Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ám Ảnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34
N
gồi sau bàn giấy chất đầy tài liệu và sách, John Cromwell trông giống như một giáo sư đại học hơn là một luật sư năng nổ. Văn phòng luật sư của ông ở Trenton, New Jersey, tương đối nhỏ, thế nhưng ông đã thành công trong khi nhiều luật sư khác đã thất bại. Ông đã thắng trong một vụ kiện trực tiếp một công ty chế biến thuốc lá. Ông hỏi:
- Tôi có thể giúp cô được gì, cô Sandeman?
- Ông đã nói đúng về Desmond Reece và Công ty Regal, nên tôi không còn làm ở đấy nữa.
- Hình như tôi còn nợ lời xin lỗi cô. Nhưng chắc không phải vì lẽ đó mà cô đến Trenton hôm nay.
- Tôi đến đây vì tôi muốn "xâm nhập" Công ty thuốc lá Hyland.
- Ổ? Và cô định làm vậy bằng cách nào?
- Bằng cách tìm kiếm hậu thuận về tài chánh của những người đầu tư quan tâm đến một cái gì nhiều hơn là tiền bạc.
- Loại người ấy ít ỏi và hiếm có vô cùng, nhưng tôi tin là có.
- Như ông biết, gia đình Hyland, nắm năm mươi mốt phần trăn số cổ phần của công ty, nên tôi không thể chiếm quyền
điều khiển nó. Kế hoạch của tôi là sách động từ bên trong, nếu tôi tìm được những người có cổ phần muốn công ty giải tư khỏi ngành thuốc lá và đưa vấn đề ấy ra công khai từ trước dư luận.
- Cô muốn nói giống như những người phản chiến và chống nạn kỳ thị chủng tộc đã làm trong thập kỷ sáu mươi?
- Đúng vậy.
- Nhưng tại sao cô tìm đến tôi? Chắc rằng ở Bắc Carolina có nhiều luật sư đủ khả năng lo liệu việc chuyển nhượng cổ phần…
- Tôi không chắc họ đều đấu tranh cật lực như ông. Tôi biết ông ghét các công ty thuốc lá và biết rõ về Công ty Hyland hơn bất cứ luật sư nào còn sống. Tôi nghĩ rằng tôi có thể tin cậy vào ông, là không đời nào bỏ cuộc dù khó khăn đến mấy.
Cromwell gật đầu có vẻ suy tư và nói:
- Và chuyện này có thể trở nên xấu xa lắm đấy.
- Nhưng ông chịu làm chứ?
Ông ta chỉ lưỡng lự một chút và nói:
- Tôi nhận lời với cô. Sự thật là tôi có thể phụ giúp cô tìm ra những người đầu tư ấy.
- Như thế đỡ mất thì giờ cho tôi nhiều. Tôi nghĩ rằng những nhà băng tôi quen khi còn làm việc ở Regal sẽ chú ý đến loại
đầu tư này.
- Tôi hiểu. Nhưng trong vụ án Troiano, tôi đã nói chuyện với một số người có lý do riêng tư để có chung những niềm tin như cô. Cô Sandeman, hãy để tôi thay mặt cô gọi điện thoại cho họ và việc còn lại, dĩ nhiên, sẽ tùy ở cô.
Ở Detroit, Niki nói chuyện với một nhà sản xuất xe hơi, có con trai đã chết một cách đau đớn vì ung thư lưỡi, sau khi hút thuốc từ lúc lên mười lăm tuổi. Cô nói:
- Tôi đến đây không phải để quyên góp cho một công cuộc từ thiện. Tôi đến đây vì có một người thân yêu đã chết vì hút thuốc. Tôi tin rằng nếu chúng ta buộc được một công ty tự nguyện chấm dứt chế biến thuốc lá, không có giới hạn nào trong việc chúng ta sẽ làm được.
Cô trình bày sơ qua những thành tích của cô ở Regal và nói:
- Nếu ông bằng lòng hậu thuẩn cho tôi, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ số vốn đầu tư của ông và bảo đảm cho ông được chia lời phải chăng.
Niki rời Detroit với một lời hứa bỏ ra hai triệu đô la.
Ở New York, cô cũng nói vậy với một nhà tài phiệt trong ngành địa ốc, có vợ vừa chết vì ung thư cuống họng. Cô chưa nói hết, ông ta đã rút cuốn chi phiếu ra. Ông nói:
- Tôi đã định tăng một số tiền lớn cho hội Ung thư Mỹ, để tưởng niệm hương hồn của vợ tôi, nhưng có lẽ số tiền ấy sẽ có ích hơn nếu sử dụng vào việc ngăn chặn cô vừa nói đến.
Niki rời New York với năm triệu đô la.
Cô ghé ngang Baltimore và đến thăm Alexi ở bệnh viện John Hopkins. Anh ôm hôn cô và nói:
- Trông em có vẻ mỏi mệt. Bộ quên ăn quên ngủ hay sao vậy?
Cô cười buồn bã đáp:
- Anh đoán đúng, nhưng tất cả vì một chính nghĩa, Alexi ạ. Em phải làm việc một bằng hai ngày mới họa may có cơ hội thắng được.
- Không bỏ ngày nào đã là đáng khâm phục, nhưng hình như em chỉ lo công việc.
- Việc làm hiện nay của em không phải chỉ có công việc.
- Anh biết. Với em, không bao giờ chỉ là công việc, mà luôn luôn là… tôn giáo, như một sự tìm tòi.
Phải, cô nghĩ thầm, có lẽ con đường cô đang đi là đoạn cuối trong cuộc hành trình đi tìm tòi đã diễn ra cả cuộc đời. Cô
hỏi:
- Tại sao em khác anh nhiều như vậy? Anh tận tâm chữa bệnh cho các người bệnh, đấu tranh chống bệnh tật và sự đau đớn. Phải chăng vì vậy anh đã đạt được nhiều thành tích?
- Có lẽ chúng ta khác nhau về một điểm, Niki. Công việc của anh quan trọng, nhưng nó không bao giờ làm anh tiêu tan hết
sức lực. Hình như những mục tiêu mà em đã đặt ra ít quan trọng bằng những định kiến bên trong em thúc đẩy em.
Anh ngừng lại và mỉm cười hỏi:
- Anh nói nghe như bác sĩ, nhiều hơn là bạn, phải không?
Cô lắc đầu, đôi mắt xanh nhòa đi.
- Có lẽ anh nói đúng. Em nhớ chưa từng bao giờ làm khác. Em cứ với ra xa, em cứ nghĩ em đến được chỗ đó mà thôi… và rồi khi em đến đó, em thấy không phải là chỗ em muốn chút nào.
Anh kéo cô sát vào mình và yên lặn ôm cô một lúc lâu. Anh nói:
- Còn cuộc thập tự chinh mới nhất này, có thật em tin rằng sẽ khác trước?
- Em phải tin là vậy.
- Vậy thì anh không tìm cách cản em làm gì.
- Anh đứng dậy và lấy một phong bì giấy dày ở bàn viết.
- Anh hy vọng các tư liệu này sẽ giúp ích cho em. Đây là những tư liệu mới nhất về y tế, liên quan đến thuốc lá. Em hãy
dùng chúng thật tốt, Niki.
- Em hứa, anh thật là bạn tốt. Em thật không xứng đáng có bạn tốt như vậy.
Alexi lại mỉm cười, nhưng đôi mắt anh lộ vẻ buồn như thể anh đọc được ý nghĩ của cô.
- Tình yêu không phải là một cái gì tranh thủ được, Niki. Ta yêu người ta yêu, chỉ vì đó là lẽ thường tình.Vì không thể nào yêu ai khác được.
Niki đi khắp nước. Cô đến thăm chủ nhân một hệ thống khách sạn ở Chicago, một chủ nhân nhiều cửa hàng ở Indianapolis, một tỷ phú qui ẩn ở Palm Spring.
Học được ở ông Desmond Reece bài học phải giữ bí mật, Niki không để lộ ý định của cô trước khi có đủ tiền để mua năm phần trăm tổng số cổ phần của công ty Hyland. Khi đã làm được việc đó, cô phải đăng ký việc mua bán ấy với Ủy ban Chứng khoán và Cổ phần.
Rồi cô ra mặt công khai bằng cách đề nghị mua lại của tất cả những sở hữu chủ cổ phần của Hyland với giá 75 đô la một cổ phần.
Báo chí kinh doanh đăng ngay chuyện dó và vì không thể có chuyện chiếm quyền quản trị công ty, mọi người đểu muốn biết Niki Sandeman muốn làm gì.
Niki mở một cuộc họp báo và tuyên bố:
- Ý định của tôi là mua cổ phần của Hyland nhiều chừng nào hay chừng ấy.
- Nhưng vì lý do gì? - một ký giả của tờ "Tuần lễ kinh doanh" hỏi:
- Quý vị có tin không, nếu tôi nói mua cổ phần của Hyland là đầu tư tốt.
Mọi người cười vang. Cô nói:
- Tốt lắm. Ý định của tôi còn là, được những người có cổ phần mà không muốn bán, cử tôi đại diện cho họ để bỏ phiếu.
- Cô định một chọi một với Duke Hyland chăng? - Ký giả của tờ Fortune mỉm cười hỏi.
- Có thể lắm, nếu phải đi đến trường hợp đó để đem Công ty Hyland ra khỏi ngành kinh doanh thuốc lá.
Mọi ngườì xôn xao liền. Đấy là một tin đáng đăng.
Niki đến thăm Will ở nông trại của anh. Sau cuộc lạc quyên, tiếng tăm của anh nổi như cồn và anh không cần phải đi biểu diễn khắp nơi nữa. Ở nhà anh bây giờ đã lập một xưởng thu âm có tính cách chuyên nghiệp, nên không còn phải đi đâu xa để thu đĩa. Khu nhà của gia đình Rivers trở thành một nơi người ta đến viếng thăm.
Niki gặp Will đang dẫn con ngựa mới mua đi lại trên lô đất xưa kia cha anh đã bán bớt, nay anh vừa mua lại… Khi thấy Niki, anh giao cho người làm giữ ngựa và đi đến gặp cô. Cô nói:
- Có vẻ như anh đã có được tất cả những gì anh từng mong muốn.
Anh che nắng hắt vào mắt anh và nhìn vào mặt cô như muốn dò ra ý nghĩa thầm kín câu nói của cô khi nói vậy. Anh cẩn thận đáp:
- Tôi không biết trên đời này có ai có được tất cả, nhưng bây giờ, tôi không có gì để than phiền. Cô đến đây có việc gì? Bận đi giảng thuyết như thế mà cô còn có thì giờ để về Willow Cross sao?
- Đó là lý do tôi đến đây. Tôi cần anh giúp tôi. Nếu anh có mặt bên tôi trong các mục phỏng vấn tôi trên truyền hình, tôi
có thể làm cho những khán giả không chú ý đến thuốc lá chú ý đến mục ấy. Họ có quyền lợi trong việc tôi đang làm, Will ạ. Tôi chỉ cần tìm ra một cách thu hút thực sự chú ý của họ.
- Cô muốn tôi giúp cô đến mức nào? Cô muốn tôi tán tỉnh các nữ ký giả không? Hay hối lộ nam ký giả?
- Tôi không dám bảo anh làm việc này hay việc nọ. Tôi chỉ yêu cầu anh góp sức vào một chính nghĩa. Dẫu anh nghĩ gì về tôi, anh cũng phải thừa nhận rằng…
- Nhưng không phải là chính nghĩa của tôi. Tôi biết cô tin tưởng rằng cô đang làm một việc tốt, Niki. Và có trời đất chứng giám, tôi chả yêu thương gì các công ty chế biến thuốc lá. Nhưng tôi không thể giúp tay cô làm cho nhiều người trồng thuốc lá mất việc hơn nữa. Tôi không thể nào làm như vậy. Cô hãy yêu cầu tôi hát giúp những người không có nhà, chẳng hạn, hoặc cứu đói cho trẻ con, tôi sẵn lòng làm ngay.
- Tôi hiểu.
- Không, cô chả hiểu gì hết! Tôi thấy rõ vẻ mặt của cô. Cô bị ám ảnh… vì câu chuyện của dòng họ Hyland, đến nỗi trong đầu óc của cô không còn khả năng hiểu được lối suy nghĩ của bất cứ ai khác! Cũng như trong trái tim cô không còn chỗ để…
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa, Will Rivers! Tôi không muốn nghe anh nói tôi sai nữa, dù là qua lời một bài hát của anh!
Cô quay phắt và bỏ đi.
Được rồi, nếu Will không chịu giúp, cô sẽ tìm cách khác để nêu sự thật về thuốc lá với công chúng mỹ. Cô xuất hiện trên chương trình truyền hình và báo chí đăng bài về cô, ví cô như Don Quixote.
Nhóm người đầu tư ủng hộ cô ngày càng nhiều, gồm cả nam lẫn nữ thuộc mọi nghề nghiệp. Ông Cromwell phải mướn thêm một phụ tá để lo việc của Niki. Số cổ phần cô nắm lên đến mười phần trăm, rồi mười hai rồi mười lăm và mười tám. Những giấy ủy quyền cho cô bỏ phiếu thay, lúc đầu được làm chậm, nhưng rồi đến càng nhiều hơn khi tên của Niki nổi lên cũng không thua tên của Will.
Trong một chương trình truyền hình cô nói về tác hại thuốc lá đối với phụ nữ, cô nói:
- Đây không phải là một vấn đề nam nữ bình quyền. Theo ý tôi, phụ nữ cần phải đóng một vai trò trong việc ngăn chặn loại thuốc độc này. Và đó là ý định của tôi sẽ thực hiện khi tôi có chân trong Hội đồng quản trị của Công ty Hyland.
Gần đến ngày họp đại hội cổ đông thường niên, cuộc vận động của Niki càng tăng gia nhịp độ. Rồi, may mắn làm sao, tờ New York Time đăng ở các trang kinh doanh nói rằng, trong quý ba, Công ty Regal đã công bố bị lỗ 447 triệu đô la về lợi nhuận từ thuốc điếu bán trong nước, so với số lời 355 triệu cùng thời kỳ năm trước. Bài báo lưu ý những khoản lỗ trong nước ấy được bù đắp bằng lợi nhuận ở các ban chế biến thực phẩm.
Niki cho sao bài báo ấy và gởi cho toàn thể các người sở hữu chủ cổ phần của Hyland, kèm một lá thư ngỏ cảnh cáo rằng công ty Hyland với ban quản trị hiện thời cũng sẽ sớm gặp trường hợp thua lỗ như Regal.
Cô gọi điện thoại cho tờ Nhật báo Phố Uôn và đọc cho họ nghe để viện dẫn lời cô: "Nếu Công ty Regal không có những ban chế biến thực phẩm, thì bây giờ đã nguy to. Công ty Hyland thậm chí đáng lẽ còn nguy hơn, nếu không nhờ có những thị
trường nước ngoài của mình".
"Đối với tôi, thà dẫn đầu một trào lưu còn hơn là chống lại. Dân Mỹ đang chỉ tiêu mỗi năm hơn 100 triệu đô la để bỏ hút thuốc. Họ dùng đủ cách để bỏ, kể cả việc thành lập Hội cai thuốc lá, phỏng theo Hội cai rượu. Việc đó không nói lên điều gì với ngành kinh doanh thuốc lá hay sao?"
Sáng ngày hôm sau, khi tời Nhật báo Phố Uôn đăng lời nhận xét của cô, cô nhận được giấy mời đến thăm Đảo Hồng Hạc, trên giấy viết thư có tiêu đề của Công ty thuốc lá Hyland. Chữ trong thư viết tay, nguệch ngoạc như là người viết hấp tấp, hoặc đang tức giận.
"Tôi có một đề nghị để chấm dứt tất cả các vấn đề giữa chúng ta, xin cô tiếp xúc với thư ký của tôi để sắp xếp chuyến bay của cô đến Đảo Hồng Hạc trong ngày mai".
Không có chữ ký. Duke đã đoán rằng Niki không chút nghi ngờ bức thư ấy do ai viết.
Tuy nhiên, ông đã đoán nhầm rằng đề nghị ấy của ông sẽ lay chuyển Niki. Trong chuyến đến thăm đảo ấy, cô đã từ chối số tiền lên đến 50 triệu đô la để ngừng việc giành quyền điều khiển công ty. Cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn.
Cuộc họp đại hội đồng các cổ đông được tổ chức ở khách sạn Breakers ở Palm Beach. Trước đó một tuần lễ, Niki đã đáp máy bay đến đây với hy vọng được báo chí địa phương đăng tin về cô.
Khi đến phi trường Palm Beach, cô thấy một người mặt đồng phục tài xế cầm một cái bảng có tên "Sandeman". Tưởng là người của khách sạn ra đón, cô chỉ hành lý của cô cho y xách và đi theo y ra xe. Y dẫn cô đến chiếc xe dài nhất cô từng thấy và mở cửa xe cho cô. Bên trong là Will Rivers đang ngồi mặc bộ âu phục sang trọng, toét miệng cười. Anh ta với tay kéo cô vào trong xe:
- Không phải vì chúng ta không nói chuyện với nhau mà tôi không biết cô đang ở đâu và làm gì.
- Còn anh đang làm gì thế? Tôi tưởng anh ghét bộ đồ và xe nhà và bất cứ cái gì không hợp với nông trại.
- Đúng, tôi đặc biệt ghét bộ đồ này.
- Vậy là?
- Vậy là cô hãy coi như tôi làm lành. Tôi đã nghĩ rằng nên ăn mặc thứ đồng phục của cô thay vì của tôi thì có lẽ cô tin hơn.
Cô có nghĩ rằng bộ đồ lớn này khiến tôi tỏ ra thành thật hơn không?
Anh làm ra vẻ nghiêm trang, Niki không nín được cười. Không làm sao còn giận Will khi anh ta đã quyết tâm làm lành. Anh nói:
- Như vậy là tốt hơn.
- Phải chăng anh đã quyết định giúp tôi?
- Có nghĩa là tôi không phải là kẻ thù của cô. Chưa bao giờ là vậy, ngay cả khi cô coi tôi là kẻ thù. Đừng làm ra vẻ mặt ta đây đúng như thế. Tôi đến đây vì tôi quan tâm đến cô, ngay cả khi cô sai lầm…
- Anh có cách làm lành thật tức cười, Will. Nghe như là anh đang muốn kiếm cớ gây gỗ nữa.
Will cười vang:
- Gây gổ có thể là một bộ phận của yêu thương, Niki. Hơn nữa, nó còn vui, nếu ta không gây gổ. Tôi nhớ ba má tôi cằn nhằn nhau về chuyện này chuyện nọ… rồi chỉ một lát sau, má tôi vừa cười vừa bảo ba tôi biết điều thì thay đổi thái độ ngay, bằng không sẽ biết tay bà. Tôi biết rất sớm rằng, một nửa những lời lẽ tồi tệ họ dùng với nhau không cố tình, còn nủa kia không đáng kể, nên không làm thay đổi được tình cảm giữa họ.
Niki nhớ lại đã nhiều lần cô cãi lộn với Will, Anh ta có trông chờ cô giống như bà Chairmain không? Dẫu anh nói hay làm gì?
Cô chưa từng thấy một mối tình cách đó mà thành công. Hay cách nào khác cũng thế, cô nghĩ bụng.
Chiếc xe hơi đậu lại trước khách sạn sang trọng ở bãi biển và anh nói:
- Cô xem, tôi đi xa như thế nào để được lòng cô. Tôi thậm chí sẽ ở trong chỗ kiểu cọ này, Niki ạ, để có sẵn bên cô khi cuộc đấu đá của cô trở nên tồi tệ.
- Ồ chắc chắc là vậy. Tôi đã được Duke đích thân hứa thế. Ông ta…
Will ngắt lời:
- Niki, cô có thể quên Công ty thuốc lá Hyland một lúc để nói cô mừng rỡ được gặp lại tôi không?
Cô nhìn khuôn mặt đã từng cười với cô và quyến rũ cô. Khuôn mặt đã xâm chiếm trí óc của cô ngay cả trong lúc cô cố tìm cách đẩy người mang khuôn mặt ấy ra khỏi cuộc đời mình. Cô nói:
- Phải, tôi rất mừng gặp lại anh, will. Tôi cần có anh ở đây.
Vào phòng yên ấm, Niki nghe chuông điện thoại reo lêm. Cô nhấc ống nghe lên và nghĩ là Will gọi. Khi nghe tiếng Babe, cô xuýt bỏ ống nghe xuống. Ông ta nói:
- Tôi cần gặp cô về chuyện đại hội cổ đông.
- Ông hãy bảo anh ông là tôi vẫn không thèm nhận, - cô lạnh lùng đáp - Các người không thể hối lộ, cũng không thể làm tôi
sợ.
- Tôi không nói thay cho Duke, Niki ạ, lần này không. Tôi chờ cô đến. Chúng ta nói chuyện với nhau khẩn cấp. Tôi hứa với cô, cô sẽ không hối tiếc.
- Tôi đã học được những lời hứa của ông không có ý nghĩa gì, Babe ạ.
- Lần này khác, Niki. Tôi muốn giúp cô.
Cô không tin một lời nào của ông ta nói. Tuy nhiên ông đã đề nghị giúp cô thì không nhận là dại. cô nói:
- Được rồi, tôi sẽ gặp ông bây giờ. Ông nhớ đi một mình nhé.
Babe cười ồ:
- Cô đừng lo, Niki. Nếu Duke chỉ nghi ngờ tôi nói chuyện với cô, anh ta sẽ lột da tôi.
Mười phút sau, Babe đến và hỏi ngay có gì uống. Niki rót cho ông ta một cốc rượu whisky và khi đưa cho ông, cô ngửi thấy mùi rượu ông đã uống trước khi đến. Mặt ông đỏ và ngơ ngác.
Cô nói ngay vào đề:
- Ông đã nói ông muốn gúp tôi. Tại sao tôi phải tin lời ông?
- Bởi vì tôi đã bốn mươi lăm tuổi, Niki. Bởi vì đối với H.D, tôi là con thứ. Với Duke, tôi chưa từng là gì khác ngoài một số cổ phần khi biểu quyết. Mẹ kiếp, Niki, con người phải đáng kể hơn những thứ đó!
- Vậy tại sao ông đã không giúp tôi khi tôi yêu cầu ông trước đây?
- Bởi vì tôi không bao giờ có gan để chống lại người anh của tôi. Cô đã nói đúng về vấn đề đó, Niki. Cô đã đúng về nhiều
chuyện.
- Bây giờ ông nói sao? Ông sẽ ủng hộ tôi phải không?
- Không hẳn thế, - ông ta mỉm cười buồn bã.
- Vậy là sao?
- Tôi ủy quyền cho cô, Niki. Giấy ủy quyền lập tên cô đang cất trong tủ sắt của khách sạn. Mười bảy phần trăm cổ phần của Hyland tùy cô bỏ phiếu thế nào cũng được.
- Mười bảy phần trăm!
Mắt Niki sáng lên. Cái này ngoài sự trông đợi của cô. Với giấy ủy quyền của Babe, cô có thể chiếm quyền điều khiển của công ty!
Cô hỏi:
- Nhưng còn ông? Ông sẽ làm gì trong đại hội?
Ông ta lắc đầu:
- Tôi không dự, Niki ạ. Tôi vẫn chưa có đủ can đảm để làm phật ý Duke. Ngày mai tôi sẽ đua thuyền trên chiếc Highland III.
Sau đó tôi sẽ đi nghỉ… ở Hy Lạp, hoặc Sardinia. Có lẽ tôi sẽ trở về một hai năm sau.
- Tôi không biết nói gì…
Babe lại mỉm cười và trong chốc lát, Niki thấy lại người thanh niên mà mẹ cô đã yêu.
- Cô chỉ cần sử dụng nó một cách xứng đáng. Như vậy ít nhất tôi sẽ biết tôi đã làm một cái gì tốt, cho cô, cho Elle. Thậm chí có lẽ cho cả Hyland.
- Tôi sẽ làm như vậy, ông cứ tin chắc điều đó.
- Còn một điều khác nữa cô có thể làm giùm tôi
- Bất cứ điều igì.
- Cô hãy đến xem tôi đua thuyền trên chiếc Highland III. Nếu có cô em gái của tôi cổ vũ thì tôi thích lắm.
- Tôi sẽ có mặt.
- Và Niki… xin cô hãy giấu kín việc ủy quyền cho đến khi có đại hội. Tôi không muốn… ờ, không muốn có chuyện không đẹp
với Duke trước khi tôi ra đi.
- Tôi hiểu.
Khó bỏ được thói quen đã mắc phải suốt một cuộc đời, Babe đã làm đến mức tốt nhất của mình.
Mặt trời ở Florida chói sáng trong ngày mùa đông này. Biển xanh và lặng. một ngày tuyệt hảo để đua thuyền. Niki và Will đứng trên boong trước của chiếc du thuyền Sally Ann, của một người bạn của Babe, Chiếc du thuyền thả neo ở một nơi cách mức đến nửa hải lý.
Gió biển thổi mơn trớn vào mặt, Niki cảm thấy gần như thanh thản trong lòng. Cuộc hành hương suốt đời của cô sẽ chấm dứt. Cô bảo Will:
- Tôi sẽ làm việc này môt cách đúng đắn. Tôi sẽ không dùng sự ủy quyền của Babe để lấn áp đại hội. Tôi sẽ thuyết phục mọi người tham dự rằng việc tôi làm là đúng đắn.
- Và vì cô đã chắc chắn về việc đó. Cô sẵn sàng hy sinh mọi thứ?
Chắc chắn? Trong đời cô, có chuyện gì mà cô chắc chắn bằng việc trả thù gia đình Hyland? Will không hiểu rằng có những điều ta không thể không làm hay sao? Những điều ta phải làm bởi vì ta không có sự bình an và thanh thản trong tâm hồn khi chưa làm được?
Phát súng khởi hành vang lên và Niki đưa ống nhòm lên mắt. Cô hoan hô khi chiếc Highland III dẫn đầu một cách dễ dàng.
Từ xa, chiếc thuyền bằng nhựa hình như bay lướt trên mặt nước. Niki nói:
- Ông ta sẽ thắng, Babe phải thắng cuộc đua này, ông ấy cần phải thắng.
Will không đáp, anh ra nhìn đăm đăm vào một điểm xa xăm ở chân trời. Niki không để ý. Cô quá ham theo dõi chiếc thuyền nhẹ như lông chim là niềm tự hào của Babe và có lẽ là niềm vui độc nhất vô nhị của ông.
Ở điểm nửa đường đua có đánh dấu, chiếc Highland III vẫn còn dẫn đầu nhưng hai chiếc khác đang đuổi theo gần bắt kịp.
Niki nín thở trong khi Babe tăng tốc độ. Hai chiếc kia cũng làm theo. Chiếc Highland III đang lao thẳng đến mức. Nó đột ngột lạng qua một bên và lật úp. Có tiếng ầm ì dễ sợ và rồi một vầng lửa chói lòa bùng lên. Niki thét lên:
- Babe! Ai cứu Babe giùm!
Một giây sau, một tiếng nổ điếc tai vang ầm lên, tiếp theo là những mảnh kim khí nhọn hoắc bay lên không và khói cuồn
cuộn tuôn lên làm đen ngịt cả bầu trời.
Will chộp lấy Niki và kéo cô đi để khỏi nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn. Nhưng cô đã thấy cảnh khủng hkiếp đó, cô sẽ không bao giờ quên được. Cuộc đời của Babe vừa chấm dứt ngay lúc có hy vọng nó thật sự bắt đầu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ám Ảnh
Jessica March
Ám Ảnh - Jessica March
https://isach.info/story.php?story=am_anh__jessica_march