Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đen Ăn Đen
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35: Cuộc Chiến Thứ Ba Lăm
S
áng sớm ngày hôm sau, Mạc Ninh lần nữa dậy thật sớm.
Cố Chuẩn mặc một chiếc áo màu xanh da trời cộc tay, quần dài màu xám nhạt, ngoài ý muốn hợp đôi với váy xanh biển của Mạc Ninh. Mạc Ninh nhìn cách ăn mặc phối hợp ăn ý vô cùng cao hứng. Cố Chuẩn lại hơi nhíu mi nói “Em biết hôm nay chúng ta đi đâu không?”.
“Du lịch a”. Mạc Ninh cúi đầu nhìn mình.“Sao, bộ váy này nhìn không đẹp sao?”. Lắc qua lắc lại làn váy dài bay trong gió, vô cùng lôi cuốn.
“Ờ”. Cố Chuẩn nhìn cô, trầm ngâm một lát, nói.“Có lẽ không sai”.
Mạc Ninh nhìn anh, khó hiểu.
Hai người ăn bữa sáng đơn giản ở khách sạn, Cố Chuẩn đưa cô đi về phía sau khách sạn, ngược hướng với biển. Xuyên qua một mảng rừng nhỏ, một chiếc xe ngắm cảnh xuất hiện trước mặt. Mạc Ninh đã đồng ý sẽ không hỏi anh sẽ đưa cô đi đâu và định làm gì, vì thế yên tâm để anh kéo cô lên ngồi trên chiếc xe nhỏ nhỏ ngắm cảnh.
Chiếc xe thoạt nhìn như khúc gỗ mục lại chạy như bay xuống sườn núi, mang theo Mạc Ninh với mái tóc xoã dài, tầm mắt của cô phóng ra ngoài ngắm cảnh, tầm mắt của Cố Chuẩn lại dừng trên người cô. Đảo Tahiti là nơi có bầu trời cao và xanh, không khí vô cùng mát mẻ, hai người kết hợp với khung cảnh hiện tại giống như một bức tranh tuyệt đẹp, người qua đường cũng không nhịn được phải ngoài đầu nhìn.
Xe ngắm cảnh dừng lại nơi đỉnh núi, hai người chậm rãi xuống xe. Nhìn theo ánh mắt của Cố Chuẩn, Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước có một căn phòng nhỏ.
“Đi thôi”. Cố Chuẩn dắt tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Thì ra là một nơi được trang trí rất đầy đủ, phòng rất lớn, có rất nhiều tủ âm tường, có một người dáng vẻ cao lớn mập mạp đi đến, lịch sự cười với hai người, tự giới thiệu về bản thân.
Sau khi nói chuyện, Mạc Ninh mới biết được thì ra mình là người không có chút kiến thức du lịch. Đảo Tahiti nổi tiếng thể giới không phải bởi cảnh biển mà chính là hình thái địa chất đặc biệt. Nơi đây không phải thuộc khu vực địa lý nhiệt đới nhưng vẫn có được những khu rừng nhiệt đới rậm rạp và động vật phong phú, bởi vì thực vật tươi tốt nên đã tạo nên một mảng rừng mưa nhỏ, rừng mưa có một lớp bùn đấy xốp, giống như không thể để người dẫm lên. Chỉnh phủ vốn hủy diệt khu rừng mưa kỳ quái này, nhưng vì một số nguyên nhân đã không thể thực hiện. Bởi vì nơi đây chính là khu vực dân bản xử vô cùng tôn kính, vì thế, nơi này không thể bị hủy hoại.
Bảy mươi năm qua đã có rất nhiều nhà sinh vật học cùng với nhà thám hiểm, lập thành đội đến đây khảo sát, quay chụp, tạo ra nhiều phóng sự và ảnh chụp, cũng đã được lưu truyền rộng rãi. Cũng vì nguyên nhân này, Tahiti càng lúc càng nổi tiếng. Chính phủ cũng dựa theo tình huống mà phát hiện ra lợi ích của nơi đây, bắt đầu triển khai kế hoạch khai thác các khu du lịch. Giờ đây, tuy du lịch biển được thúc đẩy mạnh mẽ và được coi là trọng tâm, nhưng du lịch rừng mưa gần đây cũng đã được mở lại, và cũng được hoan nghênh rất rộng.
Đánh chết Mạc Ninh cũng không nghĩ được anh sẽ đưa cô đến đây chơi.
“Em sợ?”. Cố Chuẩn nhìn bộ dạng của cô, không khỏi cười nói “Anh còn co rằng không gì có thể khiến em sợ hãi”.
Người hướng dẫn viên cao lớn tuy không hiểu tiếng Trung nhưng cũng nhìn ra biểu hiện sợ hãi và kháng cự của thân thể Mạc Ninh, anh ta tốt bụng an ủi.“Hôm nay người tới không nhiều lắm, chỉ có hai nhóm, buổi sáng chỉ có hai người, cho nên không cần phải sợ hãi như thế được không?”.
Cố Chuẩn càng lúc càng vui vẻ, Mạc Ninh một mực không chịu nói, anh càng trêu chọc cô “Hiện tại bỏ cuộc đã không kịp nữa rồi”.
Mạc Ninh trừng mắt nhìn anh, chỉ vào một ngăn tủ đã mở bên cạnh anh.“Những thứ kia đều là để mặc lên người?”.
Cố Chuẩn gật đầu.“Những thứ kia đều là để bảo đảm an toàn cho em”.
“Chúng ta sẽ chơi thế nào?”. Mạc Ninh vẫn không hiểu.
“Cảm giác bay lượn trên không rất thú vị, em sẽ có được cảm giác mình đang bay”. Cố Chuẩn chỉ một chiếc máy bay đang bay qua cửa kính.“Ừ, chính là nó, nó sẽ mang chúng ta bay lên, xuyên qua đỉnh rừng mưa, bay đến đầu kia”.
“Chúng ta bị máy bay nhấc lên?”.
“Ờ, chính xác, nhấc”. Cố Chuẩn bày ra bộ dạng vô cùng nhàn nhã, một chút cũng không lộ ra dáng vẻ sợ hãi và khẩn trương.
Mạc Ninh có chút tò mò hỏi.“Anh trước kia đã từng chơi?”.
Cố Chuẩn khẽ cong miệng, cười nói.“Không có”.
Mặt mũi Mạc Ninh trắng bệch.
Lúc này hướng dẫn viên lại chen vào, có điều lần này anh ta đưa đến một chiếc điện thoại màn hình siêu lớn, hình ảnh lần lượt hiện lên trong mắt Mạc Ninh, vui vẻ chân thành nói
“Đây là những người đã từng đến đây chơi đùa, trước khi lên máy bọn họ còn sợ đến chân run, khóc lóc ầm ĩ, thế nhưng sau khi bay một vòng ai cũng la hét nói lần sau nhất định đến chơi”.
Mạc Ninh rất nhanh bị tấm hình, thứ kích thích cô không phải cảnh sắc trên không trung, mà là hai người trên hình đang cùng nhau ở chung một chỗ, tay đan vào nha. Bọn họ giống như đang ngao du giữa không trung, thế gian giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đệp như thế, động lòng người như thế, cả tiếng thét chói tai cũng rất hài hoà. Mạc Ninh nhìn không được ngẩng đầu nhìn người trong lòng mình, đúng lúc vừa hay thấy anh thu hồi tầm mắt, cô thấy được nội dung trong mắt anh, giống những gì cô đang nghĩ.
Mạc Ninh cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thử nghiệm.
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, có đến ba, bốn người trang bị mọi thứ lên người cô, từ chiếc đinh vít nhỏ, từng bước được lắp lên người cô, bị những thứ như thế bao bộc, cô cuối cùng hiểu vì sao lúc đầu Cố Chuẩn nhíu mi khi thấy cô mặc váy, ngẩng đầu nhìn anh phát hiện tình trạng của anh cũng không khá hơn là mấy, cả người đã bị bao bọc thành kim cương, cô nhịn không được cười lên.
Bên hông được một dụng cụ không biết tên là gì bọc lấy thành đai lưng, trên người được bao phủ những trang bị nhìn như một người máy, Mạc Ninh đưa tay ra, chỉ có năm ngón tay có thể cử động linh hoạt. Sau khi chuẩn bị xong, bên ngoài gò đất, hướng dẫn viên đang cùng phi công loay hoay với chiếc máy bay màu bạc, nhìn bên ngoài so với nhìn qua cửa kính càng đầy đủ hơn, đem hơn nhiều. Ánh mắng nhu hòa chiếu xuống, trên thân máy bay tản ra một vòng sáng chói mắt.
Cố Chuẩn đưa tay nắm tay cô, dùng sắc nắm chặt lại, dịu dàng nói. “Em sợ sao?”.
Mạc Ninh chăm chú nhìn bộ dạng của anh, gật đầu.“Sợ”.
Cố Chuẩn nhìn cô lo lắng.“Bay lượn trên không sẽ không có áp lực lớn như nhảy bungee, nhưng vẫn có chút nguyn hiểm, nếu em thật sự không thể bình tĩnh được, chúng ta có thể từ bỏ”. Vừa nói, anh còn đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt cô, bởi vì bị bọc trong nhiều lớp trạng bị, động tác đưa tay này thoạt nhìn cũng không dễ dàng gì.
Mạc Ninh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, không tự giác bật cười. Nụ cười này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vì cảnh đẹp nhu hoà trên bầu trời, cô cố gắng di chuyển để mặt mình tìm được tay anh, nói.“Em không muốn bỏ cuộc”.
Người điển khiển máy bay cũng đã vào chỗ, hướng dẫn viên cùng mấy nhân viên mặc đồ màu cam bắt đầu công việc lắp đặt và kiểm tra lần cuối cho Mạc Ninh và Cố Chuẩn, sau khi hoàn thành, nhân viên giúp họ đội mũ bảo hiểm và bao tay… Sau đó, máy bay từ từ cất cánh, Mạc Ninh cho rằng tiếng ồn sẽ rất lớn, không nghĩ chỉ có tiếng động cơ rất nhỏ. Eo của hai người bị dây cáp cố định, những bộ phận khác được những sợi nhỏ hơn giữ lại, Cố Chuẩn ở ngày bên cạnh cô.
Cơ thể chậm rãi rời mặt đất, eo bị nâng lên, bởi vì có được sự cân đối nên cảm giác cũng không khó chịu lắm, chỉ là tim đập rất nhanh, giống như muốn nhảy khỏi miệng. Chậm rãi, máy bay càng lúc càng bay càng cao, mặc dù đã mặc rất nhiều trang bị, Mạc Ninh vẫn cảm nhận rõ ràng từng cơn gió đang len vào, bởi vì tốc độ bay cũng không nhanh nên cũng không cảm thấy có quá nhiều lực cản không khí, nhưng cô bắt đầu hưng phấn vì trái tim đập quá nhanh.
Cả đời chưa từng chịu qua sự kích thích như thế.
Sau đó, máy bay hoàn toàn rời khỏi mặt đất, phía trước mũ bảo hiểm có một lớp kính bằng nhữa trong suốt, Mạc Ninh trông thấy một mảng xanh rộng lớn, giống như một ly kem, nhẹ rơi trên đấy, chen chúc nhau, giống như thiên đường. Không kịp suy nghĩ, tiếng hét chói tai của cô đã vang lên, cô nghe thấy mình vội vàng nói “Đẹp quá!!!”. m cuối giống như vờn trong không khí thật lâu.
Quả thật hướng dẫn viên đã dặn bọn họ khi đang di chuyển không nên nói chuyện, mở miệng nói chuyện cần rất nhiều dưỡng khí, thét lên càng dùng nhiều hơn, hơn nữa là vì có lực cản của không khí và kính của mũ bảo hiểm khiến họ sẽ không thể bổ sung dưỡng khí kịp thời. Lại bởi vì người bị treo giữa không trung nên phổi rất khó co bóp để nạp và bơm oxi đi, vì vậy, sau khi hét lên mọi người sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mạc Ninh hoàn toàn quên lời dặn. Trên thực tế, cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào, bên dưới mũ bảo hiểm có một lỗ hỏng, giọng của cô cũng truyền ra từ đó, không khí cũng đến từ đó.
“Cố Chuẩn, anh ở đâu?”. Mạc Ninh cho rằng cố chuẩn là người thành thật, sẽ ngoan ngoãn nghe lời hướng dẫn viện, cả thở mạnh cũng không dám.
Cô lại không nhận ra, một bên bao tay của Cố Chuẩn đã được bỏ ra, bởi vì trạng thái hiện tại của hai người chính là bị treo lên thành hình chứ đại bởi vô số dây nhỏ, Cố Chuẩn phải mất rất nhiều thời gian mới chạm được vào tay Mạc Ninh, lại cũng mất bằng đấy thời gian giúp cô thành công cởi một bên găng tay ra, dùng lực cổ tay dùng sức nắm chặt tay cô.
Cho đến khi Cố Chuẩn dùng sức gọi tên cô, cô mới phát hiện tay đã bị anh mắn, cả người đều bị giam cầm, chỉ có chỗ bị nắm là có được cảm giác chân thực, người kia dùng sức nắm tay cô như thế, loại cảm giác kỳ quái khó có thể hình dung chạy nhanh lên não, sau đó đưa về tim, tiếp đó trái tim như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị cho đợt phun trào, lộn xộn, kích thích, cảm giác này thật khiến cô không thể hình dung nổi.
Cô cảm động đến muốn khóc.
Khó khăn nhất đã trải qua, đúng là nhờ cái nắm tay này.
Đột nhiên bên tai truyền đến tín hiệu âm thanh, giọng của hướng dẫn viên vang lên.“Trời ạ, hai người đang làm gì. Tại sao lại cởi bao tay ra”.
Lúc này Mạc Ninh mới nhớ ra, bên dưới thân máy bay có gắn camera để chụp hình cho du khách, hành vi này của hai người đã bị phát hiện, trong lúc Mạc Ninh khích động trong lòng, lại nghe được giọng của Cố Chuẩn.“Xin lỗi, bao tay hình như đã rơi trong rừng rậm, hướng dẫn viên, anh muốn chúng tôi quay lại nhặt sao?”.
Hướng dẫn viên rầm rì một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa, tín hiệu đã không còn, Mạc Ninh cảm thấy được nơi bị nắm kia căng lên rất nhiều.
Đột nhiên, máy bay hơi nghiêng, nghiêng dần. Mạc Ninh còn chưa kịp hỏi, bên kia Cố Chuẩn đã đưa ra đáp án.“Muốn tăng tốc, nắm chặt tay anh”.
Mạc Ninh nắm chặt tay anh, đột nhiên muốn nhắn chặt mắt, Cố Chuẩn lại bồi thêm một câu “Không cần phải nhắm mắt”.
Cảm nhận được sự kích động của bản thân, lại cảm nhận được cảm giác kích thích chết người, Mạc Ninh nhanh chóng trả lời.“Em không mở”.
Máy bay đã tăng tốc, rời khỏi tốc độ bay bình thường khiến lực cản không khí bốn phía tấn công họ, bởi vì bị phân tán cho nên dưới áp lực này, Mạc Ninh cảm nhận rõ ràng cảm giác mình đang bay lượn trong những cơn gió. Trái tim càng đập nhanh hơn, càng đập mạnh hơn, giống như đang trôi nổi giữ không trung, cô cảm giác cơ thể mình càng lúc càng nhẹ, chỉ có nơi được anh nắm chặt mới có cảm nhận được sự hiện hữu của bản thân, cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như đang giãn ra, bay lượn giữa trời đất bao la, như một chú chim nhỏ, máy bay vì tăng tốc mà chao nghiêng, trong thoáng chốc cô có thể nhìn thấy Cố Chuẩn, nhưng cũng bởi vì hồi hộp mà đã vội thở ra một làn khí, phủ lên kính khiến cô không nhìn rõ anh lắm. Thực chất với tốc độ bay như thế, những cảm giác chấn động đó, nếu kính không bị mờ cô cũng sẽ không thể nhìn rõ anh. Nhưng cô lại ôm một suy nghĩ đơn giản như thế, lần thứ hai chao nghiêng, cô cố gắng nín thở, sau đó, chỉ trong tíc tắc, cô đã nhìn thấy ánh mắt anh.
Anh cũng nhìn thấy cô.
Anh cũng bởi vì muốn nhìn cô mà cũng nín thở để kính không bị mờ. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng đôi mắt kia đang nhìn mình thế nào, nhất định là đang toả sáng, sẽ cho người ta cảm thấy anh đang hút mình vào sâu trong mắt, chân thật chứ không phải là ảo ảnh.
Anh cứ như thế chăm chú mà trực tiếp nhìn cô.
Có lẽ vì muốn chứng thực ý tưởng của cô, Cố Chuẩn nắm tay cô chặt hơn, khi cảm nhận được cảm giác này cả người Mạc Ninh chấn động, sự kích động này giống như có một luồng điện chạy qua người cô, có điều chỉ trong chớp nhoáng, trái tim Mạc Ninh đập liên hồi, trong đầu cũng có chút nhạy cảm, sau đó, toàn thân trở nên nóng bừng, nội tâm điên cuồng gào thét.
Cô say mê trong cảm giác đó, những âm thanh của tiếng động cơ lọt vào tai, tất cả đều như hư ảo, cô muốn hét lên nhưng hoàn toàn không có sức lực, chậm rãi, cô dần dần không cảm thấy được sự tồn tại của bản thân nữa, có cảm giác mình sẽ cứ như thế mà ngất đi.
Bởi vì lo lắng trái tim phụ nữ không chịu được kích thích lâu, vì thế thời gian tăng tốc cũng không kéo dài, sau một hồi cao triều, tốc độ dần trở nên bình thường, tốc độ cao đã qua đi, trở lại tốc độ bình thường khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, gió như những bàn tay bé nhỏ dịu dàng đùa chơi, nhẹ nhàng vuốt qua mỗi dây thần kinh trên người cô, sau đó dần dần, cô khôi phục lại tri giác, trong mắt lần nữa hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp, chim chóc bay ngang qua người bọn họ. Bởi vì máy bay không giống với những thứ lưu chuyển trong không khí, nó sẽ không sợ chim. Cũng chính vì thế mà những sinh mệnh tồn tại song song này càng làm người khác cảm thấy mình giống như chúng, giống như đang mọc cánh, giữa khoảng trời bao la, tự do bay lượn…
Cả đời Mạc Ninh chưa từng có cảm giác thư thái như thế, có thể chân thật cảm nhận được một cảm giác “thần tiên” thần kỳ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đen Ăn Đen
Cư Ni Tử
Đen Ăn Đen - Cư Ni Tử
https://isach.info/story.php?story=den_an_den__cu_ni_tu