Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bạn Cùng Bàn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35- Có Biến
"A
nh....ưm....anh bỏ ra!"
Nhã Ân cố hết sức lấy tay của tên Lã Thâm đang bóp mồm nó, vẻ hiển nhiên. Đã thế, anh ta còn mắng yêu nó:
"Em đi đâu, làm gì, là trách nhiệm của anh!"
Nhã Ân trong lòng máu bắt đầu sục sôi. Tên này say hay sao?
"Anh uống rượu phải không?"
"Anh rất tỉnh!"
"Vậy thì đừng có điên điên khùng khùng mà gây rắc rối cho tôi nữa!"- Nói xong, Nhã Ân lườm anh ta một cái rồi mới bước đi.
Tên Lã Thâm đương nhiên sẽ không để nó đi một cách dễ dàng như vậy. Anh ta cầm tay nó giật lại về phía mình. Trong tích tắc dí sát vào môi nó.
Là hôn!
Nhã Ân đứng sững người lại. Mọi thứ trên cơ thể đều không thể cử động, đầu óc nó bắt đầu sinh ra một loại cảm giác sợ sệt.
Không biết tên Lã Thâm này có nhận ra vẻ sợ hãi của nó hay không mà anh ta chỉ dừng lại trên môi nó vài giây rồi lùi lại. Anh ta đưa tay lên quệt môi, ra vẻ như đã xong:
"Mùi vị cũng không tệ!"
Nhã Ân trong lúc đó gần như sợ đến phát khóc nhưng nó vẫn giữ bình tĩnh lấy can đảm tát Lã Thâm một cái rồi tức tốc rời đi!
"Cuối cùng cũng xong việc rồi, cô bé!"
Đúng! Cậu ta cuối cùng cũng đã giải quyết xong nhiệm vụ của mình, số tiền còn lại chắc chắn sẽ theo cậu ta! Hoàng Thái Tiên, tôi nói được là làm được!
Nhã Ân mộc mạch chạy vào phòng vệ sinh, tay ra sức kỳ đi kỳ lại chiếc môi đang dần sưng lên của mình, trong lòng sợ hãi cũng có, tức giận lại càng không kém.
Tên Lã Thâm đó rốt cục tại sao lại đeo bám nó làm nó phát điên lên như thế?
Còn việc lúc nãy, nếu có ai nhìn thấy thì sao? Làm sao nó có mặt mũi để giải thích với mọi người? Không chỉ thế, tên Lã Thâm đó cuối cùng cũng đã tạo nên một vệt ghê sợ trong nó mỗi lúc gặp cậu ta, vậy mà....
"Nhã Ân, cháu mau ra ăn cơm đi!"- Dì giúp việc gọi từ phòng bếp.
Nó không trả lời lại, thất tha thất thểu bước chân lên phòng thay quần áo. Trong lòng không biết phải làm sao cho đỡ rối ren.
Buổi tối tại Trịnh gia....
Trịnh Cảnh Tuấn đang cùng Lôi Trấn Vũ tập luyện bóng rổ. Thực ra, thân hình của Lôi Trấn Vũ tuy nhỏ bé nhưng kỹ thuật và kinh nghiệm thực tế của anh ta thì phải dùng đến hai từ hoàn hảo. Bởi đang phải chuẩn bị cho trận đấu bóng rổ sắp tới đây, Trịnh Cảnh Tuấn đành miễn cưỡng "mời" Lôi Trấn Vũ chỉ dạy. ( Cái này nghe lạ nha, trên đời này làm gì có anh thụ hơn anh công kinh nghiệm thực tế bao giờ:v)
Hai người bọn họ tập luyện được một lúc lâu thì ngồi xuống nghỉ. Lôi Trấn Vũ xem ra hôm nay có chút gọi là bề anh, khuôn mặt nở ra trăm phần tuy nhiên lại rất tận tình chỉ dạy cho Trịnh Cảnh Tuấn. Nhưng nói vui là thế, Trịnh Cảnh Tuấn ngược lại lại là một người rất có tài năng, mọi đường chuyền của cậu ta vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn, đôi lúc làm cho Lôi Trấn Vũ không đoán được đường bóng, để cậu ta chọc thủng lưới vài ba lần.
Trịnh Cảnh Tuấn có vẻ như đã thấm mệt, cáo từ lên phòng trước.
Cậu ta đang định bước vào phòng vệ sinh thì thấy có chuông tin nhắn điện thoại. Dừng lại một chút, cầm chiếc điện thoại lên, nếu cậu ta nhớ không nhầm thì đây là số điện thoại của Hoàng Thái Tiên.
Cảnh Tuấn, chúc ngủ ngon!
Ngủ ngon?
Cậu ta bị ốm à?
Trịnh Cảnh Tuấn nhíu máy vứt máy xuống giường, vào phòng tắm.
----------------------------------
Nhã Ân buổi sáng vẫn được Trịnh Cảnh Tuấn đón đưa như thường, chỉ có điều khuôn mặt nó sáng nay có vẻ phờ phạc. Trịnh Cảnh Tuấn gặng hỏi nhưng nó cũng chỉ trả lời qua loa. Thật sự rất khác với Tống Nhã Ân ngày thường!
Cứ thế, hai bọn họ cũng nhanh chóng tới trường!
Trường học chính là một chiến trường, mà học sinh lại là một đội quân cảm tử. Không chỉ phải chiến đấu với bài tập, sách vở mà còn phải ứng xử khôn khéo với giáo viên, bạn học. Có thể nói, việc phụ huynh cho con cái đến trường chính là một cách khác giúp chúng thành người hơn!
Nhã Ân đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, càng đến gần cuối học kỳ, nó lại ngày một trưởng thành hơn. Không phải là quá nhanh, mà là ngày một chín chắn, ngày một tiến bộ hơn. Điều này, những người ở xung quanh nó cũng có thể thấy!
Trịnh Cảnh Tuấn bên nó mỗi ngày, hiểu nó đến từng li từng tí một nhưng vẫn không thể hiểu nổi thái độ của nó gần đây đối với cậu ta. Vừa gần gũi, nhưng cũng lại vừa xa lạ.
Cậu ta, không thể lý giải được?
Độ tuổi dậy thì chăng?
Đã qua rồi!
Tiền mãn kinh?
Còn lâu!
Vậy, rốt cục là gì?
"Nhã Ân, Chính Lâm rủ cả hai chúng ta tối nay cùng đến tiệc nhà cậu ta. Đầy đủ cả lớp. Cậu có muốn đi không?"
"Vậy à? Hôm nay tớ hơi mệt, đành lần khác vậy!"
"Được! Vậy tối nay tớ không đi nữa!"
Nhã Ân gật đầu. Hai chân cẫng lên, lấy tay vuốt vuốt tóc cậu ta, cười:
"Cậu thực ngoan!"
Thực ra, câu chuyện ấy vẫn không kết thúc ở đây. Lý do nó lại tạo ra cảm giác đó cho Trịnh Cảnh Tuấn, chỉ có một!
Hoàng Thái Tiên!
Một buổi chiều mưa tại quán cà phê TDT....
Hoàng Thái Tiên ngồi một bên ghế, khuôn mặt ngẩng cao nhìn Nhã Ân, tươi cười:
"Nhã Ân, cậu vẫn là dũng cảm hơn tôi tưởng!"
"Cậu? Cậu là nhân vật gì mà tôi phải sợ?"
Hoàng Thái Tiên gật đầu đầy mỉa mai:
"Biểu hiện tốt! Nhưng để xem cậu làm thế nào với những bức ảnh này?"- Cô ta vừa nói vừa chỉ mấy bức ảnh trên bàn.
Nội dung bức ảnh là gì?
Khỏi phải nói! Một trò gian lận bẩn thỉu của một đứa học sinh cuối cấp! Chính là hình của Lã Thâm và Nhã Ân.
Nhã Ân đối với những bức ảnh trên vẫn một biểu cảm khinh thường. Giọng nói cũng đầy mỉa mai:
"Cậu vẫn nghĩ tôi sẽ sợ những bức hình này sao? Chuyện như thế nào, chỉ người trong cuộc mới biết, cậu nghĩ cậu ấy sẽ tin được chiêu trò bỉ ổi này của cậu sao?"
"Được, vậy cứ cho là Trịnh Cảnh Tuấn sẽ tin cậu, vậy học sinh trong trường sẽ nghĩ gì? Cậu thức sự không sợ sao? Hay không dám nghĩ đến?"
Nhã Ân nhắm mắt rồi mở ra, tất thảy chỉ xảy ra trong vòng ba tíc tắc, để lộ một ánh mắt quật cường:
"Tôi đối với những trò hạ nhân không bao giờ phải sợ. Huống chi đó là cậu! Thái Tiên, từ đầu đến giờ, tôi vẫn không ngờ cậu chỉ là một người bạn đồng trang lứa như tôi lại có thể làm việc này. Tôi nghĩ, cũng chỉ có trong phim. Cậu có nghĩ là cậu đang đi quá xa hay không?"
Hoàng Thái Tiên hơi sựng lại vài giây nhưng vẫn lấy lại được phong độ:
"Cậu đừng nghĩ có thể không chế được tôi!"
Nhã Ân dứt khoát đứng lên, cười mỉm: "Không hề!"
Rồi rời khỏi quán.....
Hoàng Thái Tiên từ hôm đó đến giờ vẫn chưa tung những bức ảnh đó ra. Mặc dù sự thật không hề giống những gì mà bức ảnh phản ánh nhưng tốt nhất vẫn là không nên để chúng bị tuôn ra ngoài.
Lúc này, t thần kinh còn phải hơn cả thép mới khống chế được Hoàng Thái Tiên.
Nhã Ân vừa đau đầu đối diện với Thái Tiên, vừa phải giữ vững tinh thần của mình luôn kiên đinh trước mọi người, một mặt khác lại phải liều mình ôn tập để chiến đấu với kỳ thi cao trung đang ngày càng gần.
Nó thực sự cần nghỉ ngơi!
Tuy nhiên, trước Trịnh Cảnh Tuấn, Nhã Ân sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ sệt, sợ cậu ta sẽ lo lắng cho nó. Vậy nên, nó nhất định phải tỏ ra càng bình thường càng tốt!
Trịnh Cảnh Tuấn ngày hôm nay lại đến đón nó đi dạo. Nó vui vẻ đồng ý.
Trịnh Cảnh Tuấn vẫn là ít nói như vậy, thỉnh thoảng sẽ chèn thêm một số chi tiết nhỏ khi nói chuyện. Còn nó lại một mình thao thao bất tuyệt, chỉ là, hôm nay nó lại không thể làm vậy được.
Nó đột nhiên cảm thấy có lỗi với Cảnh Tuấn! Nó không dám!
"Nhã Ân, dạo này cậu rất lạ!"- Trịnh Cảnh Tuấn nói nhỏ
Nhã Ân hơi giật mình. Cười trừ:
"Cậu tưởng tượng!"
Cậu ta bỗng chốc đứng lại. Đôi mắt có phần nghiêm nghị:
"Nhã Ân, nếu có chuyện gì, cậu tuyệt đối không được để trong lòng. Cậu phải nói cho tớ biết. Cậu không được một mình gánh vác!"
Cậu có hiểu hay không? Tớ đang lo lắng cho cậu!
"Được!"- Nhã Ân gật đầu
Trịnh Cảnh Tuấn thu hồi lại ánh mắt của mình, tiếp tục tản bộ cùng nó. Gió từ hồ từng đợt nhẹ thôi lên, từng đợt sóng lòng cũng vì thế mà cuộn trào lại.
Nên hay không nên?
Trịnh Cảnh Tuấn bất chợt cầm tay nó lên, nói gì đó. Thực ra thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng là nhờ gió gửi đến. Ba từ: Tớ thích cậu!
Nhã Ân mỉm cười!
Cảnh Tuấn, là tớ không nghe lời cậu. Nhưng có thể một lần này thôi, để tự tớ quyết định. Tớ sợ, chúng ta không đủ lòng tin rồi cậu sẽ bỏ tớ mà đi!
Một lần này thôi! Cảnh Tuấn
Tin tớ!
----------------------------------------------------------
An Nhiên từ phòng giáo vụ đi xuống, vừa hay lại gặp An Nhiên cũng đang từ cầu thang đi lên. An Nhiên không giấu nổi sự vui mừng. Gần đây, được đi chung với nó trong giờ ra chơi là rất hiếm, nó tươi cười:
"Điện hạ, người cuối cùng cũng vì thần thiếp mà vi hành đến nơi hoang vu hẻo lánh này rồi!"
Nhã Ân lấy một ngón tay, dí trán An Nhiên:
"Điện hạ cái đầu cậu!"
An Nhiên nhíu mày, lẩm bẩm:
"Cũng tại dạo gần đây cậu toàn lo chuyện bao đồng, bỏ rơi tớ một mình như vậy!"
Nhã Ân không trả lời lại vấn đề đó, khoác tay An Nhiên, vừa đi vừa nói chuyện.
An Nhiên có hỏi nó:
"Tớ vẫn không hiểu tại sao bữa tiệc hôm đó cậu lại nghỉ!"
Nhã Ân thở dài:
"Tớ đã nói là hôm đó tớ mệt rồi mà!"
Bĩu môi.
"Sao vậy?"
"Nhã Ân mà tớ biết đâu vì mệt mỏi mà bỏ rơi bữa tiệc nào. Nói đi, có việc gì cậu đang giấu tớ đúng không?"
"Không có! Làm gì có gì đâu!"
An Nhiên lườm nó:
"Nói dối!"
Cùng lúc đó, Hoàng Thái Tiên cùng bố cố ta bước lên cầu thang, đi ngược đường với hai người bọn họ.
Dù là lướt qua rất nhanh nhưng nó vẫn nhìn thấy cô ta nở một nụ cười đầy giảo quyệt với mình.
Sống lưng của nó đột nhiên lạnh cóng!
An Nhiên đợi Hoàng Thái Tiên đi xong. Bĩu môi, giọng khinh bỉ:
"Cậu ta, cũng chỉ là bố mẹ có địa vị cao trong xã hội, nổi tiếng trong giới thương trường mà một mình làm càn. Đến bây giờ vẫn chưa hết cái điệu bộ khinh người ấy! Thật là!"
Nhã Ân phẩy tay:
"Bỏ đi! Kệ cậu ta!"
--------------------------------------------------------------------------
Các nàng thân eo, Rơm siu nhân đùi gà đã trở lại rồi đây. Lần bỏ ngang truyện lâu nhất của Rơm: hơn hai chục ngày! Ta cũng thật sự không có tin đâu! Nhưng mà vẫn phải cố!
Ta biết ta lâu không đăng, các nàng đọc sẽ không cảm giác được sự thú vị nữa nhưng mà cái tội lười của ta lại phát tác. Cộng thêm việc ta phải đi du lịch, không đủ ý tưởng viết một chap để đăng trước khi đi. Đã thế đi xong cũng không có hứng viết, lại nghỉ. Đến khi về đến nhà thì máy lại không lên được mạng, lỗi bảo mật gì đó! Thôi xong, xác định là nhận gạch đá từ các nàng dòi! Ta cũng không mong các nàng bỏ qua cho ta, gạch đá cứ phang đi, phang vào cái não ta đây này. Bố của lười!
Với lại, cái kết thúc của chap trước, khá mờ ám. Thực ra là vào đầu các nàng rồi mới mờ ám, chứ với ta nó còn trong sáng chán! Chỉ là người ta đang bóp mồm, cử chỉ "yêu thương" thôi mà! Nàng nào hôm đó cùng suy nghĩ với ta đó nhỉ, điểm danh~ing
Mà thôi, muộn rồi, ta cũng buồn ngủ rồi, dạo này toàn ngủ sớm, quen! Với lại đang đau răng đến phát sốt.
Vậy nhé! Các nàng đọc truyện vui vẻ, vui vẻ, đại vui vẻ. Ta sẽ comeback sớm!
Siu nhân đùi vịt đi ngụ đây!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bạn Cùng Bàn
LongRoad2811
Bạn Cùng Bàn - LongRoad2811
https://isach.info/story.php?story=ban_cung_ban__longroad2811