Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vũ Khuynh Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Vũ Thiên Bình
“ T
hần, ta đã nói với ngươi chuyện của Hiên Viên Tiếu Điệp ta sẽ giải quyết mà…” Vũ Khuynh Thành không đồng ý nhìn Tiêu Dạ Thần. Hắn sát khí rất nặng. Nàng tin thế gian này thiện có thiện báo, ác có ác báo, hành thiện tích đức sau này cuộc sống sẽ có nhiều may mắn.
“ Thành nhi, nng rt thiện lơng…” Tiu Dạ Thần n hòa ni, tay nhẹ nhng vut mi tc nhu mm của nng. Từ lúc hai ngời xc định quan hệ, hnh động trở nn thn mật nhiu lm. Nhng cũng đứng ở chỗ nm ci tay, vut ve mi tc hay m p cùng lm th hn nhẹ thi, khng c g su xa đu nha ( Nam Cung Dao: H, ta đy còn ngy thơ trong trng lm ^^ )
Vũ Khuynh Thnh n nhu mỉm cời, bt ly bn tay đang lm loạn của hn, tinh tế tỉ mỉ ngm n, đi bn tay thật xinh đẹp, thon di hữu lực, trng nõn nhng khng khiến cho ngời ta nhầm lần đ l đi bn tay của nữ nhn. Vũ Khuynh Thnh khng hiu, dạo gần đy bỗng dng thật mun vut ve hay ngm ngía đi bn tay của hn. Hai ngời, kẻ n nhu nhn đi phơng, ngời im lặng ngm nhn đi bn tay của đi phơng. Khng ni, thời gian nh ngừng lại….
“ Thần, hứa vi ta, chỉ cần Hin Vin Tiếu Điệp đ khng lm chuyện qu đng, đừng ly tính mạng của nng ta..” Vũ Khuynh Thnh ngẩng đầu nhn hn, nhẹ giọng ni.
“ Ân…” Tiu Dạ Thần khng nghĩ nhiu đồng ý, mặc dù hn ngay lập tức bp chết nữ nhn đ, nhng m lời của Thnh nhi đi vi hn lun l thnh chỉ không phải sao. Nhưng mà không có nghĩa là hắn sẽ để dễ dàng cho nàng ta vui vẻ sống, không lấy tính mạng nhưng còn nhiều cách khác mà. Tiêu Dạ Thần khóe môi cười lạnh!!
“ Thần, ngươi biết không, tuy ta thật giận nàng ta nhưng mà cũng không muốn lấy tính mệnh của nàng ấy… “ Vũ Khuynh Thành đặt cằm của mình trên đôi vai rắn chắc của hắn, hai tay ôm lấy vòng lưng của hắn, khe khẽ cười “ Nhân, dù phạm sai đến đâu, nếu hối lỗi cũng nên cho người ta cơ hội làm lại từ đầu, con người còn sống còn làm rất nhiều việc, một khi chết đi là mất đi tất cả”
Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành động tác thân mật như vậy, có chút cứng ngắc thân mình, sau đó thở dài, ôn nhu ôm lấy nàng vào trong lòng, yên lặng lắng nghe Vũ Khuynh Thành nói tiếp: “ Hiên Viên Tiếu Điệp đó thật ra cũng thật đáng thương, vì yêu sinh hận…” Nàng lúc trước có một cô bạn rất thân, tính tình rất đáng yêu, nhưng mà rất tiếc vì chữ tình hủy hoại bản thân mình, khiến cho tương lai, sự nghiệp điều sụp đỗ. Cũng may sau này có thể là lại từ đầu. Lúc cô bạn ấy cắt cổ tay tự tử, nàng nhìn huyết uốn lượn quanh quẩn khắp người cô bạn ấy, từ đó nàng âm thầm thế, bất cứ ai nếu có lỗi với nàng, nếu có thể hối lỗi làm lại từ đầu, nàng sẽ tha thứ…nàng không muốn bất cứ ai giống như cô bạn ấy của nàng.., haiz…!!!
Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt kể lể, thanh âm ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, nàng từ tốn nói, hắn yên lặng lắng nghe. Hắn ôm lấy nàng vào trong lòng, mùi hương của nàng, mùi hương thoang thoảng dịu ngọt khiến cho hắn trầm mê. Hai người yêu lặng bên nhau, ánh sáng bên ngoài nhè nhẹ chiếu vào, gió nghịch ngợm ôn nhu vuốt ve hai người. Tiêu Dạ Thần chợt nghỉ, nếu như thời gian cứ dừng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy, chỉ có nàng và hắn, bình yên bên nhau, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Thời khắc này đây đối với hắn thỏa mãn vô cùng, không còn hư vô mờ mịt như lúc trước.
Dù có đứng trên ngôi vị cao nhất quan sát chúng sinh, dù tiếng tăm có vang danh ra sao, dù tài năng của hắn khiến cho thiên hạ ngưỡng mộ như thế nào, dù tên tuổi của hắn có được lưu trong lịch sử, truyền đến đời đời về sau…cũng không hạnh phúc, cũng không thỏa lòng bằng giờ phút này đây. Tiêu Dạ Thần khóe môi cong lên nụ cười ôn nhu như nước, giữa ngàn vạn người, giữa thế gian phồn hoa hồng trần vạn trượng này có thể gặp được nàng, có thể yêu nàng, có thể được nàng chân tâm đáp lại, Tiêu Dạ Thần quả thật sống kiếp này không uổng
Vũ Thiên Bình ngồi một góc nho nhỏ trên giường, một tay ôm tiểu bạch hổ, một tay vuốt ve bộ lông non mịn của tiểu bạch, đôi con ngươi hài tử bình thường trong sáng vô ngần này lạ một mảnh chết lặng cùng tàn khốc. Nho nhỏ tuổi hài tử, vì sao lại có ánh mắt như vậy dĩ nhiên là có lí do riêng của mình.
Hôm qua bị Hiên Viên Tiếu Điệp một chưởng vô tình đánh bay lên cạnh bàn, va chạm mạnh khiến cho nó nhớ lại kí ức lúc trước, là phúc hay họa nó cũng không biết được. Nếu như có thể, nó hi vọng mình không nhớ gì cả, cứ an tâm sống bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp của nó, như vậy thì tốt quá, nhưng mà nó làm không được. Nó không chỉ đơn thuần là tiểu hài tử, nó còn là hoàng tử của Chu quốc, là đế vương con cháu, nó không thể trốn trách tránh nhiệm của mình.
Vũ Thiên Bình, khóe môi cong lên nét cười lạnh, hoàn toàn không hợp với hài tử bảy tuổi này. Sinh trong nhà đế vương, hài tử dù không muốn nhưng trưởng thành từ rất sớm, nếu không khó có thể sống xót được trong cái nơi ăn thịt người ấy, ai nói con cháu hoàng tộc vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, có ai biết sau lớp lụa bọc đẹp đẽ quý giá ấy có biết bao nhiêu sinh mạng vô tội oan uổng chết đi, biết bao nhiêu oan hồn lờn vờn trong cái chốn cung đình cao quý ấy. Tiểu hài tử cười khổ, chẳng phải ngay cả chính nó cũng trở thành một công cụ cho việc thăng tiến địa vị chốn thâm cung của mẫu phi của nó không phải sao?
Nó mới bảy tuổi, nhưng đừng tưởng nó không biết, mẫu phi vì muốn bảo vệ địa vị của mình cùng thái tử ca ca cho nên mới dùng nó đổ lỗi mọi trách nhiệm cho đương kim hoàng hậu, ha hả, dù đằng sau hoàng hậu có địa vị đến đâu nhưng tội danh hại chết hoàng tử không phải nhỏ a! Vũ Thiên Bình, à không phải gọi là Diễm Thiên Vũ mới đúng chứ. Đúng vậy, nó là Diễm Thiên Vũ, ngũ hoàng tử của đương kim thiên tử Chu quốc.
Nếu như…nếu như nó có thể không quay về cái chốn cung đình đó thì tốt biết mấy, cùng tỷ tỷ ngao du tứ phương, như vậy thật tốt, nhưng mà nó không thể quên cái cảnh hàng chục tử sĩ vì bảo vệ mình mà chết, càng không quên được Trần thúc thúc vì cứu nó mà chịu hàng chục vết chém, câu nói cuối cùng của Trần thúc thúc chính là muốn nói dành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, nó đã hứa, cho nên nó không thể không làm.
Đưa tay cầm lấy mỗi ngọc bội nho nhỏ, màu xanh trong suốt xinh đẹp, đây là món quà đầu tiên mà tỷ tỷ cho nó, cũng là món quà đầu tiên nó được nhận từ một người không có mục đích gì với nó cả, chỉ đơn thuần là yêu thương. ‘Tỷ tỷ, hi vọng Thiên nhi có thể an bình lớn lên’, Vũ Thiên Bình…bình yên trưởng thành sao, tỷ tỷ a! Thiên nhi có lẽ sẽ phụ tấm lòng của tỷ rồi, vận mệnh của Thiên nhi từ lâu không thể gắn liền với hai từ ‘an bình’ này.
Tiểu hài tử ôn nhu vuốt ve lấy mảnh ngọc bội, đôi con ngươi nhè nhẹ ngấn nước. Nó cố ngẩng cao đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy ra. Nó không được khóc, nó không được khóc! Nó tự bảo mình như thế, nó là ngũ hoàng tử, nó mang trên người nhiều lắm trách nhiệm không thể yếu đuối như vậy được. Tiểu hài tử đôi con ngươi mặc dù đã ửng hồng nhưng vẫn cắn răng không nấc thành tiếng. Than ôi! Đáng thương thay cho cái tâm của đứa nhỏ này, thân tình cùng trách nhiệm phải lựa chọn một trong hai, nó phải chọn cái gì đây?
Nó không muốn xa tỷ tỷ, không muốn xa nụ cười ôn nhu như nước ấy, ánh mắt sủng nịnh ấy, lời nói nhỏ nhẹ cùng cử chỉ quan tâm ấm áp. Lúc trước chưa từng trải qua cho nên không hiểu, bây giờ nhận được rồi lại luyến tiếc buông tay, nó thật hâm mộ những hài tử bình thường khác, không có trách nhiệm ràng buộc như vậy nó có thể đơn thuần hưởng thụ thân tình của tỷ tỷ, có thể thoải mái làm nũng với tỷ tỷ, có thể vui vẻ trêu ghẹo Thần ca ca, nhưng mà chung quy khoảnh khắc nó nhớ lại, mộng đẹp vĩnh viễn tan.
Ác mộng tử sĩ nằm chết la liệt, Trần thúc thúc lời nói cuối cùng cứ quấn quanh tâm trí nó, khiến cho nó như ngặt thở…nó thật rối.
“ Tiểu Bạch, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, ta hảo sợ nha….” tiểu hài tử thì thào nhìn tiểu bạch hổ, nhỏ giọng nói. Nó thật sợ, dù có kiên cường cứng rắn đến đâu, chung quy cũng chỉ là tiểu hài tử mà…, haiz!!
Tiểu Bạch hổ dường như cảm nhận được nỗi lo lắng, kinh hoàng tử tiểu hài tử, nó nhẹ nhàng liếm tay của tiểu hài tử, như an ủi vỗ về, động tác ngây ngốc nhưng lại khiến cho tiểu hài tử buồn cười. “ xì…” nó cười vui vẻ, khẽ xoa đầu tiểu bạch hổ
“ Tiểu bạch, cảm ơn ngươi…” tiểu hài tử thì thào, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn tiểu bạch hổ.
“ Thiên nhi, bị sao vậy, vì sao lại khóc….” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn tiểu hài tử, lo lắng vấn.
Tiểu hài tử bị Vũ Khuynh Thành vấn có chút giật mình, vì nó mãi lo nghĩ mà không nghe thấy tiếng bước chân của tỷ tỷ. Nó lấy tay nhanh chóng xoa xoa mắt của mình. Sau đó âm thanh trĩ nộn, làm nũng nói: “ tỷ tỷ, không phải thiên nhi khóc, là do hạt bụi bay vào mắt thôi, càng nói nó càng xoa”
“ Ngốc! đừng xoa như vậy, bụi càng khó ra…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười khi nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu hài tử, tay nhẹ nhàng mơn trớn mi mắt nó, đưa môi lại gần, thổi nhẹ…..
Vũ Thiên Bình tức thời, nước mắt rơi lã chả…
Thiên cổ nhất đế, Chu Thần đế Diễm Thiên Vũ, tài khuynh thiên hạ, quần diễm tứ phương,ngài chính là người thống nhất tam quốc, trở thành vị hoàng đế duy nhất trên Ngọc Phong đại lục, làm người lãnh khốc lạnh lùng. Cả đời đế thiết mã kim nâu, chinh chiến sa trường, tung hoàng thiên hạ, chỉ có ba lần rơi lệ, mà lần đầu tiên khóc chính là với vị kỳ nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này…
“ Thiên nhi, không khóc, sao vậy, còn đau sao…” Vũ Khuynh Thành thấy tiểu hài tử nước mắt như mưa lo lắng hỏi.
“ Không có…” tiểu hài tử thật mạnh lắc đầu, nó chẳng qua là cảm động thôi. Từng chịu nhiều khổ sở, từng chịu nhiều sợ hãi, từng có thời khắc nó tưởng mình như là chết đi nhưng mà dù có kinh hoàng đến đâu nó vẫn chưa bao giờ rơi lệ, chỉ là khi đối mặt với nữ tử ôn nhu như nước mày, một lời nói quan tâm, một cử chỉ nhỏ nhẹ điều khiến nó muốn khóc, nguyên lai..chỉ có tỷ tỷ khiến cho nó rơi lệ được a…
Vũ Khuynh Thành cũng không hiểu rõ tiểu hài tử vì cớ gì khóc, cũng không quấn quýt vấn đề đó mà hỏi, Vũ Khuynh Thành nhè nhẹ thở dài, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng….
Tỷ tỷ, Thiên nhi thật sự là thích người nha, nhất định sau này sẽ bảo vệ tỷ, khiến cho tỷ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, tiểu hài tử vùi đầu vào lòng Vũ Khuynh Thành, khóe môi cong lên nét cười, nó tự hứa với bản thân mình như thế..!!!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vũ Khuynh Thành
Nam Cung Dao
Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao
https://isach.info/story.php?story=vu_khuynh_thanh__nam_cung_dao