Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tống Thì Hành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Đánh Cuộc (Hạ)
-T
hằng khốn ngươi cũng có vài phần giống ta năm đó.
Tưởng Môn Thần vươn tay, vỗ tay ba cái với Ngọc Doãn. Cái này gọi là vỗ tay minh ước, không thể đổi ý. Ở trên phố không coi trọng văn tự, chỉ có một chữ tín. Đồng ý là đồng ý, không đồng ý đó là không đồng ý. Một khi minh ước đã thành, nếu ai đổi ý thì chẳng khác nào không có chữ tín.
Ngọc Doãn nói không sai. Chuyện này là do Tưởng Môn Thần tranh chấp trước. Nếu như gây ra sự tình thì cũng phải có bản lĩnh giải quyết sự việc như cũ. Đó mới là hành vi của một đại ca trong nghề.
-Ca ca, làm sao lại có thể?
-Làm sao mà không thể?
Tưởng Môn Thần hung hãn trợn mắt lên, quay lại nhìn bọn người đi theo.
-Tấm bảng này, ta để lại… Cùng lắm thì trừ phần của ta, không liên quan tới các ngươi.
Nói xong, Tưởng Môn Thần quay lại nhìn Ngọc Doãn.
-Hai mươi hai tháng ba tại Khoái Hoạt Lâm Lý gia điếm. Ngươi biết luật rồi chứ. Lúc hoàng hôn xuống, giờ Tuất khai chiến! Nếu như đến lúc đó ngươi không xuất hiện thì coi như ngươi thua.
Ngọc Doãn cười:
-Vậy đến lúc đó gặp.
Tưởng Môn Thần cũng không nói nhiều, xoay người sải bước bỏ đi. Mấy tên tùy tùng đi theo trừng mắt nhìn Ngọc Doãn một cái rồi cũng đi theo Tưởng Môn Thần.
-Phù!
Ngọc Doãn thở dài một hơi, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt ròng ròng phía sau ướt cả lưng. Vừa rồi thấy hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, chỉ có chính hắn mới biết rõ. Nếu vừa rồi thực sự động thủ thì sẽ phiền hà to lắm.
Hắn đánh cuộc ở đây là đánh cuộc chút lương tâm của Tưởng Môn Thần. Điểm này, từ cách đối nhân xử thế của thường ngày của y có thể nhận ra một chút. Nếu kết quả mà y thắng cuộc… Mặc kệ như thế nào, sống qua được trước thì nói sau.
Hắn cảm thấy đầu hơi choáng váng, miệng đắng lưỡi khô.
Ngọc Doãn hít sâu một cái, chậm rãi ngồi xuống ghế dài, đôi tay hơi run.
-Tiểu Ất ca! Ngươi thật sự muốn đấu cùng bọn họ sao?
Hoàng tiểu Thất vội bưng tới một chén trà lạnh. Ngọc Doãn uống một hơi hết sạch. Quệt nước trà trên miệng, hắn đột nhiên cười:
-Nếu không làm thì chỉ e là sự việc cũng khó mà xong được.
Trong lòng hắn lại âm thầm cười khổ. Nghĩ tới kiếp trước một đời nhã nhặn, kết quả sống lại rồi phải đi đánh cuộc với một kẻ lưu manh đầu gấu!
“Nếu mà cha biết chuyện này thì nhất định sẽ mắng ta nhục nhã, đánh gãy chân ta.”
Nhưng cũng chính như lời Ngọc Doãn nói, nếu hắn không đồng ý thì ngày hôm nay Tưởng Môn Thần cũng sẽ không bỏ qua.
Mỗi người đều có quy tắc của chính mình.
Tưởng Môn Thần thừa kế nghiệp cha, làm kẻ hành xử trong cái hội kia, thì phải tuân theo quy củ của hội. Đây là nguyên tắc của Tưởng Môn Thần.
Nhắm mắt lại, trống ngực Ngọc Doãn còn đập bình bịch. Sau khi ổn định lại tinh thần, Ngọc Doãn liền đứng lên. Việc giết heo, cuối cùng đã có một giải pháp. Mặc kệ về sau còn có sóng gió gì, nhưng ít nhất vấn đề trước mắt không lớn nữa. Kế tiếp hắn phải dốc sức kiếm tiền trả nợ. Về phần đánh cuộc với Tưởng Môn Thần, trước tiên có thể không phải lo lắng. Đương nhiên, còn có việc của Tiếu Chi Nhi kia cũng cần phải giải quyết.
Sau khi Yến Nô trở về, nghe Hoàng Tiểu Thất báo cáo mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghe được việc Ngọc Doãn và Tưởng Môn Thần đánh cuộc, hơn nữa là lén đô vật giao tranh, Chu Yến Nô lập tức nổi giận.
Lúc này Ngọc Doãn đã về nhà!
Yến Nô vội vàng giao cửa hàng cho Trương nhị tỷ và Hoàng Tiểu Thất xử lý, còn mình vội vã chạy về nhà.
Mặt trời ngả về phía tây. Ánh nắng chiều chiếu vào trong sân.
Gốc hòe ở trước cửa đã nẩy ra những cái mầm nhỏ màu xanh nhạt, đang nhảy múa trong gió cuồng, dưới ánh nắng chiều. Ngọc Doãn ngồi ở trên ghế dài trong sân, đang ôm Kê Cầm. Thỉnh thoảng hắn lại kéo dây Kê Cầm tấu lên từng giai điệu cổ quái. Ánh nắng chiều chiếu lên trên người hắn như có một vầng sáng mờ xung quanh.
Khuôn mặt hắn thư thái vui vẻ, tập trung điều chỉnh dây.
Yến Nô mang bao lời lẽ tức giận về đến nhà, nhưng thấy khung cảnh như vậy đột nhiên ngừng lại, vịn vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Ngọc Doãn. Ánh mắt động lòng người kia chớp động sáng ngời. Nàng hơi khẽ cắn môi, nhưng không hề quấy rầy Ngọc Doãn.
Người ta thường nói, thời điểm nam nhân chuyên tâm làm việc luôn có sức hấp dẫn vô cùng.
Trên thực tế, khi Ngọc Doãn hết sức chăm chú cho Kê Cầm, bao lời lẽ trách cứ trên miệng Yến Nô lại nuốt trở vào trong.
Đúng vậy. Chuyện này làm sao có thể trách tiểu Ất ca?
Nếu Tưởng Môn Thần tìm tới tận cửa cũng không phải là một hai câu có thể giải quyết được sự việc. Chỉ sợ Tưởng Môn Thần sớm đã có tính toán cho nên mới đến nhà. Cho dù tiểu Ất ca nhượng bộ thì cũng chỉ khiến cho Tưởng Môn Thần coi thường. Nếu như tiểu Ất ca không đồng ý có lẽ đám người Tưởng Môn Thần kia sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Yến Nô lại cảm thấy thoải mái.
Cha đã từng nói qua, nếu thật sự không thể lui được nữa thì phải đánh.
Tiểu Ất ca không có đường lui, ngoài trừ đồng ý tiến lên thì còn có lựa chọn gì nữa?
Việc này không thể trách tiểu Ất ca.
Trong lòng Yến Nô vẫn có một chút lo lắng, tuy nhiên không còn tức giận như trước. Lại nói tiếp, nàng chưa bao giờ thực sự quan sát con người thực của tiểu Ất ca. Mặc dù đã thành vợ chồng, nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ là như với người lạ. Từ sau khi nói chuyện với Nhạc Phi, khúc mắc của Yến Nô trong thời gian qua cũng dần được tháo gỡ.
“Đây chẳng qua là giấc mộng nối khố mà thôi! Sư huynh đã lấy vợ sinh con. Mà tiểu Ất ca đối với Nô luôn tốt, sao lại có thể chần chừ? “
Chỉ có điều Yến Nô và Ngọc Doãn lớn lên từ nhỏ, nhưng lại còn xa lạ.
Đột nhiên suy nghĩ lại, nàng phát hiện ra, không ngờ mình hoàn toàn không biết gì cả về Ngọc Doãn. Nàng chỉ biết là trước kia hắn rất thích đánh nhau, nhưng không biết hắn còn có thể chơi đàn hay, lại nắm được âm luật. Nghiêm túc suy nghĩ lại thì vẫn là Ngọc Doãn luôn chiều nàng. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nhận thức và hiểu biết con người thực sự của Ngọc Doãn.
Trời chiều, gió đêm hiu hiu.
Mùi đào hạnh thơm tràn ngập trong không khí, tỏa ra một phần trong sân, khiến có chút ấm áp.
Ngọc Doãn gảy hồ cầm. Yến Nô vịn khung cửa, nhẹ nhàng chống tay lên trán, nhìn hắn si mê.
Gió đêm thổi nhẹ mái tóc mềm. Khóe miệng Yến Nô hơi nhếch lên, lộ ra cái lúm đồng tiền duyên dáng.
-Tiểu Ất ca! Từ mai mỗi ngày phải luyện thêm một canh giờ.
Lúc ăn cơm tối, Yến Nô gặp thức ăn vào trong chén cho Ngọc Doãn, nói như không có việc gì.
-Hả? Luyện thêm?
-Đúng vậy!
Yến Nô ngẩng đầu lên, duyên dáng cười nói:
-Chẳng lẽ tiểu Ất ca đã nắm chắc thắng lợi trong tay sao?
-Cũng không phải vậy!
-Cửa hàng Khoái Hoạt Lâm của Lý gia, Nô cũng từng nghe người ta nói qua, có rất nhiều quy tắc, tuy nhiên vẫn được xem là công bình. Trước kia cha từng đánh thắng người ta vài lần ở đó cho nên Nô có biết một ít về cửa hàng Lý gia. Lực sĩ ở cửa hàng Lý gia khác với lực sĩ tầm thường ngoài đường. Tất cả đều là kẻ liều mạng. Chiều cao của tiểu Ất ca cao lớn, ít có người có thể đánh lại. Nhưng nếu như thực sự đánh đấm cùng người ta, thì sợ rằng tài năng chỉ thuộc lực sĩ cấp hai. Nếu không phải tiểu Ất ca chiếm lợi thế có kình lực kinh người, nói không chừng ngay cả lực sĩ cấp ba cũng không phải là đối thủ. Lần này nếu Tưởng Môn Thần ra tay, chắc chắn y không thể mời một kẻ yếu ớt xuất chiến. Nếu tiểu Ất ca không tập luyện cho tốt thì phần thắng không nhiều lắm.
Đối với việc phân chia cấp bậc lực sĩ, Ngọc Doãn không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên, hắn từng đấu qua với lực sĩ cấp ba, hơn nữa còn toàn thắng. Cho nên từ trước tới nay, hắn luôn nhận thức được trình độ của chính mình, ít nhất là cấp bốn trở lên. Vậy mà không ngờ trong lời của Yến Nô nói, cái sức mạnh quái lực kia lại trở nên không đáng một đồng. Lực sĩ cấp hai sao? Thì ra tiêu chuẩn bình thường của ta lại kém như vậy sao?
-Lực sĩ là phải dùng sức mà cũng phải dùng kỹ thuật. Trời sinh tiểu Ất ca có quái lực. Cho dù có thuần thục kỹ thuật thì cũng chưa lĩnh ngộ được chính xác cách sử dụng quái lực này. Như vậy cũng giống như có được núi vàng mà không biết. Hơn nữa trước kia tiểu Ất ca cũng chưa giao đấu với người giỏi thật sự. À, ngoại trừ Lý Bảo kia. Đừng xem cái tên Lý Bảo “tiểu quan tác” chỉ là một cái tên vô căn cứ. Nhớ ngày đó, khi y bằng tuổi tiểu Ất ca đi chu du mười sáu châu Yến Vân, giao thủ danh thủ khắp nơi, thực sự là đã rèn ra được bản lĩnh. Bản thân gã đầy tài nghệ. Khi cha còn tại thế, gã đã đạt lực sĩ cấp sáu đỉnh cao. Đến bây giờ chắc có lẽ đã là cấp bảy cấp tám rồi. Cho nên, mỗi ngày tiểu Ất ca nhất định phải luyện công hai canh giờ. Ngoại trừ Bát Thiểm Thập Nhị Phiên ra, buổi tối còn phải so tài với người khác để gia tăng kinh nghiệm thì mới có chút phần thắng.
-So tài? So tài với ai?
Yến Nô mỉm cười:
-Tiểu Ất ca thắng được Nô trước rồi sẽ tìm người khác.
Ngọc Doãn nghe được thì lập tức khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ. So tài với Yến Nô? Tự mình tìm tai vạ à. Không nói đến việc có thể hạ thủ nàng hay không. Riêng chuyện bản thân nàng đủ mọi loại công phu vô cùng kì quặc cũng đủ khiến hắn đau đầu. Trước mắt hắn biết Yến Nô có Toái Ngọc Thủ, Yến Tử phi, công phu Diệp Lý Tàng Hoa Uyên Ương cước. Nhưng cụ thể nàng còn biết gì thì Ngọc Doãn không rõ lắm. So tài với nàng, chẳng phải là muốn ăn đòn sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tống Thì Hành
Canh Tân
Tống Thì Hành - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=tong_thi_hanh__canh_tan