng lần này nó giống một nụ cười đểu hơn. “Lần cuối tôi tin một luật sư, tôi đã phải vào đây với án tù hai mươi lăm năm.”
“Anh sẽ trả lời các câu hỏi của tôi chứ?”
Gerhardt ngồi thẳng dậy và rướn lại gần tấm kính mica. “Chỉ một câu hỏi và một câu trả lời có ý nghĩa.” Đôi lông mày anh ta nhướng lên, gần như chạm vào mái tóc vàng. “Tôi đã giết cô ta sao? Không, tôi không giết cô ta.”
Dan chớp lấy thời cơ và tiến về phía trước. “Anh đã bao giờ gặp Beth Stinson trước cái ngày mà anh tiếp nhận cuộc gọi dịch vụ chưa?”
“Chưa.”
“Anh có thể kể điều gì cho tôi về ngày hôm đó không?”
“Anh muốn biết chuyện gì?” Gerhardt nói. “Tôi đã có mười năm để suy nghĩ về nó.”
“Bất cứ điều gì anh có thể nhớ.”
“Bồn vệ sinh của cô ta bị tắc. Tôi có một việc khác trước khi đến nhà cô ta, và nó mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng, vậy nên tôi đến đó muộn.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Buổi chiều, gần bốn giờ. Cô ta đã rất sốt ruột, bởi vì cô ta phải đi làm nhưng cô ta sợ là bồn vệ sinh sẽ trào ngược ra khi cô ta không ở nhà và tạo nên một mớ hỗn độn. Tôi đoán là trước đấy chuyện đó từng xảy ra rồi.”
“Anh đã đậu xe ở đâu?”
“Trên lối xe chạy. Cô ta đã đánh xe của cô ta xuống lòng đường. Nó còn mới, và cô ta không muốn làm xước nó. Cô ta cũng không muốn tôi chặn đường xe của cô ta.”
“Để cô ta có thể đi làm?”
“Đúng vậy.”
“Còn gì khác nữa?”
“Cô ta dẫn tôi đến phòng tắm…”
“Anh đang nói về phòng tắm bên ngoài phòng ngủ chính ở phía trong cùng của ngôi nhà phải không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy là anh phải đi qua phòng ngủ của cô ta.”
“Không còn đường nào khác để đến phòng tắm đó.”
“Anh có chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng ngủ không?”
“Họ nói tìm thấy dấu vân tay của tôi trên tủ quần áo, nên tôi đoán là có.”
“Và dấu vân tay của anh ở khắp nơi trong phòng tắm.”
“Chẳng có cách nào để tránh chuyện đó được.”
“Beth Stinson là kiểu phụ nữ thế nào?”
“Ý anh là sao?”
Dan suy nghĩ cách tốt nhất để diễn đạt câu hỏi. “Cô ta là kiểu người dè dặt, cách biệt, thân thiện hay hòa nhã?”
“Anh biết đấy, cô ta có vẻ cũng ổn. Ý tôi là thân thiện. Tôi nhớ là cũng ưa nhìn. Cô ta mặc một chiếc quần vải thun bó và một chiếc áo ngắn ngang eo. Thân hình đẹp.”
“Anh có thông được ống dẫn không?”
“Không phải ngay lập tức. Tôi phải quay trở lại xe để lấy dụng cụ và dây thông ống dẫn. Cuối cùng, tôi phải đi vào đó bằng cửa sập bên ngoài.”
“Beth Stinson ở đâu trong khi anh làm việc?”
“Chủ yếu là cô ta ở trong bếp xem qua các tạp chí, mặc dù cô ta có lượn qua vài lần để hỏi mọi việc tiến triển ra sao.”
“Cô ta sốt ruột?”
“Như tôi nói đấy.”
“Anh có bước vào bếp lần nào không?”
“Chỉ để bảo cô ta là vết nứt đã chạy xa hơn và tôi sẽ cố gắng sửa nó từ bên ngoài.”
Họ cũng tìm thấy dấu vân tay của Gerhardt trên kệ bếp và lấy đó làm bằng chứng cho thấy anh ta đã cố gắng lau dọn vết bẩn để lại trên thảm nhà Stinson.
“Cửa sập nằm ở đâu?”
“Bên dưới nhà.” Anh ta nhìn lên trên một lúc để nhớ lại. “Nó nằm ở phía bắc.”
Phía gần nhà bà Joanne Anderson nhất. Gerhardt sẽ phải quay mặt về hướng nhà Anderson mỗi khi bước ra cửa trước nhà Stinson.
“Chỗ bên hông nhà có bẩn không?”
“Có. Tôi cũng làm dây bẩn đôi chút. Cô ta cũng không tức giận hay gì cả. Cô ta chỉ làu bàu chút thôi. Cô ta đang muốn thay thảm bằng sàn gỗ.”
“Anh có trông thấy bất cứ ai khi bước ra ngoài không?”
“Bà hàng xóm phía bên kia đường đang làm vườn. Bà ta là người đã ra làm chứng. Bà ta nói đã trông thấy tôi buổi tối hôm đó. Không hề có chuyện đó.”
“Bà ta có đeo kính khi anh nhìn thấy bà ta không?”
“Tôi không nhớ được. Bà ta khai là mình có đeo kính, vì vậy tôi đoán là có. Tôi nhớ bà ta đội một cái nón rộng vành để che nắng, anh biết đấy, kiểu sụp xuống để che cả mặt ấy.”
“Anh có vẫy tay với bà ta, chào hỏi hay làm gì đó không?”
“Không.”
“Lúc đó anh mặc gì?”
“Cùng bộ đồ tôi luôn mặc khi làm việc. Quần xám, áo sơ-mi xanh.”
“Vậy là anh không mặc bộ đồ bảo hộ sao?”
“Tôi mặc chúng khi tôi chui xuống dưới ngôi nhà.”
Dan gạch chân hai lần bên dưới ghi chú của mình là Joanne Anderson đã trông thấy Gerhardt mặc đồ bảo hộ vào buổi chiều hôm đó.
“Anh đi loại giày nào?”
“Timberland.”
“Đế giày dày bao nhiêu?”
Gerhardt đưa hai ngón tay lên cách nhau khoảng bảy centimét.
“Anh cao bao nhiêu, Gerhardt?”
“Gần một mét chín hai. Sao vậy?”
Dan tiếp tục viết nguệch ngoạc. “Joanne Anderson nói người đàn ông bà ta trông thấy đêm đó cao bằng cái cây trong sân. Chín năm trước thì cái cây cao khoảng một mét chín mươi. Với đôi giày làm việc của anh thì anh sẽ cao gần hai mét.”
“Bà ta sẽ nói là do trời tối, bà ta không thể nhìn rõ mọi thứ.”
Dan mỉm cười, và lần đầu tiên có chút ánh sáng le lói trong mắt Wayne Gerhardt.
“Tại sao anh lại nhận tội mà anh không làm hả Wayne?”
Gerhardt nhún vai. Rồi anh ta nhìn xuống. Khi ngước lên, mắt anh ta ngấn nước. “Anh biết đấy, cảm giác như hàng đống thứ chất lên nhau chống lại tôi. Người phụ nữ chọn tôi ra từ hàng nghi phạm và sau đó là phiên xử.” Ngực anh ta rung lên. Người đàn ông này đang phải vật lộn để kìm lòng. “Luật sư của tôi nói tôi không có cơ hội nào. Ông ta nói nếu tôi không chấp nhận thỏa thuận, họ sẽ tuyên án tử hình. Ông ta nói có bằng chứng là tôi cưỡng hiếp cô ta trước khi tôi giết cô ta và họ nói đó là một tình tiết tăng nặng.”
“Ông ta nói những bằng chứng đó là gì?”
“Là ADN.”
“Ông ta có nói với anh về bằng chứng kết quả xét nghiệm ADN không?”
“Ông ta nói nếu họ tìm thấy ADN của tôi, họ sẽ không thỏa thuận nữa, công tố viên sẽ không thể biện hộ với sếp của ông ta và sau đó thỏa thuận bào chữa sẽ không còn được chấp nhận. Đó là một sai lầm. Hồi ấy tôi còn trẻ và sợ hãi nữa.” Anh ta lau đi giọt nước mắt vừa lăn, sau đó ngồi thẳng dậy và bình tĩnh lại. “Lẽ ra tôi không nên nhận tội. Tôi đã cố gắng để có ai đó tiếp nhận vụ án của mình nhiều năm trời. Tôi đã viết thư cho Dự án vô tội của trường Đại học Luật Washington và ở Boston, bất cứ đâu.”
“Còn luật sư của anh thì sao?”
“Ông ta chính là lý do tôi ở đây. Tôi không nghe tin gì từ ông ta nhiều năm rồi. Anh có ý tưởng nào không?”
“Một vài. Chúng ta có thể tìm bản phân tích ADN sau khi kết án. Ngày nay thì một thẩm phán có thể tự mình yêu cầu xét nghiệm nó rồi.”
“Một thẩm phán làm vậy để làm gì chứ?”
“Ông ta sẽ không làm đâu, trừ khi tôi cho ông ta một lý do cực kỳ chính đáng.”
“Anh có sao?”
“Để tôi hỏi anh đã, Wayne. Anh có nói cho bất cứ ai là mình sẽ đến nhà Beth Stinson làm việc không? Ý tôi là, có ai biết anh đến đó vào buổi chiều không?”
Gerhardt suy nghĩ một chút. “Giám sát của tôi. Một vài kĩ thuật viên khác. Tôi sẽ phải thông báo qua điện đàm và nói rằng tôi đang tiếp nhận cuộc gọi. Có thể là bất cứ ai ở nơi làm việc.”
Dan viết một ghi chú khác.
“Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?”
“Suy luận hợp lý thôi, Wayne. Nếu anh không giết Beth Stinson, ai khác đã làm vậy. Có thể là ai đó biết anh đã ở nhà cô ta buổi chiều hôm ấy.”
“Nghe có vẻ mông lung quá.”
“Có thể.”
“Anh nghĩ nó đủ để xét nghiệm ADN sao?”
“Không chỉ mỗi điều đó, nhưng tôi đang cố gắng đây.”
Gerhardt không mỉm cười hay phản ứng gì. Anh ta chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm qua tấm kính mica. Sau gần mười năm, Dan không chút nghi ngờ rằng hy vọng của người đàn ông này đã bị nghiền nát quá nhiều lần.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng