Chương 34 : Hàn Thiết Lão Nhân
âm Đoàn Nghĩa nhìn tới thấy đối phương gồm hai lão tăng tuổi độ lục tuần hai đạo sĩ đã vào tuổi cổ lai hy, ba lão nhân râu tóc bạc xoá và hai thiếu niên khá anh phong tuấn tú và một trung niên hán tử.
Lúc ở khách điếm người hẹn chàng và Phương Thông tới đây là hai lão nhân khác, bây giờ thấy mấy người lạ hoắc Lâm Đoàn Nghĩa không khỏi sửng sốt.
Cả mười người mặt đều biến sắc.
Lát sau một lão nhân tiến lên một bước, quát lên:
– Lâm tiểu tử, ngươi giết người như thế còn chưa đủ hay sao mà còn đưa thêm đồng đáng tới đây nữa?
Lâm Đoàn Nghĩa kinh ngạc hỏi:
– Tại hạ và lão trượng vô cừu vô oán, tại hạ mới tới đây sao có chuyện mới giết người và gọi thêm đồng đảng?
Lão nhân hừ một tiếng nói:
– Ngươi còn định lừa chúng ta nữa sao? Ngươi bị Tống Công Đạt đánh một chưởng sợ mà chạy đi sao còn chối?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói tới Tống Công Đạt càng ngạc nhiên vội hỏi:
– Tống tiền bối đuổi tại hạ đi ư? Chẳng lẽ có người rất giống tại hạ vừa ở đây giết người?
Lão nhân quát:
– Câm miệng, ngươi là Phấn Diện Độc Lang Lâm Đoàn Nghĩa còn chối nữa không?
Ngươi đã giết mười người nếu Tống Công Đạt không kịp tới chưa biết còn bao nhiêu nạn nhân khác nữa?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
– Quả là có kẻ mạo danh mình đến đây giết người còn xưng danh Phấn Diện Độc Lang nữa. Nhất định phải tra ra cho bằng được hắn.
Nghĩ đoạn liền nói:
– Lão trượng sai rồi, tại hạ đúng là Lâm Đoàn Nghĩa thật nhưng không phải Phấn Diện Độc Lang, việc mà lão trượng vừa nói không phải là do tại hạ làm.
Một lão nhân khác bước lên nói:
– Không phải ngươi thì ai?
– Làm sao tại hạ biết được?
Lão nhân nặng nề hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nảy ra một ý liền hỏi:
– Vừa rồi hung thủ giết người bằng hung khí gì?
Lão nhân quay lại hỏi trung niên hán tử:
– Trương Vân Sơn, tới đây trả lời đi.
Trung niên hán tử bước lại gần đáp:
– Bằng chưởng.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu nói:
– Thế thì được, tại hạ có cách chứng minh không phải là mình làm.
Dứt lời nhằm một cây cổ thụ cách đó mười trượng đánh tới một chưởng.
Chỉ nghe ầm một tiếng cây cổ thụ bị chàng đánh trúng bật cả gốc đổ xuống làm chấn động cả khu rừng.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn sang trung niên hán tử có tên Trương Vân Sơn hỏi:
– Các hạ xem chưởng lực của tại hạ với chưởng của tên vừa tới đây giết người có giống nhau không?
Trương Vân Sơn đáp:
– Đúng là có khác nhau, chưởng tên vừa rồi có bốc lên khói màu lam.
Một lão nhân phản bác:
– Cái đó có gì lạ? Bây giờ hắn không phát cương khí để lừa chúng ta thì làm sao có khói màu lam được?
Lão nhân kia tiếp lời:
– Nếu vừa rồi Tống Công Đạt không đuổi ngươi thì Hàn Thiết Lão Nhân ta đã đánh nát thây thứ võ lâm bại hoại ngươi rồi.
Dứt lời vung chưởng sấn tới định xuất thủ.
Lão nhân kia vội kéo tay ngăn lại nói:
– Hàn Thiết lão ca, chớ coi thường. Hắn là truyền nhân của lão quái vật Phương Bất Bình …
Lão chưa dứt lời thì một nhân ảnh lao tới như ánh chớp.
Chỉ nghe bốp một tiếng lão này bị trúng một tát, lảo đảo lùi lại hai bước nhổ ra một bãi máu lẫn hai cái răng.
Người xuất thủ là Phương Thông.
Y tát xong hừ một tiếng nói:
– Lão tặc mau báo danh tính ra, thiếu gia nhất định sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Lão nhân kia không hiểu vì sao bỗng dưng mình bị đánh, tức giận quát lên:
– Ngươi là ai? Lão phu vừa chửi tổ tông ngươi sao?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói trong bụng cười thầm.
Một lão đạo chắp tay nói:
– Vô lượng phật.
Rồi bước lên nhìn Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Hành vi của Lâm thí chủ mấy tháng qua đã gây nên sự công phẫn trong võ lâm, nếu thí chủ hãy còn lương tri thì xin hãy cùng bần đạo về Võ Đương, mời cửu đại môn phái đến cùng thương nghị đại sự võ lâm.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Đạo trưởng có thể cho biết tôn hiệu không? Định đưa tại hạ đến Tam Thanh Quán bằng cách nào?
– Bần đạo hiệu Vô Vi, nếu Lâm thí chủ nguyện ý tới Tam Thanh Quán đương nhiên tệ phái sẽ nghênh đón như vị thượng khách.
Lâm Đoàn Nghĩa xuất thân từ võ lâm thế gia lại theo học Phục Ma kiếm khách mấy năm nên biết rõ một số nhân vật các môn phái lớn trong giang hồ.
Trong phái Võ Đương thì những đạo sĩ có chữ Vô là cùng bối phận với chưởng môn nhân Vô Trần đạo trưởng.
Chàng liền chắp tay nói:
– Nguyên là Vô Vi đạo trưởng, tại hạ thật thất kính. Còn về vấn đề mà đạo trưởng mới yêu cầu, vì tại hạ còn mối gia thù của gia phụ ân sư và nhiều nhân vật đồng đạo khác nên không thể nhận lời đến Võ Đương được.
Chợt thấy một lão hoà thượng bước lên nói:
– Nếu thí chủ thấy đến Võ Đương xa xôi mất nhiều thời gian thì xin quá bộ đến tệ tự được không?
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Dám hỏi quý tự ở đâu?
Lão tăng đáp:
– Bần đạo tiểu hiệu Minh Hoá, chấp chưởng nam chi Thiếu Lâm.
Một trong hai lão nhân bên kia đang tranh chấp với Phương Thông chợt nói:
– Được, Minh Hoá đạo hữu hãy mang tên họ Lâm đi đi. Để huynh đệ giáo huấn tiểu tử vô danh này.
Phương Thông hừ một tiếng nói:
– Lão tặc ngươi mà xứng ư?
Lão nhân nổi giận vung chưởng đánh ra.
Hai người này đáng lẽ đã giao chiến từ lâu chỉ vì Lâm Đoàn Nghĩa đối đáp với Vô Vi đạo nhân nên còn nhịn lại để nghe, nay chính lão nhân châm ngòi cho cuộc xung đột.
Một chưởng lão vừa đánh ra tạo nên một áp lực cực mạnh làm gió nổi lên ào ào, đủ thấy công lực của lão đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá.
Phương Thông lướt mình nhẹ tránh đi, cười nói:
– Với chút võ công xoàng xĩnh của phái Nam Nhạc mà cũng dám nhe nanh múa vuốt quả là chuyện nực cười.
Thấy lão nhân chỉ đánh ra một chưởng đã bị thiếu niên kia nhìn ra lai lịch mấy cao thủ tại hiện trường đều sửng sốt.
Minh Hoá đạo nhân bước tới gần lão nhân lại nói:
– Xin Tào lão hiệp chớ vội xuất thủ, nay võ lâm đang đứng trước đại hoạ sao còn chuốc thêm cường địch?
Lão nhân họ Tào ưỡn ngực nói:
– Chỉ cần một chưởng là trả được hận.
Hàn Thiết Lão Nhân tiếp lời:
– Đúng đúng lão hũ đồng ý.
Dứt lời nhảy đến cùng lão nhân họ Tào liên thủ phát ra một chưởng.
Cùng lúc lão nhân còn lại cũng lao ra xuất thủ nhằm vào Phương Thông.
Hợp chưởng của ba lão nhân uy lực không phải tầm thường chỉ e trong võ lâm không ai đối phó nổi.
Thanh ảnh của Phương Thông nhoáng lên một cái đã biến mất.
Chỉ nghe bình bình hai tiếng y xuất hiện sau lưng ba lão nhân vung chưởng đánh ra chỉ riêng Hàn Thiết Lão Nhân tránh được còn lại hai lão kia trúng mỗi người một chưởng chồm tới mấy bước.
Phương Thông cười nói:
– Hàn Thiết Lão Nhi quả có bản lĩnh nếu không cũng nếm một chưởng của thiếu gia rồi.
Ba lão nhân thẹn quá tức giận đỏ mặt tía tai định xông vào đánh nữa nhưng Lâm Đoàn Nghĩa ngăn lại nói:
– Xin các vị lão trượng hãy dừng tay. Vừa rồi sư huynh tôi hạ thủ lưu tình nếu không e hai vị chẳng còn mạng đâu. Qua đó đủ thấy huynh đệ chúng ta không có ý giết người, việc hôm nay Lâm Đoàn Nghĩa xin thề sẽ tra ra hung thủ. Chúng ta hãy dừng ở đây hẹn ngày khác gặp lại được chăng?
Tất cả những người ở hiện trường đều thấy rõ đúng là đối phương đã hạ thủ lưu tình.
Nếu đúng là hai thiếu niên muốn giết người thì chỉ e mấy mươi người ở đây tối nay khó mà sống sót.
Hàn Thiết Lão Nhân trầm giọng hỏi:
– Sau này chúng ta sẽ tìm ngươi ở đâu?
Phương Thông cười nói:
– Kim lão nhi, ta sẽ còn tìm ngươi để giải quyết một vụ công án năm xưa nữa đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên tự hỏi:
– Vị sư huynh này bây giờ mới vào Trung Nguyên lần đầu sao lại có ân oán với Hàn Thiết Lão Nhân và biết được lão ta họ Kim?
Hàn Thiết Lão Nhân càng ngạc nhiên hơn hỏi:
– Tiểu tử chưa đáng là bậc cháu của ta, lão phu lại nhiều năm không bước ra giang hồ vậy giữa chúng ta có ân oán gì?
Phương Thông nói:
– Bây giờ nếu nói ra ngươi sẽ chạy mất thì sao? Chỉ cần hỏi người ở đâu là được.
Hàn Thiết Lão Nhân hừ một tiếng nói:
– Nếu ngươi có gan thì ba tháng sau tới Vô Lương Sơn gặp ta.
Phương Thông gật đầu:
– Rất tốt, ta không biết Vô Lượng Sơn ở đâu nhưng nhất định ba tháng sau sẽ tìm đến.
Hàn Thiết Lão Nhân nói:
– Hẹn gặp lại.
Rồi cùng hai lão nhân và trung niên hán tử Trương Vân Sơn rời khỏi hiện trường, chỉ lát sau đã khuất vào màn đêm.
Chờ cho bốn người đi khuất Minh Hoá đại sư nói:
– Hai vị đã ước với Hàn Thiết Lão Nhân ba tháng sau đến Vô Lượng Sơn, nay Lâm thiếu thí chủ nóng lòng báo thù bần tăng không ép nữa, chỉ mong hai vị đừng gây thêm sát kiếp, nếu không sớm muộn gì cũng không thoát được công đạo của võ lâm đâu.
Phương Thông chỉ hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay đáp:
– Thiền sư và chư vị cứ yên tâm, tại hạ và sư huynh không vô cớ giết người đâu. Ba tháng sau tất có điều giải trình với võ lâm đồng đạo.
Mấy vị hoà thượng đạo nhân và hai thiếu niên không biết nói gì thêm, nói mấy lời từ biệt rồi theo nhau lướt đi.
Phương Thông nhìn theo nói:
– Mấy nhân vật đó mà cũng là bá chủ một phương, nếu ta là người ác độc thì hôm nay đừng mong có tên nào sống sót. Sư đệ cũng quá khách khí, lẽ ra phải giáo huấn cho mỗi tên một trận.
Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:
– Cửu đại môn phái không phải là cao thủ tuyệt nghệ gì nhưng được tiếng là đại diện cho chính nghĩa giang hồ, thực ra họ căm hận tiểu đệ là phải. Chắc rằng hai lão nhân lúc tối nói ở khách điếm là có thực, không biết là tên ma đầu nào mạo xưng tiểu đệ tàn sát người trong võ lâm như vậy?
Phương Thông nói:
– Ta cho rằng việc này có liên quan đến Hàn Thiết Lão tặc, hắn cứ khăng khăng đổ tội cho ngươi chẳng phải là vô cớ đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi một lát rồi trầm ngâm nói:
– Đúng là thái độ của lão rất đáng ngờ.
Chàng chợt hỏi:
– Vừa rồi nghe sư huynh nói chẳng lẽ ân sư với lão tặc đó ngày xưa từng có ân oán gì?
– Cha thường nói trong số các nhân vật võ lâm Trung Nguyên thì Hàn Thiết Lão Nhân võ nghệ cao hơn cả, ngày xưa hai người giao thủ, kết quả bất phân thắng bại. Vừa rồi ta thử một chiêu Quảng Phá Xuân Phong nhưng chẳng thấy hắn có gì ghê gớm.
Lâm Đoàn Nghĩa kinh dị hỏi:
– Chẳng lẽ lão tặc đó cũng là giả mạo?
Phương Thông đáp:
– Cũng chưa chừng … mà sao bây giờ Đạt muội vẫn chưa quay lại?
Lâm Đoàn Nghĩa lo lắng nói:
– Mau đi tìm.
Từ xa có tiếng quát hai người liền bổ về phía đó.
Đi chừng hai trượng thì nghe rõ âm thanh của một cuộc đấu, cả hai cùng dốc tận khinh công lao vút đi.
Trên bãi đất rộng chừng mẫu bảy tám người đang vây lấy một người nhỏ bé ở giữa tấn công, đó chính là Phương Đạt.
Nàng thi triển thân pháp Hồi Vân bộ thấp thoáng giữa bảy tám tên địch, hai tay phát chưởng liên hồi.
Đối phương tuy đông người nhưng vẫn không chiếm được ưu thế, nhưng nhìn qua cũng biết chúng có thân thủ cao cường, Phương Đạt phát Tiêu Phong chưởng nhưng vẫn không làm gì được chúng.
Bọn vây công thấy có hai người lao tới cùng thét lên một tiếng hợp lực đánh tới Phương Đạt một chưởng.
Chỉ nghe bình một tiếng như trời long đất lỡ Phương Đạt bị chấn lùi ba bước ngã ngồi xuống.
Phương Thông lao tới vung chưởng đánh lui địch nhân rồi cúi xuống đỡ tiểu muội lên, lo lắng hỏi:
– Muội có sao không?
Bọn kia lao mình chạy biến.
Phương Đạt đứng lên nhoẻn miệng cười nói:
– Có gì đâu?
– Muội không bị nội thương chứ?
– Bọn đó làm sao đả thương được muội?
Hai thiếu niên nghe nói vậy mới yên tâm.
Phương Thông hỏi:
– Chúng là ai?
Phương Đạt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Vừa rồi muội gặp một thiếu niên rất giống sư huynh công lực cũng tương đẳng, hắn tiếp được ba chưởng của muội …
Lâm Đoàn Nghĩa nhíu mày nói:
– Chẳng lẽ hắn là một trong hai tên vừa được Long Tự Thập Tam Tôn thu nhận mà sư nương đã nói? Lẽ ra phải bắt hắn mới được.
Chợt vang lên một tràng cười rồi thấy hai lão nhân bước tới hiện trường.
Một người tới trước Lâm Đoàn Nghĩa cười hô hô nói:
– Không biết Lâm thiếu hiệp còn nhớ lão phu không?
Lâm Đoàn Nghĩa vừa nhìn đã nhận ra ngay Tang Quỳ Tử và Câu Trầm Tử mà mình đã gặp ở Trúc Luận Đảo.
Lần ấy hai người này cùng mấy vị chủ nhân Trúc Luận Đảo bàn kế kích cho Hổ tôn và Long tôn xung đột với nhau, võ lâm bạch đạo nhân đó mà tiêu diệt bọn chúng. Chính chàng cũng tán thành kế hoạch này.
Nghe hỏi chàng liền chắp tay đáp:
– Nguyên là hai vị tiền bối, trước hết xin giới thiệu đây là sư huynh và sư muội của tại hạ.
Chàng quên rằng hôm đó mình tự xưng là Lâm Hưng ca ca của Lâm Đoàn Nghĩa để không thừa nhận mình là truyền nhân của Phương Bất Bình cho khỏi phiền phức.
Tang Quỳ Tử ngạc nhiên hỏi:
– Lâm Hưng thiếu hiệp trở thành môn hạ của Phương Bất Bình từ bao giờ thế?
Lâm Đoàn Nghĩa biết mình lỡ lời lúc đó mới nhớ lại tình cảnh ở Trúc Luận Đảo, đành cười đáp:
– Tại hạ chính thức bái sư nhập môn từ nửa năm trước.
Tang Quỳ Tử à một tiếng hỏi:
– Thiếu hiệp đã gặp lệnh đệ chưa?
Phương Đạt chợt cười phá lên.
Tang Quỳ Tử là người lão luyện giang hồ thấy tình cảnh liền hiểu ra sự việc nghiêm mặt hỏi:
– Rốt cuộc thiếu hiệp là Lâm Đoàn Nghĩa hay Lâm Hưng?
Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay nói:
– Thực ra vãn bối đúng là Lâm Đoàn Nghĩa chỉ vì …
Câu Trầm Tử không để chàng nói hết quát lên:
– Ngươi dám lừa chúng ta?
Lời chưa dứt đã nhảy tới đánh một chưởng.
Phương Đạt liền điểm tới uyển mạch lão ta.
Câu Trầm Tử biết lợi hại thu chiêu về quát:
– Các ngươi lại dám bạo hành nữa sao?
Phương Đạt hừ một tiếng nói:
– Nếu chúng ta bạo hành thì chiêu vừa rồi ngươi đã không còn mạng, bọn vừa rồi cũng đứng mong có ai chạy thoát.
Tang Quỳ Tử thấy Lâm Đoàn Nghĩa mạo xưng mình là Lâm Hưng tin rằng nhất định có liên quan đến những vụ thảm án trên võ lâm thời gian qua, tức giận nói:
– Ta chưa biết ngươi có tội ác gì nhưng tiểu tử họ Lâm thảm sát hàng trăm cao thủ võ lâm đó không phải là bạo hành là gì?
Lâm Đoàn Nghĩa nổi giận hỏi:
– Tại hạ thảm sát nhân vật võ lâm các hạ có tận mắt thấy không?
– Lão phu thấy tận mắt ngươi giết ba người của Long Tự Thập Tam Tôn ở gần Vương Ca Trang.
– Đó là tại hạ báo thù cho Thất Dương Đao Thạch sư thúc và Thần Châu Nhất Cái Hoa tiền bối vừa bị chúng giết cũng là báo thù cho gia phụ, gia sư và nhiều nhân vật võ lâm khác bị chúng sát hại.
Câu Trầm Tử hừ một tiếng nói:
– Chớ biện bạch vô ích, ngươi hiếp dâm tôn nữ của Mi Cổ Thương, đệ tử Thanh Linh phái, tàn sát một trăm hai mươi tám cao thủ võ lâm, sát hại toàn bộ Thiên Phong Bảo của Vương Thiên Nhiên tới sáu mươi mốt người còn đến tận phái Võ Đương Nga Mi … giết hại rất nhiều đệ tử, còn hôm nay …
Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
– Đừng nói nữa, ta chính đang cần tìm kẻ mạo danh để tính sổ với hắn đây.
Câu Trầm Tử cười nhạt nói:
– Kẻ mạo danh ư? Hung thủ chính là ngươi còn tìm ai nữa?
– Bây giờ các ngươi không tin nhưng khi ta bắt được hắn thì sẽ tin thôi.
Câu Trầm Tử ngửa mặt cười to một tràng xong rồi mới nói:
– Tiểu tử ngươi còn muốn đi sao? Lão phu phải báo thù cho mấy vị Diêm Vương Phán, Thần Tiên Đoạt và tám người khác bị ngươi sát hại.
Lâm Đoàn Nghĩa nhíu mày hỏi:
– Hoán lão trượng có tự tin thắng được chúng tôi không?
Tang Quỳ Tử trả lời:
– Còn có lão phế vật ta đây nữa.
Chính lúc ấy lại có thêm một người lao tới quát to:
– Lão phu cũng góp một tay trừ gian tặc.
Chớp mắt đã thấy xuất hiện một lão nhân tám chín mươi tuổi râu tóc bạc trắng nhưng da dẻ hồng hào nhìn rất tráng kiện.
Theo sau lão còn bảy tám người khác nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa lướt mắt nhìn đối phương nói:
– Tại hạ không muốn vô cớ đả thương ai cả, xin các vị đừng bức người thái quá.
Lão nhân vừa đến nói:
– Tiểu tặc ngươi đừng giảo hoạt nữa. Tối nay chúng ta không giết được ngươi thì đâu còn chính nghĩa võ lâm nữa?
Lâm Đoàn Nghĩa không ngờ mình vừa đi khỏi Trung Nguyên nửa năm mà đả xảy ra nhiều biến cố trọng đại như thế.
Xem tình thế hôm nay nếu không chứng tỏ cho đối phương biết thân thủ của mình thì khó minh oan, liền cười to một tràng nói:
– Ai chết ai sống còn chưa biết, nếu các vị đã muốn dương danh chính nghĩa thì trước hết hãy báo tính danh ra.
Tang Quỳ Tử cười nói:
– Có thêm người của Phi Hổ Tôn tiểu tử ngươi không thoát được đâu.
Nghe giới thiệu lão nhân là người của Phi Hổ Tôn, vì Tống Công Đạt gia gia Tống Ngọc Thu cũng là người của Hổ tôn nên Lâm Đoàn Nghĩa không muốn gây chuyện phiền phức, hướng sang hai lão Tang Quỳ Tử và Câu Trầm Tử ôm quyền nói:
– Tại hạ trước hết muốn đấu với Doãn Hoán nhị lão một trận, thế nào?
Phi Hổ lão nhân chợt sấn lên nói:
– Ai xuất thủ trước sau gì cũng như thế cả.
Phương Đạt chợt quát:
– Khẳng khái lắm, tiếp chiêu.
Dứt lời đánh ra một chưởng.
Phi Hổ lão nhân lập tức đưa chưởng lên nghênh địch.
Bình.
Phi Hổ lão nhân bị chưởng lực đối phương đánh bật lùi ba bước.
Lão không ngờ một thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi lại có công lực kinh nhân như vậy thẹn quá hoá giận quát lên:
– Tiện tỳ xem chưởng.
Tang Quỳ Tử và Câu Trầm Tử vừa rồi đã thấy Phương Đạt đấu với bảy tám người tin rằng Phi Hổ lão nhân không phải là đối thủ nên cùng xông ra trợ lực cho lão.
Phương Thông thấy vậy hừ một tiếng nói:
– Các ngươi tự cho mình là những nhân vật chính phái mà nói năng càn rỡ lấy đông thắng ít, chính phái gì chứ? Cứ xông vào hết cả đi. Càng nhiều càng tốt.
Nghe nói thế bảy tám tên cùng đi với Phát hiện Hổ lão nhân cùng xông vào.
Lâm Đoàn Nghĩa biết Phương gia huynh muội quyết không kém đối phương nên khoanh tay đứng nhìn.
Chợt thấy đám đông mười mấy người lao tới quát lên:
– Tiểu tử sợ không có ai thu thập ngươi sao?
Trong số mười mấy người vừa tới thì ba người lao vào Lâm Đoàn Nghĩa xuất thủ đánh ngay.
Chỉ trong chốc lát hơn hai chục người đã vây lấy ba thiếu niên nam nữ tấn công như vũ bão.
Lâm Đoàn Nghĩa xuất thủ còn kiêng kỵ mấy phần nhưng Phương Thông thì đã nổi giận quát lên:
– Lấy đông thắng ít không cần nghe trắng đen phải trái, các ngươi tự xưng là chính nghĩa nhưng chỉ là bọn vô sỉ mà thôi.
Chợt có người tiếp lời:
– Thứ bại hoại võ lâm đó để làm gì?
Lời vừa dứt đã thấy ba nhân ảnh lao vào vòng đấu, tay cầm kiếm vung lên sáng loá.
Ba người này quả là hung thần ác sát, vừa nhập trường đấu đã xuất chiêu sát thủ.
Tiếng rú thảm lập tức vang lên ngay chiêu đầu tiên đã có người bị trúng kiếm gục xuống.
Lâm Đoàn Nghĩa vừa thấy ba người vừa xuất hiện gồm hai lão nhân và một thiếu niên chừng hai mươi hai mốt tuổi.
Chàng vội xuất chưởng đẩy lui đối phương rồi nhảy sang ba người vừa mới đến nói:
– Các vị hãy dừng tay đừng loạn sát, tại hạ không muốn vì hiểu lầm mà để nhiều người phải bị giết oan.
Một trong số hai lão nhân hừ một tiếng nói:
– Bọn này tự xưng là chính nghĩa nhưng hành động giống như phường vô lại, để lại làm gì?
Phương Đạt cũng lao sang chặn trước mặt hai lão nhân quát:
– Chúng ta không muốn giết người ai khiến các ngươi tới đây hạ độc thủ?
Thiếu niên nói:
– Kỳ thật, giúp các ngươi đối địch vậy là sai ư?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ rằng tuy đối phương xuất thủ hơi nặng tay nhưng họ tới đây là do hảo ý muốn giúp mình, liền cười nói:
– Những người này không phải là địch nhân của chúng tôi chỉ vì …
Một trong hai lão nhân có diện mạo cực kỳ xấu xí, đưa mắt nhìn lão nhân kia cười nhạt nói:
– Chúng ta do hảo ý mà tới đây, đối phương chẳng những không thuận tình mà còn trách móc. Chúng ta đi thôi.
Nhưng Phương Thông đã nhảy sang ngăn lại nói:
– Được chúng ta xin nhận thịnh tình, nhưng xin ba vị hãy để lại danh tính để sau này còn báo đáp.
Lão nhân xấu xí lạnh lùng đáp:
– Bọn lão phu chẳng cần nhận báo đáp của ngươi đâu.
Dứt lời hai người kia tung mình nhảy khỏi trường đấu lao đi.
Phương Thông ngơ ngác nhìn theo cười khổ nói:
– Võ lâm Trung Nguyên thật đa sự, chúng ta mới đến đây chưa được một ngày mà đã gặp nhiều điều phiền nhiễu như thế, sau này còn tới mức nào nữa?
Phương Đạt hừ một tiếng nói:
– Có gì phải sợ? Lần sau nếu xảy ra trường hợp tương tự cứ thẳng tay mà đối phó, giết người cũng được xem chúng làm gì?
Lúc đấy quần hùng thấy đối phương quá lợi hại không địch nổi, nhân lúc Lâm Đoàn Nghĩa và hai lão nhân đối đáp nhau bỏ đi.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy mấy người bị trúng kiếm của hai lão nhân và trung niên hán tử trong đó có người còn rên rỉ, thở dài nói:
– Những người này tuy không biết phải trái trắng đen nhưng ba người đó lại quá ác độc.
Sư huynh có mang theo thuốc chữa thương thì hãy cứu giúp họ đi.
Chợt nghe có tiếng người nói:
– Tiểu tử đừng làm bộ méo khóc chuột, khéo làm ra vẻ từ bi.
Phấn Diện Độc Lang Phấn Diện Độc Lang - Độc Cô Hồng Phấn Diện Độc Lang