Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bích Huyết Can Vân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kỳ Ngộ Giữa Đường
C
ỗ xe ngựa chạy mải miết lên hướng bắc, có lẽ là hướng tới Đại Hồng Sơn. Ngồi trong xe, Môn Nhân Kiệt cứ tưởng chúng dẫn chàng tới Đại Hồng Sơn, nhưng sau khi đi nửa ngày đường, y lại phát hiện xe đã quay về hướng đông.
Nửa ngày sau nữa y lại phát hiện xe quay về hướng tây. Tóm lại, cỗ xe lúc thì chạy về đông, lúc tây, lúc nam, lúc bắc, căn bản không có một phương hướng nào nhất định. Không biết chạy đã bao lâu, Môn Nhân Kiệt chỉ biết ý đã chợp mắt ngủ gật được hai lần, y lại phát giác trong lúc y chợp mắt, tốc độ xe đã giảm hẳn. Ngoài xe, trừ những tiếng lóc cóc của vó ngựa còn nghe được tiếng người cười nói liên tục và tiếng xe qua lại tựa hồ đã đến một trấn thành náo nhiệt nào đó. Quả nhiên, ở đầu xe có tiếng Tiền Nhất Quán:
- Hồ gia, ngựa đã mệt lắm rồi! Hồ Văn Hổ thò đầu ra nói lớn:
- Đến nơi quen thuộc nghỉ lại một đêm! Tiền Nhất Quán vâng một tiếng, xe ngựa bỗng ngoặt về hướng khác, sau một lúc nữa đột nhiên dừng lại. Tiền Nhất Quán thưa bên ngoài:
- Bẩm Hồ gia, đến rồi, xin mới xuống! Hồ Văn Hổ nói với Mạnh Lan Quân:
- Các người đợi một lát, ta ra ngoài xem trước đã. Lão vén màn che nhảy xuống xe. Nhân lúc màn che vén lên, Môn Nhân Kiệt vội nhìn ra ngoài, y đã nhận ra đúng là một trấn thành khá ồn ào náo nhiệt. Y quay lại hỏi Mạnh Lan Quân:
- Mạnh cô nương, nơi đây là nơi nào vậy. Mạnh Lan Quân cười tươi:
- Đợi chút nữa các hạ ắt biết, cần gì phải hỏi? Ngoài xe có tiếng Hồ Văn Hổ:
- Các người có thể xuống xe được rồi đó.
Tất cả lục tục xuống xe. Ra ngoài xe rồi, Môn Nhân Kiệt mới giật mình, vì y đã nhận ra trấn thành này rất gần vùng Động Đình Hồ là vì trước cửa khách điếm ngựa dừng lại có tấm biển đề đọc bốn chữ Tam Tương khách điếm. Đi suốt mấy ngày đường mà vẫn không ra khỏi địa giới Tam Tương! Hồ Văn Hổ và Tiền Nhất Quán đang đứng trước cửa Tam Tương khách điếm. Họ không chút do dự cất bước đi thẳng vô liền. Vừa lúc Tiểu Thanh cũng nắm tay Lý Vân Hồng bước tới. Đến gần, Hồ Văn Hổ mới nói:
- Dãy đông viện đã được một bọn khách buôn thuê bao cả, chúng ta đành phải ở tây viện.
Mạnh Lan Quân gật gật đầu, bước thẳng vào. Vừa lúc ấy, tình cờ trong ấy bước ra một trung niên áo trắng ra dáng nho sĩ thân thể cao lớn dáng điệu tiêu sái. Môn Nhân Kiệt vừa nhìn thấy người ấy, bất giác y tránh quay mặt qua một bên vì sợ bị nho sĩ áo trắng ấy nhận ra. Kỳ thực y lo sợ như vậy là hơi thừa, vì với hóa trang của y hiện nay, nho sinh ấy làm sao mà nhận ra.
Nho sinh áo trắng nhìn thấy đoàn người bước vào khách điếm cũng tò mò nhìn theo. Hồ Văn Hổ dẫn mọi người về phía tây viện. Tây viện có hai dãy phòng, chính diện là bốn gian thương phòng khá rộng rãi. Vừa mới an tọa, tiểu nhị đã mang trà nóng lên, hắn đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi cất tiếng hỏi:
- Dám hỏi khách quan có vị nào họ Hồ không? Sắc mặt Hồ Văn Hổ hơi thay đổi, cất lời đáp:
- Ta họ Hồ. Tiểu nhị cúi thân:
- Hồ gia, vừa rồi có một khách quan sai tiểu nhân đưa cho Hồ gia phong thư này. Hắn kính cẩn dâng hai tay phong thư lên. Hồ Văn Hổ nửa ngờ nửa lạ, đưa tay nhận lá thư ấy, xé phong bì rút ra đọc lướt qua, sắc mặt hắn biến thành tái nhợt, vo tròn lá thư lại nhìn tên tiểu nhị:
- Phiền người báo lại cho chưởng quỹ, chúng ta có việc rất gấp phải lên đường ngay tức khắc, không thể thuê phòng được nữa! Tên tiểu nhị ngẩn ngơ ngạc nhiên thì Hồ Văn Hổ đã trừng mắt quát:
- Mau đi! Tiền Nhất Quán bước tới vội vàng hỏi:
- Hồ gia, có chuyện gì vậy? Hồ Văn Hổ cười gượng:
- Không có gì, chúng ta lộn rồi, bọn ở đông viện là bằng hữu võ lâm. . . Mạnh Lan Quân bật kêu "Ôi chà" hai tiếng:
- Ta tưởng có gì lạ, thì ra là chuyện ấy, trên giang hồ ở đâu mà chẳng có các bằng hữu võ lâm, ngựa của chúng ta chưa kịp nghỉ, ta không muốn. . . Hồ Văn Hổ lạnh lùng đáp:
- Cô nương chưa biết họ là ai và đây là lệnh của ai? Mạnh Lan Quân biến sắc không nói gì nữa. Tiền Nhất Quân nghi hoặc hỏi:
- Hồ gia, lá thư này là. . . Hồ Văn Hổ át giọng:
- Ngươi cần gì phải hỏi? Tiền Nhất Quán hoảng sợ:
- Vâng. . . vâng. . . Hồ gia, chúng ta lên đường thôi.
- Nên đi cho mau, chúng ta đã bị người ta lưu ý, nếu không mau mau e rằng không kịp. . . Mục quang hắn chuyển sang Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp, người có quen biết những nhân vật ấy, sao không chào họ một tiếng? Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Ngươi nói là ai? Ta đâu có nhìn thấy?
- Có nhìn thấy hay không chỉ có ngươi tự biết. Đi đi thôi! Vừa nói hắn vừa hấp tấp chạy ra phía cửa. Nhưng vừa bước ra hắn giật nảy mình đứng ngẩn người. Môn Nhân Kiệt nhìn thấy rất rõ, ở phía đông viện bước ra bốn người là Tây Môn Sương, Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh và hai tên tuần sát áo tía. Tiền Nhất Quán cúi đầu vội bước thối lui. Hắn định lánh mặt nhưng Tây Môn Sương đã nhận ra hắn là Nhiệm Khổng Phương. Tây Môn Sương dẫn ba thủ hạ bước thẳng tới. Đến gần, đôi mắt nàng chuyển động quét một vòng lên tiếng hỏi:
- Sao vậy? Chư vị vừa mới đến sao đã vội bỏ đi? Hồ Văn Hổ không thẹn là tên giang hồ gian hoạt, hắn vội mỉm cười tự nhiên:
- Chúng ta suốt ngày rong ruổi chưa kịp cơm nước gì cả, phải ra ngoài tìm cơm ăn chứ, cô nương là. . . Tây Môn Sương đáp:
- Chúng ta là các khách nhân ở đông viện các vị có cô nương trông giống bằng hữu của ta quá nên ta định tới nhìn thử coi có đúng không. Hồ Văn Hổ gượng cười:
- E rằng cô nương đã nhìn lầm, các gia nhân của lão hủ làm gì mà quen biết với cô nương?
- Chư vị là người một nhà cả ư? Hồ Văn Hổ vội vàng gật đầu:
- Chính vậy, chính vậy. Tây Môn Sương cười nhạt:
- E rằng không đúng!
- Cô nương nói vậy. . .
- Cứ theo ta biết, vị cô nương bằng hữu của ta, tuyệt không phải là. . .
- Lão hủ đã nói cô nương đã nhìn lầm. . .
- Không đúng, có thể cho ta nhìn thử được không? Hồ Văn Hổ chưa kịp đáp, Thường Xuân Anh đã chen vào:
- Các hạ đứng chận giữa cửa chẳng lẽ là do sợ bị người nhìn bên trong ư? Hồ Văn Hổ biến sắc:
- Không giấu chư vị, trong ấy đều là đàn bà thân quyến của lão hủ. Tây Môn Sương cười nhạt:
- Ta cũng là cô nương, các hạ sợ gì? Hồ Văn Hổ càng lúng túng:
- Thưa cô nương, chúng ta đều là khách ở đây, nên lấy lý mà xử sự. . .
- Ta đến đây vẫn giữ lễ nhận bằng hữu, có gì trái với lý?
- Cô nương nói cũng phải nhưng các vị nữ nhân nhà ta vốn không quen biết. . .
- Sao ngươi không tránh ra cho ta nhìn một chút? Hồ Văn Hổ cương quyết lắc đầu:
- Cái ấy lão hủ không thể đáp ứng, cô nương không có quyền. . . Tây Môn Sương đã dựng đứng hai hàng mi:
- Ngươi không chịu tránh ra, tự ta sẽ tiến vào. Hồ Văn Hổ nổi giận:
- Chư vị có lý hay không có lý? Đây là chốn có vương pháp. . . Tây Môn Sương lạnh lùng không nói bước tới gần hơn, nàng nhìn chớp nhoáng vào trong rồi nói tiếp:
- Thôi được, không cần nhìn nữa, bất quá, chư vị muốn đi đâu thì đi nhưng ta có một điều kiện, chư vị phải để lại Lý cô nương Phi Vân Bảo ở đây, ta không gây phiền hà cho ai nữa cả. Hồ Văn Hổ hoảng hốt:
- Cô nương nhìn lầm mất rồi, trong gia nhân của lão hủ làm gì có. . . Tây Môn Sương lạnh sắc mặt:
- Nói đến đây đủ rồi, biết điều hãy trả lời có chấp thuận điều kiện ấy hay không? Hồ Văn Hổ đanh nét mặt ngần ngừ một chút rồi gật mạnh đầu:
- Hay lắm, ta thừa nhận có Lý cô nương sau lưng ta, ta xin được thỉnh giáo, Thiên Hương Giáo định đoạt lấy Lý cô nương làm gì? Tây Môn Sương đáp:
- Đó là việc của ta, bất tất ngươi phải hỏi tới. Hồ Văn Hổ cười âm hiểm:
- E rằng thủ phạm cướp Lý Thương Như ở Động Đình Quân sơn cũng là quý giáo phải không?
- Đúng vậy, ta thừa nhận, có sao không?
- Không sao cả, quý giáo trước đây đã bắt cóc Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ, sau đó lại bắt cóc Phi Vân bảo chủ Lý Thương Như, bây giờ lại đòi Lý cô nương, dụng tâm là ép người. . . Tây Môn Sương giương cao mày nhưng chưa kịp nói gì Hồ Văn Hổ đã vội nói trước:
- Nếu quý giáo muốn lấy Lý cô nương cũng được, nhưng phải đem một người ra đây trao đổi.
- Ngươi muốn trao đổi với ai? Hồ Văn Hổ cả cười:
- Đó là vị Văn Nhân Mỹ giả mà quý giáo bắt được lần thứ hai. Tây Môn Sương kinh ngạc:
- Ngươi muốn trao đổi y để làm gì?
- Đó là việc của ta, tốt nhất không nên hỏi tới. Đột nhiên Thường Xuân Anh cất tiếng:
- Ta muốn biết các hạ là cao nhân môn phái nào mà dám ăn nói với đại cô nương của ta ngang ngược như thế? Hồ Văn Hổ cười nhạt:
- Chỉ là giang hồ vô danh tiểu tốt, đâu dám so sánh với Bát Tý Ngọc Na Tra. . .
- Các hạ nhận ra Thường mỗ rồi ư?
- Khi xưa các hạ uy chấn võ lâm hoành hành giang hồ với biệt hiệu Bát Tý Ngọc Na Tra, nay quy thuận làm tổng tuần sát cho Thiên Hương Giáo, ai mà không biết?
- Nếu đã biết ta là Thường mỗ thì cách tốt nhất là các hạ, tự động giao Lý cô nương đây, chớ đợi đại cô nương phải hạ lệnh cho ta động thủ.
- Động thủ? Lẽ nào quý giáo lại động thủ?
- Trừ phi các hạ hiểu rõ sự việc nên làm hôm nay!
- Ta không ngại báo cho chư vị biết, hiện nay Lý cô nương đang bị khống chế huyệt Mệnh Môn, trừ khi mang tên giả Văn Nhân Mỹ ra đây trao đổi, bất cứ ai cũng đừng hòng đoạt cô nương ấy. Hai mắt Thường Xuân Anh long lên:
- Sao? Ngươi đang uy hiếp Lý cô nương?
- Ngươi nói đúng. Đừng ai hòng đụng tới Lý cô nương.
- Vậy thì đêm nay chư vị không ai có hy vọng sống sót ra khỏi cửa. Hồ Văn Hổ lắc đầu cười:
- Chưa chắc, ta còn có một người đủ buộc vị đại cô nương không dám vọng động với chúng ta! Thường Xuân Anh a một tiếng:
- Hay lắm, ta muốn biết người đó là ai?
- Môn Nhân Kiệt đại hiệp, chắc tồng tuần sát không lạ người ấy chứ? Thường Xuân Anh hơi giật mình:
- Sao? Môn đại hiệp cũng. . .
- Đúng vậy, hiện tại y cũng đứng sau lưng ta.
- Ta không tin. Thường Xuân Anh cất bước định xông tới, Hồ Văn Hổ xua tay:
- Không cần vào, để ta gọi y ra cho các hạ thấy. Thường Xuân Anh dừng lại, Hồ Văn Hổ quay sang Tây Môn Sương:
- Sao cô nương không có gì kinh ngạc?
- Vì sự thực ta không thể tin.
- Được! Vậy xin cho nhị vị nhìn thấy. . . Hắn quay ra sau gọi lớn:
- Môn đại hiệp, xin mời bước ra đây! Môn Nhân Kiệt chau mày bước ra, Mạnh Lan Quân dựa sát vào y ra theo, thái độ hết sức thân mật. Tây Môn Sương lãnh đạm hỏi:
- Ngươi là Môn Nhân Kiệt ư? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Tây Môn cô nương, chính là tại hạ. Thường Xuân Anh thác dị:
- Đúng là Môn đại hiệp, sao Môn đại hiệp lại. . . Hồ Văn Hổ cười ha hả:
- Chỉ vì Môn đại hiệp lỡ uống một chén trà của ta. Thường Xuân Anh giận dữ:
- Ngươi bỏ độc dược trong trà? Hồ Văn Hổ cả cười:
- Bát Tý Ngọc Na Tra không hổ là cao nhân, đúng vậy.
- Thực sự ngươi là ai? Môn Nhân Kiệt đáp thay:
- Chư vị, sự thực hắn tên Hồ Văn Hổ, khi xưa đã là chủ nhân Dương Châu Đệ Nhất Lâu và cũng là hung thủ mưu hại Văn Nhân đại hiệp. Tây Môn Sương lạnh lùng:
- Thảo nào có cả tên chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương và ca kỹ Mạnh cô nương! Mạnh Lan Quân cười khanh khách:
- Cô nương, còn có Lý cô nương ở đây, cô nương nên cẩn trọng lời nói. Tây Môn Sương đỏ mặt:
- Sao ta nghe nói cô nương chết cùng với Nhiệm Khổng Phương rồi?
- Ái chà! Ta vừa nhắc cô nương nên cẩn trọng, sao cô nương lại trù ẻo ta thế? Cô nương có trù ẻo cũng vô ích, tình địch của cô nương không nghe cô nương đâu. Tây Môn Sương đỏ gay mặt. Môn Nhân Kiệt xen vào:
- Tây Môn cô nương cần gì nhiều lời với loại người ấy? Tây Môn Sương hơi nhún thân:
- Đa tạ Môn đại hiệp. Mạnh Lan Quân trừng mắt dữ dội nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Oan gia! Ngươi ta ai cũng có mới nới cũ, tại sao ngươi lại yêu cũ quên mới? Tây Môn Sương lại đỏ mặt. Môn Nhân Kiệt lãnh đạm:
- Mạnh cô nương, "nhân chi sơ tính bản thiện" (người mới lớn lên ai cũng có tính thiện), đừng quên cô nương xưa kia cũng là con nhà lương thiện! Mạnh Lan Quân đỏ mặt:
- Ta chỉ là cánh hoa tàn rữa, ta còn sợ gì nữa?
- Mạnh cô nương, ở trong bể khổ quay đầu là thấy bờ, một ngày giác ngộ vẫn còn là kịp. Hồ Văn Hổ cười sằng sặc:
- Môn đại hiệp, ngươi định khuyên nhủ cứu vớt nàng đó sao? Đột nhiên Tây Môn Sương hỏi:
- Hồ Văn Hổ, ngươi chuẩn bị làm gì Môn đại hiệp? Hồ Văn Hổ cười hăng hắc:
- Ta vốn định đem y trình lên chủ nhân, nhưng nay ta đã đổi ý sẽ dùng y làm tấm mộc hộ thân, sau đó dùng y và Lý cô nương đổi lấy Văn Nhân Mỹ giả mạo kia, lấy hai đổi một, quý giáo đã có lợi hơn ta nhiều rồi đó. Tây Môn Sương:
- Nếu ta không ưng trao đổi, ngươi sẽ xử trí ra sao?
- Ta cho rằng cô nương có thể bỏ Lý cô nương nhưng tuyệt không thể bỏ Môn đại hiệp. Tây Môn Sương đỏ mặt:
- Ngươi nên hiểu rõ điều này, ta và Môn đại hiệp không hề có quan hệ gì, y là địch chứ không hề là bạn của tệ giáo.
- Cô nương không nhớ sao? Môn đại hiệp đã lỡ uống trà độc của ta, bây giờ chỉ là một tên trói gà không chặt, bất cứ ai biết võ chỉ cần ấn một ngón tay là đủ. . . Hắn bật cười hăng hắc không nói tiếp. Tây Môn Sương biến sắc mặt trong khi Hồ Văn Hổ vẫn cười hăng hắc hỏi tiếp:
- Cô nương hãy quyết định đi, cô nương có chấp thuận đổi người hay không? Tây Môn Sương chau mày:
- Ta không thể quyết định, việc này phải có ý kiến của Giáo chủ.
- Tốt nhất là cô nương nên khuyên Giáo chủ hãy chấp thuận, cô nương cứ quay về hỏi ý kiến Giáo chủ, đi và về mất mấy ngày?
- Ít nhất là ba ngày, nhiều nhất năm ngày.
- Thôi được, ta sẽ ở đây đợi cô nương năm ngày, nếu lúc ấy Giáo chủ không chấp thuận trao đổi, e rằng Môn đại hiệp khó sống.
- Ta sẽ cố gắng kêu xin Giáo chủ chấp thuận trao đổi, nhưng nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của Môn đại hiệp và Lý cô nương, ta sẽ bắt ngươi đền mạng mười người! Hồ Văn Hổ cả cười:
- Cô nương, có đến trăm Hồ Văn Hổ cũng không dám. . . Nàng quay lại nhìn Môn Nhân Kiệt một cái rồi chuyển mình dẫn các thủ hạ đi mất. Hồ Văn Hổ nhìn theo bóng bốn người, hắn hơi nhếch mép:
- Vị cô nương này thật là đa tình. . . Môn Nhân Kiệt lạnh nhạt bảo:
- Các hạ tưởng lầm đấy, chính như nàng vừa nói, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng mà lại còn là địch chứ không phải là bạn. Hồ Văn Hổ cười hiểm độc:
- Cuối cùng cô nương ấy cũng chỉ lo lắng cho Môn đại hiệp.
- Ngươi lầm rồi, Thiên Hương Giáo của nàng giữ cái tên giả Văn Nhân Mỹ kia có ích gì? Tự nhiên sẽ bằng lòng trao đổi.
- Theo ta thấy, cái tên giả Văn Nhân Mỹ kia còn có chỗ đắc dụng hơn nhiều. . . để khi nào ta đổi được y, Môn đại hiệp sẽ thấy.
- Việc này các hạ dám quyết định thay chủ nhân ư?
- Tùy việc ta có quyền quyết định vì chủ nhân ta vẫn hoài nghi người đã tráo đổi Văn Nhân Mỹ, bất quá. . . Môn Nhân Kiệt tỉnh ngộ:
- Vì vậy quý chủ nhân mới dùng ta và Lý cô nương đổi lấy tên Văn Nhân Mỹ giả ấy?
- Đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, vả chăng chủ nhân vẫn hoài nghi tên Văn Nhân Mỹ giả ấy. . .
- Hoài nghi y đã tráo Văn Nhân Mỹ thật? Hồ Văn Hổ gật đầu:
- Chính vậy.
- E rằng quý chủ nhân chưa biết tên giả Cầm Kiếm Thư Sinh ấy là thủ hạ của Trác thần quân, đâu có bản lãnh gì quá cao thâm. . .
- Nói vậy ngươi vẫn không biết tên giả Văn Nhân Mỹ là ai ư?
- Lẽ nào không phải là thủ hạ Trác thần quân? Hồ Văn Hổ cười gian trá không đáp, hiển nhiên vì hắn không muốn nói. Môn Nhân Kiệt chau mày lẩm bẩm:
- Tên ấy là ai. . . tên ấy là ai. . .
o O o
Tây Môn Sương trở về phòng riêng ở đông viện, phòng nàng chưa được thắp đèn nên tối mịt nhưng vì nhãn lực hơn người nên nàng vẫn nhìn thấy lờ mờ có một bóng đen cao lớn đứng trong phòng nàng, nàng cả kinh đang định quát hỏi thì bóng đen ấy đã kịp mở lời trước:
- Tây Môn cô nương, tại hạ xin chịu tội đường đột! Tây Môn Sương hồi hộp, hai cánh môi rung động, bước vội vào phòng, thuận tay gài hai cánh cửa lại:
- Là Môn đại hiệp đấy ư? Bóng đen ấy đáp:
- Chính là Môn Nhân Kiệt đây, thưa cô nương! Trong bóng tối hai má Tây Môn Sương đỏ ửng:
- Môn đại hiệp, để ta đốt đèn lên cái đã.
- Mời cô nương cứ tự nhiên. Ánh lửa lóe lên, Tây Môn Sương đã thắp cây đèn dầu nhỏ trên bàn, Môn Nhân Kiệt cung tay thi lễ mỉm cười:
- Tây Môn cô nương, tại hạ tự biết có phần đường đột, mong được. . . Tây Môn Sương cười nhẹ:
- Ta biết rồi, tất nhiên Môn đại hiệp vì bất đắc dĩ, mời ngồi! Môn Nhân Kiệt cảm tạ ngồi xuống, Tây Môn Sương nói trước:
- Lúc nãy nếu không được Môn đại hiệp ngăn cản kịp, Tây Môn Sương đã sơ suất làm hỏng đại sự của Môn đại hiệp. . .
- Vâng, vì bọn người ấy ai nấy đều gian hoạt, nên tại hạ bất đắc dĩ phải giả bị trúng độc. . .
- Đúng vậy, cũng như chuyện trao đổi người chỉ là chuyện giả.
- Vì nếu làm vậy, tại hạ đâu có cách nào gặp được tên hung thủ chính yếu?
- Không, đại hiệp yên tâm, đại hiệp vẫn còn cơ hội bắt giữ tên hung thủ chính yếu ấy vì tệ giáo sẽ không đồng ý trao đổi người. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Có thật thế ư? Sau một lúc ngần ngại, Tây Môn Sương nói:
- Không giấu các hạ, chúng ta không bao giờ chịu đổi vì tên giả Văn Nhân Mỹ lần này chính là bạn thiết của Văn Nhân Mỹ, Thiên Diện Độc Hành Khách Lệnh Hồ Kỳ! Chỉ duy có Lệnh Hồ Kỳ là. . . Môn Nhân Kiệt buột miệng:
- Thế ra quý giáo đã biết. . . Tây Môn Sương ánh mắt lóe lên:
- Sao? Chẳng lẽ Môn đại hiệp cũng biết trước. . .
- Không. Tại hạ cũng mới chỉ nghe Hồ Văn Hổ nói đây thôi. Tây Môn Sương gật gật đầu chăm chú nhìn Môn Nhân Kiệt. Y có vẻ như bất an, vội đổi câu chuyện:
- Sở dĩ quý giáo không chấp nhận trao đổi người vì. . .
- Lệnh Hồ Kỳ rất có thể biết tung tích Văn Nhân đại hiệp.
- Đúng vậy, y phải biết, y phải biết. . .
- Ta còn chưa kịp thỉnh giáo, Môn đại hiệp đột ngột đến đây là có ý. . .
- Có việc này tại hạ muốn thỉnh giáo Tây Môn cô nương. . .
- Xin Môn đại hiệp cứ nói, nếu ta biết sẽ vui lòng báo lại.
- Đa tạ Tây Môn cô nương. . . vừa rồi có một tên bịt mặt áo đen rất cao dễ dàng thông qua đông viện của quý giáo đến tây viện gặp Hồ Văn Hổ ở tây viện rồi trở lại đông viện, không biết cô nương có biết hay không. . .
- Các hạ đã biết vậy, còn gì để hỏi ta nữa?
- Tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương hắn là gì của quý giáo?
- Môn đại hiệp có theo hắn vào đông viện chứ?
- Không dám giấu cô nương, tại hạ có theo hắn vào đông viện.
- Môn đại hiệp có nghe hắn nói chuyện với nhị lão của tệ giáo không? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Có nhìn thấy điều ấy nhưng họ nói gì tại hạ nghe không được rõ, vì nhị lão quý giáo công lực thông huyền, tại hạ đâu dám đến gần?
- Ta sẵn sàng cho Môn đại hiệp biết, Giáo chủ tệ giáo có hai thị vệ công lực tuyệt cao và được tin cẩn nhất trong tệ giáo là Hắc thị vệ và Bạch thị vệ, hắn chính là Hắc thị vệ đấy! Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Hắn là Hắc thị vệ của Giáo chủ quý giáo đồng thời cũng là bộ hạ của tên hung thủ chủ mưu hãm hại Văn Nhân đại hiệp, quan hệ như thế, cô nương dạy tại hạ phải hiểu ra sao?
- Lẽ nào Môn đại hiệp hoài nghi Giáo chủ tệ giáo. . .
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bích Huyết Can Vân
Độc Cô Hồng
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng
https://isach.info/story.php?story=bich_huyet_can_van__doc_co_hong