Chương 33
au Đêm Thất Tịch, hằng ngày Tô Giản vẫn ăn uống ngủ nghỉ trong biệt thự như cũ, lúc chồng đi làm thì lên mạng, chơi game, xem phim với với em gái An, sau khi chồng tan làm thì diễn cảnh ân ái, đóng cửa là chung giường chung gối.
Sau khi trở thành thói quen, Tô Giản cảm thấy, cuộc sống như vậy cũng rất dễ chịu.
Hơn nữa, ngày ngày được nuôi như vậy, chân của anh cũng dần dần khỏi hắn rồi.
Sau ngày bác sĩ tuyên bố anh có thể đứng dậy tự đi lại ấy, Tô Giản vô cùng vui vẻ, ăn cơm tối xong, lúc đang đi dạo vườn hoa với An Dĩ Trạch, làm sao anh cũng không chịu trở về, đi dạo một vòng lại một vòng trong vườn hoa, cho đến khi An Dĩ Trạch không yên tâm về chân của anh mới cương quyết đưa anh về phòng.
Biết chân anh đã khỏi hắn, An Dĩ Nhu cũng rất vui vẻ, nói với anh: "Chị dâu, chúng ta cũng đi dạo phố đi!"
Tô Giản cũng không hứng thú gì với việc dạo phố, có điều nghe có thể ra ngoài anh vô cùng vui vẻ, hơn nữa lần này không cần xe lăn cũng không cần gậy, từ khi sống lại đến nay, cuối cùng anh đã có thể tự mình bước đi, tất nhiên không kịp chờ đợi, vì vậy rất thoải mái đồng ý.
Đúng lúc hôm nay lại là chủ nhật, An Dĩ Trạch ở nhà, biết Tô Giản đi dạo phố với An Dĩ Nhu, anh có chút không đồng ý: "Chân em vừa khỏi, không thích hợp việc vận động lâu dài."
An Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay Tô Giản, thân mật dựa vào người chị dâu: "Anh ba, anh yên tâm đi, em chỉ muốn đi với chị dâu mua chút quần áo, sẽ không tốn sức!" Nhìn biểu tình của anh mình một chút, cô cười híp mắt bổ sung: "Nếu anh ba không yên tâm, không bằng đi với bọn em đi? Đúng lúc bọn em thiếu tài xế!"
Tô Giản âm thầm có chút không tình nguyện. Đi mua quần áo với cô em, nhìn cô em thay bộ quần áo mình thích đi ra khỏi phòng thay đồ, đến trước mặt anh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Thân ái, nhìn có được không?", đó vẫn là chuyện anh hằng mong đợi. Kết quả lần này lại có một bóng đèn lớn An Dĩ Trạch, thật là sát phong cảnh!
Có điều An Dĩ Trạch còn chưa nói câu nào, trực tiếp đi thẳng vào trong nhà xe lái một chiếc xe Cayenne ra.
An Dĩ Nhu vui vẻ kéo Tô Giản lên xe. Hai người ngồi ở ghế sao, bắt đầu trò chuyện về ngày đầu tiên gặp nhau, sau đó lại bàn luận về bộ phim hai ngày trước vừa xem, hai người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Người phía trước vẫn một mực yên lặng lái xe, không chút phản ứng, hơn nữa tổng giám đốc An có chút không hiểu ngôn ngữ mạng mà hai người ngồi phía sau đang nói.
Vì vậy anh thuận tay mở radio, đúng lúc này radio đang phát tiết mục giãi bày tâm trạng, chỉ nghe thấy một người đàn ông kích động tố cáo: "Đã có kết quả giám định, con trai là của ông Vương hàng xóm! Bà xã đã phản bội tôi!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản: "..."
Thấy phía sau bỗng nhiên không còn tiếng nói chuyện, mặt An Dĩ Trạch trầm xuống, lập tức đổi sang một tần số khác.
Lúc này radio đang phát quảng cáo, trong xe lập tức nghe giọng nói dõng dạc của một người đàn ông: "Bệnh viện dành cho nam XX, tin mừng cho đàn ông! Bệnh viện khoa tiết niệu, chuyện trị các bệnh tiểu đường, mắc tiểu, đi tiểu không kiểm soát...."
Trước đây Tô Giản đã nghe qua quảng cáo này không ít lần, đã thuộc hoàn toàn, vì vậy vừa nghe cái này, cảm giác quen thuộc này lên, lập tức như trước thuận miệng nói tiếp: "Đi tiểu phân nhánh, tiểu lệch, tiểu ngược."
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "..."
Đến lúc phát hiện không khí trong xe hình như thấp hơn bình thường, Tô Giản mới phát hiện mình vừa làm gì, nhất thời cảm thất mình cần tìm một đề tài khác, vì vậy vội vàng tìm để tài để nói: "Bây giờ bệnh viện quảng cái ngày càng khoa trương! Trước kia tôi có xem một quảng cáo, bản một người ở đâu đó đánh nhau: 'đàn ông bị bệnh đừng có buồn, hãy lên phòng khám bệnh XX ở tầng bốn! Phụ nữ bị bệnh cũng đừng buồn, hãy lên phòng khám bệnh XX ở tầng hai!' hai người xem, có phải rất khoa trương không?"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "... ha ha ha ha ha ha ha!"
Trong không khí hài hòa đó, cũng không lâu sau, ba người đã tới nơi.
Ngay từ đầu, Tô Giản còn tưởng tiểu thư như An Dĩ Nhu sẽ đến những cửa hàng quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, kết quả không ngờ cô lại chạy đến những cửa hàng khá bình dân, trong những ngày ở chung này, quan hệ của anh và An Dĩ Nhu cũng xem như không tệ, vì vậy anh cũng không kiêng dè, trực tiếp hỏi An Dĩ Nhu: "Chị còn tưởng rằng em sẽ giống anh em, ngay cả bên trong,... a, ngay cả tất, nếu không phải là nhãn hiệu nổi tiếng thì không mặc." Vốn muốn nói quần lót, nhưng lời vừa ra đến miệng thì cảm thấy nói lời này với một cô gái cũng không ổn, vì vậy anh lập tức đổi thành 'tất'.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh, vẫn luôn im lặng nhìn em gái chọn quần áo: “..."
An Dĩ Nhu đang chọn quần áo quay đầu lại hoạt bát nói: "Hết cách rồi, trời sinh xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp!"
Tô Giản gật đầu: "Nói vậy cũng đúng."
An Dĩ Nhu cười rộ lên: "Bạn học hẹn em hai ngày nữa đi chơi, chắc anh ấy thích bình thường một chút, em cũng thích như vậy."
Trước đây, Tô Giản từng khen ngợi bản tính không kiêu căng của An Dĩ Nhu, sau đó lại yên lặng cảm thán một câu 'thế giới nhà giàu'.
An Dĩ Nhu chọn lấy vài bộ quần áo, cầm vào phòng thử đồ thay. Tô Giản ngồi song song trên hàng ghế chờ bên ngoài chờ cô.
Tô Giản nhìn những bộ quần áo đầy màu sắc trên tủ quần áo, cảm thán: "Quần áo phụ nữ thật nhiều kiểu dáng!"
Thấy An Dĩ Trạch nhíu mày nhìn về phía mình, Tô Giản đột nhiên nhớ tới mình cũng là phụ nữ, vì vậy lập tức bổ sung: "Cho nên phụ nữ chúng ta thật là hạnh phúc!"
An Dĩ Trạch: "..."
Nghĩ tới đây, Tô Giản đột nhiên cảm giác được bây giờ mình cũng coi như có ưu thế hơn An Dĩ Trạch... màu sắc quần áo của đàn ông rất ít so với quần áo của phụ nữ, ít nhất An Dĩ Trạch cũng không thể mặc váy đỏ.
Đầu tiên là Tô Giản âm thầm sảng khoái một chút, nhưng một lát sau lại không còn chút sảng khoái nào: Mẹ nó, tại sao ông đâu lại phải so việc mặc váy với An Dĩ Trạch!
An Dĩ Nhu thay quần áo đi ra, đến trước mặt Tô Giản quay một vòng, mợi đợi hỏi: "Chị dâu, thế nào? Đẹp không?"
Cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy trắng dài tới đầu gối, xoay một vòng trước mặt mình, sau đó hai mắt sáng lên, dễ thương nói: "Thế nào? Đẹp không?" Đầu óc Tô Giản lập tức rạo rực ba chữ 'thật dễ thương', cảm thấy nguyện vọng của mình đã được trọn vẹn.
"Rất đẹp!" Tô Giản không chút do dự.
An Dĩ Nhu nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Anh ba, anh thấy nó thế nào?"
An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng.
An Dĩ Nhu lập tức vui vẻ: "Vậy em đi đổi một chiếc váy màu khác cho hai người nhìn một chút."
Hai người tiếp tục ngồi ngoài đợi. Vì là chủ nhật, trước cửa hàng, dòng người qua lại không ít, mà những bộ đồ được yêu thích trong cửa hàng này cũng rất nhiều, vì vậy lại có không ít khách hàng bước vào trong tiệm. Thấy An Dĩ Trạch và Tô Giản cũng ngồi trên ghế, không ít khách hàng nữ len lén nhìn An Dĩ Trạch, cuối cùng, lại có mấy cô gái thời thượng bay thẳng đến trước mặt An Dĩ Trạch, phóng khoáng nói: "Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại của anh được không?"
An Dĩ Trạch nhíu mày một cái, Tô Giản thì ngây ngẩn. Con gái bây giờ cũng phóng khoáng như vậy sao, có thể trực tiếp lại gần hỏi xin số điện thoại? Tại sao, năm đó, anh lại chưa từng gặp một trong những cô gái nhiệt tình như vậy!
An Dĩ Trạch từ chối nói: "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi!"
Cô gái cũng không chút tức giận: "Không sao, kết hôn rồi chúng ta cũng có thể làm bạn mà!"
Tô Giản: "..."
Không nghĩ tới con gái thời nay lại hung hãn như vậy, ngay trước mặt vợ cả cũng dám trực tiếp muốn kết bạn với chồng nhà người ta, Tô Giản yên lặng kinh ngạc một chút. Sau đó cảm thấy hẳn mình nên thực hiện trách nhiệm của một người vợ.
Lúc trước, không phải An Dĩ Trạch từng dặn anh rồi sao, nếu anh ở cùng một chỗ với người đàn bà khác, anh tuyệt đối không được không để ý, không nghĩ tới cơ hội đã nhanh chóng tới như vậy, Tô Giản cảm thấy, thời gian kiểm tra khả năng diễn kịch của mình đã đến.
Vì vậy Tô Giản ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch, vui vẻ nói: "Ông xã, mua xong quần áo, chúng ta cùng đến bệnh viện đi!"
An Dĩ Trạch yên lặng quay đầu nhìn anh, bình tĩnh nói tiếp: "Đến bệnh viện?"
"Đúng vậy!" Tô Giản tựa đầu vào vai An Dĩ Trạch, quan tâm nói: "Chắc kết quả kiểm tra bênh bệnh AIDS của anh đã có rồi, chúng ta nên đến đó để lấy kết quả!" Cảm giác An Dĩ Trạch đột nhiên cứng đờ, biểu tình của Tô Giản lại càng nồng nàn hơn: "Ông xã, anh yên tâm, dù kết quả có là âm tính hay dương tính, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc anh!"
An Dĩ Trạch: "..."
Cô gái: "..."
An Dĩ Nhu vừa thay xong quần áo ra ngoài: "..."
Tô Giản ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch, ngẩng cổ nhìn vẻ mặt cô gái tránh không kịp đã vội vàng rời đi, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thành tựu, quay đầu lại mới phát hiện người đàn ông bị anh ôm cánh tay đang hung hăng nhìn mình, vẻ mặt xanh mét.
Tô Giản từ từ buông cánh tay An Dĩ Trạch ra, cười gượng nói: "Chỉ đùa một chút thôi, đùa chút thôi mà!"
An Dĩ Nhu nhìn sắc mặt khó coi của anh trai mình, vội vàng chạy đến cứu chị dâu mình: "Anh ba, anh xem em mặt bộ váy này thế nào?"
Tô Giản nhiệt tình đáp: "Rất đẹp! Đẹp vô cùng!" Anh nhân cơ hội muốn cách xa An Dĩ Trạch, không ngờ An Dĩ Trạch đột nhiên nắm lấy cổ tay của anh, Tô Giản âm thầm giãy dụa, lại phát hiện không thể thoát ra.
Biểu tình của An Dĩ Trạch thực sự không được tốt, vả lại chính Tô Giản cũng có chút chột dạ, vì vậy anh giãy dụa nữa, tiếp tục ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch nắm bàn tay anh trong lòng bàn tay, thản nhiên nói một tiếng 'ừ' với An Dĩ Nhu.
An Dĩ Nhu nháy mắt với Tô Giản mấy cái, sau đó hỏi hai người: "Giống bộ vừa rồi hay đẹp hơn?"
"Đều đẹp!" Tô Giản bị nắm chặt, dứt khoát không vùng vẫy, nhìn về phía An Dĩ Nhu phóng khoáng nói: "Dù sao tiền anh ba em nhiều như vậy, Tiểu Nhu em thích, thì nói anh ấy mua cho em đi!"
An Dĩ Nhu cười rộ lên: "Chị dâu nói đúng!" Lại nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Vậy phải cảm ơn anh ba rồi!"
An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản một cái, chỉ 'ừ' một tiếng.
Giả bộ lạnh lùng cái gì! Phát hiện từ đầu đến cuối An Dĩ Trạch chỉ biết 'ừ', Tô Giản có chút bất mãn, ngón tay bị An Dĩ Trạch nắm lấy có chút cong cong, chọc chọc vào lòng bàn tay anh: "Này, anh không thể đổi từ khác sao?"
Lòng bàn tay An Dĩ Trạch hơi động, bỗng dưng nắm bàn tay anh thật chặt, đợi đến lúc Tô Giản cảm thấy khó chịu, giãy dụa theo bản năng, anh mới hơi buông lòng một chút, sửa lời: "Được."
Tô Giản: "…"
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch