Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[8]
áng ra, bọn tôi nôn như tháo cống. Việc đầu tiên Dean làm là băng qua bãi ngô xem thử cái xe giấu ở đó có thể đưa chúng tôi về miền Đông không. Tôi phản đối nhưng hắn cứ đi. Lúc quay về, mặt hắn tái mét. “Trời ạ, đó là xe của cớm, mà mọi đồn cảnh sát trong thành phố đều lưu sẵn dấu tay tôi từ cái thời tôi còn chôm chỉa năm trăm xe. Mà ông biết tôi làm gì với chúng rồi đấy, đơn giản tôi chỉ cần lái xe thôi. Tôi cần được di chuyển! Nghe này, ta đến vào tù mất nếu không rút khỏi đây ngay.”
“Ông nói chí phải,” tôi nói. Chúng tôi vội vàng thu xếp hành lý. Cà vạt thắt dở dang, áo sơ mi còn thòi cả ra ngoài, chúng tôi nhanh chóng chào tạm biệt cái gia đình nhỏ bé thân yêu này và thoát nhanh ra đường cái, nơi sẽ chẳng ai biết chúng tôi. Janet khóc khi thấy hai đứa chúng tôi, hoặc riêng tôi, sao cũng được, ra đi - còn Frankie thì lịch sự, tôi ôm hôn nàng và nói lời xin lỗi.
“Anh chàng kia quả là khùng,” nàng nói, “làm tôi nhớ đến ông chồng đã bỏ tôi mà đi. Giống hệt nhau. Tôi mong là thằng Mickey nhà tôi lớn lên sẽ không như thế.”
Thế là tôi chào tạm biệt nhỏ Lucy đang cầm con cánh cam cưng trong tay. Nhóc Jimmy còn ngủ. Tất cả những điều này diễn ra tính bằng giây, trong ánh bình minh ngày Chủ nhật dịu dàng, khi chúng tôi lảo đảo xách mớ hành lý thảm hại ra đi. Cắm cổ mà đi. Lúc nào cũng nơm nớp sợ một cái xe cảnh sát xồ ra từ một khúc quanh và gí súng bắt mình đi.
“Nếu để mụ vác súng hồi đêm nhìn thấy thì chúng ta cũng xong đời,” Dean nói. “Chúng ta cần phải bắt taxi. Thế mới an toàn.” Hai thằng đang định đánh thức một gia đình nông dân dậy để gọi nhờ điện thoại, nhưng con chó giữ nhà đuổi bọn tôi gần chết. Tình thế mỗi lúc một nguy hiểm hơn. Bất cứ khi nào một nông dân dậy sớm cũng có thể phát hiện ra cái xe kia trong bãi ngô. Cuối cùng cũng có một bà cụ tốt bụng cho chúng tôi gọi điện nhờ. Chúng tôi gọi một cái taxi ở trung tâm Denver nhưng không thấy nó đến. Thế là đành lảo đảo cuốc bộ. Đường phố bắt đầu có nhiều người đi lại, trông cái xe nào cũng như xe cảnh sát. Rồi bỗng thấy một xe có đèn nhấp nháy đến thật, tôi thót tim, thấy đời mình thế là hết như cách nó phải thế, từ nay bắt đầu một thời kỳ mới của tù tội và nỗi sầu muộn gông xiềng. Nhưng mà, hú vía, đó chỉ là cái taxi đến đón chúng tôi. Từ phút giây đó, chúng tôi phới về miền Đông.
Đến phòng du lịch chúng tôi chộp được một đề nghị cực kỳ lý thú, được lái một cái Cadillac limousine đi Chicago. Chủ xe và gia đình từ Mexico đến, họ chán ngấy ô tô và chuyển sang xe lửa. Gã chỉ có một yêu cầu, là xem giấy chứng minh và đảm bảo là xe sẽ đến nơi. Giấy tờ của tôi rất hợp lệ. Tôi bảo gã cứ yên tâm. Rồi quay sang Dean, “Đừng có chôm cái xe này đấy.” Dean nhấp nhổm chờ được thấy cái xe. Bọn tôi phải đợi thêm một tiếng nữa. Hai thằng bèn ngả lưng xuống bãi cỏ gần nhà thờ, nơi mà năm 1947 tôi từng ngồi với một hội bụi đời khi ở chỗ Rita Bettencourt mò ra. Và giờ vẫn ở đó, tôi thiếp đi vì kiệt sức hoàn toàn, mặt vẫn ngửa lên trời về phía đàn chim chiều. Văng vẳng tiếng đàn oóc đâu đây. Còn Dean thì hăm hở vào thành phố. Hắn tăm được một em phục vụ trong quán rượu, hẹn hò với nàng rằng chiều sẽ đưa nàng đi lượn bằng xe Cadillac rồi quay về đánh thức tôi dậy khoe thành tích mới. Giờ thì tôi đã cảm thấy trong người dễ chịu, sẵn sàng đương đầu với mọi rắc rối mới.
Khi cái Cadillac tới, Dean sướng phát rồ lên xe dông thẳng để “đi mua xăng”, nhân viên phòng du lịch nhìn tôi hỏi, “Chừng nào anh ta quay lại? Hành khách đã sẵn sàng lên đường rồi.” Rồi gã chỉ cho tôi hai chú học sinh người Ailen đến từ một trường dòng ở miền Đông đang ngồi đợi trên ghế dài với mấy cái va li.
“Anh ấy đi đổ thêm xăng. Sẽ về ngay thôi.” Tôi chạy ra đầu phố và nhìn thấy Dean đang cho xe nổ sẵn, đứng đợi cô nhân viên phục vụ vào thay đồ trong phòng thuê ở khách sạn; thật ra thì đứng tại chỗ tôi cũng có thể nhìn thấy nàng đang đứng trước gương thay bít tất lụa, và tôi ước gì được đi theo họ luôn. Nàng chạy vụt ra ngoài và trèo phắt lên con Cadillac. Tôi chậm chạp quay về để trấn an ông chủ phòng du lịch cùng hai vị hành khách nhỏ tuổi. Từ vị trí ở trước cửa, tôi nhìn thấy chiếc Cadillac chạy biến như một tia chớp qua khu Cleveland Place, bên trong là Dean mặc áo phông cộc tay, mặt tươi rói, khua chân múa tay loạn xạ, tán chuyện với cô gái và rạp xuống tay lái để phóng xe đi nhanh hơn, còn nàng lặng lẽ và hãnh diện ngồi bên. Họ chạy xe vào bãi đậu giữa thanh thiên bạch nhật, đỗ xe lại gần bức tường gạch cuối bãi (cái bãi đậu trước đây Dean từng làm việc), và ở đó, như sau này hắn kể lại, hắn đã đi tàu nhanh cùng nàng, chớp nhoáng; không những thế hắn còn thuyết phục nàng theo sang miền Đông cùng chúng tôi sau khi lĩnh lương vào ngày thứ Sáu tới. Kế hoạch là nàng sẽ bắt xe khách rồi gặp chúng tôi ở nhà Ian MacArthur trên đại lộ Lexington, New York. Nàng đồng ý tắp lự; tên nàng là Beverly. Sau ba mươi phút, Dean quất xe quay về, trả nàng tại khách sạn kèm nhiều cái hôn, nói lời tạm biệt, hứa hẹn thật nhiều rồi phóng thẳng đến phòng du lịch đón bọn tôi.
“Thế nào, đến giờ rồi đấy!” viên giám đốc phòng du lịch nói. “Tôi cứ ngỡ là cậu đã chuồn thẳng với cái Cadillac ấy rồi.”
“Có gì tôi chịu trách nhiệm,” tôi nói, “ông cứ yên tâm đi” - và phải nói vậy vì quả thật trông Dean rất là kỳ, đến nỗi mọi người nhìn qua cũng thấy được sự điên rồ của hắn. Nhưng hắn bỗng trở nên nghiêm chỉnh, hắn giúp hai chú kia xếp hành lý. Hai chú chưa kịp yên vị, tôi cũng chưa kịp vẫy chào tạm biệt Denver thì hắn đã lao xe đi, tiếng máy êm ru trong khi chiếc xe lao đi như chim. Nhưng ra khỏi Denver chưa đầy hai dặm thì công tơ mét hỏng vì xe đã chạy trên một trăm dặm một giờ.
“Ừm, không có công tơ mét, tôi sẽ chẳng biết mình lái nhanh ra sao. Cứ phóng tới thôi, lúc nào đến Chicago khắc biết.” Trông thì có vẻ như bọn tôi còn chưa chạy tới bảy mươi dặm một giờ, nhưng mọi xe khác đều tụt lại phía sau như những con ruồi chết trên con đường một chiều chạy thẳng đến Greeley. “Lý do ta phải đi theo hướng Đông Bắc, Sal ạ, đó là vì chúng mình nhất thiết phải ghé thăm trang trại của Ed Wall ở Sterling. Ông nhất định phải đến chào hắn và thăm thú trang trại của hắn. Con xe này nhanh quá và chúng ta có thể kịp đến đó mà không ảnh hưởng gì tới thời gian cam kết và sẽ đến Chicago trước tàu của tay chủ xe rất lâu.” OK, tôi bỏ phiếu thuận. Trời đổ mưa nhưng Dean vẫn không chạy chậm lại. Đây là một cái xe lớn và rất đẹp, loại limousine kiểu cổ, sơn đen, thân xe dài, bánh trắng lốp và có khi có cả cửa kính chống đạn nữa. Hai chú học sinh ngồi băng sau, rất khoái được ngồi xe, không biết chúng đang đi nhanh thế nào. Chúng muốn bắt chuyện, nhưng Dean làm thinh, hắn cởi luôn áo phông ra và cứ mình trần mà lái xe. “Ôi, nàng Beverly là một chú mèo nhỏ dịu dàng... nàng sẽ tìm mình ở New York... chúng mình sẽ cưới nhau tức thì chừng nào mình có đầy đủ giấy tờ ly hôn với Camille... mọi thứ đang nhảy múa, Sal này, ta thoát rồi. Đúng thế!” Càng rời khỏi Denver nhanh chừng nào tôi càng cảm thấy dễ chịu chừng nấy và quả là bọn tôi đang đi rất nhanh. Trời tối sầm lại khi xe đi hết đường cái lớn đến một con đường bẩn thỉu chạy qua những cánh đồng ảm đạm phía Đông Colorado dẫn tới trang trại của Ed Wall giữa vùng Coyote Nowhere. Trời vẫn mưa và bùn trơn, Dean đã giảm bớt tốc độ xuống bảy mươi, nhưng tôi nói phải giảm nữa, nếu không trượt xe như chơi. Hắn nói, “Yên trí đi, ông hiểu tôi rồi đấy.”
“Lúc này thì không,” tôi nói. “Ông thực sự chạy nhanh quá đấy.” Hắn vẫn tiếp tục phóng như bay qua các vũng bùn trơn tuột và tôi vừa buột miệng nói ra câu trên thì đường bỗng quẹo sang trái. Dean đánh mạnh tay lái cua gấp nhưng cái xe kếch xù trượt trên đường trơn rồi rung lên bần bật.
“Cẩn thận!” Dean hét, hắn chẳng mảy may sợ và vẫn đánh vật với con xe thiên thần của gã một lát, và cuối cùng kết thúc ở đoạn đít xe tụt xuống rãnh còn đầu xe ghếch lên mép đường. Một sự tĩnh lặng mênh mang ập xuống. Chúng tôi nghe thấy tiếng gió rít. Chúng tôi đang ở giữa thảo nguyên hoang dại. Dọc đường, cách đó một phần tư dặm có một trang trại. Tôi không ngớt chửi thề, điên tiết và khó chịu với Dean. Hắn chẳng nói chẳng rằng khoác áo đội mưa ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
“Em trai anh đấy à?” hai thằng nhóc ở ghế sau hỏi. “Một con quỷ chuyên phóng xe trên xa lộ, đúng không anh? - và theo câu chuyện của anh ấy thì anh ấy nhất định là một con quỷ với cả đàn bà nữa.”
“Thằng đó khùng đấy,” tôi nói, “và đúng, đó là em trai anh.” Dean quay lại với tay chủ trại cùng chiếc máy kéo. Họ buộc dây vào chiếc Cadillac rồi kéo nó ra khỏi rãnh. Cái xe bê bết bùn, chắn bùn bẹp gí. Chúng tôi phải trả năm đô. Mấy cô con gái gã cứ đứng nhìn dưới trời mưa. Cô xinh nhất, cũng rụt rè nhất giấu mình tít đằng xa nhìn chúng tôi. Nàng làm thế là phải, bởi nàng chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất Dean và tôi từng nhìn thấy trong đời. Nàng khoảng mười sáu tuổi, có nước da như cánh hoa hồng dại của con gái miền đồng bằng, đôi mắt xanh thăm thẳm, mái tóc đẹp huyền diệu, cùng sự e lệ và lanh lẹ của loài linh dương. Mỗi lần chúng tôi nhìn nàng lại lùi lại một chút. Nàng cứ đứng đấy giữa những trận gió thổi về từ Saskatchewan vờn quanh mái tóc nàng như một tấm khăn, khiến tóc nàng bồng bềnh lượn sóng. Nàng đỏ mặt.
Chúng tôi xong việc với ông chủ trại, nhìn lần cuối cùng vị nữ thần của cánh đồng rồi ra đi, lần này thì chậm thôi, đến tận sẩm tối và Dean nói rằng trang trại của Ed Wall đã ở ngay trước mặt. “Ôi, một cô nàng như vậy làm tôi sợ,” tôi nói. “Tôi sẽ bỏ mặc tất cả vì nàng, nếu như nàng không thích tôi thì tôi chỉ còn nước quăng mình ra khỏi rìa thế giới.” Hai thằng học trò cười hinh hích. Chúng chỉ có toàn những câu đùa xưa như trái đất và kiểu chuyện trò sặc mùi học trò miền Đông, chẳng có quái gì trong hai bộ óc bé bằng hạt đậu ấy ngoại trừ cách hiểu lệch lạc những lời dạy của Aquinas* người ta nhồi vào để có cái mà nghĩ. Chúng tôi không bận tâm đến chúng. Khi xe vượt qua những cánh đồng lầy bùn, Dean kể lại thời hắn còn là thằng cao bồi, chỉ ra những đoạn đường hắn từng dành cả buổi sáng chỉ phi ngựa qua; hắn kể đến đoạn hắn từng ngồi sửa hàng rào đúng lúc xe đến chỗ Ed Wall, một cơ ngơi hoành tráng. Hắn còn chỉ cả nơi ông già Wall, bố Ed, từng vừa đuổi theo một con bò cái tơ trên cánh đồng vừa hô lên, “Bắt lấy nó, bắt lấy nó, đồ súc sinh!” Dean kể. “Cứ sáu tháng một lần ông già lại phải thay một cái xe mới. Đơn giản là ông ấy không chăm sóc xe cũ được. Khi có bò sổng, ông phóng xe đuổi theo đến tận đầm nước, rồi nhảy ra khỏi xe, chạy bộ đuổi theo tiếp. Ông già đếm từng đồng kiếm được và cất vào một cái lọ. Một ông già chăn gia súc khùng. Tôi sẽ chỉ cậu thấy mấy cái xác xe cũ vẫn nằm chỏng gọng gần nhà cho người làm ngủ. Chính đó là nơi tôi trải qua giai đoạn thử thách sau quả đi tù cuối cùng. Những lá thư tôi viết cho Chad King mà cậu đã được đọc, đều được viết ở đó.” Xe rời khỏi đường cái để chạy vào một con đường nhỏ chạy qua đồng cỏ chăn nuôi. Một đàn bò mặt trắng bỗng ào qua đường trước mũi đèn pha của chúng tôi. “Chúng đấy, đàn bò của Wall. Không chạy xe qua được đâu. Phải ra khỏi xe để đuổi chúng thôi. Hi-hi-hi!!” Nhưng không ai muốn xuống xe cả, chỉ ngồi đó lái xe nhích lên từng centimet một lách qua đàn bò, thỉnh thoảng chạm vào cả mông chúng trong khi chúng cứ chạy quẩn và rống lên như sóng đại dương quanh xe. Xa xa chúng tôi nhìn thấy ánh đèn trang trại của Ed Wall. Chung quanh ánh đèn cô đơn ấy là những cánh đồng mênh mông trải dài hàng trăm dặm.
Một người miền Đông sẽ không bao giờ hình dung nổi thứ bóng tối tuyệt đối trên thảo nguyên thế này. Không sao, không trăng, không ánh sáng, ngoại trừ ánh đèn từ bếp nhà Wall hắt ra. Bên ngoài khoảng sân tối thẫm là thế giới bất tận mà ta không thể nhìn thấy cho đến tận bình minh. Sau khi gõ cửa và gọi ầm tên Ed Wall, hắn đang bận vắt sữa trong chuồng bò, tôi bèn làm một cuộc đi dạo nho nhỏ vào cái bóng tối ấy, chỉ hơn sáu thước, và chỉ thế. Tôi nhớ là có nghe thấy tiếng chó sói tru. Wall nói có thể đó là tiếng hí từ xa của bọn ngựa hoang của ông già. Ed Wall trạc tuổi chúng tôi, cao lớn, chân tay dài nghêu, răng nhọn, ít nói. Hắn và Dean ngày xưa từng đứng rình ở ngã tư đường Curtis huýt sáo trêu bọn con gái. Hắn niềm nở đưa chúng tôi vào cái phòng khách ảm đạm, cũ kỹ, lâu ngày không đụng tới và tìm mãi mới lấy ra được mấy cây đèn. Hắn thắp đèn rồi bảo Dean, “Lạy Chúa, ngón tay cái ông làm sao thế kia?”
“Tôi choảng Marylou, rồi nó bị nhiễm trùng, phải cắt đi một đốt.”
“Thế quái nào mà ông lại làm thế và làm thế để làm khỉ gì chứ?” Tôi có thể thấy hắn từng như ông anh cả đối với Dean. Hắn lắc đầu, cái xô sữa còn để ngay dưới chân. “Ông lúc nào cũng là một thằng khùng vô lại.”
Trong lúc ấy, cô vợ trẻ của hắn chuẩn bị một bữa tiệc linh đình ở trong bếp. Nàng xin lỗi về món kem đào không đạt tiêu chuẩn lắm, “Mới chỉ là kem và đào trộn lẫn rồi cho đóng băng thôi”. Tất nhiên đó là món kem đích thực duy nhất tôi từng được thưởng thức từ trước đến nay. Nàng khởi đầu bữa tối với những món nhẹ, và kết thúc thật thịnh soạn. Nàng là một phụ nữ tóc vàng thân hình cân đối và khỏe mạnh, nhưng cũng giống như tất cả những người đàn bà khác sống trong khoảng không rộng lớn, nàng hơi phàn nàn một chút rằng cuộc đời tẻ quá. Nàng liệt kê những chương trình phát thanh mà đêm đêm vào giờ này nàng vẫn quen nghe. Ed Wall ngồi trên ghế, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình. Dean ăn như hùm đổ đó. Hắn muốn tôi cùng tham gia câu chuyện bịa rằng tôi rất giàu và là chủ nhân của cái Cadillac kia, còn hắn là bạn tôi và là tài xế của tôi. Nhưng chả mảy may gây ấn tượng với Ed Wall. Cứ mỗi khi thấy lũ bò lục đục ở trong chuồng, hắn lại ngẩng đầu lên nghe ngóng.
“Thôi được rồi, hy vọng các ông đến được New York trót lọt.” Không những không tin rằng tôi là chủ chiếc Cadillac, hắn còn đinh ninh rằng chính Dean đã đánh cắp nó. Chúng tôi ở lại trang trại khoảng một tiếng đồng hồ. Ed Wall đã mất hết lòng tin vào Dean, hệt như Sam Brady vậy - lần nào nhìn Dean hắn cũng nhìn bằng ánh mắt cảnh giác. Đã từng có một thời phóng túng khi hai thằng cùng ngất ngưởng lang thang trên các phố ở Laramie, Wyoming, bá vai nhau khi mùa cỏ đã hết, nhưng tất cả đều đã chết và biến mất tiêu.
Dean nhấp nhổm một cách rối loạn trên ghế. “Thế này nhé, thế này nhé, giờ thì bọn này phải dông thôi vì chiều tối mai phải có mặt ở Chicago và đã mất khá nhiều thì giờ rồi.” Hai thằng học trò nhiệt liệt cảm ơn Wall và chúng tôi lại lên đường. Tôi ngoảnh đầu lại để nhìn ánh sáng trong bếp hắt ra cứ xa dần rồi biến mất trong biển bóng đêm. Rồi tôi lại rướn lên phía trước.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường