Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 33
Y
ves Bonnard nhìn tôi như thể tôi vừa đổ một đống phân lên bàn ông ta. “Sao cơ?” tôi nói, đẩy cái túi giấy nâu về phía ông ta. “Bánh mì sừng bò. Cho bác. Cháu nghĩ biết đâu bác đói.” “Cô không hề biết – không hề biết chút gì – là mỡ có thể ảnh hưởng thế nào tới giấy à?” ông ta hỏi tôi, giọng run lên vì tức giận.
“Cầm đi ngay lập tức. Và rửa tay trước khi quay lại.” “Này, được thôi,” tôi nói, cầm lấy cái túi. Nịnh ông ta, vị giáo sư hôm qua bảo tôi. Trông có vẻ như tôi đang làm quá tốt. Tôi ra ngoài sân trước tòa nhà. Có vài công nhân làm việc ngoài đó, lắp ống nước. “Anh đói không?” tôi hỏi một người, rồi nhét cái túi vào tay anh ta trước khi anh ta kịp trả lời.
Vài phút sau, tôi quay lại hàng, tay rửa sạch và bốn tờ phiếu mượn điền đúng hoàn hảo. Sau chừng mười phút đợi thì tới lượt tôi. Tôi đưa phiếu mượn cho Yves Bonnard và ông ta xem xét chúng, từng cái một. Tôi chắc mẩm là chắc ông ta lại bảo tôi biến đi nữa cho mà xem, nhưng không.
“Tốt,” ông ta nói, cho chúng vào cái ống chân không. “Cô thực sự có khả năng điền phiếu mượn chính xác. Tôi đã nghi ngờ.” Ông ta bảo tôi rằng những giấy tờ tôi yêu cầu sẽ được mang lên ngay, rồi bắt đầu đọc đống quy tắc. Ông ta cứ thế đọc, nhưng tôi chả quan tâm. Tôi sắp lấy được thứ mình cần.
Cuối cùng ông ta nói xong, đưa cho tôi cây bút chì từ chiếc hộp trên bàn, và một đôi găng tay cotton mỏng màu trắng. Tôi cầm lấy và ngồi xuống chỗ của mình ở bàn đọc sách. Tôi liếc đồng hồ trên tường. 9:52 sáng. Không tệ chút nào, khi mà tôi chỉ mới vào đây lúc 9:30. Tôi hy vọng tới sớm hơn, nhưng tàu chậm quá và khi xuống khỏi Métro thì tôi gặp phải chuyện bất ngờ.
Khi tôi bước ra khỏi ga cùng một đàn người thì điện thoại đổ chuông. “Tới phiên cậu,” Virgil nói. “Ừm, không được. Tớ đang đứng giữa Paris vào giờ cao điểm.” “Thì sao?” cậu nói, giọng lộ vẻ khó chịu. “Sao thế?” tôi hỏi cậu, thấy lo lắng, nhìn quanh tìm một chỗ kín đáo hơn cái Đại lộ Henri IV để nói chuyện.
“Không có gì.” “Thôi nào,” tôi nói, tạt vào một phố nhỏ. “Có chuyện gì thế?” “Sáng nay có vài đứa gây phiền hà với chiếc taxi của tớ.” “Bọn nó ăn trộm gương hay làm gì?” “Không… bọn nó cố lấy xe của tớ. Khi tớ đang ở trên xe.” “Ôi trời ơi. Cậu bị cướp xe à?” “Gần như thế.” “Virgil, cậu không sao chứ?” “Ừa.
Chỉ mệt thôi.” “Chuyện thế nào?” “Có đánh nhau. Cảnh sát tới rồi…” “Đánh nhau?” “Tớ không sao. Thật đấy. Cậu cứ hát thôi được không?” “Được rồi. Ừm… không. Tớ không hát được. Cho đến khi tớ biết cậu thực sự ổn?” “Ổn mà. Thật đấy. Một đứa giơ tay đấm nhưng tớ né được.
Hầu như. Thằng đó chỉ làm sượt da tớ thôi. Tớ bị một vết xước trên má, thế thôi. Hát đi, Andi. Đi mà. Tớ mệt. Tớ mệt chết được.” Thế là tôi hát. Tôi ngồi xuống băng ghế trong công viên và hát cái bài chúng tôi đã hát ở quán Rémy đêm trước. Rồi các bài trong Plaster Castle.
Nhưng chả có tác dụng. Cậu ấy vẫn thức chong chong. Vẫn bị kích động. Tôi có thể nghe thấy điều ấy trong giọng cậu. Mình cần một bài hát ru, tôi nghĩ. Tôi vặn nát cả óc nhưng chỉ nghĩ ra được mỗi bài “Rock-a-bye Baby,” cái bài hát ru đáng sợ nhất tệ hại nhất mọi thời đại.
Một chiếc taxi chạy qua khi tôi đang nghĩ, bên hông có dán quảng cáo về một công ty du lịch Anh, Smith và Barlow, và những chuyến bay giá rẻ tới London. Smith và Barlow. Nhóm The Smiths. “Asleep.” Hoàn hảo, tôi nghĩ. Nhưng tôi hát không hay lắm. Lẽ ra tôi phải có piano bè sau. Và Morissey. Nhưng không quan trọng.
Cậu ấy cần một bài hát. Do tôi hát. Và tôi cần hát cho cậu một bài. Cậu hát đoạn cuối với tôi. Thực ra là lầm bầm. Có một thế giới khác Một thế giới tốt hơn Chà, phải có Chà, phải có Và rồi cậu thì thầm, “Cám ơn cậu,” rồi dập máy. Còn tôi thì ngồi trên ghế sau đó.
Mắt nhắm lại. Tay siết chặt điện thoại. Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối qua. Ước gì tôi được ở bên cậu. Nằm cạnh cậu. Nghe cậu thở. Tôi không biết chuyện này là gì, nếu nó có là gì đó. Nhưng tốt hơn nó không nên là gì cả bởi tính cậu quá hay và cậu quá hấp dẫn.
Cậu là điều gì đó trước đây tôi chưa bao giờ biết. Một thứ thực sự và tuyệt vời. Còn tôi vài ngày nữa là đi khỏi đây rồi. Vì thế tôi cố gắng hết sức để không nghĩ đến cậu, nhưng tôi lại ngân nga bài “Asleep” suốt trên đường tới thư viện. Lúc này tôi nhìn quanh xem những nhân viên phụ trách đang đẩy xe đẩy chưa nhưng chắc họ vẫn còn ở dưới tầng hầm, vì chả thấy ai cả.
Chắc phải mất vài phút nữa, vì thế tôi lấy cuốn nhật ký ra. Sáng nay tôi đã mang nó theo để có thể đọc trong lúc nghỉ trưa, khi thư viện đóng cửa. Tôi mở ra, hy vọng. Hy vọng còn nhiều hơn tối qua. Hy vọng rằng Alex sẽ sống sót. Hy vọng rằng tối nay Virgil sẽ gọi cho tôi. Hy vọng nhiều đến nỗi tôi làm chính mình sợ hãi.
5 tháng Năm 1795. Bọn lính chưa bắt được tôi. Chúng chưa giết được tôi. Vết thương của tôi chưa bị nhiễm trùng. Đau đớn đã giảm. Có lẽ tôi sẽ còn sống để kể nốt câu chuyện này. Tôi đang viết về Versailles trước khi tôi bị rượt đuổi, và về các bà bán cá. Chúng tôi đã sống sót qua cuộc tấn công, tất cả chúng tôi.
Lúc bình minh, tướng Hoche, thủ lĩnh đội lính Paris – chính những người lính đã hành quân tới cung điện trước đó – nhận được tin về cuộc tấn công của đám nổi loạn và đến cứu nhà vua. Hoche và quân của ông xô đẩy đám đông ra khỏi cung điện. Tướng Lafayette đến và dàn hòa bằng cách yêu cầu đức vua bước ra ban công và nói chuyện với dân chúng.
Việc này nhà vua thực hiện, hứa rằng ông sẽ đi Paris, nơi ông tin chắc vào tình yêu của những công dân trung thành và tốt bụng. Tôi nói với bạn là ông ấy ngu xuẩn chưa nhỉ? Sau đó, hoàng thái tử Louis-Charles và gia đình cậu vội vã chạy đi còn tôi bị bỏ rơi, bị gạt qua một bên hệt như rác rưởi bởi bọn lính Paris.
Tôi cố đi theo cậu nhưng họ không cho phép. Tôi thấy mình bị đẩy ra khỏi phòng nhà vua, về lại Sảnh Gương, một vài người – xanh xao và sợ hãi – thu lượm xác chết. Những người khác vội vã đi tới đi lui, gói ghém váy vóc, giày dép, khăn khiếc, nước hoa – tất cả những thứ mà hoàng hậu cần khi đi xa.
Những kẻ khác thì lang thang, vạ vật. Làm ơn, xin bà, mang theo tôi, một con bé hầu bếp cầu xin, túm lấy tay áo của thị tỳ. Tôi biết nấu ăn và chăm sóc trẻ con… Làm ơn, xin bà! Hầu gái và viên thị thần, thằng bé nhóm lò và hầu nam, đầu bếp, thợ làm vườn và người giữ ngựa – tất cả đều được bảo là ra về.
Họ không còn cần cho Versailles nữa. Nhà vua và hoàng hậu giờ sẽ sống ở cung điện khác – cung điện Tuileries ẩm ướt và đổ nát – bị quản thúc tại gia. Bên ngoài, vài kẻ trong đám nổi loạn vẫn hát hò, vẫn gào thét, vẫn nhảy múa. Tự do! Một phụ nữ hét lên. Tự do cho tất cả! Tự do.
Đám đông nổi loạn đã hét đi hét lại cái từ đó, suốt cả đêm. Họ mang biểu ngữ có viết từ đó thật lớn. Đây là tự do ư? Nếu thế, tôi không muốn là một phần của nó. Giờ tôi tự do, đúng thế. Tự do buộc những sợi ruy băng ngu xuẩn lên mũ mình. Tự do hát những bài hát ngớ ngẩn.
Tự do quay lại Paris để mà chết đói. Trên bậc thềm cung điện, một người đàn ông đang lau máu. Hai người khác dọn các mẩu thủy tinh. Tiếng thủy tinh lúc bị đổ vào thùng rác nghe thật kinh khủng. Tôi đã nghe cái tiếng đó và tôi biết – nó chính là tiếng những giấc mơ của tôi vỡ vụn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly