Chương 34
IFFANY BỒN CHỒN từ lúc anh trai nàng trượt ra khỏi phòng, không thể nằm yên trên giường. Lẽ ra nàng nên đưa anh ra ngoài cho an toàn. Nhưng giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi, nên nàng đi qua đi lại giữa hai cửa sổ phòng nàng dù không thể nhìn thấy cái quái gì ở dưới sân, ngoài bóng người gác đêm đi qua lại nhờ có ánh đèn của anh ta.
Ánh đèn bất chợt lóe lên từ phòng bếp bên dưới làm nàng tái mặt, cũng giống như ánh sáng hắt ra mà nàng thấy trong đêm bị cháy. Nhưng không kẻ nào dám lặp chuyện đó khi căn nhà đã được canh gác. Đó có thể là người gác đêm, nhưng nàng không nghĩ anh ta đi tuần cả trong nhà... Ôi Lạy chúa, Sam bị bắt rồi sao? Nàng phải xuống xem sao!
Spoiler
Tiffany chui vào váy lót và túm lấy áo khoác đi dạo của nàng – sao nàng không nhờ bà Martin may cho một cái áo thụng dài chứ? Nàng trông rất lố bịch. Nhưng mặc kệ. Ít ra nàng không chạy xuống nhà với chỉ đồ lót trên người nữa.
Nàng lao vào bếp ngay khi Hunter bước ra khỏi cửa sau. Hẳn anh nghe thấy tiếng nàng vì anh đã quay lại hỏi, “Em xuống đây làm gì?”
“Tôi nghe thấy tiếng động.”
“Ừ, tôi cũng nghe thấy. Không có gì đâu, em về giường đi.” Anh không có vẻ nghĩ là không có chuyện gì. Anh căng thẳng, và định ra ngoài để kiểm tra – và có thể sẽ chạm trán anh trai nàng...
Nàng phải để Sam chạy thoát! Tuyệt vọng để ngăn Hunter đi ra ngoài, nàng băng qua phòng và lắng cánh tay bám quanh cổ anh. “Đừng để tôi một mình!”
Anh đặt tay quanh nàng, không lưỡng lự một giây, nhưng rõ ràng nàng đã làm anh bối rối, anh hỏi, “Em sao thế?”
“Anh—là vì ánh sáng ở bếp. Tôi nhìn thấy từ cửa sổ phòng. Tôi cứ nghĩ là nhà lại bị cháy nữa.”
Anh phá ra cười. “Hình như chúng ta đang bị cháy đấy.” Nàng thốt lên, anh nói, “Anh không có ý nói như thế theo nghĩa đen đâu – không sao đâu. Qua đây.”
Anh dẫn nàng đến ghế, ngồi xuống và kéo nàng ngồi xuống đùi anh. Một tay anh quàng quanh lưng nàng trong khi tay kia chà nhẹ nhàng lên vai và cánh tay nàng. Không hẳn là anh đang vuốt ve nàng, nhưng có vẻ như những động chạm của nàng sẽ dễ dàng trở thành một cái mơn trớn, và nàng dựa vào ngực anh – khuôn ngực rộng vẫn đê trần. Anh đã xuống nhà mà chỉ mặc quần. Nàng bắt đầu cảm thấy ngượng vì đã lao vào anh như thế, cho dù là vì lý do gì đi nữa. Hay nàng chỉ quá xấu hổ nên không dám thừa nhận là nàng quá vui mừng vì đã có cớ để làm chuyện đó?
“Tôi lấy làm lạ là em thấy sợ đấy, hôm qua em đã rất dũng cảm.”
“Chuyện đó khác.”
“Khác sao?”
“Lúc đó lửa đã cháy rồi. Tôi phản ứng mà không kịp suy nghĩ. Tôi chỉ muốn dập tắt lửa trước khi nó lan ra.” Nàng thở sâu, hít vào mùi hương dễ nhận biết của chàng, mùi da thuộc và cây thông. Nàng yêu mùi của chàng.
“Em can đảm hơn tôi nghĩ – nhưng tôi thích em đến với tôi khi em nghĩ là em không can đảm.”
Nàng không cần phải nhìn thì mới thấy anh đang mỉm cười. Nàng cảm thấy hơi tồi tệ vì đã lừa anh. Nếu không phải vì nàng đang quá lo sợ vì anh nàng. Sam có lẽ đã trốn thoát được rồi. Đã đến lúc đứng dậy và quay về phòng.
“Tôi đoán sẽ mất chút thời gian để tôi không bị bồn chồn khi có tiếng ồn hay ánh sáng bất chợt thắp lên trong căn nhà,” nàng mỉm cười, lùi lại.
Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất của nàng vì giờ nàng có thể thấy anh cuốn hút đến thế nào, và nàng không thể đứng lên ngay khỏi đùi chàng. Nàng nhìn như thôi miên vào khuôn ngực rộng và cánh tay để trần đầy cơ bắp, bờ vai rộng rắn chắc, và khuôn mặt đẹp tuyệt của anh. Đôi mắt xanh lơ giam giữ ánh mắt nàng, không nhân nhượng. Ánh mắt nóng bỏng của anh là do đam mê hay do ánh đèn? Đó là một khoảnh khắc nghẹt thở. Nàng tự nhắc mình anh không biết nàng là ai và anh sẽ không thích nàng nếu phát hiện ra nàng. Nhưng anh thích Jennifer. Sao nàng không thể là Jennifer thật sự chỉ trong một lúc đêm nay thôi?
“Jenny,” anh gọi dịu dàng.
Như thể anh mới trả lời câu hỏi của nàng, cho phép nàng làm điều nàng muốn. Nàng không ngăn khi anh kéo nàng lại gần hơn; không, nàng luồn tay vào mái tóc dài sẫm màu của anh và nắm lấy nó khi miệng anh chiếm lấy miệng nàng.
Lúc đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng rồi trở nên mạnh mẽ và đòi hỏi hơn, lưỡi anh ấn mạnh vào môi nàng cho đến khi nàng mở miệng ra. Đam mê bùng cháy, nhấn chìm họ và dường như không ai trong hai người cảm thấy có nhau đủ. Hunter lướt tay lên xuống lưng nàng khi anh hôn sâu hơn. Tay nàng bám vào vai anh khi mỗi dây thần kinh trong cơ thể nàng bùng lên mỗi lần anh luồn lưỡi vào miệng nàng. Cuối cùng anh là người dứt mình ra, có thể vì không muốn làm nàng sợ. Anh không biết nàng đã đi quá giới hạn đó rồi. Nhưng nàng vẫn quá thiếu kinh nghiệm để làm bất cứ thứ gì, trừ chuyện để anh dẫn dắt nàng.
Anh cởi áo khoác của nàng ra và tháo dải lụa buộc váy nàng, rồi áp miệng lên bờ vai trần của nàng, hôn nàng, để lại một vết cắn trước khi rê miệng đến cổ nàng. Bên trong nàng run rẩy khi Hunter vẫn tiếp tục hôn nàng, nhẹ nhàng cắn và mơn trớn nàng. Anh kích thích nàng theo cách nàng chưa từng nghĩ đến. Anh quá to lớn, quá mạnh mẽ, đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào khác nàng đã từng gặp – và anh muốn nàng.
Nàng cảm nhận được khi anh rút dải áo của nàng, nới rộng ra, và rồi một bàn tay rộng lớn của anh ôm lấy ngực nàng. Nàng tắc nghẹn. Ngón tay anh rê đến đầu ngực nàng, nhẹ nhàng xoay quanh cái núm, nhen lên ngọn lửa đam mê lan tỏa khắp người nàng và làm nàng thở dốc. Cả hai nghe thấy tiếng bước chân cùng lúc. Nàng hít mạnh vào và đứng lên, nhưng anh kéo nàng sát vào người để che đi bờ ngực trần của nàng khi người gác đêm đi qua cửa sổ bếp.
Tim nàng đập liên hồi. Nàng vẫn thở hổn hển ngay cả khi tiếng bước chân xa dần và nàng thẳng người lên.
Hunter mỉm cười hối lỗi. “Có lẽ thế này thì tốt hơn. Một chút nữa thôi là tôi không kiềm chế được rồi.”
Thế là nói giảm nói tránh rồi – nàng muốn nói nhưng không thể thốt lên từ nào. Nàng chỉ kéo vạt áo lại và vội vã chạy ra khỏi phòng để đi lên phòng. Giờ thì nàng bị chôn vùi vào hàng tá tội lỗi, vì đã yêu cầu Sam giữ bí mật cho nàng và vì đã để Hunter hiểu lầm. Lạy Chúa, nàng mới gặp người đàn ông này có 3 ngày! Và nàng còn không có ý định cưới anh. Vậy mà làm sao nàng lại sa chân vào cám dỗ tội lỗi này? Nàng thậm chí còn tự nhủ mình cho phép điều đó! Nàng sao thế này? Nàng đang chơi đùa với lửa.
Chuyện này phải kết thúc, sớm hơn 57 ngày. Ngày mai nàng sẽ viết một lá thư khác cho mẹ nàng. Lần này nàng sẽ kể hết mọi chuyện, tất cả những cảnh khủng khiếp nàng đã chứng kiến, những nỗi sợ hãi nàng phải trải qua, và cả những gì nàng đang phải chịu đựng, rửa bát và mọi thứ, chỉ để tránh mặt Frank Warren và tìm cách chấm dứt chiến tranh mà không cần phải kết hôn. Nàng có thể sẽ làm cho mẹ nàng lo lắng hơn, nhưng nàng không thể chịu đựng một mình hơn nữa. Nếu Rose biết chuyện, có lẽ bà sẽ giải thoát Tiffany khỏi lời hứa đó. Trước khi rời đi, nàng sẽ yêu cầu mọi người ngồi lại với nhau để giải quyết cái mà lẽ ra không cần phải là một mối thù ngay từ ban đầu. Rồi nàng sẽ về nhà mà không mảy may hối tiếc...
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey